Biên tập:
Xiaorong
Chương thứ nhất
Gặp nhau trong nhà xí
“Này, tôi là Chủ tịch hội sinh viên Trần Dược, em là ai?”
“Em là Hà Tiểu Tuyết… Hội trưởng, chuyện là… “
“Có vấn đề gì?”
“Chuyện là người phụ trách tiết mục
‘Khiêu vũ cùng sói’
không liên lạc được…”
“Em nói gì?”
“Em, em đã gọi điện thoại đến lần thứ n, cậu ta vẫn cứ tắt máy…”
“Tại sao?”
“Cậu ta nói, cậu ta không muốn đến nữa…”
“Khỉ gió. Mắc bệnh à? Dạ hội sắp bắt đầu đến nơi lại đột nhiên nói không muốn đến? Nó tưởng trường này là nhà nó mở chắc? Hay tưởng hội diễn đêm nay là trò đồ hàng của bọn nít ranh? Trưởng ban văn nghệ đâu? Tổng đạo diễn sân khấu đâu? Chết đâu hết cả rồi?”
“Mọi người đều cuống hết cả… Mấy người đến nhanh chút được không…”
“Được rồi được rồi, lập tức đến ngay.”
“Alô, Lâm Vi, cậu đang làm gì?”
“Hẹn gặp Chu Công, tìm tôi có việc gì?”
“Nhanh lên, đừng ngủ nữa. Heo à ông, con mẹ nó mau đứng lên cho tôi! Sao mà mãi không trả lời!”
“À, tôi còn đang ngủ trần đây, để mặc quần áo cái đã.”
“… trần cơ đấy, sao không truồng luôn đi! Mau đến dạ hội đi.”
“Dạ hội làm sao hử? Thủng trần nhà hay là sụt sàn?”
“Đừng có nói nhảm nữa, mau tới đây.”
Tút tút, điện thoại bị treo.
Lâm Vi bất đắc dĩ thở dài.
Sự việc bỗng nhiên xảy ra. Giống như không trung còn đang trong xanh bỗng chốc vang tiếng sấm rền, sau đó cơn mưa cứ thế rào rào xối xuống.
Chết một nỗi không ai mang ô.
Lúc nhân được điện thoại, Lâm Vi đang trên giường ngủ bù. Thân là trưởng ban thư kí hội học sinh, anh vốn phải đích thân tới hiện trường “chỉ huy”, nhưng vì hôm qua thức đêm viết kế hoạch, viết đến hông nhức lưng đau chân mỏi chả còn sức đi lại, đành nằm vật ra như xác chết trên giường, giờ thực sự là không lết dậy được.
Trưởng ban văn nghệ Ôn Đình nhậm chức đã được ba năm, cần kinh nghiệm có kinh nghiệm, cần năng lực có năng lực, cần đảm lược có đảm lược. Vậy nên hội trưởng và trưởng ban thư kí mới yên tâm giao dạ hội cho Ôn Đình.
Không ngờ lại xuất hiện tình huống này.
Mà càng chết người ở chỗ, Ôn Đình cũng không thấy đâu cả?
Lâm Vi vừa mặc quần áo vừa ca thán.
Nghỉ diễn?
Từ sau cách mạng văn hóa đã vài thập niên khó gặp, sao hôm nay lại rơi đúng đầu mình cơ chứ? Chậc chậc, đen đủi hết biết.
Đến lúc Lâm Vi lết khỏi giường, mơ mơ màng màng chạy tới hiện trường dạ hội, hậu trường đã loạn rối tinh rối mù, nhìn vào y hệt ổ kiến bị bão lớn quét qua.
Lâm Vi chỉ cảm thấy gió lạnh thổi phần phật sau lưng, trong óc phát ra tiếng ông ổng, trước mắt toàn là sao sáng.
Đương nhiên, thủ phạm gây rối chính là thằng cha phụ trách tiết mục
Khiêu vũ cùng sói
.
Không muốn diễn?
Nói đùa hử?
Thật muốn sút tên thiểu năng này lên sao Hỏa.
Lâm Vi nhận bảng phân phối chương trình từ tay em gái lớp dưới mắt đã rưng rưng đỏ như trái đào, trên sân khấu vừa lúc đến tiết mục đơn ca của Ôn Đình, tiết mục tiếp theo chính là Khiêu vũ cùng sói.
Lâm Vi cười khẩy, “Ai đảm nhiệm phần nhắc nhở?”
Hà Tiểu Tuyết thoáng run run, tủi thân than lên, “Là em…”
“Trước năm tiết mục phải nhắc người diễn đến đúng lúc, trưởng ban của các em không dạy à?” Chất giọng lạnh muốn chết, trên mặt cũng thế, cả người như cái điều hòa thiên nhiên vậy.
“Em đã nhắc trước rồi đấy chứ, cậu ta cũng tới rồi. Thế mà bây giờ tự nhiên không thấy đâu! Điện thoại cũng không gọi được…”
Lâm Vi trừng mắt nhìn cô bé: “Đưa tôi số.”
Hà Tiểu Tuyết buồn bực lấy điện thoại di động, đưa số điện thoại cho Lâm Vi, lèo nhèo than thở: “Cậu ta tắt điện thoại, không gọi được, em thử nhiều lần lắm rồi…”
Lâm Vi liếc dãy số nọ một lát, 138xxxx4848… Chết đi chết đi, đúng là số điện thoại xui xẻo mà!
Chú thích: 48 48 = 四八四八 phát âm “sìbāsì bā” gần giống với “Chết đichết đi” = 死吧死吧 phát âm “sǐbāsǐ bā”
Cau mày bấm số, tút tút hai tiếng, không ngờ lại gọi được, thế nhưng tên kia không bắt máy, cứ để máy chờ mãi.
Mình gọi mãi không được, sao anh ta gọi một lần được luôn nhỉ? Thật xui xẻo hết biết! Hà Tiểu Tuyết cúi đầu thầm nghiến răng, ngoài mặt vẫn tiếp tục giả vờ làm nữ sinh ngoan, ra vẻ tội nghiệp, “Anh à, bây giờ phải làm sao?”
“Bảo MC nghĩ cách, đẩy
Khiêu vũ cùng sói
xuống….” Lâm Vi cúi đầu nhìn bảng chương trình, “Để tiểu phẩm diễn trước.”
“Thế nói với họ thế nào?”
“Tự họ biết lo liệu. Em làm tốt việc của mình đi đã.”
Lát sau, tiết mục đơn ca của Ôn Đình kết thúc, tiếng vỗ tay nổi lên như sấm.
Hai đứa MC kẻ tung người hứng, bắt đầu nói xạo.
Người diễn tiết mục nhảy tiếp theo bị sói bắt mất rồi? Không diễn nữa á. Thế giờ tính sao? Đi báo cảnh sát nhanh lên!
Xin mời quý vị thưởng thức tiểu phẩm
Báo động
.
Dưới đài một loạt xôn xao.
Tiếng huýt gió, huýt sáo, tiếng reo hò, tiếng vỗ tay, tiếng gào thét, tiếng đập thanh cổ vũ… Mọi âm thanh hỗn loạn trộn hết vào nhau.
Người diễn tiểu phẩm cũng thật bực mình, thế mà còn phải mặt dầy diễn tiếp.
MC cũng bực theo, xuống đài ra sức lau mồ hôi lạnh, nhân tiện còn hỏi thăm cả nhà thằng diễn cái tiết mục nhảy kia.
Buồn bực nhất vẫn là Ôn Đình, còn có Lâm Vi và Trần Dược.
Ôn Đình là trưởng ban văn nghệ, tổng đạo diễn sân khấu, kết quả mình vừa lên diễn thì lộ ra lỗ thủng như vậy.
Trần Dược là hội trưởng đương nhiệm, tuy rằng cũng sắp hết nhiệm kì rồi…
Lâm Vi là thư kí đương nhiệm, là hội trưởng tương lai, tuy vẫn chưa nhậm chức…
Ngộ nhỡ dạ hội có vấn đề, ba người bọn họ không tránh khỏi tránh nhiệm.
Bị thầy cô mắng, bị bạn học chửi, còn phải cúi đầu làm trò ngoan bạn hiền, ngoan ngoãn viết kiểm điểm.
Mà thằng cha thối tha không diễn nọ lại được phủi mông sạch sẽ.
Ba người trợn mắt nhìn nhau, cuối cùng đều giương mày khinh khỉnh.
“Đình Đình cậu có biết đứa phụ trách tiết mục kia có chuyện gì không?” Trần Dược hỏi.
“Lúc duyệt diễn đã thấy qua, Diệp Kính Văn, thẳng nhóc lớp dưới vừa vào trường, rất khoa trương.” Ôn Đình bất đắc dĩ thở dài, “Chọn đúng lúc bỏ diễn. Đúng là không biết nghĩ.”
“Cậu ta không diễn thì tiết mục này bỏ luôn à?” Lâm Vi cau mày hỏi.
“Nhảy đơn mà.” Ôn Đình buông thõng tay.
Lâm Vi tròn mắt.
Khiêu vũ cùng sói
? Nhảy đơn?
Thế này chả phải tự nói mình là sói sao!
Lâm Vi rủa thầm.
Sau một thoáng trầm mặc, Lâm Vi lại lấy điện thoại gọi dãy số kia.
Tút tút hai tiếng, sau đó một giọng nói lười biếng truyền đến, thứ giọng vô sỉ cực kỳ.
“Ai… thế…?”
Giọng nói được kéo dài ra, lại còn kèm theo tiếng ngáp rõ to.
Lâm Vi nghiến răng: “Tôi là Lâm Vi.”
“Lâm Vi là ai cơ?”
Là ông tổ cậu!
Tuy rằng Lâm Vi rất muốn mắng như thế, nhưng mà…
“Tôi là thư kí trưởng của hội học sinh, cậu đang ở đâu?” Nghe lịch sự hơn một chút.
“À, thư kí trưởng.”
Lâm Vi nắm tay, hạ giọng, “Hỏi cậu đang ở đâu?”
“Ở WC đấy.” Lời đáp ra vẻ vô tội.
“…” Lâm Vi lại nghiến răng hỏi tiếp, “Cậu trong WC làm gì?!” Bạn đang �
“Ha ha.” Thằng kia bỗng dưng cười phá lên, cứ như nghe được chuyện gì tếu lắm vậy, “Trong WC đương nhiên là để đi nhà cầu, chả lẽ anh đi WC tìm đồ ăn?”
Lâm Vi trầm mặc.
Mắt thấy thời gian cứ thế trôi tuốt đi…
“Cậu đang ở WC nào?”
“À, hậu đài sân khấu.” Dứt lời còn bồi thêm một câu “Nhà vệ sinh nam.”
Lâm Vi cộp một tiếng cúp điện thoại, rồi phóng thẳng hướng WC.
Trần Dược và Ôn Đình ngơ ngác nhìn nhau, trước tốc độ hành tẩu như gió của Lâm Vi chỉ bất đắc dĩ nhún vai.
Tại WC.
Đấy là nơi họ gặp nhau lần đầu tiên, rõ là không lãng mạn, nhưng lại khắc sâu trong trí nhớ.
Nhất là cái mùi nồng nặc đặc trưng.
Lâm Vi vừa đi vào thì thấy một nam sinh đang nhàn nhã rửa tay trong bồn rửa.
Tay cậu ta rất đẹp, từng ngón tay vừa thẳng vừa dài, khớp xương cũng thon thả, xem chừng có thể đầu quân làm quảng cáo nước rửa tay…
Nhưng không nhất thiết phải rửa sạch từ đầu đến đuôi, còn tỉ mỉ xoa trước lau sau như thế chứ?
Cậu đang rửa hành đấy à?
Lâm Vi bất giác nghĩ tới, nam sinh rửa tay như rửa hành này chính là thằng nhóc bất lịch sự vô giáo dục trong lúc gọi điện thoại còn ngáp dài ấy!
“Diệp Kính Văn à?” giọng điệu nghi hoặc, ánh mắt khẳng định.
“Ừa.”
Diệp Kính Văn mỉm cười, cặp mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Lâm Vi, “Cậu muốn đi nhà cầu thì cứ tự nhiên, cứ hùng hổ trừng mắt người ta như thế là thế nào hử?”
Lâm Vi nhắm mắt lại, thở sâu, tâm niệm hai chữ bình tĩnh, bình tĩnh.
“Cậu rốt cục có lên hay không?” Một câu hỏi nhẹ nhàng.
“Hử? Lên ai cơ?” Diệp Kính Văn vừa lấy khăn lau từng ngón tay vừa mỉm cười hỏi, “Cậu á?”
Bình tĩnh, bình tĩnh, Lâm Vi lại mặc niệm trong lòng, nhưng mà…
“Đầu cậu bị lừa đá à? Tiết mục của cậu rốt cục có diễn
(thượng)
không đây? Bây giờ còn nói không diễn, cậu cho cậu là ai hả?”
“Nơi này là trường học! Cậu nếu không muốn diễn, lúc trước đăng kí tham gia làm gì? Nếu đã đăng kí sao có thể vô trách nhiệm như thế?!”
Diệp Kính Văn mỉm cười, tao nhã ném khăn tay vào thùng rác, tạo thành một đường parabol đẹp mắt.
“Nói đùa chứ, bây giờ lên giường với nhau còn chả cần chịu trách nhiệm, nhảy một điệu thì cần chắc?”
Lâm Vi rất muốn xông tới một quyền đánh bầm giập cái bản mặt sĩ sớn kia, nhưng…
Học thức… Mình là người có học thức, không thể chấp nhặt cái loại biến thái này.
Lâm Vi lại thở sâu, sau đó hết sức bình tĩnh nói, “Diệp Kính Văn, tôi không biết cậu vì sao đột nhiên không diễn, hiện tại khán giả đều đang chờ ở dưới, dạ hội mừng tân sinh viên lần này cũng mời tới rất nhiều khách quý, trước mặt nhiều người như vậy mà đánh bài chuồn, cậu không sợ mất mặt à?”
“A, mất mặt phải là hội sinh viên các người chứ. Lãnh đạo cái gì, mấy người còn chả phải lũ chó săn, giả dạng làm Quan Âm phổ độ chúng sinh hay sao, buồn nôn muốn chết.”
Dứt lời còn vẫy vẫy tay, vượt qua Lâm Vi muốn ra ngoài.
Lâm Vi cau mày vươn tay ngăn cậu ta lại, “Cậu chẳng qua chỉ là thằng oắt con vừa mới vào trường không biết trời cao đất dày, lại dám nói chuyện với đàn anh như thế, có tin tôi đánh cậu không?!”
“A, anh đánh thật tôi xem?”
Bịch.
Một cú đấm cứng như đá đánh vào bụng.
Lâm Vi phủi phủi tay, nhíu mày nhìn bộ dạng khom lưng đau đớn của tên kia.
Một lúc lâu sau, Diệp Kính Văn mới mỉm cười nâng người lên, xoa nhẹ bụng.
“Thật thoải mái. Chi bằng đánh thêm cú nữa?”
Lâm Vi đứng sững tại chỗ, đầu óc thằng này có bệnh hả?
Chờ tới lúc Lâm Vi hoàn hồn, Diệp Kính Văn đã vòng qua anh, hướng cửa đi, còn giơ tay làm tư thế hẹn gặp lại.
“Đứng lại.” Lâm Vi cảm thấy giọng mình đã có đủ lực uy hiếp.
Nhưng thằng kia hiển nhiên không để anh vào mắt, tiếp tục vênh mặt ra ngoài, Lâm Vi nhất thời sốt ruột, duỗi tay kéo áo cậu ta.
Tiếng vải bị xé rách vang lên trong nhà xí.
Diệp Kính Văn xoay người, ánh mắt đen láy nhìn Lâm Vi thật sâu. Lâm Vi bị cậu ta nhìn khiến cả người phát nhột, đành phải ngượng ngùng rút tay về, nhưng anh vẫn trừng mắt nhìn đối phương không chút khách khí.
Sự im lặng ngượng nghịu kéo dài gần ba mươi giây.
Sau đó Diệp Kính Văn đột nhiên cười rộ lên.
“Ai da, anh cũng khỏe ghê nhỉ.” Diệp Kính Văn cúi đầu nhìn ống tay áo bị kéo rách một mảng lớn, “Đồng tính? Ông anh thích loại này hử?”
Chú thích: nguyên văn “Đoạn tụ?” – “Cắt tay áo?” cách nói ám chỉ người đồng tính
.
Lâm Vi nhăn mặt nhíu mày, kìm chế lửa giận trong bụng, nếu không ngày mai trên báo liền đưa tin ‘Trong WC đại học T đã xảy ra một cuộc thảm sát, có người bị phanh thây’.
“Tiết mục, tôi sẽ diễn.” Diệp Kính Văn đột nhiên nhếch miệng cười, “Chẳng qua giờ tôi đang đau bụng, đừng nói nhảy, đi còn chả được đây.”
Lâm Vi hồ nghi nhìn cậu ta, mặt cười nham nhở như sói, lưng rất thẳng, nhìn qua sức lực dồi dào…
Đau bụng?
Lâm Vi chỉ cảm thấy huyệt thái dương nhảy lên thình thịch.
“Thế có muốn tôi giúp cậu trị liệu một chút không?”
Lâm Vi âm thầm nắm chặt nắm tay.
Sau khi thấy Diệp Kính Văn mỉm cười gật đầu, một cú đấm chuẩn không cần chỉnh đã vung về phía mặt cậu ta.
Bịch một tiếng.
Diệp Kính Văn về với đất mẹ.
Hết chương thứ nhất.