Vô Cực Ma Đạo

Chương 34: 34: Tông Môn Nan Quan 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Đinh Hạo cũng sẽ không để ý mục quang hai người, tu vi Tịch cốc trung kì trong mắt hắn chỉ tầm thường như con kiến hôi, thôn tính xong công hiệu cũng chẳng lớn lắm.

Lúc này từ ngoài cửa có một đám người đi vào khiến Đinh Hạo chú ý, chủ yếu là do ba người Trương Lợi đang ở trong đó, có vẻ như Trương Hoành đại trưởng lão cũng đang ở trong đám người nọ.Đi phía trước khẳng định đúng là Trương Hoành, chỉ nhìn khí thế toàn thân là biết.

Người này mũi tẹt mà hếch ngược, hai mắt to nhỏ không đều, hai hàng lông mày cách nhau quá xa, lưỡng quyền nhô cao làm cho khuôn mặt hắn nhìn giống như một cái trục xe chỉ, đúng là xấu đến mức làm người khác tránh mắt chẳng muốn nhìn.

Theo sau Trương Hoành tổng cộng có khoảng mười mấy người, so với Mã Phong bên này, thực lực quả thật mạnh mẽ hơn rất nhiều.Thế nhưng sau khi Trương Lợi trông thấy Đinh Hạo lại hướng về hắn hơi gật gật đầu làm Đinh Hạo cảm thấy ngoài dự liệu, vội vàng đáp lễ.

Trương Lợi cũng đã đạt tới Khai Quang hậu kỳ.Sau đó chúng nhân Vô Cực Ma Tông lục đục đến đông đủ, Đinh Hạo cũng đại khái nhận biết thực lực các phương trong tôngThực lực lớn nhất đương nhiên là tông chủ Lý Nam Thiên, Lý Nam Thiên có năm đồ đệ đều là Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa tu vi của bản thân trong Vô Cực Ma Tông quả là không kém một ai.

Sau đó đến Đại trưởng lão Trương Hoành có sáu đồ đệ nhưng chỉ có ba người đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ, còn lại đều là trung kỳ.

Lý Chính Phi, Vương Toàn Đức cả hai trưởng lão thực lực kém hơn một chút, mỗi người đều có hai đồ đệ Nguyên Anh hậu kỳ.

Riêng Mã Phong là thực lực yếu nhất, chỉ có Dương Lâm là Nguyên Anh hậu kỳ, Lý Thu cùng Trần Lĩnh cũng chỉ đạt đến trung kỳ mà thôi!Nhưng trong đám đệ tử đời thứ ba, ngoại trừ Trương Lợi cũng chỉ có Đinh Hạo đạt đến Khai Quang hậu kỳ nên cũng đã cấp cho Mã Phong không ít thể diện, khó trách vừa rồi Mã Phong kêu to như vậy!Đinh Hạo phát hiện Hồ Thạc một mình đứng ở bên cạnh Lý Chính Phi, có thể do bởi vì sư phụ đã chết và thực lực bản thân lại yếu nhược nên ngay cả người một nhà cũng không có ai để ý gì đến hắn, không trách được lại đem việc trông coi tàng thư phòng giao cho hắn làm!Tông chủ Lý Nam Thiên anh tuấn bất phàm một cách dị thường, xem ra tuổi không quá bốn mươi, y giữa một đám sửu nam lại càng nổi bật, càng thể hiện phong độ phơi phới, trông có chút dáng vẻ tiên phong đạo cốt.Thấy chúng nhân đã tề tựu đông đủ, Lý Nam Thiên từ trên ghế đứng lên, khoát tay ý bảo chính mình có lời cần nói, khắp nơi đều lập tức an tĩnh xuống.- Hôm nay mời mọi người tới đây, Nam Thiên quả là bị bức bách bất đắc dĩ, bây giờ đã tới thời khắc mấu chốt liên quan tới sinh tử tồn vong của Vô Cực Ma Tông, thời điểm tiến cống trăm năm một lần đã tới.

Lần tiến cống trước đã dùng hết tất cả tài liệu linh thạch mà bản tông phải tích góp trong nhiều năm, lần tiến cống này Nam Thiên thật sự không biết phải làm thế nào mới có thể qua được, thực lực của bổn tông trước mắt như thế nào thì trong lòng của mọi người đều đã rõ.

Nếu như không qua được cửa ải khó khăn này, nhẹ thì có thể bị đuổi ra khỏi Đoạn Hồn sơn, nặng thì có thể bị diệt môn.

Không biết mọi người có cách gì tốt cung cấp cho Nam Thiên để vượt qua ải khó này?Lý Nam Thiên chậm rãi nói, tuy biết sự thật như vậy, nhưng mọi người cũng đều có chút khó có thể chấp nhận được, bắt đầu trầm mặc.Thấy mọi người đều trầm mặc không nói, Lý Nam Thiên ánh mắt nhìn về phía Trương Hoành hỏi:- Trương Trưởng lão nhiều năm qua đã vì bản tông xuất lực không ít, càng là đức cao vọng trọng, không biết Trương trưởng lão có chủ ý gì hay không?Trương Hoành trong lòng mắng thầm, bình thường cũng không thấy ngươi đối với ta tôn trọng gì, đến lúc này mới nghĩ tới.

Mắng thì mắng, nhưng Lý Nam thiên đã hỏi tới, cũng không thể không trả lời.- Tông chủ, người cũng không cần nói nữa, trăm năm nay đệ tử của tông môn ta vẫn bị người ta khi dễ vũ nhục, rất ít khi xuất tông ra ngoài, tinh thạch tài liệu càng không có cơ hội tìm kiếm.

Cho dù mọi người đem tài sản xuất ra người ta cũng không nhất định coi trọng a.

Không bằng chúng ta tới Luyện Ngục Ma Tông nói rõ việc này rồi cầu xin họ khai ân, buông tha cho chúng ta lần tiến cống này đi.Trương Hoành vừa nói, mọi người lập tức luôn miệng nói phải, phảng phất như đó chính là biện pháp tốt nhất trước mắt.Nghe nói như thế, Lý Nam Thiên sắc mặt âm trầm biến hóa, sau một lúc lâu lại thở dài một hơi, nói:- Nam Thiên cũng biết mọi người có chỗ khó xử, Vô Cực ma công của bản tông tu luyện tốc độ quá chậm, so cùng các môn phái khác thua kém rất xa, những năm gần đây đệ tử bản tông vì thế mà tử thương thảm trọng.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.