Câu nói nhẹ bẫng của Trịnh Âu Đường nghe rất bình thường nhưng đủ làm cho tâm tình vui vẻ của Lạc Sở bị gián đoạn. Cô giật mình nhớ lại chuyện du học của Lạc Nghi cùng Lâm Minh. Cô cũng nhớ luôn là mình đã từng lo lắng cho cảm giác của anh và Lạc Lam thế nào. Có điều, Lạc Lam ở cạnh bên cô nên cô mãi lo giúp anh ấy mà quên mất còn một nam thần hiền lành như anh, biết phải làm sao?
Thảo nào hôm nay anh hẹn cô đi ăn. Chắc chắn là vì vấn đề đau lòng này. Giờ cô biết an ủi anh thế nào đây? Chính miệng Lạc Nghi nói với anh, thì cô không thể không thừa nhận. Mà nếu khẳng định thì chẳng khác nào đâm anh một nhát? Cô thật là đãng trí mà, chẳng phải lần sau cùng gặp nhau hôm ấy, cô là người khuyên anh dũng cảm nói ra tình cảm của mình sao? Thôi chết, lần hẹn này anh sẽ hỏi tội cô mất thôi, toàn xui dại… Sau khi cho cô ăn no, là ép cung cô đây mà…
“Anh đã biết rồi sao?”
“Uhm, tôi còn nghe em ấy nói em ấy sẽ đi cùng bạn trai nữa!”
Thật là càng lúc càng căng thẳng. Từng lời Trịnh Âu Đường nói ra như gạch đá rơi xuống Lạc Sở. Rõ ràng anh đang nói lẫy vì cô biết Lạc Nghi có bạn trai rồi mà còn khích lệ anh xen vào. Khổ thật! Thời điểm đó cô vẫn còn thực ảo lẫn lộn, không phân biệt phải trái, cứ nghĩ như vậy mới là hạnh phúc nên mới tiếp thêm động lực cho anh. Khi biết rồi thì lại mãi lo cho Lạc Lam mà bỏ quên mất anh. Để cuối cùng, chuyện với Lạc Lam thì rối tung, mà chuyện với anh cũng chẳng được gì! Cô có phải là thất bại quá không chứ? Trong lúc này, cô thật sự không biết nói gì cho phải đây…
“Tiểu Nghi cũng nói cho anh biết điều đó luôn rồi à…?”
“Uhm… Em ấy rất vui khi kể về điều đó!”
“Vậy… vậy còn anh? Anh thấy thế nào?…” – Lạc Sở biết câu hỏi của mình rất dư thừa nhưng cô cũng muốn vào thẳng vấn đề. Nếu có thể, cô sẽ hết lòng an ủi anh. Dù sao thì, tình cảm của anh vốn dĩ không có lỗi.
“Đương nhiên là tôi cảm thấy mừng cho em ấy rồi!”
“Anh… tôi biết anh rất mạnh mẽ, nhưng đôi khi hãy cứ sống thật với cảm xúc của mình, không cần phải che giấu nó đâu!” – Lạc Sở thật muốn rơi nước mắt vì đồng cảm với Trịnh Âu Đường, cô biết cảm giác chấp nhận làm kẻ thua cuộc rất là khó chịu và đau lòng.
“Sở Sở đang nói gì vậy? Tôi có chút không hiểu? Tôi đang rất thật mà? Có che giấu gì đâu?”
“Không phải anh… anh rất buồn sao? Tại sao lại cố bình tĩnh như vậy?”
“Tại sao tôi phải buồn? Đó là chuyện nên vui mà?”
“Anh… anh không cần gạt tôi đâu! Tôi biết anh có tình cảm với Tiểu Nghi!”
“Là vì vậy sao?” – Trịnh Âu Đường như mở cờ trong bụng, không lẽ Lạc Sở đang thăm dò tình cảm của anh sao? Lần trước ở cổng nhà, cô đã cho anh một tín hiệu xanh, nay lại muốn biết lòng anh với Lạc Nghi. Thật ngốc! Lòng anh hiện giờ anh đang rất rõ, nó chẳng phải đã bị cô nắm giữ từ dạo ấy rồi?
“Tiểu Nghi đã sớm giới thiệu bạn trai Lâm Minh của em ấy cho tôi biết rồi, tôi cũng rất rõ tôi và Tiểu Nghi chỉ có thể là tình cảm anh em bạn bè thân thiết thôi. Chưa bao giờ tôi suy nghĩ quá phận cả. Tôi không phải người thích xen vào tình cảm của người khác, lại càng không muốn mất đi hảo cảm của Tiểu Nghi dành cho mình. Tôi luôn thật lòng thoải mái chúc phúc cho em ấy. Về việc này, Sở Sở có thể yên tâm!”
“Thật… thật sao?”
“Chắc chắn là thật! Tôi cam đoan!”
Nghe những lời này, lòng Lạc Sở dãn ra thấy rõ. Môi cô bắt đầu hé ra nụ cười. Xem ra cô thật đánh giá Trịnh Âu Đường quá thấp rồi. Thế giới thật này quả rất đời! Nó không hoang đường như trong truyện hay trong phim. Với cả, hiền lành như anh, đương nhiên mấy chuyện như người thứ ba sẽ khó mà xảy ra. Tiểu thuyết cô từng đọc kia, đúng là đã khép lại hoàn toàn rồi. Như vậy cũng có thể chứng minh rằng cuộc hẹn này là tự nhiên mà có chứ không do anh muốn hỏi tội cô mà gọi cô ra.
Thật là thoải mái! Đến bây giờ Lạc Sở có thể tin rằng không cần có sự giúp đỡ của cô, tương lai anh cũng sẽ sớm tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
Nhìn được nụ cười của người đẹp trước mắt sau một hồi nhăn nhó, Trịnh Âu Đường cũng bất giác mĩm cười. Có điều, câu chuyện của anh với cô chưa thể kết thúc được. Vấn đề anh muốn đề cập, đâu phải về Lạc Nghi.
“Tôi có xem báo hôm nay….”
“Báo hôm nay thì sao?”
“Tôi có thấy tin Chủ tịch Vương của công ty Thiên Ân vừa công khai theo đuổi Sở Sở…” – Đây mới là điều anh thắc mắc. Trong báo, họ cũng đưa tin rằng, Lạc Sở đã úp mở về câu trả lời. Chính vì vậy mới khiến anh phập phồng khó an. Anh biết nếu mình hỏi thẳng thì không mấy lịch sự, chắc gì cô đã nói cho anh biết. Nên anh đành mở ra câu chuyện xem nó sẽ đi theo hướng nào.
“Ôi trời ơi, anh đừng nhắc nữa, tôi đang đau đầu về điều đó đây! Không những báo chí đưa tin, mà cả công ty tôi bây giờ ai cũng bàn tán xôn xao. Rất là mệt!” – Nghe đến việc mình không muốn nghe, Lạc Sở chẳng ngần ngại trước mặt Trịnh Âu Đường mà than khổ.
“Sao vậy? Đấy không phải là chuyện vui sao? Tôi nghĩ không cô gái nào có thể từ chối điều lãng mạn như vậy đâu?” – Trịnh Âu Đường không nhịn được mà thăm dò, anh thật muốn biết rốt cuộc câu trả lời của Lạc Sở là thế nào?
“Vui sao nổi mà vui? Do anh không phải là người trong thương trường nên anh không biết. Tất cả chỉ là chiêu trò quảng cáo thôi. Không có gì là thật cả! Giữa tôi và hắn cũng vậy. Chỉ có công việc, chứ không tồn tại gì khác. Anh chắc cũng nghe danh tên Vương Kiến Tường đó mà! Ngoài lợi nhuận ra, hắn chẳng tha thiết gì đâu!” – Lạc Sở thật không biết phải dùng lời gì để đề cập đến tên họ Vương ấy. Lúc này lúc khác, thật giả lẫn lộn, chẳng biết nên đối diện thế nào? Thậm chí, nghĩ đến thôi cũng không muốn. Có điều, những lời hắn nói khi tặng hoa cho cô, ít nhiều cũng vẫn đọng lại đâu đó trong tâm trí. Chỉ là, nó quá nhỏ để nhận ra.
“Uhm. Đúng là tôi không thể theo kịp những người làm kinh doanh. Tôi quá nhiều chuyện rồi. Có gì xin Sở Sở bỏ qua nhé!” – Có ai biết được, miệng thì xin lỗi nhưng tâm Trịnh Âu Đường đang nhảy múa. Anh vẫn cứ sợ anh chậm chân, không ngờ chưa có gì là muộn cả. Anh vẫn còn cơ hội.
“Trời. Có gì mà phải nghiêm túc như vậy chứ? Anh yên tâm đi, chuyện này ai cũng thắc mắc chứ không riêng gì anh đâu! Có điều, tôi không quan tâm. Dư luận ồn ào, tự sinh ắt tự diệt. Chỉ cần người trong cuộc cứ bình thản, họ viết cho đã rồi cũng chuyển sang đề tài khác. À mà cũng trễ rồi, chúng ta nên về thôi.”
“À… uhm… để tôi gọi phục vụ”
“Xin lỗi, tôi muốn vào toilet một chút. Anh Đường có gì cứ ra xe chờ trước nhé!”
Vừa nói xong, Lạc Sở quay đi về hướng phòng vệ sinh ở bên ngoài. Cô không biết rằng vì vội mà cô để quên lại chiếc điện thoại trên bàn ăn. Hay nói cách khác, từ lúc ra ban công hóng gió, cô đã để điện thoại ở đó. Và lúc rời khỏi, cô lại nhanh nhẩu chỉ cầm túi xách mà quên hẳn điện thoại.
Trịnh Âu Đường cũng chẳng biết điều đó. Anh đã có sắp đặt trước một sự ngạc nhiên cho Lạc Sở. Bây giờ cũng là thời điểm tốt để anh tranh thủ đi chuẩn bị. Vừa tiến đến cửa phòng ăn, tiếng chuông báo tin nhắn điện thoại đã khiến anh khựng lại. Dời tầm mắt vào nơi phát ra âm thanh. Anh nhận ra ngay đó là điện thoại của Lạc Sở. Biết cô để quên, anh lịch sự tiến đến bên chiếc bàn định cầm hộ rồi đưa lại cho cô. Nhưng vừa đến nơi, ánh sáng từ màn hình điện thoại cũng như nội dung hiện lên từ dòng tin nhắn đã làm anh có một hành động khiếm nhã vô tình.
“Bảo bối, em làm gì cũng phải ngủ sớm nhé! Anh xong việc sẽ về. Ngủ ngoan nha, anh yêu em!” – Tin nhắn được gửi từ “A Kỳ”.
Làm một điều không nên làm. Xem một thứ không nên xem. Nếu người ta biết trước những thứ đó là không nên, thì có lẽ người ta đã không buồn. À, chưa đủ! Phải là đau. Một nỗi đau như cơn bão ập đến tim của Trịnh Âu Đường. Do nó quá đột ngột hay do hy vọng của anh đang quá cao? Lạc Sở đã có người yêu rồi sao? Người mà anh tương tư bao lâu đã có nơi thuộc về?
“Nhớ kỹ lời này của tôi nhé! Nếu anh thật sự có cảm giác, thì hãy dũng cảm bày tỏ, cơ hội chỉ đến một lần thôi – đừng để vụt mất hoặc quá trễ nhé! Tôi tin là anh Đường hiểu mà! Anh sẽ làm được, cố lên!”
Lời nói hôm nào của Lạc Sở vẫn còn in sâu trong tâm trí của anh. Anh đã nhớ rất kỹ, hiểu rất rõ nhưng anh lại không làm được. Cơ hội mà cô nói, anh đã vụt mất thật rồi!
Vì anh đến trễ sao? Không! Anh đã không chỉ bày tỏ một lần. Từ dạo ấy, nói đúng hơn là anh đã liên tục thổ lộ. Anh đã tặng cô không biết bao nhiêu bó hoa cùng những lời thật lòng từ tận tim. Anh tin vào những điều lãng mạn mà các cô gái đều thích khi anh tham khảo trên mạng. Đây là lần đầu tiên anh biết đến việc theo đuổi một người. Hay chính anh tự cho mình thông minh? Làm cách mưa dầm thấm lâu ấy để rồi thua trước một người nhanh hơn? Rõ ràng, anh chỉ có thể trách bản thân anh thôi.
Thật đáng thương! Chưa chiến đã bại, chưa có đã mất! Anh thật tâm không cam lòng, không hề muốn chúc phúc cho Lạc Sở. Nhưng anh có thể làm gì chứ? Anh có tư cách gì đây? Anh vốn là người không thích ganh đua cơ mà?
Tâm đau, lòng đau, tim đau dẫn đến lý trí cũng bị thương rồi. Anh cần một chỗ để gục xuống lúc này, thì ra cảm giác thất tình nó như thuốc tê quá liều, đâm đau vào cơ thể rồi lại ngấm sâu vào các giác quan khiến giờ đây tim không thể nghĩ, trí không thể tường được. Tận cùng của sự thất tình là lãng quên hay từ bỏ đây? Chỉ biết, hai điều đó, hiện tại, anh chẳng làm được điều nào.
Tiếng mở cửa vang lên, nhân viên phục vụ từ bên ngoài mang theo một bó hoa hồng đỏ lớn với 100 cành hoa tượng trưng cho một trăm phần trăm tình yêu mà Trịnh Âu Đường dành cho Lạc Sở. Anh đã sớm nhờ người sắp xếp giùm để có thể tỏ tình.
Không phải ngẫu nhiên mà hôm nay anh ngừng việc tặng hoa đến nhà và đến công ty của cô. Chỉ là, anh không muốn sống trong bóng tối nữa, nên mới bước ra ánh sáng một cách trịnh trọng như thế! Có ai ngờ đâu, thứ ánh sáng chói lóa đó đã giết anh ngay từ giây phút ban đầu rồi…
“Anh Trịnh, hoa của anh chúng tôi đã chuẩn bị xong! Anh còn cần gì thêm không?”
“Không! Mọi người đã vất vả rồi! Bó hoa đó, nay đã không còn ý nghĩa… Phiền các anh, chuyển hộ nó đến địa chỉ nhà tôi sau khi tôi rời khỏi đây! Cảm ơn nhiều lắm!”
Vừa nói, Trịnh Âu Đường vừa đưa nhân viên phục vụ danh thiếp của anh. Sự chuẩn bị này giờ đây chẳng còn hy vọng gì nữa, có chăng lại làm cho Lạc Sở khó xử. Đó là điều anh không muốn nhất.
Nhưng để bỏ bó hoa này, anh cũng không làm được. Nó tượng trưng cho tấm lòng và tình cảm của anh. Dù nó được trao đi hay không, dù cô có biết hay không, thì anh vẫn muốn giữ nó lại… Như một chút gì đó, của riêng anh mà thôi!
“Vâng, tôi hiểu rồi thưa anh Trịnh!” – Tuy có chút thắc mắc nhưng nhân viên phục vụ vẫn làm theo lời Trịnh Âu Đường, nhanh chóng đi ra ngoài.
Người trong phòng lúc này cũng không chần chừ nữa. Lấy vội chiếc điện thoại bị bỏ quên, anh xoay lưng bước xuống lầu. Hay nói đúng hơn là đến nơi có một người con gái đang chờ anh. Chỉ tiếc là, người con gái ấy bây giờ đã và đang thuộc về một người khác.