Từ ngoài sân đến cửa phủ đều là người trong cung.
Bởi vì phụng chỉ vào cung, ta không mang theo tỳ nữ, một mình rời vương phủ. Lúc này đúng giờ lên đèn, trước cửa Lâm Tri vương phủ không náo nhiệt như thường ngày, chỉ có mỗi một chiếc xe ngựa đang chờ. Uyển Nhi đứng gần xe, vừa nhìn thấy ta lập tức nhíu mày: “Khuôn mặt này của muội mà muốn làm ‘hồng nhan họa thủy’ trông cũng khó coi quá đi.”
Ta biết là nàng nói nốt hồng nổi trên mặt, bất đắc dĩ cười cười, đảo mắt qua hình hoa mai trên trán nàng: “Sẹo này còn chữa lành được không?” Từ lúc Uyển Nhi dùng kiểu trang điểm vẽ hoa mai che dấu vết thương, trong ngoài cung không thiếu các cô gái yêu thích kiểu làm đẹp này, đẹp thì đẹp thật, nhưng ai đoán được nguyên nhân thật sự sau lưng ?
Nàng lắc đầu, giúp đỡ ta lên xe, đợi buông màn che mới nói: “Ngày ấy, đa tạ muội.” Ta cười: “Tất cả đều do tỷ tỷ tự mình hóa giải, nếu không có ta ở đó nói không chừng càng dễ dàng hơn.” Nàng giữ chặt tay ta, nắm thật lâu mới nói: “Ta là tạ trong lòng muội còn có ta, ngày ấy muội quỳ xuống vì ta, sợ là trong cung này không ai dám làm .”
Hoa mai giữa trán nàng đỏ bừng, rất đẹp, cũng rất chói mắt.
Nàng từng nói qua lời này, lúc còn trẻ nghe cũng không quá thổn thức, giờ nghe lại mới thấy cảm động vô cùng. Chỉ mới trải qua sinh tử phập phồng mấy năm, tinh thần ta đã kiệt lực như thế. Còn Uyển Nhi, từ sau khi tổ phụ mất, nàng đã ở trong cung biết bao nhiêu năm, một mình chống đỡ đến hôm nay, sẽ còn khổ sở đến thế nào nữa ?
“Những gì lúc trước tỷ tỷ từng làm cho ta, ta chưa từng quên”, ta xoay tay cầm tay nàng, nói ra lời tận đáy lòng: “Thái tử yếu đuối quá mức, cho dù có một ngày giành được thiên hạ, nhất định cũng sẽ rơi vào tay Vi thị. Bà ta làm sao chịu dung nạp một người như tỷ tỷ ? Tỷ có thể tưởng tượng ra được?”
Lập trường của ta, Uyển Nhi hiểu rất rõ.
Tim có Lý Thành Khí, thân gả Lý Long Cơ, vì thế cả đời ta đều chỉ có thể là người của con cháu Tương vương. Nhưng nàng lại cố tình lựa chọn Thái tử, ta không muốn thành kẻ địch với một người thông minh như Uyển Nhi, lại càng không mong phải đối đầu với nàng vào một ngày binh đao khói lửa không xa. Bằng năng lực và thánh sủng của nàng, nếu có thể dựa vào phe Lý Thành Khí, tất nhiên là tốt nhất. Cho dù không muốn dựa vào, nếu có thể đặt mình ở ngoài cuộc cũng tốt hơn ngày khác thành địch.
Nàng bình tĩnh nhìn ta, qua thật lâu mới thở dài: “Bởi vì con cái Thái tử âm thịnh dương suy, mới có chỗ náu thân cho ta, muội hiểu không ? Vĩnh An, muội ngẫm lại đi, hiện nay những người đó như hổ rình mồi ngôi hoàng đế, người nào mà không có thế lực cậy vào? Tương vương có mấy người con trai hăng hái tranh giành, Thái Bình vốn dĩ đã có quyền lực trong tay. Ta đối với bọn họ là có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ có chỗ Thái tử, ta mới còn có giá trị tồn tại.”
Nàng nói thế, ta không phải không nghĩ qua, nhưng… Ta còn muốn khuyên nữa, nàng đã lắc đầu chuyển hướng đề tài: “Được rồi, hôm nay là muội vào cung lĩnh tội, hẳn là nên lo lắng chuyện của mình trước mới đúng, vẫn còn phân tâm quản chuyện của ta”, Uyển Nhi vỗ vỗ hai má ta, cười nói: “Đừng sợ, ta sẽ cầu tình cho muội.”
Xe ngựa lắc lư như cũ, hướng về Thái Sơ cung.
Ta nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của nàng, nhất thời nói không nên lời.
Hai người trầm mặc thật lâu, ta mới lên tiếng: “Chuyện này tỷ không cần xen vào, nếu không phía Thái tử sẽ rất khó giải thích”. Thẩm Thu nói là Thái Nguyên Vương thị gây nháo đến trước mặt Hoàng tổ mẫu, nhưng đến tột cùng ở sau lưng có ai trợ giúp, không thể nói rõ ràng được ?
Thái tử ? Thúc phụ Võ Tam Tư ? Hay là Thái Bình công chúa ?
Uyển Nhi thở dài, buồn bã nói: “Không biết vì sao, có lẽ là nhìn muội từ nhỏ đến bây giờ, che chở gần như thành thói quen. Nếu ta bất lực thì cũng thôi, nhưng ta vẫn có thể ở chỗ Hoàng tổ mẫu nói giúp muội một hai câu, chẳng lẽ cứ trơ mắt như vậy nhìn muội đi vào chỗ chết ?”
Ta lắc đầu: “Nếu là chết đi sống lại thì sao? Có lẽ hoàng tổ mẫu muốn nhìn xem, người nào sẽ ra mặt vì ta? Có lẽ…”. Nàng cười ngắt lời ta: “Vĩnh An, muội đừng có lẽ nữa, ta đáp ứng muội, vào cung sẽ tuỳ thời nói chuyện. Kỳ thật Thái Bình đã ở đó, ta chưa đoán chính xác nàng ta muốn làm cái gì.”
Đến ngoài cửa điện có mấy cung tỳ lạ mặt đang chờ đợi, nhìn thấy Uyển Nhi lập tức khom người nói: “Bệ hạ có chỉ, muốn Võ phu nhân vào điện một mình.”
Uyển Nhi thoáng run rẩy, không đoán được lại có ý chỉ như vậy, quay đầu nhìn ta. Ta gật đầu với nàng: “Tỷ tỷ trở về nghỉ ngơi đi.” Nàng siết chặt lấy tay ta: “Bất kể thế nào, đến cuối cùng cũng phải bảo vệ mình trước.” Ta lại gật gật đầu, rồi mới đi theo một cung tỳ vào cửa.
Vào bên trong, Thái Bình cũng đang cáo lui, có điều vội vàng lướt mắt liếc nhìn ta một cái, như là có rất nhiều ý tứ hàm xúc.
Ta còn chưa kịp nghĩ nhiều, Hoàng tổ mẫu đã tựa vào giường, vẫy vẫy tay gọi ta: “Vĩnh An, không cần quỳ, trực tiếp đến bên người trẫm.” Ta vâng lời, vội đi qua, ngồi thấp ở một bên, cười khổ nói: “Vĩnh An lại gây rắc rối cho Hoàng tổ mẫu.”
Bà kéo tay ta, rất chậm đảo mắt qua miệng vết thương trên cánh tay: “Mặc dù trẫm ở trong cung, nhưng chưa tới mức tai điếc hoa mắt. Vương Hoàn làm gì, nói gì, trẫm đều đã nghe.” Ta cúi đầu: “Nếu Hoàng tổ mẫu đã biết, vậy Vĩnh An sẽ không nói gì nữa, hết thảy chỉ nghe Hoàng tổ mẫu an bài.”
Lúc trước mỗi lần quỳ gối ở trong này đều là vì Lý Thành Khí. Chuyện tối nay không có chút quan hệ với chàng, ta lại cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm, không muốn hao tốn sức lực tranh cãi nữa. Chết, hay sống, chẳng qua là một ý nghĩ của Thiên Tử mà thôi.
Ngoài ý muốn, bà trầm mặc thật lâu, mới đột nhiên hỏi một câu: “Vết thương này đã xử lý chưa ?” Ta dạ: “Đều đã xử lý qua.” Bà mỉm cười: “Nữ nhân sợ nhất là bị thương ngoài da, Thẩm Thu kế thừa Tôn Tư Mạc, lão nhân kia giỏi nhất là phương pháp bảo dưỡng. Sau này bảo hắn ta cẩn thận trị liệu cho ngươi, miễn cho lưu lại sẹo.”
Câu “Sau này” kia rất là tùy ý, ta nghe lại có chút hoảng hốt.
Chẳng lẽ vượt qua nhẹ nhàng như thế, có thật sự dễ dàng vậy không ?
Tay bà hơi dùng sức, ý bảo ta đứng dậy ngồi vào bên cạnh. Ta liền đứng lên, yếu ớt ngồi cạnh bà. Tư thế này, thần sắc này, rất giống tình cảnh năm xưa ở Đại Minh cung, mỗi khi Hoàng tổ mẫu nhớ tới chuyện thời niên thiếu đều sẽ kéo tay ta, để ta dựa vào bà, chậm rãi nghe bà kể chuyện.
Kể trước khi bà vào cung là như thế nào, sau khi vào cung là như thế nào.
Trong miệng người ngoài là mưa máu gió tanh, hoàng quyền tranh đoạt. Nhưng từ lời kể của bà chỉ là phong cảnh trong Đại Minh cung kiều diễm xa hoa thế nào, thành Trường An náo nhiệt ồn ào ra sao. Cho dù là tháng ngày ở chùa Cảm Nghiệp, bà xem việc quy y xuất gia chỉ như nước chảy mây trôi, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể cười nói lúc ấy ngại mình xấu xí thế nào.
Có lẽ bởi vì ta là người Võ gia, lại là tuổi nhỏ vào cung, khi đó bà đối với ta quả thực rất là đặc biệt.
Nếu không phải gặp Lý Thành Khí, ta an phận tứ hôn cùng với Lý Long Cơ, không chừng ta chính là ân sủng thật sự của bà.
“Thành Khí vì ngươi làm được như thế, trẫm quả thực không có dự đoán được”, bà thở dài: “Lúc trước trẫm chỉ nghĩ, Long Cơ coi trọng ngươi như vậy, nên Lâm Tri vương phủ mới là nơi chốn tốt nhất. Hiện tại nhìn lại có lẽ sai lầm rồi.” Tim ta nhảy dựng, không dám nói lời nào, chỉ yên tĩnh nhìn bà.
“Hoàng tổ mẫu lúc trước bức ngươi thành hôn, là không muốn nhìn thấy huynh đệ bọn họ vì ngươi tranh chấp”, bà nhìn ta, tiếp tục nói: “Tâm tư của Long Cơ với ngươi, trẫm xem hiểu được, tính nết của hắn, trẫm cũng vô cùng rõ ràng. Hắn rất giống Thái Tông hoàng đế, xử trí theo cảm tính. Thành Khí lại giống con trẫm Chương Hoài Thái tử, lại nghiêng về tình cảm sâu nặng. Không ngờ trong lòng cả hai đứa đều có ngươi, vô cùng may mắn, cũng cực kỳ bất hạnh.”
Ta miễn cưỡng nở nụ cười: “Nếu sớm biết Hoàng tổ mẫu nhìn thấu hết thảy, ngày đó Vĩnh An cũng không cần diễn màn kịch kia, để rồi rơi vào kết cục ngày hôm nay.” Nếu bà đã vạch trần, ta cần gì phải cố gắng tiếp tục đóng kịch.
Bà dường như ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn ta rất sâu: “Vĩnh An, ngươi là lần đầu tiên nói chuyện với Hoàng tổ mẫu như vậy, có thật đúng là hoàn toàn chết tâm?” Ta lắc đầu, cười khổ nói: “Vĩnh An chỉ nghĩ rằng, mặc dù Vĩnh An không biết Hoàng tổ mẫu khổ tâm, nhưng cũng đã hao hết tâm lực đi đến hôm nay, rất đơn giản là muốn bọn họ sống bình an. Nhưng nghe được lời Hoàng tổ mẫu vừa nói, mới xem như chân chính hiểu được, tất cả những gì Vĩnh An làm chẳng qua chỉ là một màn chê cười, dù cố gắng mấy cũng chỉ là đơn phương tình nguyện mà thôi. Nếu sớm biết có hôm nay, chi bằng lúc trước giống như Uyển Nhi thề không lấy chồng, vào chốn thanh tịnh.”
Bà lắc đầu cười: “Ngươi không phải Uyển Nhi, ngươi cũng làm không được như Uyển Nhi.”
Ta gật đầu: “Vâng, Vĩnh An không phải Uyển Nhi.”
Bà mỉm cười nhìn ta như cũ, trong mắt thêm vài phần phức tạp: “Nếu ngươi là Uyển Nhi, hôm nay trẫm sẽ không triệu kiến ngươi đến, mà là trực tiếp ban chết ở Lâm Tri vương phủ. Bên người trẫm chỉ cần một Uyển Nhi, có thể vong tình đoạn nghĩa, suy nghĩ như nam tử, nhưng cũng phải biết nghe lời, làm trẫm vui lòng.”
Ta trầm mặc xuống, trong lòng lại nhớ tới Thái Bình cô cô.
Điều Uyển Nhi có thể làm, Thái Bình làm sao không làm được? Nhưng Uyển Nhi mắt thấy Lý Hiền chết tha hương, Thái Bình chứng kiến phò mã Tiết Thiệu chết oan trong ngục, rồi sau đó… vẫn tiếp tục ca múa tiệc tùng, tiếp tục cười sống sót. Bất đồng là, Uyển Nhi dù có kiêu ngạo tài giỏi vẫn phải phụ thuộc vào người khác, mà Thái Bình là trời sinh quý nữ, có thể sống thoải mái tùy tính hơn.
Cho dù các nàng là người nào, đều xem như nữ tử đặc biệt, giống như Hoàng tổ mẫu trước mắt đây.
Mà ta, người nào cũng đều làm không được.
Ngày ấy Lý Thành Khí bảo hộ ta trong ngực, ta chỉ biết, hôm nay chàng liều mạng vì ta, ngày sau chàng gặp phải sinh tử đại nạn, ta cũng sẽ tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn. Cho nên, nữ tử như Thái Bình và Uyển Nhi sẽ lưu danh sử sách, còn ta chỉ cầu mong có thể cùng chàng nhìn thấy Thịnh Thế Vĩnh An, thế là đủ.
Bà nhìn ta, tựa hồ là nghĩ đến điều gì. Ta biết đây là lúc quyết định, liền đứng dậy rót cho bà chén trà, ngay ngắn đến trước mặt, quỳ xuống nói: “Hoàng tổ mẫu nói lâu như vậy cũng mệt mỏi, uống chút trà nhuận giọng trước đi.” Bà tiếp nhận chén trà, chưa bảo ta đứng dậy, ta cứ như vậy cúi đầu quỳ, xuất thần nhìn dưới mặt đất.
“Ngươi cũng biết vì sao Thái Bình vừa rồi tới?”
Ta nghĩ nghĩ, trả lời: “Hẳn là vì biện hộ cho Vĩnh An.”
Thẩm Thu nếu không có mười phần nắm chắc tuyệt đối sẽ không khẳng định với ta như vậy. Nay Thái tử là người kế vị chính thống, Uyển Nhi và Võ Tam Tư đều trong sáng trong tối đứng về phía bên kia. Nếu Thái Bình cô cô muốn làm gì, có thể giúp nàng chỉ có chỗ Lý Thành Khí, đối với nàng mà nói, kết thành đồng minh chẳng qua cũng là giúp bản thân nàng.
Hoàng tổ mẫu thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, nữ nhi này của trẫm khó có khi vì người khác mở miệng, mà hôm nay lại tới biện hộ cho ngươi, thật sự là làm cho trẫm ngoài ý muốn. Có điều nghĩ lại liền rõ ràng, nàng dù sao cũng là người Lý gia. Vĩnh An, ngươi có gì muốn yêu cầu trẫm ?”
Ta sửng sốt, không ngờ rằng Hoàng tổ mẫu bỗng nhiên hỏi như vậy.
Qua một lát, mới lắc đầu nói: “Vĩnh An không có.”
“Ngẩng đầu nhìn trẫm.”
Ta ngẩng đầu nhìn bà, bà mới nói tiếp: “Trẫm không muốn mạng của ngươi, nhưng muốn trấn an Thái Nguyên Vương thị, còn muốn trấn an các hoàng tôn của trẫm, cũng muốn để chỗ Thái tử an tâm, cho thúc phụ ngươi Võ Tam Tư an tâm, càng muốn cho nữ nhi trẫm an tâm, ngươi nói xem, trẫm nên làm như thế nào?”