Triệu Hải Yến được Tuấn Anh đưa về nhà riêng của anh, hiện tại Triệu lão đang rất tức giận, không ai biết ông ấy sẽ làm gì nếu cô gái nhỏ này quay về, hoặc là anh sẽ mãi mãi không gặp lại cô được nữa. Tuấn Anh nghĩ một chút, sau đó quyết định mang Hải Yến đến nhà mình, nơi đã một lần đưa cô về.
– Chúng ta sẽ ở đây sao? – Triệu Hải Yến đứng trước cửa nhà, đôi mắt cô liếc nhìn Tuấn Anh.
– Chúng ta dù sao cũng là vợ chồng hợp pháp, ở chung có gì là sai. – Tuấn Anh nhíu mày, nhanh chóng mở cửa đi vào.
Cô khẽ mỉm cười, là vợ chồng sao… đến giờ cô vẫn không thể tưởng tượng nỗi những gì đang xày ra. Đầu tiên là cô thích anh, làm mọi cách để khiến anh chú ý đến cô… phải chăng cuối cùng cô đã thực hiện thành công rồi và kết quả chính là anh đã trờ thành người chồng hợp pháp của cô.
– Còn không vào sao? – Tuấn Anh quay đầu lại nhìn Hải Yến đang ngẩng ngơ.
– Vào chứ, nhà của chồng em mà. – HẢi Yến tinh nghịch đáp.
– Cô mặc vào. – Tuấn Anh đưa một chiếc váy màu hồng về phía Hải Yến.
– Chiếc váy này… là của ai, anh đã từng mang cô gái khác về nhà sao. – Hải Yến rầu rĩ nói.
– Là tôi biết mọi chuyện sẽ như thế này nên chuẩn bị trước cho cô. – Tuấn Anh bỏ vào trong phòng, đến của lại nói. – Cô là người con gái đầu tiên bước vào căn nhà này.
Tuấn Anh thay một bộ trang phục ở nhà, sau đó tiến về phía bếp mở tủ lạnh ra, bên trong chẳng có thứ gì còn có thể ăn được.
– Đợi tôi một chút. – Tuấn Anh mặc áo khoác vào đi ra ngoài.
– Anh đi đâu vậy, cho tôi theo với. – HẢi Yến quay đầu nói theo.
– Siêu thị. – Tuấn Anh đáp gọn.
– Tôi cũng muốn đi. – Hải Yến đang ngồi trên ghế salon, nghe thấy liền nhanh chân chạy theo.
Tuấn Anh đẩy xe, Hải Yến lần lượt đi phía trước lấy hết thứ này đến thứ khác, đến khi xe đầy không còn chổ chất lên thì mới chịu dừng lại. Tuấn Anh không nói gì, để mặc cô chọn lựa… trong lòng anh có cảm giác ấm áp khi nhìn thấy nụ cười hớn hở của Hải Yến khi tìm được món đồ cô thích.
– Tuấn Anh, chúng ta có nên mua thứ kia không nhỉ. – Hải Yến chỉ về một hộp vuông đặt gần quầy tính tiền.
Tuấn Anh nhíu mày, nhìn về phía hộp vuông nhỏ kia.
– Tôi không phải là không muốn sinh con cho anh đâu, nhưng tôi muốn chúng ta ở bên nhau dài thêm một chút. – Hải Yến khẽ đỏ mặt mìm cười.
Tuấn Anh khẽ nhếch miệng cười nói nhỏ vào tai Hải Yến:” Đừng tưởng tượng nữa.”
Hải Yến không hiểu hết ý của Tuấn Anh, nhưng hai người là vợ chồng… không phải chuyện có con là rất bình thường sao, hoặc là anh ấy không xem cô là vợ thật.
– Em định dọn đến nhà tôi ở luôn hay sao, vì sao lại mua nhiều như vậy. – Tuấn Anh lái xe hỏi
– Không phải em là vợ anh sao?
– Tôi không phủ nhận.
– Vậy em ở với anh cả đời… không phải là chuyện bình thường sao.
– Ừm. – Tuấn Anh khẽ gật đầu.
– Vậy sao còn thắc mắc chứ.
– Em sẽ từ bỏ cha em sao… sẽ từ bỏ thân phận tiểu thư nhà họ Triệu được sao. – Tuấn Anh dừng xe lại bên lề đường nhìn vào đôi mắt của Hải Yến.
Hải Yến khẽ giật mình, từ nhỏ mẹ cô đã mất, cha một mình nuôi cô khôn lớn không hề nghĩ đến tình cảm riêng tư, hết sức nuông chiều. Cô liệu có thể từ bỏ cha được không, Triệu Hải Yến cuối đầu không đáp.
– Tôi không đưa em về Triệu gia vì hiện tại không thích hợp… em cứ trẻ con mãi như vậy, tôi có chút nghi ngờ về bản thân tôi. – Tuấn Anh tự hỏi, vì sao lại có tình cảm với một cô gái trẻ con như vậy.
– Nghi ngờ về việc gì chứ? – Triệu Hải Yến nói.
– Không có gì. Em ngốc như vậy, chẳng thể hiểu được.
Tuấn Anh xách trên tay nhựng túi nilon đựng rất nhiều thứ mà Hải Yến đã mua trong siêu thị và đa phần là đồ ăn sẵn. Tuấn Anh khi nãy mãi mê nhìn cô vui cười lựa chọn, lại không kiểm tra cô đã lấy thứ gì… nào ngờ chỉ toàn là đồ ăn sẵn.
– Những thứ này… – Tuấn Anh kinh ngạc.
– Anh biết đó… tôi từ bé đã được cha nuông chiều nên… về khoảng nấu nướng tôi chịu thua thôi. – Hải Yến lè lưỡi.
– Tôi không thể nuốt nỗi đồ ăn sẵn tại siêu thị. – Tuấn Anh nói xong liền săn tay vào bếp, rất may khi nãy anh đã chọn lựa vài thứ để chế biến.
– Anh biết nấu ăn ư?
– Tất nhiên.
– Chồng em giỏi quá. – Hải Yến vỗ tay nhảy lên.
Bữa tối xong, Hải Yến vô tình làm đổ canh lên chiếc váy đang mặc, sau đó lại dùng ánh mắt đáng thuơng nhìn về phía Tuấn Anh.
– Phải làm sao đây.
– Tôi chỉ tùy ý mua một cái, vì không biết sở thích cô thế nào? – Tuấn Anh lúng túng.
Hải Yến nhanh chóng đi vào bên trong nhà vệ sinh mà rửa sạch vết đổ của canh… lại không may vạn nước quá mạnh xịt tung tóe ướt hết cả người. Cô như một con chuột ướt mưa bước từ nhà vệ sinh ra ngoài.
– Cô.. – Tuấn Anh lắc đầu ngán ngẩm.
– Lạnh quá… huhu. – Hải Yến cúi mặt nói.
Anh đi vào phòng mang một chiếc khăn lớn trùm toàn thân HẢi Yến lại, sau đó mang cho cô một chiếc áo sơ mi của anh để cô thay tạm. Dáng cao ráo của Hải Yến mặc chiếc áo sơ mi của anh, khiến đôi chân dài thon thả hiện ra… trông cô vô cùng quyến rũ.
– Hôm nay mệt rồi, cô đi ngủ sớm đi. Tôi sẽ ngủ ngoài phòng khách. – Tuấn Anh nói.
– Không được, tôi sao có thể để anh ngủ ngoài này… tôi là khách nên sẽ ngủ ngoài này… anh cứ xem như tôi chưa đến. – Hải Yến vội nói.
– Nghe lời tôi, vào trong ngủ đi. – Tuấn Anh chỉ về hướng của.
– Độc tài. – Hải Yến khẽ nói. – Hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu mà.
Cô không dám cải lời anh, nhanh chóng bước vào bên trong phòng ngủ. Tuấn Anh bên ngoài đi tới tủ lạnh, lấy một chai nước lạnh uống một hơi cạn sạch… như toàn thân anh đang bốc lửa phải cần nước lạnh để dập tắc.
***************
Tại tập đoàn tài chính The Win, trong văn phòng tổng giám đốc Win ngồi xem qua những tài liệu mà Tú Anh mang cho mình. Từ phía trên tầng cao nhìn xuống, đây là vị trí cao nhất tại nơi này và vì nó mà rất nhiều chuyện tranh chấp xảy ra. Hôm nay khi anh ngồi đây, lại cảm giác nó vô cùng nặng nề, anh đúng là không hợp với vị trí này. Lần này thì Win mới thật sự khâm phục cha mình, có thể tự mình giải quyết mọi thứ.
– Win, hôm nay cậu sẽ đi tham gia bữa tiệc của con gái giám đốc tập đoàn Ress vào lúc 7 giờ. Sau đó 9h chúng ta sẽ đón ngài Andy ở sân bay… công ty KEnzo ở Mỹ rất có tiếng, có rất nhiều công ty ở VN muốn có cơ hội hợp tác với họ, lần này ông ta đến nơi này là vì mục đích du lịch, chuyến đi này là bí mật mà tôi đã điều tra được… vì vậy đó là cơ hội của chúng ta.
– Nghĩa là phải làm như vô tình gặp mặt ư? – Win bất ngờ hỏi.
– Đúng vậy, chúng ta phải làm mọi thứ để có thể hợp tác cùng ông ấy.
– Tôi hiểu rồi. – Win gật gù. – Sau khi gặp ông ta về, sẽ làm gì tiếp theo?
– Không. – Tú Anh nhìn vào lịch hẹn. – Đã hết rồi.
– Ừm, vậy sau khi gặp ông ta, tôi sẽ đến bệnh viện có lẽ là không về nhà đêm nay. Ngày mai mang quần áo đến công ty giúp tôi.
Tú Anh khẽ gật đầu sau đó bước ra ngoài, Hàn tổng đáng kính đã lâu như vậy vẫn không chịu tỉnh lại.. anh ta muốn nghĩ ngơi bao nhiêu lâu nữa đây. Tú Anh tựa lưng vào chiếc ghế thư kí nhắm mắt lại khẽ nói:” Anh phải mau quay về chứ Hàn Thế Bảo, tôi sắp chịu đựng nơi này không nỗi nữa rồi.”
Tại bữa tiệc sinh nhật của con gái tập đoàn Ress, Win bảnh bảo với bộ vest màu xám tro bươc vào bên trong căn biệt thự sang trọng kia. Tiệc tùng gặp gỡ khiến anh vô cùng chán ngán, nhưng không thể không làm vì sự tồn tại của The Win, vì cha anh.
– Hàn tổng, rất vui khi anh đã bớt chút thời gian quý báu mà đến tham dự tiệc sinh nhật của con gái tôi. – Chủ tịch Ress nhanh chóng bước tới phía Win mà nói.
– Tôi phải nói rằng được chủ tịch mời đến là vinh hạnh cho tôi. – Win lịch thiệp đáp.
– Đây là Trúc Chi, con gái duy nhất của tôi, hôm nay là sinh nhật 18t của con bé. – Sau đó nhìn qua phía con gái mình. – Đây là Hàn tổng, tổng giám đốc tập đoàn The Win danh tiếng, con mau chào cậu ấy.
– Chào cô, Trúc Chi tiểu thư. – Win khẽ chào.
– Chào anh, Hàn tổng.- Tiểu thư Trúc Chi e lệ. – Không ngờ một người trẻ tuổi như anh, lại là người đứng đầu tập đoàn lớn như vậy, khiến tôi rất khâm phục.
– Tiểu thư quá khen rồi.
Win vừa nói xong, nhìn thấy phía xa hình bóng rất quen thuộc. Đã rất lâu anh chưa nhìn thấy người con gái đó, kể từ khi về nước cũng không đi tìm cô. Hôm nay, không ngờ lại vô tình gặp gỡ tại nơi này, phải chăng chính là hữu duyên.
– Trúc Chi tiểu thư có quen cô gái kia sao? – Win khẽ hỏi, Hạ Tuyết vì sao có mặt tại nơi này.
– À, cô ấy là Lâm Hạ Tuyết… là diễn viên mới nổi gần đây, có lẽ là khách mời của cha tôi vì ông ấy là cổ đông của công ty giải trí đang quản lý cô Lâm ấy. – Trúc Chi nhìn về phía Hạ Tuyết nói.
– Thì ra là đã nổi tiếng như vậy ư. – Win khẽ mỉm cười.
– Anh có quen cô ấy sao?
– Ừm, cô ấy là bạn gái cũ của tôi. – Win vẫn nhìn về hướng Hạ Tuyết.
Trúc Chi im lặng không đáp, thì ra cô diễn viên nhỏ kia từng là bạn gái người đàn ông phong độ này, cô ta thật tốt số mà.
Hạ Tuyết đang đứng một mình cạnh hồ bơi, từ khi bước vào con đường này cô phải thường xuyên tham gia những tiệc tùng vô bổ này. Mặc dù không thích nhưng không thể từ chối, cũng rất may mắn khi những lần đi như vậy đều có An Nhiên đi cùng. Nhưng hôm nay An Nhiên lại thông báo rằng cô ấy bận một show sẽ đến trễ khiến Hạ Tuyết cảm thấy lạc lõng tại chốn đông người này. Một bồi bàn mang nước đến mời Hạ Tuyết, cô đưa tay chọn tùy ý một ly trên mâm vừa định đưa lên miệng thì nghe một giọng nói quen thuộc.
– Loại nước đó, em không uống được đâu. – Win đứng phía trước Hạ Tuyết mà nói.
Hạ Tuyết bất ngờ nhìn Win… toàn thân cô không thể động đậy, không ngờ lại gặp Win tại nơi này. Anh ta ngày xưa xem thường cô, hôm nay cô đã trở thành một diển viên có tiếng… không cần phải chạy trốn không cần phải né tránh cứ thế mà đối diện với anh. Tuy nghĩ vậy là một lẽ, nhưng cô không thể đối diện… Hạ Tuyết lùi một bước rồi lại một bước toan bỏ chạy nhưng không ngờ phía sau là hồ bơi cô liền bị trượt chân ngã xuống.
– Hạ Tuyết. – Win nhanh chóng nhảy theo xuống.
Cô được anh mang lên bờ, Hạ Tuyết cùng Win toàn thân ướt hết… Chủ tịch Ress cảm thấy ái ngại vì Win là khách quý liền chaỵ đến đưa cả hai lên phòng để thay đổi trang phục.
– Không cần đâu, cũng đến lúc về rồi. – Win nhìn đồng hồ liền nói.
– Hàn tổng đừng vội, tiệc cũng chưa tàn mà.
– Xin lỗi chủ tịch, tôi có một cuộc hẹn quan trọng… hôm nay xin lỗi vì đã phiền ngài.
– Vậy tôi tiễn cậu. – Chỉ tịch Ress sau đó nhìn sang Hạ Tuyết đang lạnh cóng đứng một bên. – Mau đưa Lâm tiểu thư lên phòng.
Người làm trong biệt thự đến đưa Hạ Tuyết đi, cô khẽ nhìn Win rồi cuí mặt đi… cô chính là không dám đối diện với người đàn ông kia.
– Cô gái này, tôi sẽ mang đi. – Win tiến tới nắm tay Hạ Tuyết khẽ nói – Theo tôi.
Hạ Tuyết bị Win kéo đi dưới ánh mắt tò mò của mọi người, quả nhiên những có gái xinh đẹp có chút tiếng tăm đều được các đại gia bao dưỡng. Họ rời khòi biệt thự nguy nga kia, mọi người đều quên đi mọi chuyện mà tiếp tục bữa tiệc, chỉ duy nhất có một cô gái gương mặt trở nên không vui mà nhìn về phía cổng lớn.