Vĩnh Sinh

Chương 76: Đánh cho chết khiếp



“Chuyện tình ngày đó ta cũng không rõ, ta cũng trúng Lục Dục Âm Lôi, nhờ có bảo khí cứu mà chạy thoát, những chuyện khác ta đều không biết. Nguyên Kiếm Không huynh cũng bỏ trốn, không để ý đến sống chết của chúng ta thì phải?”

Phương Hàn cười cười, đối với chuyện Nguyên Kiếm Không chất vấn hắn cũng không để trong lòng.

Hoa Thiên Đô sau khi đoạt Thất Sát Hồ Lô của hắn cũng không tra hỏi mấy chuyện này, mấy tên đệ tử nho nhỏ này lại còn dám tìm mình kiếm chuyện, có thể tìm được gì chứ?

“Còn có ngày đó huynh cũng có tâm lý muốn cướp lấy bảo khí của ta, muốn ta đi tiên phong bị chết trong tay sa phỉ hoặc ma đầu, huynh có dám nói huynh không có tâm tư đó không?”

Phương Hàn chất vấn ngược lại.

“Hừ! Ngươi có tư cách gì để so sánh với ta?”

Nguyên Kiếm Không cũng không kiêng nể đáp lại, sắc mặt càng ngày càng âm trầm nói,

“Ngươi nếu có dũng khí đắc tội với Hoa sư huynh thì còn chuyện thương thiên bại lý nào mà không dám làm? Khẳng định là ngươi cấu kết với Hồng Phấn Thái Tử, là gian tế của Ma Môn, chúng ta hôm nay tìm ngươi cũng không vì chuyện gì khác, giao mấy thanh phi kiếm ra đây, bọn ta sẽ bỏ qua cho.”

“Đừng nói phi kiếm của các ngươi hiện không ở trên người ta, dù có ở trong tay ta, ta cũng không giao ra, các ngươi là cái thá gì chứ.”

Phương Hàn cười lạnh,

“Nói cho các ngươi biết, Hoa Thiên Đô ta còn dám đắc tội, các ngươi thì là cái thá gì? Cút ngay cho ta!”

Vừa nói đến hai chữ

“Cút ngay”

thì thân hắn đã chớp động.

Bùm bùm! Thân thể Phương Hàn hơi co lại, lao nhanh như thiểm điện, để lại đạo đạo tàn ảnh phía sau, trong nháy mắt lao tới trước mặt Nguyên Kiếm Không, đứng hiên ngang trước mặt hắn, gân cốt trong thân thể tề minh, mặt đất rung động, năm ngón tay mở ra chụp xuống đầu hắn.

Hô lạp lạp! Hô lạp lạp!

Kình phong xé rách không khí, khiến cho không khí trong khuôn viên ba trượng xung quanh cuồng loạn, như là thiên quân vạn mã lao qua.

Cả người hắn tựa như một pho tượng khổng lồ bằng sắt thép, da tay mờ mờ lộ ra ánh kim quang nồng đậm, đôi mắt cũng tỏa ra kim quang mãnh liệt, giống như một Hoàng giả khống chế sinh tử của con người.

Đây là khí thế áp bách tinh thần có được nhờ tu luyện Diêm La Kim Thân.

“Bất hảo!”

Nguyên Kiếm Không xếp hạng mười trên Sơn Hà Bản, một thân tu vi cũng đã tiếp cận cực hạn, mạnh hơn các nội môn đệ tử bình thường rất nhiều, cũng có lực lượng chừng mười mã lực, tương đương với Phương Hàn trước khi tu luyện Diêm La Kim Thân, nhưng giờ đây hắn làm sao có thể so với Phương Hàn được?

Khi Phương Hàn vừa động, trên người Nguyên Kiếm Không đã tỏa ra một luồng bích quang, đem thân thể hắn bao phủ trong quang cầu màu bích lục, đây là quang mang do linh khí Kim Bích La Sam phát ra.

Kim Bích La Sam được đan thành từ tinh hoa của cây tùng ngàn năm, có thể phát ra Tùng Mộc Chân Khí, mềm dẻo chắc chắn, có thể giúp phi hành, lại có thể chống đỡ được phi kiếm, không ngừng xoay chuyển xung quanh bảo vệ cơ thể.

Nhưng khi lục quang vừa mời hình thành bao phủ quanh người hắn, thì một chưởng của Phương Hàn đã đánh mạnh xuống, trực tiếp vỗ vào màn hào quang.

Ba!

Màn hào quang chấn độc, Nguyên Kiếm Không bị một luồng lực lượng mạnh mẽ chấn động đến huyết khí rối loạn, đồng thời thân hình Phương Hàn tựa như một pho tượng lớn bằng sắt thép, tỏa ra khí thế phô thiên cái địa, gắt gao khóa chặt tinh thần hắn, khiến cho trong đầu hắn giờ đây chỉ có mấy ý niệm thần uy, kinh khủng, lực lượng, bạo liệt.

“Có thể ảnh hưởng đến tinh thần của ta……”

Nguyên Kiếm Không cũng biết, hình ảnh khổng lồ của Phương Hàn hiện trong đầu hắn là do áp bách của tinh thần gây ra. Võ công khi tu luyện đến Thần Biến cảnh giới thì chuyển sang tu luyện tinh thần, có thể dùng tinh thần của mình để ảnh hưởng đến thần trí của kẻ địch.

Bất quá Nguyên Kiếm Không cũng tu luyện Nguyên Tinh Thần Thuật đạt được thành tựu nhất định, cỡ như Tà Nguyệt Vương Tử không có khả năng khiến cho thần trí của hắn bị rung động. Nhưng hôm nay, dưới sự áp bách của Phương Hàn, hắn lại không tự kiểm soát được mà sinh ra sợ hãi.

Bị lâm vào hạ phong, trong lòng hắn rất tức giận, thêm vào phẫn nộ, một cổ bạo lệ nổi lên trong đầu hắn.

Hống!

Rống to một tiếng, tinh thần hắn tập trung cao độ, áp bách tinh thần của Phương Hàn ra khỏi đầu, đồng thời thúc dục Kim Bích La Sam, muốn bay lên.

Nhưng đã muộn!

Trong nháy mắt chân Phương Hàn đá ra ba mươi sáu cước, tay đánh ra hai mươi bốn chưởng.

Oanh long long, oanh long long!

Tiếng quyền cước va chạm với quang mang của Kim Bích La Sam vang lên, Tùng Mộc Chân Khí tỏa ra bốn phía bị quyền cước của dùng quyền cước với lực lượng cực lớn, liên tục đánh lên với tốc độ cao, khiến cho quang cầu của Kim Bích La Sam chịu không nổi mà tản mát đi! Như thủy triều rút về lại trong pháp y. Hiển nhiên là bị quyền cước của Phương Hàn đánh làm cho tổn thương chân khí phòng hộ rồi.

Thật giống như mấy trăm Thiên Ma ngày đó liên tục công kích Thiên Lang Yên.

Tùng Mộc Chân Khí rút về lại trong Kim Bích La Sam, đương nhiên sau một thời gian sẽ được đại trận bên trong pháp y hồi phục lại, thì sẽ trở lại bình thường. Nhưng ít nhất là hiện giờ, Nguyên Kiếm Không không thể vận dụng lực lượng của Kim Bích La sam.

Cái pháp y này cũng không có tốc độ hồi phục nhanh như Thiên Lang Yên trong Thất Sát Hồ Lô.

Bất quá may mắn là nó cũng là một kiện linh khí, có đại trận trung tâm không dễ bị phá hư, nếu chỉ là một đại trận của pháp khí thì có lẽ bị đánh cho vỡ vụn.

Mặc dù không có hư hoàn toàn, nhưng Nguyên Kiếm Không cũng tạm thời mất đi lớp phòng vệ, mà so về công phu quyền cước thì hắn không phải là đối thủ của Phương Hàn.

“Hạc Trảo Xà Bộ!”

Tay Phương Hàn co lại thành hình hạc trảo, rất dễ dàng bắt được thân thể của Nguyên Kiếm Không, năm ngón tay như sắt thép cắm sau vào da thịt hắn, rồi vung mạnh lên! Nguyên Kiếm Không bị ném văng lên, thân thể văng ra xa, rơi trên mặt đất, một loạt âm thanh giòn tan vang lên, không biết là hắn bị gãy nhiều ít bao nhiêu xương. Lúc đứng lên thì toàn thân đẫm máu, yết hầu cố gắng phát ra âm thanh không rõ ràng, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Hàn rồi ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.

Cao thủ hạng mười trên Sơn Hà Bản, lại bị Phương Hàn hành hung đến hôn mê.

Rất nhiều nội môn đệ tử thấy được một màn này thì đều dừng cước bộ lại, khiếp sợ vô cùng!

Ngay cả đám người Mạc sư tỷ cũng ngây ngốc đứng nhìn.

“Đừng tưởng ta mất đi Thất Sát Hồ Lô thì bọn ngươi có thể khi dễ ta. Còn không mau cút đi?”

Phương Hàn ánh mắt lạnh lùng, âm thanh sắc bén nói:

“Sơn Hà Bảng bài danh thứ mười cũng chỉ có vậy, thật là làm mất thể diện Vũ Hóa Môn. Còn nữa, Mạc sư tỷ, không phải tỷ cũng mất thanh Chân Lam Kiếm sao? Chuyện này cũng không có gì, chỉ cần tỷ kết minh với ta, ngày sau ta trở thành chân truyền đệ tử, sẽ tặng cho tỷ một thanh phi kiếm còn lợi hại hơn Chân Lam Kiếm, thế nào?”

“Hừ! Chết đến nơi còn dám ngông cuồng? Đừng nói ngươi có thể trở thành chân truyền đệ tử hay không, chỉ mấy vị sư huynh trên Sơn Hà Bảng ngươi cũng khó lòng thắng được. Hôm nay ta không thèm so đo với ngươi, mấy tháng sau xem ngươi có thể làm được gì trong thi đấu xếp hạng Sơn Hà Bảng.”

Mạc sư tỷ lạnh lùng nói, đỡ Nguyên Kiếm Không dậy sau đó không cam lòng rời đi.

“Đi thôi!”

Phương Hàn cũng không để ý tới chuyện này, phủi phủi tay tựa như không có chuyện gì quan trọng, cùng Hồng Di Quận Chúa cùng đi vào Truyền Công Viện.

“Diệp Nam Thiên, xem ra Phương Hàn thật sự là kình địch của huynh rồi, sau này khi thì đấu xếp hạng Sơn Hà Bảng cũng nên cẩn thận. Đừng để bị thê thảm như Nguyên Kiếm Không.”

Vài ánh mắt từ xa xa nhìn theo bóng lưng Phương Hàn đi vào Truyền Công Viện rồi mới thu về.

Trong các chủ nhân của những ấnh mắt này, có một người ngày trước từng khiêu khích Phương Hàn là Diệp Nam Thiên! Bài danh thứ ba trên Sơn Hà Bảng, lợi hại hơn Nguyên Kiếm Không không biết bao nhiêu lần.

“Hừ Nguyên Kiếm Không thì là cái gì? Ngẫu nhiên lấy được nội đan của Ngân Xà, được môn phái tặng cho một thanh Ngân Xà Kiếm cùng với Kim Bích La Sam mới có thể miễn cưỡng chen chân vào Sơn Hà Bảng. Linh khí như của hắn ta có không biết bao nhiêu cái. Phương Hàn nếu như còn Thất Sát Hồ Lô thì ta còn e ngại hắn, bây giờ hắn đã không còn Thất Sát Hồ Lô thì lấy cái gì để đấu với ta? Ta chỉ cần giơ tay là có thể bóp chết hắn.”

Diệp Nam Thiên ngữ khí lạnh lùng cuồng ngạo, nhưng trong mắt thì không có chút khinh địch nào.

Nam tử nói chuyện với hắn là Lâm Nham, bài danh thứ tư trên Sơn Hà Bảng! Đều là người xuất sắc trong mấy chục vạng đệ tử Vũ Hóa Môn.

“Nếu Diệp sư huynh đã nói như vậy thì chắc là nắm chắc. Bất quá biểu hiện hôm nay của Phương Hàn khiến cho người ta phải có cái nhìn mới về hắn. Ta phải trở về chuẩn bị một chút, miễn cho bị lật thuyền trong mương.”

Nói xong Lâm Nham vội vã rồi đi.

“Ngươi lại đây.”

Diệp Nam Thiên ngoắc ngoắc ngón tay, một gã nội môn đệ tử lại vội vàng chạy lại,

“Diệp sư huynh có gì phân phó?”

“Ngươi liên lạc với vài người, theo dõi Phương Hàn cho ta. Dùng ẩn nặc phù, làm sao để không bị hắn phát hiện, mỗi ngày hắn làm gì, đi đâu tu luyện, suốt mười hai canh giờ không được gián đoạn, chỉ cần hắn ra khỏi cửa là phải theo dõi gắt gao, có tin tức gì thì lập tức báo cho ta. Đây là ba mươi viên Tinh Nguyên Đan, là tặng phẩm cho các người, chỉ cần các ngươi điều tra toàn bộ chi tiết về Phương Hàn, ta sẽ đi Vạn La Phong, xin cho các ngươi mỗi người một thanh phi kiếm.”

Diệp Nam Thiên nháy mắt với tên đệ tử đó, từ trong tay áo lấy ra một lọ đan dược bỏ vào tay tên nội môn đệ tử này.

“Đa tạ Diệp sư huynh!”

Tên nội môn đệ tử này vui mừng không xiết, cầm lấy đan dược vội vã rời đi.

“Phương Hàn ơi Phương Hàn, ta không tin ngươi có thể tiến vào Thần Thông Bí Cảnh trước ta! Lần đại hội thi đấu Sơn Hà Bảng này, ta sẽ khiến cho ngươi không thể trở mình được.”

Diệp Nam Thiên cười lạnh, thân thể chợt lóe lên rồi biến mất, không ai biết được là hắn đi nơi nào.

“Hồng Di, kết thúc ba ngày truyền công này, cùng ta xuống lòng đất lịch lãm không?”

Khi đi vào trong Truyền Công Viện, Phương Hàn liền phát hiện ra trên mặt đất có nhiều cột đá cao, mỗi cột đá đủ cho một người khoanh chân ngồi tu luyện.

“Tốt! Dưới lòng đất có rất nhiều linh dược, ngọc thạch, ta cũng muốn thu thập nhiều nhiều một chút để luyện đan, luyện phù.”

Thạch Trụ Lâm!

Tại trung ương Thạch Trụ Lâm, có một cái pháp đàn rất lớn, trên pháp đàn chính là Truyền Công Đài.

Phương Hàn nhảy lên một cây cột đá, khoanh chân ngồi xuống liền có thấy được rất nhiều nội môn đệ tử đang ngồi trên các cột đá xung quanh.

Đương! Đương! Đương! Tiếng chuông du dương vang lên, trên Truyền Công Đài ở trung ương xuất hiện một vị trưởng lão râu dài, tiên phong đạo cốt, đúng là Truyền Công trưởng lão, cũng không giống các trưởng lão bình thường khác, trưởng lão này có pháp lực rất thâm hậu, lại biết rất nhiều thần thông.

“Lần Thiên Ma Chiến Trường này có biến cố, bởi vậy có không ít người được tấn chức trở thành nội môn đệ tử nhưng căn cơ có phần nông cạn. Vì thế lần này ta truyền thụ cho các ngươi một pháp môn tu luyện. Các ngươi cẩn thận lắng nghe, ta chỉ truyền thụ một lần, không nói lại lần thứ hai. Đây là xem cơ duyên của các ngươi, học được nhiều ít bao nhiêu là tùy mỗi người.”

Âm thanh của Truyền Công trưởng lão vang vọng của Truyền Công Viện, từng chữ một rất rõ ràng.

“Thiên Địa Hạo Nhiên khí khẩu quyết tâm pháp……”

Phương Hàn cẩn thận lắng nghe, không dám bỏ sót một chữ, ghi nhớ toàn bộ khẩu quyết, tâm pháp Thiên Địa Hạo Nhiên Khí, nhất là đoạn Hạo Khí Trường Ca cuối cùng, phối hợp bổ khuyết cho Thiên Long Bát Âm sẽ có rất nhiều chỗ tốt.

Vị Truyền Công trưởng lõ trong khi truyền thụ tâm pháp cũng có giảng giải một số chỗ khó hiểu, lời nói như châu như ngọc, mỗi một lần giảng giải, đều đem những chỗ bế tắc của Phương Hàn giải khai, nâng cao hiểu biết của hắn lên rất nhiều.

Đây là nhận thức của cao thủ Thần Thông Bí Cảnh, không phải tầm thường, cũng không phải giống như khi mình đọc sách phải suy nghĩ cân nhắc. Thường thường có một vài thứ nếu mình suy nghĩ, nghiên cứu hồi lâu có thể sẽ đi vào ngả rẻ, nhưng lời của Truyền Công trưởng lão lại giúp hắn tỉnh lại.

“Thật sự là khổ luyện ba năm không bằng một giờ có danh sư chỉ điểm.”

Phương Hàn thầm cảm thán.

Hơn nửa ngày sau, tiếng chuông vang lên, Truyền Công trưởng lão cũng ngừng nói, giảng giải xong rồi, mờ mờ ảo ảo biến mất.

“Không phải nói là có nghi vấn gì trong tu luyện có thể hỏi Truyền Công trưởng lão sao? Như thế nào Truyền Công trưởng lão vừa nói xong đã biến mất rồi?”

“Cái này phải có cống hiến cho môn phái, được ghi nhận lại rồi mới có tư cách yêu cầu Truyền Công trưởng lão giải đáp những nghi vấn mà anh gặp phải trong lúc tu luyện. Mỗi một lần hỏi đều cần phải nổ lực rất nhiều.”

Hồng Di Quận Chúa nói:

“Cho nên chúng ta có thể đi xuống lòng đất chém giết thật nhiều ma đầu, đem về nộp cho môn phái để có được tư cách này.”

“Nguyên lai là vậy.”

Phương Hàn gật đầu.

Trong hai ngày tiếp theo, Phương Hàn cùng Hồng Di Quận Chúa được nghe Truyền Công trưởng lão truyền công pháp Nguyên Thần Tinh Thần Thuật, Hỗn Động Thổ Nập Công, là cao đẳng công pháp để luyện thân thể và tinh thần.

Trước kia, Phương Hàn từ Hạc Tiên Tử học được khẩu quyết của Nguyên Thần Tinh Thần Thuật, nhưng khi nghe Truyền Công trưởng lão nói thì mới biết à những gì mình học được chỉ là vẻ bề ngoài.

Ba ngày tập trung nghe giảng, nhưng vẫn không cảm thấy tận hứng.

Ba ngày sau, Truyền Công Viện lại đóng cửa, đến tháng sau mới lại mở cửa tiếp, mới lại khai đàn thuyết pháp.

“Nếu thật có thể nghe giảng hàng ngày thì tốt biết mấy?”

Hôm nay, Phương Hàn cùng Hồng Di Quận Chúa chuẩn bị kỹ càng, ra khỏi Vũ Hóa Thành, vuốt Vạn Thú Bài một cái, một lác sau Hạc Tiên Tử từ trên trời hạ xuống trước mặt Phương Hàn.

“Chuyện đó sao có thể được? Vũ Hóa Môn có tới mấy chục vạn đệ tử, làm sao có thể dạy hết tất cả đây? Bất quá khi trở thành chân truyền đệ tử, có thể tùy thời thỉnh giáo. Đệ tử ở trên Sơn Hà Bảng cũng có tư cách hỏi những vấn đề thắc mắc trong tu luyện với trưởng lão.”

Hồng Di Quận chúa nói.

“Phương Hàn, nghe nói đệ trở thành nội môn đệ tử rồi, sao bây giờ mới nhớ đến ta……”

Hạc tiên tử reo lên, hết sức bất mãn nói. Bất quá khi Phương Hàn lấy ra một viên Tinh Nguyên Đan bỏ vào miệng nàng thì nàng liền vui vẻ nói:

“Tinh Nguyên Đan! Đệ cho ta ăn tinh nguyên đan sao? Thứ tốt như vậy nếu ta có thể mỗi ngày ăn thứ này thì có thể lột xác được a.”

“Đừng lo, lần này chúng ta xuống dưới lòng đất lịch lãm, thu thập thiên tài địa bảo, luyện chế đan dược. Đến lúc đó tỷ sẽ được ăn.”

Phương Hàn mỉm cười nói.

“Phương Hàn, ta cảm giác được ba ngày này có người luôn theo dõi chúng ta.”

“Ta cũng cảm giác được, chúng ta trước tiên rời khỏi Vũ Hóa Sơn rồi đùa giỡn với họ một chút.”

Phương Hàn lạnh lùng, thấp giọng nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.