Kelly lái xe đưa Lục An đến địa chỉ mà Lục An đưa cho cô, thật ra cô cũng không rành rẽ đường phố của thành phố này lắm. Từ bé cô đã sống ở Mỹ, về nước lại bị tập trung cho mục đích trả thù mà chỉ nhắm đến Hàn gia, cái địa chỉ kia co đã dò mãi trên bản đồ mới tìm ra… khi lái xe đi vào mới biết đây là một bùng ngoại ô thành phố, hai bên là cây cối um tùm và rất thưa thớt dân cư. Cái bọn người này vì sao lại hẹn Lục An tại nơi này, cô ta không dám đi một mình là đúng.
– Tôi ngửi thấy mùi không an toàn nơi này rồi.- Kelly nhìn xung quanh mà nói. – Một lát nữa cô hãy đứng phía sau tôi, để tôi nói chuyện với bọn họ.”
– Kelly, cô thật cam đảm. – Lục An đưa đôi mắt biết ơn giả tạo.
Địa chỉ bọn chúng đưa là một căn nhà nhỏ nằm khuất phía bên trong thật khó tìm, cuối cùng thì cô cũng đã tìm được mà thở phào nhẹ nhõm… Kelly nhìn sang Lục An đang hướng mắt nhìn vào bên trong kia, trên tay cầm một túi màu đen đựng tiền.
– Chúng ta vào thôi… phải vào hang cọp mới bắt được cọp chứ. – Kelly mở cửa xe đi xuống. – Không khí nơi này thật thoải mái, đúng là trong lành mà. – Kelly vươn vai hít thở không khí trong lành của chốn đồng quê.
Lục An bước xuống đi phía sau Kelly tiến về phía căn nhà kia. Hai cô gái đang đứng giữa sân thì từ bốn phía có rất nhiều tên đàn ông bặm trợn bước ra bao vây lấy họ. Kelly bước lên một bước che chắn cho Lục An nhìn về cái tên mà cô cho là thủ lĩnh đang nhìn cô đầy thèm thuồng.
– Tôi mang tiền đến chuộc nhẫn. – Kelly hất mặt nói với tên thủ lĩnh. – Các người giao nhẫn, tôi giao tiền.
– Cô em, vẫn chưa biết gì sao? – Tên đầu đàng cười lớn bước tới. – Còn bảo vệ người muốn hại cô nữa, thật là đáng yêu mà.
Kelly không hiểu tên đầu đàn này đang muốn nói điều gì cho đến khi nhìn thấy Lục An bước về phía bọn chúng, cả đám nhìn Kelly cười lớn giống như cô là một con ngốc bị lừa không biết gì. Kelly đưa mắt về phía Lục An, cô gái này lại có thề bày trò này để hại cô sao?
– Lục tiểu thư, là cô thật ư. – Kelly khẽ nói.
– Đung vậy, chính là tôi lừa cô đến đây. – Lục An bước tới phía trước Kelly mà nói. – Thật ra tôi cũng không muốn làm hại cô, nhưng cô đã mang trong mình dòng máu của Hàn Thế Bảo… anh ta mà biết điều đó nhất định sẽ lấy lí do đó mà từ hôn với tôi, đứa trẻ trong bụng cô nhất định không thể giữ.
Kelly khẽ đưa tay sờ vào bụng mình, cô có thai ư… vậy mà cô lại hoàn toàn không biết điều gì cả.. Kelly nhớ tới lần mang thai Tiểu Hân cũng có những triệu chứng giống như vậy, lần này lại không nghĩ đến là có thai với anh, Lục An là đang muốn giết đứa con này của cô ư.
– Đứa trẻ vô tội con chưa kịp sinh ra đời đã có kẻ muốn giết nó. – Kelly xoa vào bụng mình. – Cô lại nghĩ mọi việc quá dễ dàng rồi.
Lục An nhếch môi cười bước lùi ra sau một bước sau đó quay đầu bỏ đi không quên để lại một câu:” Muốn làm gì tuỳ các người nhưng đứa bé trong bụng cô ta nhất quyết không được phép giữ.”
Bọn đàn ông nhìn thấy Kelly có một nhan sắc kiêu sa, thân hình quyến rũ rạng ngời thì không thể kiềm nỗi dục vọng bên trong mà cùng nhau xông vào muốn khống chế cô mà cưỡng bức.
Kelly khẽ nhếch môi cười nhìn bọn người xung quanh mình. Là xem thường cô là nhi nữ thường tình mà muốn làm chuyện sằn bậy ư… cô là ai chứ, là Kelly cửu đẳng huyền đai karatedo mà bọn chúng dám xem thường ư. Từng tên nhào đến đều bị cô đá văng ra xa mà nằm đau đớn, vài tên bị thương nằm dưới sàn khiến tên đầu đàn đỏ mặt tím tai.
– Lên hết cho tao.
Kelly hạ từng tên, từng tên nằm xuống đất một cách thê thảm… bọn chúng bị cô đo bàn một cách đơn giản nhất. Kelly phủi tay nhìn cả đám đang đau đớn ôm thân, bọn người này đúng là không biết phân cao thấp mà.
– Bốp. – Môt tiếng đập lớn vang lên phía sau gáy cô, đầu óc cô choáng váng quay lại thì nhìn thấy một tên trong bọn chúng đang cầm một khúc gỗ lớn nhìn cô nhếch cười… Kelly tối sẫm mặt mày không thề đứng vững được nữa… máu từ trên đầu đổ xuống ướt cả chiếc áo trên người. Kelly lấy tay sờ lên đầu mình, đôi chân loạng choạng… cô ngã xuống bàn tay dính đầy màu tươi, mùi máu sọc vào mũi cô… Kelly khẽ nhắm mắt lại, một dòng lệ tuông rơi… hình ảnh người mẹ đầy máu lại hiện ra trong mắt cô…
Tên đàn ông kia nhìn thấy cô đã ngã xuống, nhìn lên bụng Kelly mà nhớ đến yêu cầu của Lục An là phải giết chết đứa bé trong bụng Kelly. Hắn ta giơ cao khúc gỗ lớn nhắm về phía bụng Kelly, hắn dùng hết sức mà hạ xuống mục tiêu mình đang nhắm tới…
– Đoàng. – Tiếng súng nổ lớn, khúc gỗ trên tay người đàn ông kia rơi xuống… máu trên tay hắn bắt đầu phún ra.
– Mau bắt hết lại cho tôi. – Trần Hậu ra lệnh cho đàn em mình dùng súng khống chế toàn bộ bọn chúng. Sau đó nhanh chóng bế Kelly đang nằm gục dưới sàn nhanh chóng lên xe đến bệnh viện.
Tuấn Anh đã bỏ tiền ra thuê người cùa Trần Hậu để theo sát canh chừng và bảo vệ Kelly, buổi sáng nay Kelly và Lục An ra khỏi nhà và chạy đến nơi này… Trần Hậu cũng cho xe mình chạy theo nhưng đang theo dõi thì chiếc xe bỗng dở chứng mà tắt máy… Trần Hậu nhanh chóng cho xe chạy vào nơi này mà tìm kiếm nhưng tìm mãi tưởng chừng như mất dấu. Cho đến khi Lục An lái xe ra từ một con đường nhỏ, anh nhìn trong xe chỉ có một mình Lục An quay về thì có linh cảm không tốt mà nhanh chóng cho xe chạy vào bên trong. Không ngờ anh lại đến trễ một bước, để Kelly gặp tai nạn như vậy.
– Hàn tổng, không hay rồi… Kelly có chuyện rồi. – Tuấn Anh nghe Trần Hậu báo lại liền tung cửa mà chạy vào phòng Hàn Thế Bảo mà nói.
Hàn Thế Bảo đang ngồi xem qua những họp đồng sẽ kí kết vào buổi chiều nay với đối tác, nghe đến Kelly liền đưa mắt lên nhìn Tuấn Anh hỏi gấp.
– Kelly… cô ta xảy ra chuyện gì?
– Trần Hậu chỉ nói vắng tắc qua điện thoại tôi không thể hiểu rõ vấn đề, chỉ biết là Kelly đang rất nguy kịch ở bệnh viện. – Tuấn Anh nói. – Tôi đã đặt vé quay về Việt Nam rồi, anh đi đi… việc ở đây tôi sẽ tự lo liệu.
Điện thoại của Tuấn Anh lại reo lên.
– Trần ca, có việc gì. – Tuấn Anh nói.
– Bệnh viện hết máu dự trữ rồi, cô ta có người thân hay không… gọi đến tiếp máu ngay lập tức.
– NGười thân sao? – Tuấn Anh hơi ngập ngừng. – Tôi sẽ gọi người thân đến bệnh viện ngay lập tức.
Tuấn Anh nhìn sang Hàn Thế Bảo mà nói:” Kelly đang mất máu, bệnh viện lại không đủ máu dự trữ… Hàn tổng, anh hãy gọi cho Win…”
Hàn Thế Bảo không còn nghĩ được nhiều nữa, bàn tay anh rung lên mà bấm gọi cho Win, mọi chuyện rồi sẽ nhanh chóng sáng tỏ… Win và Kelly là cùng một cha sinh ra nên đang chảy trong người chung một dòng máu.
Win nhận được cuộc gọi từ cha mình thì nhanh chóng chạy đến bệnh viện để truyền máu cho Kelly, anh cũng khá lo lắng cho Kelly… Win ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật thì nhìn thấy Tú Anh và Hạ Tuyết lo lắng chạy vào. Hạ Tuyết và Win bốn mắt nhìn nhau, nhưng sau đó không ai nói với nhau lời nào… vì điều quan trọng hiện tại là tình trạng của Kelly.
– Trần Hậu đại ca, chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, sáng nay cô ấy hẹn tôi sang ngày mai sẽ đi bệnh viện… không ngờ lại xảy ra chuyện này.
– Tôi đang đậu xe trước cửa biệt thự thì nhìn thấy Kelly đang chở theo Lục An mà tiến ra khỏi Hàn gia, khi đuổi theo thì vô tình làm mất dấu bọn họ… đến lúc chiếc xe kia quay ra thì chỉ còn nhìn thấy Lục An… tôi cảm thấy không ổn liền chạy vào thì mọi chuyện đã xảy ra. – Trần Hậu đáp. – Tôi nghĩ Lục An có liên quan.
– Tôi phải quay về Hàn gia trước, cô ta bỏ trốn thì nguy. – Tú Anh đứng lên.
– Không cần phải vậy, tôi đã cho người canh gác ở ngoài… ngay cả một con kiến cũng không thể chui ra ngoài.
– Hàn tổng đang trên đường quay về, lần này tôi chết chắc rồi… anh ấy đã giao phó việc bảo vệ mẹ con họ cho tôi. – Tú Anh lại trợn mắt nhớ tới Tiểu Hân đang ở nhà cùng Lục An. – Tiểu Hân… tôi phải quay về cùng con bé.
– Đừng quá lo lắng, cô ta không biết Tiểu Hân là con của cô Kelly… có lẽ không dám động tới con bé đâu. – Hạ Tuyết khẽ đáp. – Không ngờ cô Lục đó lại ác độc như vậy.
– Không được, tôi không an tâm… con người ác độc đó không chuyện gì là không dám làm cả. – Tú Anh nhanh chóng rời đi.
Trần Hậu nhận được điện thoại cũng rời đi vì nơi này đã có Win và Hạ Tuyết bên ngoài, nơi đó chỉ còn hai con người… ngồi cách xa nhau, trong lòng có rất nhiều nỗi niềm nhưng không nói nên lời.
– Hạ Tuyết, anh… – Win khẽ lên tiếng.
– Anh đừng nói gì cả, hiện tại việc của cô Kelly mới là việc quan trọng. – Hạ Tuyết khẽ đáp.
– Anh chỉ muốn nói một câu. – Win đưa mắt nhìn sang Hạ Tuyết. – Em phải tin anh, anh và Trúc Chi không có bất cứ mối quan hệ tình cảm nào, cô ta chỉ là đối tác làm ăn.
Hạ Tuyết khẽ cuối đầu xuống, là cô không muốn tranh cãi với anh ở bệnh viện, lại càng không muốn mọi người nhận ra mình. Không có mối quan hệ tình cảm thì nụ hôn giữa hai người là đang minh chứng điều gì, hằng đêm cô luôn gặp ác mộng bởi cảnh họ hôn nhau trong ngôi nhà của anh… Hạ Tuyết khẽ lắc đầu, liệu Win có thật sự yêu cô hay không… bao nhiêu năm qua ở bên cạnh cô nhưng anh ấy vẫn rung động trước người con gái khác.
Tú Anh quay về biệt thự Hàn gia thì nhìn thấy Tiểu Hân vì không có Kelly nên đòi khóc, Lục An đang ở bên cạnh dỗ dành nhưng con bé vẫn khóc đòi Kelly bằng được. Tú Anh nhìn thấy Lục An ở gần Tiểu Hân liền nhanh chóng đi đến ôm lấy con bé, đôi mắt anh nhìn Lục An căm ghét nhưng vẫn thu vào.
– Kelly đã đi đâu nhỉ, vì sao tôi không thấy cô ta. – Tú Anh vờ hỏi.
– Tôi không biết, có lẽ cô ta đã suy nghĩ ra rằng không nên phá hoại gia đình người khác mà bỏ đi rồi. – Lục An dửng dưng đáp.
– Kelly mà đi có lẽ cô Lục đây rất vui mừng nhỉ?
– Là việc cũng đáng mừng. – Lục An đưa tay tay vào túi quần mà quay lưng vào trong.
Tú Anh bế Tiều Hân ra xe, cô ta đúng là không biết Tiểu Hân là con gái của Kelly nên không ra tay cùng con bé. Nhưng lòng người khó đoán, mang theo Tiểu Hân bên cạnh là chắc chắn nhất. Tú Anh lái xe đến sân bay mà đón Hàn Thế Bảo, Kelly được Hạ tuyết báo lại rằng vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật…
Hàn Thế Bảo rời khỏi sân bay nhanh như chớp bước lên xe Tú Anh mà vụt đi bến bệnh viện. Tú Anh nhìn Hàn Thế Bảo mà thắc mắc:” Hàn tổng, hành lý của anh đâu.”
– Cậu nghĩ tôi còn thời gian mà thu xếp hành lý ư. Mau nói, Kelly đã xảy ra việc gì.
Tú Anh kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Hàn Thế Bảo nghe, sau đó lại hỏi:” Đám cưới, chúng ta có nên huỷ hay không?”
– Không, cứ tổ chức đám cưới đó… phải tổ chức thật linh đình và hoành tràng nhất. – Hàn Thế Báo nắm hai tay tức giận. – Cậu thông báo cho Lục An, tôi sẽ bao vé cho tất cả các bạn bè của cô ta từ Mỹ đến dự.
Tú Anh không biết Hàn Thế Bảo đang dự tính gì trong đầu nhưng có vẻ kế hoạch của anh ta thật đáng sợ.
Hàn Thế Bảo nhanh chân bước vào phòng phẫu thuật nhưng hiện tại Kelly vẫn chưa ra khỏi. Cuộc phẩu thuật kéo dài đã hơn 10 giờ đồng hồ nhưng các bác sĩ vẫn chưa ra, tình trạng của Kelly khiến mọi người bên ngoài đều lo lắng.
– Hàn tổng, tôi đã thông báo với cô ta rồi… cô ta có vẻ rất vui mừng.
– Ừm. – Hàn Thế Bảo ngồi trên chiếc ghế nhựa bên ngoài phòng phẫu thuật, hai bàn tay đan vào nhau tựa đầu mình vào đó mà khẽ nhắm mắt suy nghĩ.
– Trần Hậu có hỏi, những kẻ ra tay với Kelly xữ lý như thế nào? – Tú Anh lại hỏi.
– Nhốt bọn chúng lại mà thầm vấn, ghi âm cuộc thẩm vấn đó lại. – Hàn Thế Bảo đáp.
– Vâng.
Tiếng chuông báo hiểu cuộc phẫu thuật hoàn thành, các bác sĩ bước chân ra ngoài với nét mặt vô cùng căng thằng.
– Cô ấy vẫn ổn phải không? – Hàn Thế Bảo nhanh chóng bước tới.
– Hiện tại bệnh nhân đang trong giai đoạn cực kì nguy hiểm… chúng tôi đã tiến hành hút máu bầm trong não của bệnh nhân ra nhưng vẫn chưa chắc chắn sẽ có biến chứng nào hay không. – Vị bác sĩ lắc đầu. – Tuy nhiên đứa trẻ trong bụng cô ta vẫn an toàn, thai khoẻ và đang phát triển khá tốt. Nhưng nếu cô ta không tỉnh lại trong thời gian dài, có lẽ phải loại bỏ cái thai để bảo vệ tốt sức khoẻ của bệnh nhân. – Bác sĩ căn dặn thêm một số thứ cần thiết khi chăm sóc bệnh nhân rồi bước đi.
– Kelly đang mang thai ư. – Hàn Thế Bảo khẽ nói.
– Có lẽ Kelly cũng không biết điều đó, cô ấy cứ nghĩ mình bị dạ dày. – Hạ Tuyết khẽ đáp.
Đôi mắt Hàn Thế Bảo hằng lên sự tức giận… anh quay sang phía Tú Anh mà nói, giọng nói như phát ra lửa:” Tú Anh, gọi thím Trương đến gặp tôi.”
– Vâng.- Tú Anh gật đầu rồi quay sang phía Win và Hạ Tuyết nói. – Win, cậu đưa Hạ Tuyết về đi, ở đây đã có tôi và Hàn tổng rồi.
– Không sao, để tôi tự mình về. – Hạ Tuyết quay đầu bước đi. – Cô Kelly là người tốt, trời sẽ phù hộ cho cô ấy.
– Vậy con về trước.- Win đứng lên đi theo phía sau Hạ Tuyết.
Trên giường bệnh, Kelly gương mặt xanh xao.. trên đầu quấn đầy gạc trắng còn rớm màu đỏ của máu. Hàn Thế Bảo xót xa nắm lấy đôi bàn tay của cô, trong lòng anh còn đau đớn gấp ngàn lần hơn.
– Kelly, có phải anh chỉ toàn gây cho em tổn thương hay không? – Đôi mắt Hàn Thế Bảo đỏ lên, một dòng lệ lăn tràn xuống nơi khoé mắt… đây là người phụ nữ đầu tiên trong cuộc đời khiến anh phải rơi nước mắt vì sợ phải mất cô, vì lo lắng cho sinh mạng nhỏ bé của co^
– Thím Trương, thím đã vào Hàn gia được bao lâu rồi nhỉ. – Hàn Thế Bảo ngồi trong một căn phòng trống ở bệnh viện nhìn vào mắt người giúp việc lâu năm tại Hàn gia.
Thím Trương nhìn vào gương mặt đanh lại của Hàn Thế Bảo, trong lòng có chút rung sợ với nét mặt không một chút càm xúc nào, đôi mắt Hàn Thế Bảo hằn lên như một con sói chỉ muốn giết chết người trước mắt.
– Tôi… tính đến thời điểm này tôi đã làm việc ở Hàn gia hơn 20 năm rồi. – Thím Trương cúi đầu đáp.
– Vậy thím xem, tôi đối với thím thế nào? – Hàn Thế Bảo lại hỏi.
– Hàn gia rất tốt với tôi và gia đình tôi, nhờ vào Hàn gia mà con cái tôi đều ăn học thành người. – Thím Trương không hiểu vì sao Hàn Thế Bảo lại hỏi bà những việc này.
– Tôi rất quý thím, vì thím là người đã chăm sóc ngôi nhà đó bao nhiêu năm gắn bó. – Hàn Thế Bảo đưa hai tay xen vào nhau cố gắng giữ bình tình. – Còn thím, liệu có chung thành với Hàn gia hay không?
– Hàn tổng, cậu nói gì vậy… tôi tất nhiên rất chung thành với cậu. – Thím Trương hoảng hốt đưa mắt nhìn Hàn Thế Bảo.
– Vậy tại sao biết Kelly mang thai không báo cho tôi? – Hàn Thế Bảo hiện tại chỉ muốn bốp chết bà ta khi nhớ đến những việc bà ta và Lục An bày ra… lúc đầu chỉ nghĩ là muốn ức hiếp Kelly nhưng nghĩ lại thì là cố tình loại bỏ đứa con của cô ấy.
– Hàn tổng, tôi… tôi… đã định báo cho cậu nhưng Lục tiểu thư nói rằng cậu đang rất bận để cô ấy giải quyết. – Thím Trương cuối đầu nói.
– Và thím đã cùng cô ta muốn giết đứa trẻ trong bụng Kelly. – Hàn Thế Bảo đập mạnh bàn mà nói.
– Hàn tổng, tôi xin lỗi vì đã chưa hỏi ý kiến cậu mà nghe theo lời Lục tiểu thư… tôi nghĩ trước sau cô ấy cũng là phu nhân của Hàn gia nên không dám cải lời… – Thím Trương vội biện minh cho hành động ác độc của mình.
– Mau kể lại đầu đuôi sự việc, dám gian dối một lời đừng trách Hàn Thế Bảo tôi vô tình vô nghĩa. – Hàn Thế Bảo hét lên.
Thím Trương sợ đến rung người mà kể lại tất cả những gì mà bà và Lục An đã bày ra để hòng giết chết đứa bé trong bụng Kelly, tuy nhiên mọi kế hoạch đều không thề thực hiện vì có Tú Anh xen vào. Tuy nhiên việc Kelly bị Lục An gài bẫy đưa đi thì bà không hề hay biết chuyện đó.
– Các người… bày mưu tính kế mà giết chết đứa con của tôi. – Hàn Thế Bảo tức giận siết cổ áo của thím Trương khi nghe bà ta kể lại. – Đồ cầm thú.
Tú Anh bên ngoài đi vào nhìn thấy liền can ngăn Hàn Thế Bảo, dù sao thím Trương cũng là người đã có tuổi lại là người làm có thân tình bao nhiêu năm tại Hàn gia, bà ấy dù sao cũng không biết đó là con của Hàn Thế Bảo lại bị Lục An sai khiến.
– Hàn tổng, bình tĩnh lại một chút… chuyện này là do Lục An chủ mưu… thím Trương chỉ là người làm theo cô ta.
Hàn Thế Bảo buông tay ra khỏi người bà ta… vứt một phong bì lên bàn mà hét lên:” Cầm lấy và cút đi… tôi nhìn thấy bà chỉ muốn nghiền nát bà ra… “
Thím Trương hoảng sợ đến rung người, thì ra cái thai kia là của Hàn tổng… nếu bà biết điều đó thì có ăn gan trời cũng không dám ra tay với Kelly như vậy. Lần này chính là tự mình hại mình mà mất đi công việc tốt như vậy.
– Thím cầm lấy tiền mà về quê đi, vì thím là người thân thiết nên Hàn tổng bỏ qua… đừng chọc giận anh ta hơn nữa. – Tú Anh cầm phong bì tiền nhét vào túi thím Trương mà đỡ bà ta ra ngoài.
Đưa thím Trương ra ngoài Tú Anh quay lại tìm Hàn Thế Bảo, đi vào bên trong liền nhìn thấy bàn tay Hàn Thế Bảo vì khi nãy tức giận quá mà đấm vào tường đã túa máu ra. Đúng là nỗi đau trong lòng lấn át nỗi đau thể xác…
– Hàn tổng, chỉ còn vài ngày nữa là hôn lễ sẽ được cử hành, người nhà cùa Lục An đã chuẩn bị được đưa sang đây tham dự. – Tú Anh nói nhỏ. – Cô ta mời rất nhiều bạn bè ở Mỹ… xem ra rất thích thú khoe khoang về cuộc hôn nhân này.
– Cứ để cô ta vui sướng đi. – Hàn Thế Bảo nhếch môi cười. – Chỉ vì lần đó cô ta cứu Tuấn Anh nên chúng ta đã quá nhượng bộ cô ta khiến cô ta không xem ai ra gì, coi trời bằng vung ư…
– Hàn tổng, tôi cho người theo dõi cô ta thì thấy cô ta thường qua lại với Henry – người đại diện của E.L đang là đối tác với chúng ta.- Tú Anh nói. – Bọn họ có vẻ rất thân thiết, không phải kiểu bạn bè bình thường.
Tú Anh đưa ra những bức hình mà anh cho người chụp được giữa Lục An và Henry. Hàn Thế Bảo nhìn qua liền nhếch môi cười, sau đó khẽ nói:” Ngày mai, cậu mời Henry đến Hàn gia một chuyến.”
– Vâng. – Tú Anh gật đầu.
Hàn Thế Bảo quay lại giường bệnh của Kelly vẫn bất tỉnh nằm đó, anh nắm lấy bàn tay cô ngắm nhìn gương mặt đã hóc hác đi trong thấy… đôi mắt vẫn nhắm lại im lìm không có một chút dấu hiệu tỉnh lại.
– Kelly, anh nhất định sẽ trả thù cho em… những kẻ nào khiến Kelly của anh tổn thương sẽ không bao giờ được sống tốt.
Bữa tối tại Hàn gia, Henry được Hàn Thế Bảo mời đến thì có chút ngạc nhiên nhưng vì là đối tác của The Win nên anh không tiện từ chối. Mấy ngày qua anh cùng Lục An thường xuyên hẹn gặp nhau, anh phát hiện cô và anh có nhiều quan điểm và lối sống rất giống nhau, anh phát hiện mình có tình cảm với Lục An nhưng rất tiếc cô hiện tại đã sắp kết hôn… nỗi niềm kia chỉ biết giấu trong lòng.
– Hàn tổng, thật bất ngờ và lấy làm vinh hạnh khi được anh mời đến nhà hôm nay. – Henry bắt tay Hàn Thế Bảo mà nói.
– Chúng ta là đối tác, dự án thành công như vậy tôi cũng càm thấy biết ơn anh và thời trang E.L đã đồng ý cùng The Win tôi hợp tác. – Hàn Thế Bảo nói.
Lục An từ bên trong phòng bước ra, đụng mặt Henry đang ngồi trên bàn ăn liền khựng lại… cô không hề biết về việc Hàn Thế Bảo mời Henry đến nhà.
– Lục An em đến đây, đây là Henry… em nhớ chứ, lần đó đã gặp tại bữa tiệc. – Hàn Thế Bảo nói.
Lục An khẽ gật đầu, nhìn Henry ái ngại mà nói:” Chào anh, Henry.”
– Chắc anh cũng đã biết nhỉ, đây là vợ sắp cưới của tôi, Lục An. – Hàn Thế Bảo nhìn Henry mà nói.
– Vâng chào cô, Lục tiểu thư. – Henry cuối đầu khẽ chào.
Cả ba ngồi vào bàn ăn, Lục An và Henry đưa mắt len lén nhìn nhau như sợ Hàn Thế Bảo biết rằng bọn họ thường xuyên gặp gỡ nhau bên ngoài… tuy là chỉ là những cuộc gặp gỡ thông thường nhưng cả hai đều có tình ý với nhau nên luôn muốn giữ kẽ trước mặt Hàn Thế Bảo.
Hàn Thế Bảo nhìn vào ánh mắt hai người, sau đó khẽ nhếch môi cười như không có, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường như kẻ không hề hay biết chuyện gì.
– Chúng ta nâng ly thôi, vì dự án thành công tốt đẹp.. – Hàn Thế Bảo nâng ly rượu trên bàn đã được rót sẵn.
Cả ba cùng cụng ly đưa vào miệng uống cạn…. Hàn Thế Bào nhìn từng dòng rượu đỏ chạy vào miệng hai người bọn họ khẽ hài lòng. Sau đó anh ra hiệu cho Tú Anh từ bên ngoài bước vào.
– Hàn tổng, có việc gấp. – Tú Anh đưa miệng vào tai Hàn Thế Bảo vờ như nói điều gì đó.
Hàn Thế Bảo nhanh chóng thay đổi sắc mặt khẽ đứng lên nhìn Henry ra vẻ ái ngại mà nói:” Thật ngại, mời anh đến nhà chưa tiếp đón được bao lâu tôi lại có việc gấp phải ra ngoài….”
– Không sao, anh là tổng giám đốc một công ty lớn phải giải quyết nhiều việc như vậy, đã có lòng mời tôi đến đây tôi đã vô cùng vinh hạnh, nếu anh có việc cần đi tôi xin phép cáo từ. – Henry khẽ nói.
– Không thề được, Hàn gia tôi mời khách đến đây đâu thể tiếp đón như vậy… – Hàn Thế Bảo nhìn sang Lục An nói. – Em ở nhà tiếp đón Henry giúp anh, anh có việc phải ra ngoài giải quyết.
– Không sao đâu, tôi sẽ ra về. – Henry lên tiếng. – Không phải quan trọng việc tiểu tiết.
– Tôi không thể để người khác vì việc này mà cười chê Hàn gia… anh hãy ở lại đây thêm một chút nữa… -Hàn Thế Bảo không cho Henry đi. – Lục An, tiếp Henry giúp anh.
Lục An đã rất lâu mới nghe Hàn thế Bảo ngọt ngào với cô như vậy lại có việc nhờ vả cô, cô đâu thể khiến anh thất vọng nên khẽ nói:” Henry, Thế Bảo đã nói vậy anh nên ở lại một chút nữa, tôi sẽ tiếp anh thay anh ấy.”
Henry nghe Lục An lên tiếng muốn anh ở lại thì cũng xiu lòng mà không đòi ra về nữa… Hàn Thế Bảo cùng Tú Anh cùng nhau bước ra khỏi cửa… Hàn Thế Bảo nhếch môi cười ra lệnh.
– Không cho phép bất cứ người nào lang vảng ra khỏi phòng mình trong tối nay.
– Vâng, tôi đã thông báo với tất cả người làm rồi. – Tú Anh khẽ đáp.
– Tốt… chúng ta cũng đi thôi… cho bọn họ mượn nơi này một đêm vậy…
Khi Hàn Thế Bảo vừa bước ra khỏi cửa thì ánh mắt của Henry và Lục An không còn nhìn nhau một cách xa lạ như khi nãy… họ bắt đầu nhìn nhau bằng ánh mắt nhu tình đầy tình ý…
Cả hai không hiểu vì sao trong cơ thể mình nóng rực, nhìn thấy đối phương thì dục vọng lại tăng cao… không ai nói với ai một lời nào mà họ lao vào nhau… triên miên không dứt từ phòng ăn… đến khi Henry bế Lục An vào phòng ngủ của cô ta…
– Hàn tổng, vì sao anh chắc chắn bọn họ sẽ làm việc đó. – Tú Anh trên xe hỏi.
– Trong ly rượu bọn họ vừa uống, có chất kích thích ham muốn dục vọng… cả hai đều uống vào, xem như là tâm đầu ý hợp không ai có thể khống chế… – Hàn Thế Bảo nói. – Đoạn phim có được xem ra còn hay hơn nhưng bộ phim khiêu dâm.
Xem ra lần này Hàn Thế Bảo là lộ rõ sự tàn bạo của mình rồi, Tú Anh khẽ nhúng vai một cái mà nghĩ cô gái tên Lục An đó đáng bị như vậy.
Tuấn Anh kí xong hợp đồng cùng công ty Hàn Quốc nhanh hơn dự tính liền đặt vé quay về VN sớm hơn… nhưng khi quay lại khách sạn tìm Hải Yến thì cô gái của anh không có mặt ở khách sạn… gọi điện mãi cũng không thấy Hải Yến nghe máy… Tuấn Anh lắc đầu suy nghĩ một chút, sau đó lái xe đến sân vận động Olympic, anh đoán chắc chắn cô ta sẽ quanh quẩn nơi này vì hôm nay nhóm nhạc EXO gì đó của Hải Yến hôm nay sẽ biểu diễn tại đây.
Sân vận động Olymlic rộng lớn và rất hoành trang lại khá đông người… tìm cô gái này như thể tìm kim trong đáy biển vậy. Tuấn Anh đi khắp nơi đưa mắt tìm kiếm nhưng không thề tìm thấy… điện thoại gọi liên tục nhưng Hải Yến không hề bắt máy.
– 안녕하세요, 우리는 익숙 할 수 있지만 ( Xin chào, chúng ta có thể làm quen không?) – Một cô gái người Hàn Quốc bước đến nói với Tuấn Anh vì vẻ bề ngoài lịch lãm của anh rất hút mắt các cô gái trẻ.
Tuấn Anh không hiểu cô gái này đang nói gì, anh lắc đầu không đáp.
– 그는 여자 친구가 ( Anh có bạn gái chưa?) – Cô gái tiếp tục hỏi.
Tuấn Anh thật sự không hiểu liền lắc đầu một lần nữa…
– 그는 내 ( Anh ấy là của tôi.) – Hài Yến từ đâu nhanh chóng xuất hiện, cô gái kia dám tán tỉnh người đàn ông của cô sao?
Tuấn Anh nhìn thấy Hải Yến liền nhanh chân đi về phía cô, nắm lấy tay Hải Yến mà nói:” Em đi đâu lại không nói với anh một tiếng chứ.”
– Không phải em đã nói mục đích của em đến đây là để xem EXO biểu diễn hôm nay sao, là anh không để tâm đến. – Hải Yến nói.
Cô gái kia nhìn thấy Tuấn Anh nắm tay Hải Yến liền ngoe ngoảy bỏ đi, nhìn thấy anh ta đi qua đi lại một mình cứ nghĩ chưa có bạn gái, ngờ đâu bạn gái anh ta lại xinh đẹp như vậy.
– Nếu em không đến kịp, cô ta đã tán tỉnh chồng em rồi. – Hải Yến ôm lấy tay Tuấn Anh nói.
– Cô ta nói gì, anh không hiểu? – Tuấn Anh nhìn Hải Yến. – Em biết tiếng Hàn Quốc ư.
– Tất nhiên rồi, em theo học tiếng Hàn Quốc để hiểu các oppa đang nói gì mà. – Hải Yến cười lớn. – Chúng ta vào trong thôi, em vì muốn rủ anh đi nên đã mua hai vé nhưng thấy anh bận rộn như vậy nên dự tính đi một mình… không ngờ anh lại đến đây, chúng ta vào trong đi.
– Chúng ta về nước thôi, anh đã đặt vé máy bay rồi. – Tuấn Anh kéo Hải Yến lại.
– Không được, vé máy bay có thể dời lại mà… khó khăn lắm em mới mua được vé này. – Hải Yên nũng nịu. – Tuấn Anh, chúng ta vào đi.
Tuấn Anh lại bị đứa trẻ con này thu phục, đành cùng Hải Yến bước vào bên trong sân vận động ngập người… khi nhóm nhạc nổi tiếng kia bước ra… tiếng reo hò như muốn sập cả sân vận động… bọn họ nhảy nhót reo hò theo từng giọng hát điệu nhảy của nhóm nhạc… Tuấn Anh lần đầu tiên nhìn thấy Hải Yến cuồng nhiệt như vậy.