Thân mình ta cứng đờ, qua thật lâu mới từ từ vươn tay, ôm lại hắn.
Xiêm y trên người hắn vô cùng mỏng manh, thậm chí có thể xuyên qua vải dệt chạm được miệng vết thương sâu cạn trên lưng hắn. Tuyệt đối không thể khóc đi ra, Lai Tuấn Thần ở ngoài cửa, nhìn thấy mắt ta đỏ hồng chắc chắn sẽ bí mật tấu với bệ hạ, họa vô đơn chí… Càng nghĩ như vậy, ta càng nhịn không được, chỉ có thể hung hăng nắm tay thành quyền, móng tay bấm sâu vào thịt, nhưng không có nửa điểm tác dụng.
Một lát sau, hắn mới buông tay ra, ý bảo ta rời đi. Ta ngồi yên trước người hắn, muốn ghi nhớ thật kĩ khuôn mặt của hắn, không hề động đậy. Uyển Nhi bỗng nhiên lên tiếng: “Đa tạ quận vương, Uyển Nhi chắc chắn sẽ đem lời quận vương một chữ không sót tấu bẩm bệ hạ”, nàng nói xong, ngừng lại một chút, lại nói: “Quận vương bảo trọng, Uyển Nhi cáo lui .”
Ta nghe lời của nàng, biết không thể trì hoãn được nữa, cúi đầu lau khóe mắt, đứng dậy nói: “Quận vương bảo trọng, Vĩnh An cáo lui.” Nói xong cắn chặt hàm răng, nhẫn tâm đứng dậy hướng ra cửa, không dám quay đầu nhìn một lần.
Ra đến cửa lại bị khoá bên trong, Lai Tuấn Thần mới từ cách đó không xa chắp tay, nói: “Cô nương vất vả, thỉnh.”
Uyển Nhi liếc nhìn ta, thấy ta ổn thoả mới khẽ thở dài, mang ta theo Lai Tuấn Thần đi gặp Thái tử. Ở thạch thất Thái tử, Uyển Nhi hỏi qua loa vài câu, sau đó cáo lui. Nàng kỳ thật so với ai khác đều rõ, bệ hạ sai nàng tới hỏi, chẳng qua là để thể hiện cho tròn trách nhiệm làm mẫu thân.
Từ chỗ Thái tử đi ra, Uyển Nhi lại cố ý phân phó Lai Tuấn Thần dẫn hai ta đi nhìn Lâm Tri quận vương. Ta với nàng cũng không tiến vào, chỉ đứng trước cửa đá nhìn lướt qua. Lâm Tri quận vương nằm ở trên giường, đưa lưng về phía cửa đá, nghe thấy tiếng cửa mở tựa hồ giật mình, nhưng không động đậy, chỉ trầm mặc lạnh lùng đưa lưng về phía cửa.
Ta thấy hắn như thế, nhớ tới ánh mắt sáng trong ngày thường của hắn, trái tim đã đau không chịu được lại một lần bị nhói lên, như là thấy được ánh mắt Đức phi trước khi bị ban chết, không đành lòng nhìn lại, lui hai bước rồi theo Uyển Nhi rời đi.
Tâm trạng ta vẫn luôn hoảng hốt, thẳng đến khi ra cửa lao, mới gặp Nghi Đô đã canh giữ ở ngoài cửa, nàng thấy ta lập tức khom mình hành lễ nói: “Bệ hạ triệu quận chúa hồi cung.” Ta kinh ngạc nhìn nàng, cùng Uyển Nhi liếc nhau, Uyển Nhi nhẹ gật đầu với Nghi Đô, hỏi: “Trong điện còn có ai ở đó?” Nghi Đô trả lời: “Bệ hạ bị bệnh nhẹ, chỉ có Vi Đoàn Nhi và Thẩm Thái y.”
Uyển Nhi gật gật đầu, sau khi đưa ta ngồi vào xe ngựa, mới thấp giọng nói: “Đã nhiều ngày các cung đều có người âm thầm giám sát, bệ hạ tất nhiên sẽ biết muội ra cung, nhớ kỹ lời ta nói, ta mang muội tới là nhìn Lâm Tri quận vương, còn lại trăm ngàn lần không cần nói.” Ta gật gật đầu, sớm không còn khí lực nói chuyện.
Lúc đến đại điện, quả thực theo như lời Nghi Đô, chỉ có Thẩm Thái y và Vi Đoàn Nhi , Thẩm Thái y lại không phải Thẩm Thu, mà là ca ca hắn.
Ta cùng với Uyển Nhi hành lễ, bệ hạ nhìn ta chằm chằm, nói với Uyển Nhi: “Lúc nào Uyển Nhi cũng dám kháng chỉ, tối nay trẫm có cho phép ngươi mang Vĩnh An đi?” Ta không đợi Uyển Nhi trả lời, lập tức quỳ xuống: “Là Vĩnh An cầu xin Uyển Nhi, thỉnh Hoàng cô tổ mẫu không cần khó xử Uyển Nhi, hết thảy trách phạt Vĩnh An xin một người gánh vác.”
Trong điện ấm áp như xuân, ta lại thấy như đang ở trong địa lao, âm hàn phủ toàn thân, lạnh lẽo thấu xương.
Bệ hạ im lặng một lát, mới nói: “Đứng lên đi, trẫm đã không còn sức lực đi trách phạt ai nữa.” Ta đứng dậy trong điện, không dám ngẩng đầu, chợt nghe bệ hạ hỏi Uyển Nhi: “Thái tử nói như thế nào ?” Uyển Nhi vội đáp: “Thái tử điện hạ không chịu nhận tội.”
Bệ hạ trầm giọng: “Trẫm sợ hắn thừa nhận, lại sợ hắn không thừa nhận. Thừa nhận, trẫm quả quyết không thể tha thứ, không thừa nhận, chính là không đem trẫm đặt ở trong mắt, u mê không chịu tỉnh ngộ.”
Nàng nói xong, Uyển Nhi không dám nói tiếp, ta nghe được càng thêm tuyệt vọng.
Hoàng cô tổ mẫu nói vậy, chính là đã nhận định Thái tử có phản tâm. Khi Địch Nhân Kiệt bị vu tội mưu nghịch, Vĩnh Bình quận vương có thể bảo ông nhận tội để bảo toàn tính mệnh, tìm cách ngày sau chứng minh trong sạch. Nhưng khi đối với Lý gia hoàng tử hoàng tôn, nhận tội cũng là chết, không nhận cũng là chết. Đường đường là Thái tử, được hưởng tôn vinh dưới một người trên vạn người, nhưng sinh mệnh trong mắt mẫu thân của mình chỉ như chuyện vặt, từ lâu không có đường sống.
Bệ hạ bỗng nhiên ho khan hai tiếng, nói với Thẩm Nam Liệu bên cạnh: “Trẫm đã nhiều ngày tâm hoả rất thịnh.” Thẩm Nam Liệu vội nói: “Bệ hạ không cần lo lắng quá mức, thần đã lệnh Thượng Y Cục sắc thuốc, sau đó sẽ đưa tới, chỉ cần hai ba ngày sẽ thấy hiệu quả.”
Bệ hạ gật gật đầu, đang muốn nói nữa, Nghi Đô bỗng nhiên đi vào, quỳ xuống tâu: “Bẩm bệ hạ, chỗ Thiên Lao có người đến đây.”
Lòng ta chợt căng thẳng, Hoàng cô tổ mẫu cũng ngạc nhiên, nói: “Phát sinh chuyện gì ?”
Nghi Đô ngẩng đầu lướt nhìn mọi người trong điện, không dám nói thẳng, bệ hạ lại nói: “Cứ nói thật.” Ta khẩn trương nhìn nàng, trong lòng biết việc này chắc chắn có liên quan đến Thái tử, nếu không Nghi Đô tuyệt đối sẽ không tùy tiện tấu bẩm như thế.
Nghi Đô đứng dậy, thưa: “Có người liều chết xông vào Thiên Lao, lấy đao xuyên tim cho thấy tấm lòng, chứng minh Thái Tử điện hạ trong sạch.” Bệ hạ nghe xong sắc mặt khẽ biến: “Lại có người làm như thế? Người nọ hiện tại như thế nào ?” Nghi Đô liền đáp: “Đã được Trần đại nhân mà bệ hạ phái đi giám sát Lai Tuấn Thần đưa đến Thượng Y Cục, Trần đại nhân đặc biệt sai người đến xin chỉ thị, người này nên cứu hay đáng chết ?”
Ta mạnh mẽ nhìn về phía Hoàng cô tổ mẫu, bà trầm ngâm một lát, mới hỏi Thẩm Nam Liệu: “Nếu đâm vào tim còn có thể cứu?” Thẩm Nam Liệu liền đáp: “Nếu là cứu chữa đúng lúc, có thể cứu về một mạng.” Bệ hạ lại yên lặng suy nghĩ, rồi đứng dậy nói: “Đệ đệ người là đệ tử Dược Vương, nên có bổn sự này”, bà nhìn Nghi Đô: “Lập tức truyền lời, cần phải cứu sống hắn.”
Nghi Đô nhanh nhẹn khom người rời khỏi, bệ hạ cũng đứng lên, nói với Uyển Nhi: “Uyển Nhi, theo trẫm cùng Thẩm Thái y đi Thượng Y Cục”, bà nói xong, lại nhìn ta một cái, nói: “Vĩnh An, ngươi cũng theo trẫm đi.”
Ta khom người tuân mệnh, đi theo Hoàng cô tổ mẫu ra đại điện.
Hoàng cô tổ mẫu xua tay không đi long liễn, một đường đi nhanh. Ta như bắt được ngọn cỏ cứu mạng, trong tai chỉ tràn ngập tiếng tim đập càng lúc càng nhanh. Nhìn vẻ mặt Hoàng cô tổ mẫu hiện tại, hình như cũng có chút khiếp sợ, nếu bà đã hạ lệnh trị liệu người kia, lại tự mình đi Thượng Y Cục, đã nói lên bà đang do dự, bắt đầu hoài nghi quyết định của chính mình .
Nghĩ đến đây, ta hận không thể lập tức tới đó, cảm thấy con đường trước mắt tựa hồ vĩnh viễn không đi hết, càng hoảng hốt sốt ruột, nhưng không dám có biểu hiện gì, chỉ có thể đi theo Hoàng cô tổ mẫu, đợi cho tới Thượng Y Cục toàn thân cũng đã đổ mồ hôi ướt đẫm.
Người trong Thượng Y Cục đang vội vàng cứu trị người trên giường, gặp bệ hạ đích thân đến, đều lập tức quỳ xuống.
Bệ hạ vẫy tay, nói: “Đều đứng lên, hết sức chữa trị, trẫm muốn đích thân tra hỏi hắn.” Bà nói xong, Uyển Nhi đã đưa đến ghế dựa hầu hạ bà ngồi xuống, lôi kéo ta đứng cạnh Hoàng cô tổ mẫu.
Bên giường Thẩm Thu liền đứng dậy tiếp tục, ta thấy xa xa người trên giường toàn thân máu tươi, đang được Thái y xử lý vết thương, Thẩm Thu cẩn thận cầm kim, tiếp nhận dây da phía sau truyền đến, bắt đầu khâu miệng vết thương lại. Hắn mím chặt môi, vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc như thế, hai tay dính đầy máu tươi lại không hề để ý, cẩn thận xuyên qua da thịt, từ từ khép kín miệng vết thương.
Làm xong này đó, người bên cạnh nhân liền bưng nước lên cho hắn rửa tay, hắn qua loa tẩy sạch lau khô, lại bắt đầu cầm ngân châm tiếp tục đâm mấy chỗ, sau khi thấp giọng phân phó người phía sau chuẩn bị thuốc trị thương, mới thở phào một cái, trở lại hành lễ nói: “Ngũ tạng đã trở về vị trí cũ, hết thảy đều chờ qua sáng mai .”
Bệ hạ nhíu mày, nói: “Trẫm muốn hắn sống.”
Thẩm Thu cung kính nói: “Thần đã làm hết sức, nếu người này thật sự thành tâm chứng giám, tất nhiên có thể sống lại.” Bệ hạ lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi là nói, nếu hắn có thể sống, trẫm chính là oan uổng Thái tử?” Thẩm Thu không kiêu căng không siểm nịnh, thản nhiên trả lời: “Thần chính là Thái y, chỉ quan tâm sức khoẻ người trong cung, còn lại thần không dám vọng ngôn.
Bệ hạ lại nhìn xoáy vào hắn một lát, mới thở dài: “Cùng một tính tình với Tôn Tư Mạc, thôi, người có tài tất nhiên có tật xấu”, bà nhìn thoáng qua người trên giường: “Vừa rồi ngươi nói hết thảy phải xem sáng mai, nói cách khác trẫm phải đợi một đêm?”
Thẩm Thu gật đầu: “Ngày mai giờ dần, nếu có thể tỉnh thì có thể sống.”
Bệ hạ im lặng một lát, mới nói: “Trẫm ở nơi này chờ hắn tỉnh.”
Bệ hạ nói xong, Uyển Nhi lập tức lui ra ngoài, phân phó cung tỳ đi theo chuẩn bị, khi trở về mới lén liếc ta một cái, khẽ cười cười, ta cũng nhìn nàng, miễn cưỡng nở nụ cười một chút, rồi lập tức nhìn người trên giường. Hết thảy tưởng như đã đi vào thời khắc sinh tử, thế nhưng may mắn có người này xuất hiện, chính là thiên ý, chỉ cần người đó có thể tỉnh, vụ án Thái tử nhất định có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Một đêm này như kéo dài vô tận, ngoại trừ Thẩm Thu không ngừng giúp bệnh nhân thay thuốc châm cứu, không một ai dám động đậy nửa phần, đều cùng Hoàng cô tổ mẫu yên lặng chờ đợi. Hoàng cô tổ mẫu cũng thủy chung không nói thêm câu nào, chỉ ngồi nhìn trầm tư, vẻ mặt khó nắm bắt.
Không biết qua bao lâu, bệ hạ mới quay đầu gọi trà, Uyển Nhi nhanh chóng dâng chén trà, bà chỉ uống một ngụm rồi đem chén trà đưa trả cho Uyển Nhi, mệt mỏi thở dài, nói: “Uyển Nhi, Lý Đán có tốt không ?” Uyển Nhi liền trả lời: “Lai Tuấn Thần tra khảo vô dụng, ăn uống cũng coi như không có trở ngại, ở mặt ngoài có thể xem là tốt.”
Bệ hạ lại nhìn sang ta: “Ngươi có thấy được Long Cơ chưa ?” Ta hơi sửng sốt, mới trả lời: “Hồi Hoàng cô tổ mẫu, Vĩnh An đã gặp quận vương”. Bệ hạ gật đầu: “Hắn có nói gì không ?” Ta do dự một chút, mới nói: “Quận vương không nói chuyện với bất kỳ ai.”
Sau vài câu hỏi ngắn ngủi, bệ hạ lại lâm vào trầm mặc, thần sắc càng dần ảm đạm.
Bỗng nhiên, Thẩm Thu nhẹ giọng nói gì đó, là với người trên giường.
Tỉnh ! Ta thấy người kia đã tỉnh, vô cùng mừng rỡ, cùng Uyển Nhi nhìn nhau một cái.
Hoàng cô tổ mẫu đột nhiên đứng lên: “Có đúng là tỉnh?” Thẩm Thu lại cùng người nọ nói một câu, hình như đang thử ý thức của hắn, qua một lát mới trả lời: “Thần cho hắn uống chén thuốc này xong, hắn có thể thanh tỉnh một lát, nếu bệ hạ muốn hỏi thỉnh hãy mau chóng.” Hắn nói xong, hạ nhân bên cạnh đã bưng lên một chén ngọc, Thẩm Thu tiếp nhận thay người nọ uống xuống, đợi xong việc hết thảy mới khom người lui cách bên giường.
Bệ hạ đi vội tiến lên hai bước, cúi người xuống hỏi: “Ngươi có nghe thấy trẫm nói chuyện không ?”
Người nọ hàm hồ đáp lời, bệ hạ gật gật đầu, lại nói: “Ngươi đã muốn dùng cái chết để chứng minh, trẫm liền đích thân tới nghe ngươi có thể nói cái gì.” Người nọ im lặng thật lâu, tựa hồ không chịu được đau nhức trên người, một lát sau, mới lại mồm miệng không rõ nói với mấy câu bệ hạ, làm như rất vội, bệ hạ chỉ yên lặng nghe, vẻ mặt khó lường.
Ta ở cách xa, một câu cũng nghe không rõ, chỉ khẩn trương quan sát sắc mặt bệ hạ. Chỉ có duy nhất một cơ hội, nếu Hoàng cô tổ mẫu chịu tin hắn, Vĩnh Bình quận vương có thể giữ mạng sống, Hoàng cô tổ mẫu nếu không tin…
Người nọ nói không nên lời, chỉ rên rỉ hai tiếng lại lâm vào hôn mê.