Viên Mãn

Chương 58: Hôn lễ phô trương



Liên quan đến vấn đề bố mẹ sắp kết hôn, cậu bạn nhỏ Hạo Tử cảm thấy không hiểu, cậu hỏi Lâm Tịch: “Bà nội ơi bà nội, kết hôn là gì?”

Lâm Tịch xoa đầu của cháu ngoan cười híp mắt nói: “Kết hôn à? Kết hôn chính là bố và mẹ buổi tối có thể ngủ cùng trên một chiếc giường sau đó có em bé đó!”

Hạo Tử nghiêng đầu nghĩ ngẫm nói: “Nhưng mà bố và mẹ chưa kết hôn cũng vẫn ngủ chung trên một chiếc giường sau đó sinh em bé mà! Hạo Tử chính là chui ra từ trong bụng của mẹ đó!”

Lâm Tịch cứ coi như mạnh mẽ hơn nữa, cũng không thể nói với cháu ngoan “Ai da thực ra cháu ngoan à bố mẹ cháu chỉ là lấy một tờ giấy chứng nhận đủ tư cách cháu đừng có cứ rắc rối nữa mà!”

Vào lúc này, bà chỉ có thể ngóng nhìn sang đồng chí Lục Quang Vinh ở trong bếp làm cơm đến giải cứu cho bà.

Lục Quang Vinh phát giác ra được sự cầu cứu của bà xã, trong lòng cười, ai bảo bà cả ngày ôm lấy cháu ngoan nói cái gì mà sinh em bé, nhìn đi, bây giờ không xoay xỏa nổi rồi chứ!

Sau đó, bắt buộc, người trụ cột trong gia đình này phải buông củ hành tây trong tay xuống đi đến, ôm Hạo Tử lên cao cao, nói 1 câu: “Đây là chuyện của người lớn, Hạo Tử lớn rồi thì sẽ biết thôi.”

Lâm Tịch đứng bên cạnh trề môi xuống, tôi còn tưởng rằng Tiểu Vinh Vinh ông có thể có bản lĩnh lớn thế nào, haiz, còn chẳng bằng lão nương! Cái gì mà chuyện của người lớn? Nói cũng bằng với không nói!

Nhưng kiểu lời lẽ trong lòng này Lâm Tịch sẽ không tiện biểu lộ với bên ngoài, người đàn ông bà tôn kính trong lòng cả đời, cứ coi như ôm cháu ngoan nói một đống lời thừa bà cũng cảm thấy rất ngọt ngào, ngọt đến tận tim.

Hạo Tử xoa xoa đầu, cảm thấy câu hỏi của mình vẫn chưa được giải quyết, cho nên, bắt buộc, vẫn là đi hỏi mẹ đi!

Mà đợi đến lúc Lương Ngữ Hinh gặp được con trai sau khi bị cậu bạn nhỏ hỏi một câu như thế này, mặt đỏ hồng, Hạo Tử xoa mặt của cô hỏi: “Mẹ ơi, mẹ nóng lắm sao?”

Cô đương nhiên nóng, vì sao? Bởi vì sáng sớm Lục Hạo đã thủ thỉ bên tai cô: “Lương Tiểu Ngữ, trên thế giới này người anh yêu nhất chính là em, em cũng biết rồi đó.”

Khe khẽ gật đầu, không biết là bị Lục Hạo thổi hơi vào bên tai buồn buồn hay là muốn mặt dầy thừa nhận một lần.

Tuy Lục Hạo cảm thấy, anh cũng đã sắp đầu 4 rồi còn ngày ngày nói cái gì mà yêu với không yêu thật sự là rất mất mặt, nhưng anh rất bất lực, cô gái của anh vẫn chưa cưới được về nhà bây giờ hàng ngày anh không được sự bảo vệ của pháp luật anh phải hợp pháp hóa việc sống chung với cô gái này cho nên anh cần phải sến hết lần này đến lần khác.

*****************************************

Đám cầm thú trong đại viện sau khi biết được Lục hồ ly cuối cùng đã muốn thu phục mẹ của con trai đưa về nhà, đã có hai loại biểu hiện, một loại là: “Để cô gái của Lục Tử cậu ta sau này quản cậu ta, đừng có suốt ngày từ sáng đến tối nghĩ chủ ý xấu trong lòng! Một loại khác là: Lục gia uy võ Lục gia thật giỏi!

Đương nhiên, loại thứ nhất là nói kiểu của trẻ con, từ nhỏ chịu áp bức lớn lên dưới ảnh hưởng của Lục Hạo nhưng không phục, hay nói cách khác là loại không có đầu óc, ví dụ: Đại Pháo.

Mà loại sau, nói theo kiểu của trẻ con, là từ nhỏ chịu áp bức lớn lên dưới ảnh hưởng của Lục Hạo biến thành thông minh biết lúc nào nên nói gì để lấy lòng Lục Hạo thì quan trọng hơn tất cả, ví dụ như: Tông Chính Hạo Thần.

Cho nên, Tông Chính Hạo Thần sau khi nói xong những lời này nhận được một món đầu từ, mà Đại Pháo, “may mắn” được chỉ định trước làm phù rể trong hôn lễ của Lục Hạo.

Sau khi Đại Pháo bị mẹ nhà mình xách tai hung dữ đấm mấy chưởng dạy dỗ “đưa phụ nữ về nhà cho mẹ”, khóc lóc kêu gào ôm lấy chân của Lục Hạo quệt nước mắt nói: “Anh Lục Tử, cầu xin anh đó, em không thể làm phù rể cho anh được, làm phù rể nhiều sau này không tìm được vợ đâu!”

Lời lẽ cổ hủ theo cách nói của người già, con gái làm phù dâu nhiều sau này sẽ không gả được cho người khác được kiểu này được Đại Pháo học dùng ngay, thân thể đầy cơ bắp mắt sáng như sao nhìn Lục Hạo vô cùng sùng bái, Lục Hạo nói: “Sớm ngoan ngoãn như thế này chẳng phải là tốt rồi sao?”

Đại Pháo lia lịa gật đầu không dám phản kháng, chỉ đợi Lục Hạo xua tay một cái nói: Được, không có chuyện gì của cậu nữa!

Nhưng, sự thực là, Lục Hạo xua tay một cái, nói: “Được, phù rể chính là cậu, không đổi nữa!”

Lương Ngữ Hinh ở bên cạnh cười thắt cả ruột, Lục Hạo nhìn vậy cảm thấy, dù gì tên nhóc cậu đây Pháo Pháo có thể đùa cho người phụ nữ của anh vui vẻ rồi, vậy anh cũng không thể bủn xỉn, sửa sang cho cậu đẹp đẽ một chút đến khi đó dễ lọt vào mắt xanh của phù dâu.

Nhưng, bắt buộc vẫn phải chọc ghẹo một chút: “Cậu nhóc đáng thương, đã đến tuổi này rồi đến tay của con gái cũng chưa từng được sờ qua, anh cũng thấy buồn đến rớt nước mắt thay cho chú!”

Đại Pháo nhảy dựng lên, “Em sờ qua rồi, của Ninh Tử!”

Đồng thời, mắt Chiêm Nghiêm Minh như gió lạnh quét qua, cảm thấy cậu nhóc người toàn cơ bắp này muốn tìm cái chết.

Lục Hạo ở phía sau dửng dưng nói một câu: “Ninh Tử không tính, cậu cảm thấy nó giống con gái sao?”

Lại nhìn nhìn cô gái nhà mình, dịu dàng hiền hậu xinh đẹp đáng yêu tiếp khách vào bếp xã giao lên giường đều giỏi, còn rất nghe lời, ừm, như thế này mới là phụ nữ chứ!

*****************************************

Thế là Lương Ngữ Hinh thở phào, những việc đó thì bắt buộc phải biết làm, Lục Hạo thấy hơi kích động, mấy ngày này thường xuyên lén lút sờ lên trái tim của mình, cảm thấy tim đập hơi nhanh hơn.

Người đàn ông già gần 40 đáng thương, kết hôn mà giống như là đứa con nít, còn gọi điện thoại cho những tiền bối trên con đường hôn nhân, hỏi nói: “Hạo Tử, khi đó cậu kết hôn tâm trạng thế nào?”

Tông Chính Hạo Thần bị hỏi đầu óc mờ mịt chẳng hiểu gì cả, “Tâm trạng gì? Đương nhiên vui mừng!”

Lục Hạo cảm thấy Tông Chính Hạo Thần không lĩnh hội được tốt lắm vấn đề của anh, chỉ có thể tường tận hỏi từng chút một: “Nhịp tim đập thế nào? Có phải là có chút hồi hộp không?”

Lần này Tông Chính Hạo Thần biết rồi, cười nhạo ở trong lòng gã đàn ông già này không đủ bình tĩnh, nhưng miệng thì không dám nói, chỉ có thể cảm thấy đồng cảm: “Lục Tử, cậu thế này là hiện tượng bình thường, khi đó tôi cũng giống hệt như cậu!”

Lục Hạo cảm thấy mình tìm được tri âm rồi, đương nhiên, loại sự việc này làm sao có thể thảo luận được với Quản Tiểu Nhị loại mà lấy đàn ông về nhà làm phụ nữ chứ!

Lần này thì yên tâm rồi, dập điện thoại tiếp tục sắp xếp mọi việc.

Theo ý kiến không thể bỏ qua của đồng chí Lâm Tịch, bắt buộc phải tổ chức thật lớn rầm rộ náo nhiệt!

Nguyên văn là: “Con dâu của lão Lục nhà ta tốt như thế này ngoan như thế này lão nương phải để mọi người đều thèm muốn!”

Lục Hạo ôm mẹ vào trong lòng, cảm kích, cảm ơn.

Lâm Tịch một tay xua con trai ra nói: “Đừng ôm ôm ấp ấp lão nương, muốn ôm nhanh chóng đi ôm bà xã của con đi!”

Sau đó, véo má của Hạo Tử nói: “Bà nội ôm Hạo Tử có được không?”

Loại sự việc có cháu ngoan liền ném con trai sang một bên này, Lục Hạo cảm thấy, chẳng sao cả, con sinh thêm hai đứa nữa cho mẹ ôm chán thì thôi!

Đồng thời, nhìn nhìn khuôn mặt con trai lại mập ra thêm một vòng rồi, thở dài, “Mẹ, cho Hạo Tử ăn ít thịt đi.”

“Chúng ta không ăn thịt chúng ta đều ăn rau Hạo Tử cháu nói xem có đúng không?” Tiểu lão thái thái vội vàng dắt tay cháu ngoan dẫn ra cách xa khỏi Lục Hạo.

Lục Hạo kéo con trai lại nói: “Nếu như con quá béo Tiểu Mễ sẽ không thích con nữa đâu, các cô bé bây giờ đều thích những anh chàng đẹp trai có thân hình đẹp.”

“Con lớn lên sẽ biến thân bố ơi bố quên rồi sao?” Hạo Tử đảo láo liêng đôi mắt lớn tròn vo vo.

Lục Hạo nói: “Được rồi, vậy con đợi đến khi nào lớn rồi hãy đi tìm Tiểu Mễ đi, thời gian này Tiểu Mễ đi tìm người khác chơi con đừng có khóc.”

*****************************************

Lương Ngữ Hinh căn bản không có khái niệm gì đối với hôn lễ, kết hôn? Cho Hạo Tử một gia đình hoàn chỉnh, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long với người đàn ông mình yêu thương.

Cho nên, khi Lục Hạo nói với cô: Buổi lễ kết hôn hơi lớn, em xem xem còn bỏ sót gì hay không? Lương Ngữ Hinh liền choáng rồi, cô căn bản không hề muốn làm lớn, lấy giấy đăng kí, cả gia đình ăn bữa cơm đoàn viên, như thế này là thỏa mãn rồi.

Hơn nữa, con trai cũng đã lớn như vậy rồi Lục Hạo anh có thấy ngại không? Người khác sẽ cười chúng ta đó!

Lục Hạo lắc lắc đầu ngón tay, “Yên tâm, ai dám cười chúng ta? Cứ coi như bọn họ cười cũng là vì vui mừng cho chúng ta.”

Lương Ngữ Hinh cảm thấy, cần phải nói một chút với Lâm Tịch, mẹ chắc là sẽ dễ nói chuyện hơn.

Nhưng phản ứng của Lâm Tịch là hoàn toàn cổ vũ, bà nói với Lương Ngữ Hinh: “Tiểu Hinh Hinh, là mẹ nói với Lục Tiểu Hạo phải làm to, con không thích? Mẹ chỉ có một tâm nguyện như vậy con cảm thấy không thích?”

Đã nói như thế này rồi, còn có thể thế nào đây? Lương Ngữ Hinh lặng lẽ cúi đầu, đuôi mắt liếc đến phía Lục Hạo đứng cách đó không xa đang cười trộm, được thôi, làm lớn!

Trong rất nhiều năm sau này, Lâm Tịch vô số lần nói “mẹ chỉ có một tâm nguyện như vậy con cảm thấy không thích?” Đánh bại Lương Ngữ Hinh vô số lần, ví dụ như sinh thêm em bé nữa, ví dụ như mua đồ chơi cho em bé quá nhiều trong nhà chẳng còn chỗ bày nữa, ví dụ như mua váy cho Lương Ngữ Hinh trong nhà cũng không còn chỗ để nữa, tần số xuất hiện của câu nói này tương đối cao, Lương Ngữ Hinh không thể từ chối, trong đêm cấu Lục Hạo, Lục Hạo liền cười nói: “Mẹ chỉ có một tâm nguyện như vậy.”

Đối với sự trợ lực đó của tiểu lão thái thái nhà mình, đồng chí Lục Quang Vinh đã tặng cho giải thưởng rất cao, đồng chí Lâm Tịch ở trong đêm ôm lấy người đàn ông mình yêu thương cả đời ngoan ngoãn nghe lời chìm vào giác ngủ cũng cảm thấy mình làm rất tuyệt!

Hôn lễ cứ như vậy quyết định xong cơ bản rồi, khiến cho thế hệ già trong đại viện ai lấy hóng đến mắt đỏ như mắt thỏ.

“Ai da, con trai nhà lão Lục vì sao lại có bản lĩnh như vậy chứ? ! ! Con trai cũng đã hiểu chuyện rồi bây giờ bà xã lại dẫn về nhà rồi sau này lại mang thai đứa thứ hai ông đây còn ngẩng mặt lên được trước mặt Lục Quang Vinh nữa không đây? ! Ông đây gần đây nhìn thấy khuôn mặt già kia của Lục Quang Vinh đã đau đầu đau lưng đau dạ dầy đau gan! ! Ông đây chỗ nào cũng rất đau! !”

Cho nên, thế hệ sau Hạo Hạo kẻ kế nghiệp của nhà Tông Chính và tiểu nhị của nhà Quản Nguyên Soái, đám cầm thú của đại viện lại một lần nữa nhận được sự đãi ngộ nhiệt liệt của các vị phụ huynh, roi trúc xào thịt sợi, cửu âm bạch cốt trảo gì đó là không thể tránh được, ngày thứ ba ra ngoài với vết móng tay, dấu ấn năm đầu ngón tay trên mặt thì đều là hiện tượng bình thường.

Đồng chí Lâm Tịch từ trước đến nay đi đường đều ngẩng đầu ưỡn ngực, bây giờ thì càng vênh váo hơn, dắt bàn tay béo mũm của cháu ngoan,bịch bịch bịch tiến về phía trước!

Ngay đến đồng chí Lục Quang Vinh trước nay khiêm tốn bình tĩnh cũng có chút lâng lâng, nhìn xem, các anh em, Lục Tử nhà tôi từ nhỏ đã khiến người ta không phải lo lắng, nhìn xem, cháu nội tôi đáng yêu biết bao! Một quả cầu thịt nhỏ các người ngưỡng mộ đố kị với tôi rồi chứ!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.