Bên trong bữa tiệc có rất nhiều người nổi tiếng, bên cạnh họ luôn có một người phụ nữ đi cùng.
Uyển Ngưng đoán là trong bữa tiệc này người đến tham gia nhất định phải có bạn đồng hành đi cùng nên Phong An Huy mới bảo cô đi cùng với anh ta
Uyển Ngưng nhìn một lượt thấy một người đàn ông trung niên rất quen mắt đang đứng nói chuyện với người khác, quan sát một hồi thì thấy ông ấy hình như có chút khó chịu trong người nên đã ra chỗ khác
Phong An Huy thấy Uyển Ngưng cứ nhìn về phía đó liền cấu vào bàn tay cô nói nhỏ: ” đừng để ý những việc khác! ”
Uyển Ngưng hơi giật mình quay sang Phong An Huy rồi khẽ gật đầu cùng anh ta đi nói chuyện với người khác
– ” tôi muốn qua chỗ kia ” Uyển Ngưng chỉ về phía những chiếc bánh ngọt sau khi thấy những người vừa tiến đến nói chuyện cùng bọn họ rời đi.
Phong An Huy nhìn qua chỗ đó rồi buông tay Uyển Ngưng ra để cho cô đi lấy bánh ngọt
– ” lấy cho tôi! ”
Uyển Ngưng gật đầu rồi đi đến chỗ phục vụ bánh ngọt , nhìn những miếng bánh ngọt được bày ra ở đây khiến cho Uyển Ngưng không thể rời mắt cô chỉ hận không thể thử từng miếng một xem mùi vị như thế nào
– ” cô gái! cô có thể lấy cho tôi một cốc nước chanh không? ”
Uyển Ngưng ngẩng lên nhìn, hoá ra là người đàn ông trung niên vừa rồi.
Nhìn qua tình hình thấy có vẻ ông ấy đang rất khó chịu trong người, Uyển Ngưng gật đầu đặt đ ĩa bánh xuống sau đó nói với người nhân viên ở gần đó.
Anh ta lập tức đi lấy nước chanh mang đến , Uyển Ngưng liền đỡ ông ấy đi đến ngồi xuống ghế nghỉ ngơi
Cầm lấy cốc nước chanh từ tay Uyển Ngưng , ông ấy uống một hơi hết sạch.
Uyển Ngưng thấy có vẻ ông ấy đã ổn hơn rồi
– ” ông muốn uống nữa không ạ? ”
Người đàn ông trung niên kia khẽ lắc đầu dựa ra sau quan sát gương mặt của Uyển Ngưng: ” cảm ơn cháu! có thể cho ta biết tên được không? ”
– ” dạ cháu là Uyển Ngưng! tại sao ông lại muốn uống nước chanh vậy ạ? ”
Ông ấy khẽ thở dài rồi nói: ” trước đây! mỗi lần ta uống rượu thì vợ ta đều sẽ pha nước chanh giúp ta giải rượu! Lâu dần cũng thành thói quen! tí nữa ta có một việc quan trọng nên phải giữ tỉnh táo! ”
– ” ông cũng có thể từ chối họ mà? ” Uyển Ngưng ngồi xuống ghế nghiêng đầu nhìn cô ấy.
Ông ấy chỉ mỉm cười: ” cháu có mặt ở đây thì nhất định biết những người đứng đầu đúng chứ? ”
– ” à! cháu đã hiểu rồi ạ ” Uyển Ngưng mỉm cười khẽ gật đầu, cô hiểu ý của ông ấy.
Nếu Phong An Huy được đặt trong tình cảnh mà những người đứng đầu đến chúc rượu thì anh ta cũng không thể từ chối được
– ” đúng rồi! cô gái cháu đến cùng ai vậy? ”
Uyển Ngưng mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía những người trong bữa tiệc tìm kiếm bóng dáng của Phong An Huy
– ” dạ! Là hoạ sĩ Phong ạ ”
Ông ấy gật đầu sau đó lấy danh thiếp của mình đưa cho cô: ” lần sau chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện! Ta đi trước đây ”
– ” vâng! ” Uyển Ngưng mỉm cười cầm lấy danh thiếp rồi nhìn theo bóng lưng của ông ấy.
Phong An Huy nhìn quanh thấy cô đang ngồi ở ghế liền đi đến trách móc: ” cô đi đâu đấy? Ngồi đây làm gì? Tôi bảo cô lấy cho tôi bánh mà! bánh đâu? ”
Uyển Ngưng hất hàm về phía bàn bánh ngọt: ” ở kia!!”
– ” ! cái gì vậy? ” Phong An Huy nhìn thấy danh thiếp trên tay Uyển Ngưng , lúc này cô mới cúi xuống nhìn tên trong danh thiếp sau đó đơ người ra
– ” Châu! Châu Kình Quân! là Châu Kình Quân đó!! hoạ sĩ mà tôi hâm mộ đó cậu chủ!!! ”
Nhìn cái biểu cảm hết sức sung sướng khi gặp được người hâm mộ của Uyển Ngưng , Phong An Huy hừ một tiếng rồi hỏi: ” gặp người mình hâm mộ sao bây giờ mới biết? ”
– ” ! thì lần đầu tiên tôi gặp mà!! Từ trước đến nay ông ấy là một người rất bí ẩn! anh cũng là hoạ sĩ chẳng lẽ không biết à? ”
– “! tôi cũng là hoạ sĩ sao cậu không hâm mộ tôi? ” Phong An Huy hơi cúi xuống nhìn Uyển Ngưng , cô cười nhạt rồi nói: ” vâng vâng! Tôi hâm mộ cậu nhất đó thiếu gia ”
Phong An Huy hừ một tiếng cầm lấy cái danh thiếp trong tay Uyển Ngưng bỏ vào trong túi áo của mình , anh ta đưa bàn tay ra muốn kéo cô dậy: ” bỏ cái giọng điệu đó của cậu đi! nghỉ xong rồi thì đi thôi! ”
Uyển Ngưng gật đầu nắm lấy tay anh ta , hôm nay bọn họ cần gặp rất nhiều người nên không thể chậm trễ được
Đi một lúc lâu cũng đã mỏi chân nhưng Uyển Ngưng vẫn cố gắng bước theo Phong An Huy đi nói chuyện.
Nhìn biểu cảm chán nản muốn về lắm rồi của Phong An Huy cô khẽ mỉm cười huých tay vào người anh ta nói nhỏ
– ” đợi thêm 5 phút nữa rồi chúng ta sẽ về ”
– ” kệ họ! Chúng ta đi ” Phong An Huy xoay người đi về phía cửa, Uyển Ngưng đang tính đi theo thì đằng sau có người gọi: ” Hoạ sĩ Phong!! ”
Phong An Huy dừng bước quay lại nhìn người phía sau, Uyển Ngưng cũng quay lại nhìn nhau đó cô đi đến bên cạnh của anh ta nở nụ cười chào đón: ” Dương tổng!! ”
Người này là người vừa rồi hai người gặp ở thang máy , anh ta thấy vậy cười ngượng nhìn hai người sau đó tiến đến nói: ” hai người tính đi về sao? ”
– ” dạ! không! Chúng tôi đang muốn ra bên ngoài hóng gió ” Uyển Ngưng tiếp lời của anh ta , Phong An Huy vẫn quan sát người đàn ông này sau đó khẽ mỉm cười: ” Dương tổng đây gặp tôi có chuyện gì sao? “.