Tại trước cổng trường trung học King, Win và Hạ Tuyết cùng bước xuống từ
chiếc xe hơi sang trọng của nhà họ Hàn. Ánh mắt tất cả các học sình đều
dồn hết về phía bọn họ với nhiều cảm xúc khác nhau… căm ghét, đố kị,
ghen tỵ hay ngưỡng mộ đều đổ dồn lên người Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết nép
vào phía sau lưng Win, cô cảm thấy cảm giác này quá khó thở, nhưng cô
chính là người của Hàn gia phải làm theo lời của Win, cô đã đi quá xa
với chuyện này rồi, đâm lao phải theo lao nếu như cô nói ra sự thật…
buông Win ra thì hậu quả sẽ thế nào cô không dám tưởng tượng.
–
Nhìn thẳng và bước về phía trước, cô hiện là bạn gái của tôi không cần
phải e sợ bọn họ. – Win nhìn vào đôi mắt lo lắng của Hạ Tuyết mỉm cười
mà nói, bàn tay âu yếm đặt lên bờ má cô.
Hạ Tuyết ngại ngùng gật đầu, nhìn về phía trước mà bước đi sánh đôi cùng Win.
Mai
Hoa cùng Hồng Ngọc và Hoàng Mai nhìn thấy cử chỉ thân mật của Win thì
vô cùng tưc giận. Đặc biệt là Mai Hoa, nhìn thấy hôn phu của mình âu yếm
cùng người khác liền bốp nát chai nước suối trên tay.
– Lâm Hạ Tuyết, mày phải trả giá. – Mai Hoa nói với ánh mắt đầy lửa nhìn theo hướng hai người đang sánh bước.
–
Mai Hoa, tôi sẽ giúp cậu… – Hồng Ngọc cũng nhìn về cùng một hướng mà
nói, nếu cô không có được Win thì Lâm Hạ Tuyết cũng không được phép ở
bên cạnh Win.
– Hai người nghe cho rõ những gì tôi nói, thực
hiện cho đúng. – Mai Hoa nhoẻn miệng cười sau đó nói ra kế hoạch cô ta
đã lập sẵn trong đầu.
– Khi nào chúng ta sẽ thực hiên. – Hoàng Mai hỏi.
–
Đêm dài lắm mộng, ngay khi kết thúc buổi học hôm nay cuộc sống của Lâm
Hạ Tuyết sẽ được Mai Hoa này định đoạt. Muốn có được thứ của Mai Hoa này
sao, cô ta nghĩ cô ta có thể.
Hồng Ngọc cũng nhoẻn miệng cười, chỉ vì Lâm Hạ Tuyết mà Win đã ghét cô… cô ta phải trả giá.
Cả ba người bọn họ, đang mong chờ đến lúc giờ học kết thúc sẽ ra tay.
Mai
Hoa bước vào lớp, tiến tới phía Win đang ngồi bên cạnh Hạ Tuyết. Cô
nhìn Hạ Tuyết sau đó nhìn sang Win đang nằm cúi mặt ra bàn.
– Win, tôi có việc muốn nói với cậu. – Mai Hoa nói.
Win vẫn vờ như không nghe, vẫn nằm im bất động.
–
Về việc buổi gặp mặt dùng bữa trưa giữa Mai thị và Hàn gia. – Mai Hoa
tiếp tục nói. – Tôi cũng đã chán ghét việc kết hôn vô nghĩa này, nên tôi
muốn sau khi ra về tôi và anh đến đó để cùng nhau từ chối cuộc hôn nhân
này.
Win ngẩng mặt lên nhìn Mai Hoa, cô ta thật sự đã bỏ cuộc rồi sao…
– Anh biết đó Win, nếu cả hai chúng ta cùng tỏ ra thái độ bất hợp tác thì người lớn sẽ không thể ép buộc mãi được.
– Được, tôi sẽ đến. – Win đáp.
–
Mẹ tôi sẽ tức giận nếu anh mang Lâm Hạ Tuyết đến, nên tôi hy vọng anh
tôn trọng Mai thị một chút. – Mai Hoa nhìn sang Hạ Tuyết ra vẻ ái ngại.
Hạ Tuyết nghe vậy thì nhìn sang Win mà nói:” Tôi có thể tự về được, anh hãy đi cùng Mai Hoa.”
Win
nghĩ lời Mai Hoa nói cũng đúng, nếu mang Lâm Hạ Tuyết đến nơi đó mọi
chuyện sẽ còn rắc rối hơn. Win nhìn sang phía Lâm Hạ Tuyết mà nói:” Tài
xế sẽ đưa em về.”
– Vậy còn anh, anh đi bằng gì đến bữa tiệc. – Hạ Tuyết hỏi.
– Hãy đi cùng tôi, cũng cùng đường mà. – MAi Hoa nói.
–
Hạ Tuyết, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này mà về nhà với em. –
Win ngọt ngào nói với Hạ Tuyết trước mặt Mai Hoa, sau đó nhìn Mai Hoa
nói tiếp. – Không còn chuyện gì nữa, cô hãy rời khỏi không gian của
chúng tôi.
Mai Hoa tức nghẹn trong lòng, nhưng nén lại mà cố gắng mỉm cười mà bước về chổ ngồi của mình.
Triệu Hải Yến nhìn sang phía ba người bọn họ, sau đó quay mặt đi như không hề biết chuyện gì.
Cuối
giờ, Win đưa Hạ Tuyết lên xe của mình để về Hàn gia. Cô ấy hiện tại
đang sống tại Hàn gia để thuận tiện công việc và Win cũng một phần không
muốn cô một mình ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm, dù sao chính anh đã kéo
Hạ Tuyết vào rắc rối của mình.
– Cô về trước đi, chuyện này sẽ nhanh chóng kết thúc.
Hạ Tuyết bước vào bên trong xe, nghe hai từ kết thúc mà chua xót trong lòng.
Xe của Mai Hoa dừng ngay phía trước mặt Win, Win
bước lên xe một cách nhàm chán. Xe của Hạ Tuyết đang ngồi đã chạy đi,
chiếc xe mà Win đang ở bên trong đi vào một ngã khác.
Sau khi Win
đi không lâu, phía sau có bốn chiếc xe hơi màu đen lao tới chạy theo xe
của Hàn gia. Bọn chúng ép sát hai bên và trước sau xe của Hàn gia khiến
tài xế của Hàn gia lao đao phải mở xi nhang để tấp vào bên lề đảm bảo
an toàn.
– Có chuyện gì vậy chú? – Hạ Tuyết thấy xe dừng lại liền hỏi.
– Có bốn chiếc xe ép xe tôi, nếu không ngừng lại tôi sợ xảy ra va chạm với bọn họ. – Chú tài xế đáp.
Hạ
Tuyết nhìn ra bên ngoài, quả thật là sau khi xe của Hàn gia dừng lại
thì bốn chiếc xe kia cũng tấp vào, mỗi xe lại bước xuống ba người thanh
niên lạ mặt đeo mắt kính đen bước gần tới xe của Hàn gia, tiếp cận Hạ
Tuyết.
– Các người muốn gì hả. – Chú tài xế vừa hỏi thì bị bọn chúng đánh ngất xĩu.
–
Chú, chú có sao không? – Hạ Tuyế hoảng hốt nhưng từ phía sau một chiếc
khăn tẩm thuốc mê bịt miệng cô lại. Hạ Tuyết cảm thấy cơ thể không cón
sức lực để chống trọi lại nữa, cô từ từ lịm đi.
***************
Win
và Mai Hoa đến một nhà hàng sang trọng, cả hai cùng ngồi trong một
phòng Vip của nhà hàng này. Với gia thế của cả cô ta và Win, điều đó
hoàn toàn bình thường.
– Bọn họ đâu? – Win nhìn xung quanh.
– Anh đừng tìm nữa, không có ai ở đây đâu? – Mai Hoa đáp.
– Ý cô là…? – Win đứng lên nói.
–
Em chỉ muốn cùng anh ăn một bữa mà thôi, nên đã bịa ra chuyện đó. – Mai
Hoa chạy đến ôm Win. – Chỉ vì em thật sự thích anh, em chưa từng để mắt
đến một nam nhân nào cả, nhưng từ khi nhìn thấy anh thì em đã biết em
thích anh….
Win tháo gở bàn tay đang đan chặt phía sau lưng mình ra, nhìn thẳng vào đôi mắt của Mai Hoa.
– Nhưng tôi… rất ghét cô. – Nói xong liền lạnh lùng bỏ đi.
–
Vì sao chứ, tôi xinh đẹp hơn cô ta… gia đình chúng ta lại môn đăng hộ
đối… vì sao anh lại chọn Lâm Hạ Tuyết. – Mai Hoa kéo tay Win lại mà
hỏi.
Win hất tay Mai Hoa ra khỏi bàn tay mình, sau đó dùng ánh
mắt căm ghét nhìn Mai Hoa rồi cười khẩy:” Nói về môn đăng hộ đối, cô hợp
với Hàn Thế Bảo hơn.”
Mai Hoa mở to đôi mắt nhìn theo bước chân
của Win, anh ta nói cái quái gì vậy chứ… là vừa nói cô hợp với cha anh
ta hơn sao? Cô đã già đến mức làm mẹ anh ta sao? Mai Hoa tức giận hất
đổ hết thức ăn trên bàn, sau đó rời khỏi nhà hàng.
Tại biệt thự
Hàn gia, Win bước vào trong phòng mình liền đảo mặt tìm Hạ Tuyết, xem cô
ta đang làm gì nhưng không hề thấy Hạ Tuyết.
– Lâm Hạ Tuyết. – Win gọi lớn.
Đáp trả Win là sự im lặng.
Win bước ra gian nhà chính thì nhìn thấy Tú Anh đang hướng dẫn một người làm cách tỉa những cành cây kiểng bên ngoài vườn.
– Chú Tú Anh, chú có nhìn thấy Lâm Hạ Tuyết không? – Win hỏi.
– Cô ấy đi học cùng cháu mà, vì sao cậu lại hỏi vậy. – Tú Anh đáp.
– Cô ấy chưa về sao?
– Chưa. Xe của cậu đâu rồi. – Tú Anh nhìn về khoảng sân trống trơn liền hỏi.
–
Tôi có chút việc nên để xe cho Lâm Hạ Tuyết về một mình, đáng ra phải
về đến từ rất lâu rồi chứ. – Win vừa nói vừa rút điện thoại bấm số Hạ
Tuyết. – Tắt máy rồi sao?
– Có lẽ cô ta ghé đâu đó có việc. – Tú Anh trấn an.
–
Cô ta không quen ai ờ thành phố này, ngoài việc ở Hàn gia cô ta làm gì
còn biết đi đâu? – Win khẽ nói. – Tôi có linh cảm không tốt.
–
Đợi thêm một chút nữa, nếu cô ta không về tôi sẽ cho người đi tìm. – Tú
Anh nói. – À, cậu biết chưa nhỉ, Kelly hiện tại đã đến The Win làm việc
rồi… cô ta thật oách đó, mới vào công ty đã được làm thư kí của Hàn
tổng.
Tú Anh nhắc đến Kelly khiến nỗi nhớ của Win lại kéo đến.
– Vậy nếu muốn gặp cô ấy, tôi chỉ cần đến The Win sao? – Win nói.
– Cậu muốn gặp cô giáo sao? – Tú Anh ngạc nhiên.
– Chú, nếu Hạ Tuyết về thì nói cô ta đến siêu thị mua mì, tôi có việc phải đi đây. – Win nói xong nhanh chóng chạy đi.
– Mua mì sao? – Tú Anh ngạc nhiên lần nữa.
Nhưng
Win đã bước ra khỏi biệt thự Hàn gia rồi, Tú Anh nhìn ra cửa nhớ lại
lời Win nói. Hạ Tuyết không phải là người thích la cà lêu lỏng, lại đi
xe của Hàn gia thì càng không thể. Tú Anh liền gọi cho vị tài xế nhưng
điện thoại chỉ đổ chuông nhưng không ai nghe máy.
Tú Anh cảm thấy
có chút không ổn liền nhanh chóng lên xe chạy đi tìm kiếm. Khi anh đến
chỉ thấy chiếc xe của Hàn gia đang đậu bên vệ đường, bên trong chỉ thấy
vị tài xế vẫn còn nàm bất tỉnh, Lâm Hạ Tuyết đã biến mất.
Tú Anh phá cửa xe gọi vị tài xế kia tỉnh lại.
– Dạ, tôi đang chạy
trên đường thì có 4 chiếc xe ép sát với khoảng cách rất nguy hiểm nên
buộc lòng phải cho xe dừng lại. Ngờ đâu bọn chúng cũng dừng lại về tấn
công tôi.
– Còn cô ấy đâu?
– Tôi bị bọn họ đánh ngất đi, tôi không biết.
Tú
Anh tức giận, đây rõ ràng là xe của Hàn gia mà bọn chúng cũng cả gan
dám động tới. Tú Anh không biết phài làm cách nào để tìm được Hạ
Tuyết, thì một chiếc xe hơi dừng ngay sát chân anh.
– Này, muốn giết người à. – Tú Anh tức giận mắng chửi.
Trên chiếc xe gắn kính đen, một giọng nói vang ra qua khe cửa sổ không hiện mặt.
– Đây là địa chỉ nơi cô gái trên xe bị bắt đến. – Sau đó đưa qua khẽ cữa một tơ giấy ghi địa chỉ.
– Cô là ai? – Tú Anh nghe giọng phụ nữ liền nói.
– Giữa đường thấy chuyện bất bình nên muốn giúp mà thôi, đừng quan tâm tôi là ai. – Sau đó cho xe rời đi.
Tú
Anh câm tờ giấy trên tay không suy nghĩ mà nhanh chóng chạy đến địa chỉ
trên. Đến nơi, Tú Anh nhìn vào đã thấy hai tên to con đứng bên ngoài
canh gác, đứng ở vị trí ngở như an toàn Tú Anh thầm quan sát.
–
Ầm. – Một tiếng vang lớn từ phía sau… Tú Anh quay lại nhìn một thanh
niên to con bặm trợn đang nhìn anh… sau đó Tú anh ngất đi không biết
gì.
– Tiểu thư, có một tên rình mò đã bị tôi bắt được. – Tên áo đen gọi điện báo cho Mai Hoa.
– Bắt nó nhốt chung với Lâm Hạ Tuyết, tôi sẽ nhanh chóng tới. – Mai Hoa nói.
– Dạ, tiểu thư.
************
Win
bước vào bên trong The Win, tuy gia đình là chủ tập đoàn lớn này nhưng
anh rất ít khi đến nơi này. Vị vậy khi anh bước vào mọi người đều nhìn
Win ngạc nhiên, sau đó là ánh mắt say mê của các nữ nhân viên.
– Đúng là cha nào con nấy, họ đẹp không có một chút tỳ vết nha.
– Chỉ nhìn thấy cậu ấy trên mặt báo, hôm nay được nhìn thấy tận mắt thì ra cậu ta còn đẹp hơn trong ảnh.
Win bước tới quầy lễ tân.
– Chào Hàn thiếu gia, cậu đến tìm Hàn tổng ạ. – Cô gái lễ tân mỉm cười thật tuơi.
– Vâng. – Win gật đầu.
–
Mời Hàn thiếu gia đi lối này. – Cô gái lễ tân thầm nghĩ, họ là cha con
một nhà không cần phải thông qua nên nhanh nhảu dẫn đường.
Cánh cửa thang máy tầng 10 mở ra, Win bước vào liền nhìn thấy Kelly đang ngồi làm việc tại bàn thư kí.
Kelly thấy có người đến liền ngẩng mặt nhìn, vì sao chưa gọi điện thông qua đã có người được phép lên tầng tổng giám đốc rồi.
– Win. – Kelly khẽ gọi.
– Cô khỏe không. – Win bước tới mà hỏi.
– Tôi khỏe. – Kelly đáp. – Cậu đến tìm tổng giám đốc sao?
– Không, vì tôi biết cô làm ở đây nên cố tình đến gặp. – Win nhìn sâu vào mắt Kelly mà đáp.
– Win, tôi phải nói… – Kelly muốn nói với Win rằng cô không thể có tình cảm với Win thì bị tay Win che miệng cô lại.
– Tôi biết cô đang muốn nói điều gì. – Win mỉm cười. – Nhưng tôi chỉ muốn gặp cô thôi, như vậy cũng không được sao?
Hàn Thế Bảo từ bên trong đi ra nhìn thấy cảnh tượng này liền khẽ lên tiếng.
– Thật ngạc nhiên, con đến đây tìm ta không vào mà lại tán tỉnh thư kí của ta sao?
– Gặp được cô rồi, tôi về đây. – Win phớt lờ Hàn Thế Bào, nhìn Kelly nói sau đó đi về phía thang máy.
– Cậu nên chào Hàn tổng chứ. – Kelly nhìn thái độ khó coi trên guơng mặt Hàn Thế Bảo liền nói.
–
Tôi không tìm ông ấy. – Win nói rồi bước vào thang máy, cửa thang máy
đóng lại với nét mặt không một chút tình cảm của Win khi nhìn Hàn Thế
Bảo.
Kelly hơi ngượng vì thái độ của Win, lại thấy Hàn Thế Bảo có
vẻ không vui nên liền lơ đi mà ngồi xuống tiếp tục công việc của mình.
– Ngày mai, công ty có buổi từ thiện. Cô chuẩn bị tinh thần trước đi, sẽ khá vất vả.
– Từ thiện sao?
– Đúng vậy, ở trại mồ côi Thiên Tâm. – Hàn Thế Bảo nhìn xoáy vào Kelly mà nói.
– Vâng, tôi sẽ chuẩn bị.
– Cô có cảm thấy vui không? – Hàn Thế Bảo nói.
– Tôi cũng rất thích các hoạt động này vì nó rất ý nghĩa. – Kelly đáp.
– Trại mồ côi Thiên Tâm, cô không có ấn tượng gì về nơi đó sao? – Hàn Thế Bảo hỏi.
Kelly nhìn Hàn Thế Bảo lắc đầu.
– Ấn tượng?
– Không có việc gì đâu, cô nhớ chuẩn bị thêm áo ấm, ngày mai trời sẽ khá lạnh đó. – Hàn Thế Bảo nói.
–
Mùa đông đến rồi. – Kelly khẽ cười. – Hàn tổng, anh cũng giữ gìn sức
khỏe đi. – Kelly nhìn Hàn Thế Bảo chửi xéo, người ác độc vô tâm như anh
ta sẽ gặp chuyện xui xẻo.
– Không cần lo cho tôi. – Hàn Thế Bảo
nhìn Kelly rồi đi vào phòng. – Tuấn Anh, cậu nói trại mồ côi mà Kelly
trước kia từng sống tên gì.
– Tên là Thiên Tâm. Ngày mai chúng ta có buổi từ thiện ở đó.
– Cô ta dường như không có một chút phản ứng nào về điều đó.
– Có thể cô ta không muốn mọi người biết mình là trẻ mồ côi. – Tuấn Anh nói.
– Ngày mai, cậu phải để ý biểu hiện của cô ta… tôi không tin cô ta chỉ là quen biết với Hoàng Thiên Ân