“…” Nhìn thấy câu nói này, trong chớp mắt, lồng ngực Lục Minh trào lên một cơn giận.
Ngày hôm nay khi nhìn tin tức trên tạp chí, anh đoán có lẽ truyền thông đã nói quá lên rồi, nhưng vẫn không kìm được lửa giận.
Nhưng giờ phút này, lời của Cảnh Hi giống như đổ dầu vào lửa. Hoàn toàn là dáng vẻ ông chồng đang đi bắt kẻ ngoại tình, Lục Minh nhanh chóng kéo phần ghi chép trò chuyện của bọn họ lên xem.
Chỉ có một mình Cảnh Hi lèo nhèo hỏi.
Cảnh Hi nói: “Chị đang làm cái gì đấy?” Cảnh Hi nói: “Sao chị ngu thế! Chém nhầm quái rồi!”
Cảnh Hi nói: “Chị đừng có đi theo thằng khác! Chị có tôi còn chưa đủ à?” Chỉ sợ là Cảnh Y Nhân căn bản không biết gõ chữ, hoặc là không hề phát hiện ra tin nhắn mật của cậu ta nên mới không trả lời.
Nhưng lửa giận trong lòng của Lục Minh không sao dập tắt được.
Anh ném mạnh di động ra ngoài, “cạch” một tiếng, di động đập vào vách tường, vỡ tung ra. Rồi anh cầm di động của mình lên, gọi điện thoại cho Lý Đồng.
Giọng anh lạnh lùng, trực tiếp đi vào vấn đề: “Ngừng tất cả hợp tác với nhà họ Cảnh“. Lục Minh chỉ đơn giản buông vài chữ như vậy rồi ngắt điện thoại.
“Cảnh Y Nhân, tôi xem cô có thể đi bao xa.”
Với phong cách của Cảnh Đức Chính, không tới một tiếng đồng hồ ông ta sẽ ngoan ngoãn đưa cảnh Y Nhân về nhận lỗi.
Cảnh Y Nhân lên xe buýt, nói thẳng với anh tài xế: “Ca ca ơi, ngại quá, túi tiểu nữ không có tiền. Để lần sau tôi trả được không?”
Anh tài xế lần đầu tiên gặp được người nói chuyện nho nhã như thế, ban đầu là sững sờ, sau đó nhìn một cái đã nhận ra Cảnh Y Nhân.
Anh ta nhiệt huyết bừng bừng nói: “Em chẳng phải là nữ anh hùng đã bắt ma túy trên ti vi hay sao. Hai đồng thôi, chuyện nhỏ ấy mà. Em cứ lên đây trước đã.”
Trong xe cũng có người nhận ra cảnh Y Nhân là vợ nam thần Lục Minh của bọn họ, danh tiếng bên ngoài không tốt lắm, nhưng bọn họ lại tò mò vì sao cô phải ngồi xe buýt.
Tuy nhiên vẫn có người nhiệt tình xung phong lấy ra hai đồng ném vào chỗ thu tiền vé xe.
“Tôi trả giúp cô.” “Cảm ơn.” Cảnh Y Nhân tìm chỗ để ngồi xuống. Lần đầu tiên cô ngồi loại xe này, cũng không biết muốn đi đâu, cô vốn định về nhà mẹ đẻ của chủ nhân thân thể này, nhưng lại không biết nhà mẹ đẻ ở chỗ nào. Người khác nói cho cô biết tuyến xe này có thể đi thẳng tới chỗ làm việc của Cảnh Hi, cô định thử vận may, để Cảnh Hi đưa cô về nhà mẹ đẻ ở mấy hôm. Nhưng đây là lần đầu tiên cảnh Y Nhân ngồi loại xe này, cũng không biết dừng xe ở đâu, cô đi thẳng tới trạm cuối, đến lúc tài xế nhắc thì cô mới xuống xe. Trạm cuối là một nơi hẻo lánh ở vùng ngoại thành.
Phía trước không thôn xóm, phía sau không chỗ dừng chân, chỉ có một con đường dài thật dài, trên đường còn có cỏ dại, rãnh nước bẩn.
Từ xa đã có thể ngửi thấy một mùi hôi tanh tưởi.
Cảnh Y Nhân đi từng bước về phía đó. Sắc trời dần tối lại. Nhiệt độ càng lúc càng thấp. Cảnh Y Nhân bị lạnh cả người run rẩy, bụng đói reo ùng ục. Đi một đoạn, cô nhìn thấy phía trước có ánh sáng, hình như có một hộ gia đình. Cảnh Y Nhân rảo bước chân, đến gần mới thấy căn phòng nhỏ màu xanh này không có ai, bên trong đèn vẫn sáng. cửa làm bằng kính, nhìn vào trong chỉ thấy có ba ngăn tủ, bên trên viết chữ ATM, với một hàng ghế dài.
Cảnh Y Nhân cũng không biết là cái gì, ở bên ngoài đứng một lúc, thấy trên cửa có một nút ấn, cô làm theo bản năng ấn xuống một cái.
Kết quả, cửa chính của gian phòng liền mở ra hai phía, một luồng khí ấm áp phả vào mặt. “…” Cảnh Y Nhân lập tức đi vào phòng, cả người ấm lên trong nháy mắt.