Trước vẻ mặt tái đi vì giật mình của Lạc Sở, Lạc Lam vẫn không biến sắc. Nếu trước đây, lúc vừa xuyên qua, đối diện với cô là gương mặt lạnh không quan tâm, thì bây giờ, gương mặt lạnh này là cái lạnh của phẫn nộ, của thất vọng và của cả bất lực. Sâu trong tâm anh vẫn đang cố tìm lấy lời giải thích cho hành động của cô.
Anh đã rất lo lắng chạy về nhà khi không gọi được cho Lạc Nghi. Anh đã hoàn toàn tin vào lời nói của cô. Vậy mà, khi về đến nhà, chào đón anh là nụ cười tươi tắn của Lạc Nghi. Em ấy đang ở bếp làm bánh, điện thoại để sạc pin trên phòng nên không biết anh gọi. Em ấy không sao, cũng không cần sự giúp đỡ từ ai cả, và quan trọng nhất là em ấy không hề gọi cho cô. Vậy mà cô lại dựng chuyện, lại gạt anh và đáng ghét hơn cả là anh đã tin!
Nhanh chóng quay lại công ty, anh vẫn mong là có sự hiểu lầm hoặc ủy khuất nào đó khiến cô phải nói dối. Cũng có thể cô sợ anh chờ cô lâu sẽ đói và mệt nên mới viện cớ để anh về trước. Nếu thật là như vậy, anh sẽ thông cảm, sẽ hiểu và sẽ không giận cô. Nhưng sự thật rất ê chề, khi anh đến nơi, không còn ai ở lại công ty cả. Bác bảo vệ cho anh biết người của công ty đối tác kia đã về. Và cả cô nữa, cô cũng đã lên xe hơi cùng một người đàn ông rời khỏi từ lâu.
Đàn ông? Vũ Kỳ sao? Không thể nào! Vũ Kỳ đi mô tô cơ mà? Vương Kiến Tường sao? Lại càng không thể! Anh từng chứng kiến sự chống đối của cô với hắn nên chắc chắn không phải. Vậy thì là ai chứ? Ai mà khiến cho cô bất chấp tất cả đem Lạc Nghi ra làm bia và đem sự tín nhiệm của anh ra để lừa dối như thế?
Đúng! Là lừa dối! Từ hoang mang, lo lắng đến bây giờ lòng anh phải gọi là phát điên. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình giận đến vậy, mất bình tĩnh đến vậy. Anh gọi điện thoại liên tục cho cô nhưng cô không những không bắt máy mà còn chặn số anh nữa!
Ngọn sóng phẫn nộ dâng trào quyện cùng những mạch nước ngầm tổn thương không ngừng hả hê cười nhạo tình yêu của anh. Trong lúc anh rối bời lo lắng ở đây thì cô đang cùng ai đó vui vẻ. Càng nghĩ, anh càng không thể ngăn mình điên cuồng lái xe khắp nơi, rồi lại trở về nhà trong vô thức.
Anh không biết tại sao mình lại không kiềm được mà bước vào phòng cô. Thảm hại gục trên giường cô, ôm lấy gối nằm của cô. Hương thơm dịu ngọt, hơi ấm quen thuộc và cả mùi vị của môi cô nữa – chúng quấn lấy anh mà dày vò.
Chợt anh cảm nhận được một vị mặn chát đắng nơi đầu lưỡi. Hóa ra, anh đã rơi nước mắt. Anh chịu không nổi nữa. Sao chỉ sau một đêm, sau một lời tỏ tình mà tất cả lại quay lưng với anh? Tại sao cô lại đối xử với anh như vậy? Và, từng giọt… rồi lại từng giọt, ướt đẫm gối và ướt đẫm cả tim anh…
Có những sự thật không thể chấp nhận, không muốn tin vào nhưng nó vẫn hiện hữu…. ! Anh đã thiếp đi lúc nào không hay, chỉ biết, khi thức dậy, là lúc trời đã tối. Đèn bên ngoài sân vườn đã tắt, cô vẫn chưa về.
Anh rốt cuộc cũng nếm trải những gia vị tình. Lo lắng quá hóa giận dữ – Giận dữ quá hóa thương tâm – Thương tâm quá cuối cùng đã hóa băng lạnh…
Đó cũng chính là những gì mà viễn cảnh lúc này đang diễn ra.
……..
“Sao… sao anh lại ở… ở phòng tôi?” – Môi Lạc Sở mấp máy không thành tiếng, cô hỏi một câu nghe như chất vấn nhưng lại tràn đầy sự sợ hãi. Chưa bao giờ cô đối diện với một Lạc Lam lạnh như vậy. Tận trong tâm cô biết, anh đang rất giận.
Thật sự, như một kẻ tội tày trời hối lỗi, cô chỉ biết cúi đầu nhìn thẳng xuống đất, đôi tay toát mồ hôi siết chặt phía sau lưng. Đây không phải lần đầu tiên cô nói dối, nhưng đây là lần đầu tiên lời nói dối của cô tổn thương nặng nề đến một người. Mà người đó, đối với cô, cũng có một vị trí không hề nhỏ.
Nhìn vào vẻ mặt cùng thái độ lúng túng của Lạc Sở, tâm Lạc Lam lại càng đau hơn. Tuy anh không dám nói mình hiểu rõ về cô, nhưng đồng hành cùng cô một thời gian, đủ để anh biết nếu cô không làm gì có lỗi, cô sẽ không lộ ra bộ mặt như vậy.
Anh không muốn chứng kiến cảnh này, anh muốn nhìn thấy cô linh hoạt như mọi ngày, khẳng khái đưa ra cho anh một lời giải thích chính đáng về hành động hôm nay. Và nói cho anh nghe rằng những gì vừa diễn ra không giống như anh nghĩ. Góc nhỏ lòng tin trong tim anh đang kêu gào rằng cô có lý do nên mới làm thế. Nhưng xem ra, nó lại sai rồi!
“Tôi làm theo lời em đấy thôi? Em muốn tôi về nhà trước cơ mà?” – Giọng Lạc Lam vang lên nhàn nhạt, đủ trầm và đủ chậm để khiến sóng lưng Lạc Sở lạnh toát.
“Nhưng… nhưng… tôi…” – Cô lắp bắp nhả ra từng chữ thật khó khăn, cô cảm thấy cổ họng mình khô khốc, không nói được điều gì. Cô có lỗi mà, có thể nói sao? Giờ ngay cả mặt anh, cô còn không dám nhìn nữa kìa.
“Em đang muốn nói rằng em đâu có bảo tôi vào phòng em ngồi chờ em, đúng không?”
“Tôi… không… tôi…” – Đầu cô mỗi lúc một nặng như có ai đè lên, cô chỉ ước giờ có một cái lỗ, cô sẽ không ngại mà chui thẳng xuống.
“Em thế nào? Nếu tôi không ở trong phòng em chờ em thì liệu tôi có thể gặp được em không?”
Vừa nói, Lạc Lam vừa tiến gần đến Lạc Sở. Theo phản xạ tự nhiên của một người đang né tránh sát khí tiếp cận, cô vô thức lùi lại. Cứ như thế, kẻ tiến một bước, người lùi một bước, cho đến khi cô thấy lưng mình chạm vào tường. Hết đường lui, cô lại tiếp tục đứng chịu trận. Trên trán, những giọt mồ hôi bắt đầu rịn ra.
“Sao? Em trả lời đi chứ? Tiểu Nghi đã gọi cho em phải không? Em ấy cần sự giúp đỡ như vậy thì tại sao người làm chị như em lại đi mãi đến giờ này mới về?” – Lạc Lam gằn giọng, ẩn chứa bên trong vẻ lành lạnh ấy là một cơn sóng dữ đang ngày một lớn dần lên theo từng câu chữ.
“Tôi… tôi xin lỗi… Tôi… tôi không nên gạt anh… Tôi biết… Tôi biết anh rất giận nhưng mà… nhưng mà…”
“Nhưng mà vì em không còn muốn nhìn thấy tôi. Không muốn tôi làm vật cản của em, đúng không?”
“Không… không phải vậy đâu! Không phải như anh nghĩ đâu!”
“Vậy sao? Vậy vì cái gì mà em phải nói dối? Vì cái gì mà hết lần này đến lần khác em tránh mặt tôi? Tôi đáng ghét đến thế à?” – Lạc Lam không dằn được mà nói lên phẫn nộ đầy uất ức của mình.
Từ đêm qua sau khi bị ám ảnh bởi ánh mắt hoang mang của cô, anh lại tiếp tục không thể quên được bóng lưng cô hai lần chạy khỏi anh. Đã vậy, lần sau cùng này cô lại dùng chính lòng tin trong tình yêu của anh mà chơi trò trốn tìm. Cô một mực tìm mọi cách để trốn anh như thể cô chưa bao giờ xuất hiện. Giữa đau và giận, giữa phẫn nộ và bi thương, anh cảm thấy tâm mình gần như đang hấp hối.
“Tôi… tôi không tránh anh… Anh đừng nghĩ vậy… Tôi…” – Lạc Sở như bị nói trúng tim đen, đầu cô lắc liên tục như muốn phủ nhận lời Lạc Lam nhưng mắt cô vẫn không dám nhìn vào anh.
“Nếu không thì tại sao em không dám nhìn tôi? Nếu em muốn tôi tin thì hãy nhìn thẳng vào mắt tôi và khẳng định là em không hề có ý tránh tôi đi! Hãy cứ như bình thường mà nói chuyện với tôi đi chứ?”
Lạc Lam rất khó chịu khi phải nhìn đỉnh đầu của cô. Từ lúc nãy đến giờ, cô chưa hề ngước lên nhìn anh lấy một lần. Bây giờ đến cả mặt anh, cô cũng không muốn nhìn hay sao?
“Tôi… tôi không tránh anh mà! Anh đừng nói nữa có được không?”
Nghe Lạc Lam khích, để chứng minh cho bản thân mình, Lạc Sở cắn răng ngẩng mạnh đầu lên. Nhưng do khoảng cách quá gần của đôi bên, anh lại đang cúi xuống nhìn vào cô vì sự chênh lệch chiều cao của hai người, nên ánh mắt cô chưa kịp bắt gặp ánh mắt anh thì đôi môi cô đã vô tình chạm vào đôi môi anh.
“Rầm”
Trời đang rất trong và lặng gió nhưng Lạc Sở nghe như đâu đó có tiếng sét vang lên bên tai cô. Đầu cô như có khói bốc lên, mặt cô nóng hổi, mắt cô mở thật to. Không gian xung quanh chỉ còn âm thanh “thịch thịch thịch” phát ra từ lồng ngực trái của cô. Cơ thể cô như có ai đó xịt keo, cô rất muốn phản ứng nhưng không hiểu sao lại bất động.
Mọi việc diễn ra chỉ mới mấy giây thôi nhưng cô tưởng chừng như rất lâu vậy. Đến khi máu cô bắt đầu lưu thông lại, não bộ nói cho cô biết cô phải chấm dứt điều xấu hổ đang diễn ra thì cô lại không thể nhúc nhích được nữa. Lần này là do cô bị người đàn ông phía đối diện siết chặt.
Lạc Lam như một kẻ gần chết khát ở sa mạc hoang vu tìm thấy mạch nước ngầm. Anh dùng tất cả khát khao, nhung nhớ, đam mê cùng tuyệt vọng để nuốt hết những giọt tình tê dại. Đôi môi mềm thơm kia một lần nữa được gặm cắn bởi đôi môi thô ráp của anh. Lưỡi anh xoáy vào, tìm thời cơ để mở cửa môi cô. Anh tấn công dồn dập, mút chặt lấy lưỡi cô. Tay anh ghì lấy toàn bộ cơ thể cô mặc cho cô cố gắng vùng vẫy đẩy anh ra.
Càng say men tình, lòng anh càng cháy. Càng cháy dục vọng, người anh càng say.
“ưm”
Do hô hấp không nổi trước cơn bão lớn, Lạc Sở buông xuôi đôi cánh tay rồi khẽ rên lên một tiếng. Tiếng động nhỏ đầy nhạy cảm ấy đủ mạnh để châm ngòi cho ngọn lửa lớn. Như cây đuốc sống vừa được tưới dầu, Lạc Lam mất hết lý trí bởi bản năng đàn ông vốn có. Anh rời môi mình khỏi môi cô rồi di chuyển xuống cổ.
Cô sợ hãi nghiêng đầu né tránh vô tình lại tạo điều kiện cho anh dễ dàng khám phá cái cổ trắng nõn ấy. Tay anh không an phận nữa mà luật động khắp nơi rồi dừng lại trước cái khỏa mềm mại kia mà xoa nắn. Chính bản thân anh cũng không hiểu từ bao giờ mình lại trở thành con hổ đói như vậy, anh chỉ biết anh không thể dừng lại được nữa.
Lửa dục của Lạc Lam cứ thế tăng lên theo cấp số nhân. Ham muốn cuồn cuộn dâng từ bụng dưới như một ông chủ uy quyền ra lệnh cho đôi bàn tay nô lệ điên cuồng mà xé rách bộ váy Lạc Sở đang mặc. Để lộ ra hai quả đào chín căng mọng lấp ló sau lớp hàng rào áo lót. Mắt Lạc Lam như tỏa ra những lớp sương mờ đục thâm trầm, cổ họng anh theo phản xạ mà khó khăn nuốt vội một ngụm nước bọt.
“Tách”
Khi Lạc Lam vừa định xé bỏ luôn chiếc áo lót cản trở tầm nhìn kia thì một giọt lệ rơi xuống đúng vào bàn tay anh. Giọt nước tinh khiết nhỏ nhoi ấy không ngờ lại đủ mạnh để đánh thức lý trí của một con thú dữ đang kêu gào. Lạc Lam như tỉnh lại. Đôi mắt đục sương của anh dần trong suốt. Anh tựa một kẻ mù mới tiếp xúc với ánh sáng ban đầu.
Hình ảnh hiện hữu trước mặt anh lúc này là một cô gái nhỏ với ánh nhìn đầy kinh hãi cùng bất lực. Tóc cô rối bời, mặt cô tái nhợt, đôi môi cô sưng đỏ, bộ váy cô đang mặc rách tươm để lộ ra một sức hấp dẫn mê người. Đôi mắt đẫm lệ chẳng dám nhìn anh, đôi cánh tay mảnh khảnh bắt chéo qua vai xoa xoa rồi thất thần ngồi xổm xuống, gục đầu và khóc.
Lạc Lam như người vừa đi qua cơn mê dài, anh không còn tin vào chính mình nữa, anh là ai? Sao lại nhẫn tâm đối xử với một người phụ nữ yếu đuối như thế? Anh đã làm gì vậy?
Một lần nữa, lấy vội cái chăn trên giường, Lạc Lam quấn quanh người Lạc Sở. Anh quỳ xuống trước mặt cô như một kẻ tội đồ xin sám hối với những gì mình vừa gây ra. Anh vòng đôi cánh tay rắn chắc ôm trọn cơ thể cô vào lòng, môi anh mấp máy nửa như thì thầm với cô, nửa lại như thổn thức với chính mình.
“Đừng khóc Sở Sở…! Anh… anh xin lỗi… anh yêu em, yêu em đến không kiềm chế được nữa rồi!”
Lạc Sở không giận Lạc Lam. Nói đúng hơn cô khóc là vì cô vừa trải qua một sự sợ hãi đến tột độ. Từ lúc xuyên qua đến giờ, dù gặp bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu sự cưỡng hôn nhưng đây là lần đáng sợ nhất.
Cô bất lực chịu đựng một cơn bão tình vì cô biết cô chính là nguyên nhân châm ngòi tất cả. Cô chưa bao giờ đối diện với một Lạc Lam như thế. Khi anh ghì chặt cô, cô cảm nhận được ở từng giọt tình của anh là từng sự khát khao bi thương đến bất lực.
Cô là một tác giả, tâm lý của anh cô đương nhiên thấu hiểu. Cô choáng ngợp thật sự, tình yêu của anh đúng là rất lớn. Nó đủ cuồng nhiệt, đủ chịu đựng và đủ say mê để biến một người trầm tĩnh như anh thành một kẻ say tình.
Cô buông xuôi vì cô tin cái dục vọng tầm thường ấy không thể thắng nổi sự cao đẹp trong tình yêu mà anh dành cho cô. Cô muốn đánh cược! Và cô cược hết bằng chính sự sợ hãi cùng những giọt nước mắt của mình. Kết quả cho thấy cô đã thắng!
Cô thắng không vinh quang vì mọi chuyện do cô mà ra nhưng lại rất có hậu vì anh đã không tổn thương đến thể xác của cô. Anh đã trở về đúng với một Lạc Lam mà cô biết – rất chân thành và đầy trách nhiệm.
“Hứa với tôi đi… ! Anh đừng bao giờ như vậy nữa! Đừng làm tôi sợ nữa!”
“Được! Anh hứa! Anh xin lỗi!” – Lạc Lam hôn nhẹ lên trán Lạc Sở trấn an, tay anh vẫn ôm lấy cô không buông.
“Chấp nhận anh được không? Cho anh ở cạnh em và chăm sóc em, được không?”
Lạc Lam nói lên tiếng lòng của mình. Anh biết tim anh yêu Lạc Sở đến không thở nổi rồi, anh mặc kệ bản thân là sẽ là người thứ ba hay không? Anh cũng mặc kệ luôn cái thắc mắc về người đàn ông đón cô lúc chiều. Giờ đây, anh chỉ cần cô là đủ.
“Tôi… tôi xin lỗi… tôi không thể!” – Lạc Sở không động đậy, cô ở yên trong lòng Lạc Lam mà nhẹ nhàng từ chối.
Cô nghe tim mình bất chợt nhói đau nhưng cô lại cho rằng đó là sự thương cảm đối với anh. Lý trí cô lúc này dồn hết về tình yêu với Vũ Kỳ. Đúng! Cô không thể đi ngược với thực tế, làm kẻ đa tâm bắt cá, gây khổ lụy cho cả hai người đàn ông được.
“Tại sao? Tại sao lại không thể?” – Lạc Lam siết mạnh Lạc Sở, anh không thể chấp nhận khi nghe cô nói.
“Tôi… tôi đã có người yêu rồi! Anh Lam biết mà! Tôi không thể làm khổ anh được!”
“Anh không khổ! Anh yêu em! Anh chấp nhận làm kẻ thứ ba, chấp nhận hết chỉ cần được bên em thôi!”
“Nhưng tôi không chấp nhận được! Như vậy là ích kỷ anh hiểu chứ? Không phải anh từng nói anh không thích xen vào tình cảm của người khác sao? Không phải anh từng nói sự chiếm hữu bất chấp tình yêu chính là làm khổ mình và làm khổ người sao? Không phải anh từng nói có được ai đó mà không có được trái tim họ là một việc không hề ý nghĩa sao?”
“Anh… ! Phải! Anh từng nói nhưng khi đó anh chưa thật sự hiểu yêu là thế nào. Còn bây giờ, anh không muốn giả vờ cao thượng. Anh không muốn làm quân tử. Anh muốn có em! Anh muốn được bên em, yêu em và bảo vệ em. Anh tin vào những gì tim anh lên tiếng. Anh tin rằng lòng em cũng có anh mà, đúng không Sở Sở? Là do em sợ anh khổ, sợ anh thiệt thòi nên từ chối anh, đúng không?”
“Anh đừng như vậy nữa được không? Tôi xin lỗi…”
“Đừng! Đừng xin lỗi anh. Anh biết em cũng yêu anh nên em mới khuyên nhủ anh, em yêu anh nên em mới thay đổi sự tự ti trong anh, em yêu anh nên em bất chấp điều tiếng mà cân nhắc anh lên vị trí giám đốc và cho anh xe quý của em. Nếu em không yêu anh, sao em có thể tốt với anh như vậy được? Em đừng chối bỏ tình cảm của mình nữa, được không?” – Càng nói, Lạc Lam càng siết chặt Lạc Sở vào lòng, anh sợ nếu buông tay cô sẽ tan biến.
“Đó là những điều tôi nên làm vì anh xứng đáng được như vậy. Nhưng không phải là vì tình yêu. Anh hiểu không?”
“Em nói dối. Nếu không phải tình yêu thì là vì cái gì? Em nói đi!” – Lạc Lam nghe xong câu nói của Lạc Sở, anh nhói lòng thả lỏng cánh tay. Anh từ từ đẩy nhẹ bờ vai nhỏ dưới lớp chăn dày của cô để cô đối diện với anh.
“Anh bình tĩnh lại có được không? Tất cả những điều tôi làm đều là từ tấm lòng của một người em gái muốn anh trai mình được hạnh phúc!” – Từng lời nói rơi nhanh ra từ miệng Lạc Sở, cô thấy tim mình cũng như vừa rơi theo, hụt mất một nhịp thở nhưng với cô, lý trí luôn nhanh hơn con tim nên cô đủ văn để tự biện hộ cho chính mình.
“Em gái? Anh trai? Hạnh phúc? Ha ha ha… Là vậy sao?”
“Đúng thật là vậy!”
“Em đang thừa nhận với tôi là em thương hại một kẻ như tôi sao? Tôi là kẻ thiếu hạnh phúc đến mức phải nhờ đến người khác ban bố cho à?”
Lạc Lam tê tái, anh nghe tim mình vỡ vụn, “em gái – anh trai” những từ nghe thân tình mà sao vào tai anh lại thê lương đến thế? Hết! Hết thật rồi! Anh buông hẳn Lạc Sở ra, loạng choạng đứng dậy, rồi lại loạng choạng gần như té ngã.
“Anh hiểu lầm rồi. Không phải là ý đó! Không phải như anh nghĩ đâu!” – Lạc Sở bối rối thật sự khi nhìn thấy Lạc Lam như vậy, cô không biết phải làm gì, cô muốn tốt cho anh rồi lại thành hại anh hay sao?
“Suỵt, em đừng nói gì nữa. Tôi hiểu rồi. Là do tôi tự mình đa tình. Em nghĩ cho tôi, tôi phải cảm kích chứ! Tôi xin lỗi, tôi không nên trách em. Tôi đúng là một kẻ đáng thương nhưng lại không biết cách tự thương lấy mình. Làm em nhọc lòng rồi! Tôi sẽ không phiền em nữa, mãi mãi không phiền em nữa. Em hãy xemnhững ngày vừa qua cùng với những lời thổ lộ của tôi là một cơn ác mộng mà quên hết đi! Tôi chúc em mãi hạnh phúc với tình yêu của em. Em nghỉ ngơi đi nhé!”
Nói rồi, Lạc Lam thẫn thờ bước ra ngoài. Anh nặng nề rời khỏi để cứu lấy lòng tự trọng sau cùng còn xót lại của mình.
Anh đang cười – đắng chát, chẳng hiểu là cười nhạo bản thân hay cười nhạo thứ gọi là tình yêu? Chỉ biết, anh không thể khóc nổi nữa. Tận cùng của nỗi đau và những giọt nước mắt, chẳng phải là nụ cười sao? Tâm anh theo tình yêu mù lòa và hy vọng hảo huyền ấy mà hấp hối.
Vốn dĩ, anh sinh ra đã thua thiệt người khác. Số phận của anh chỉ có thể là người bên lề cuộc sống. Đèn pin có cố gắng cỡ nào thì cũng sống nhờ pin mà thôi. Bản thân nó không tự phát sáng như Mặt trời được.
Và anh cũng vậy! Tự cho mình là đúng! Tự như thiêu thân lao vào lửa rồi chết trong ngọn lửa ấy. Không ai bắt ép anh cả! Và Lạc Sở trước giờ cũng chưa từng nói yêu anh. Anh tự gạt chính anh thôi! Đáng đời…! Từ nay phải khác, nhất định phải khác! Kẻ khuyết tật tất cả như anh nếu không cứu lấy bản thân thì sẽ bị chôn vùi.
………
Không quên tắt đèn thay lời chúc ngủ ngon, Lạc Lam để lại Lạc Sở một mình trên sàn nhà trong góc tối. Cô gần như bất động khi nghe những lời nói nửa như trách móc nửa như cười cợt của anh.
Cô nên cảm thấy nhẹ lòng mới đúng. Vì anh đã nói là anh hiểu mà? Vì cô từ chối anh là việc làm đúng mà? Sao cô lại thấy khó chịu đến vậy? Hay do anh nói sẽ không phiền cô nữa nên…?
Không đâu! Là do anh nhất thời chưa chấp nhận được mới nói ra những điều ấy. Có thể anh rất đau nhưng rồi khi anh quên được cô, anh sẽ bình thường trở lại.
Cô vẫn sẽ như một người em gái thầm lặng bên cạnh hết lòng ủng hộ để anh có được niềm hạnh phúc của riêng mình. Không phải yêu chung với bất kỳ ai – Lâm Minh hay Vũ Kỳ – cũng như không phải chia sẻ ai – Lạc Nghi hay cô! Cô tin rằng anh sẽ vượt qua được! Vì Lạc Lam mà cô biết rất mạnh mẽ mà…!
Nhưng còn cô? Sao cô còn ngồi đây mà tự trấn an mình như vậy? Sao nỗi buồn lại không có điểm dừng mà lan tỏa khắp lòng cô? Ngày mai, khi trời sáng, liệu mọi chuyện sẽ thế nào?
Hốc mắt cay lên theo từng dòng suy nghĩ, những giọt lệ thi nhau chảy ra khiến Lạc Sở òa khóc. Nơi nhỏ bé nào đó trong trái tim cô đau nhói, nó đang thì thầm thật khẽ…
Khẽ đến mức tai cô không thể nghe được, chỉ có cái lý trí cố chấp chống đối kia là đang mơ hồ từng tiếng vọng lòng…
“Lam Lam…!”