Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

Chương 55: Chương 55



Bạch Đường không dám tắt đèn ngủ, cậu nằm trên giường ôm lấy Đường Đen, tay chân đều rút hết vào trong chăn như muốn giữ lại một chút cảm giác an toàn mong manh này.

Không sai, là ôm Đường Đen để ngủ, đây là cách cậu mới nghĩ ra nhưng hình như cũng không hiệu quả lắm. Bạch Đường vẫn cứ mở to mắt, mãi đến khi mi mắt không chịu nổi nữa cậu mới chậm chầm nhắm mắt lại, còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ thì Đường Đen lại cử động làm cậu giật mình bừng tỉnh.

Cứ ba bốn lần như vậy, muốn ngủ mà không được, Bạch Đường vô cùng bực bội, cảm thấy thần kinh mình sắp suy nhược tới nơi rồi. Cậu mở to đôi mắt khô khốc ra nhìn giờ, đã gần một giờ sáng, thế mà alpha vẫn chưa về.

Bỏ đi, Bạch Đường dứt khoát ngồi dậy đi đến thư phòng lật sách ra làm bài tập. Cậu tự nhủ, dù sao cũng không ngủ được, vậy thì làm bài đi.

—— Vừa lúc có thể đợi Tưởng Vân Thư trở về.

Cửa sổ thư phòng đối diện với cổng sắt vườn hoa, cậu kéo rèm ra rồi thỉnh thoảng ngó ra bên ngoài. Đường Đen nằm ngửa dưới gầm bàn, Bạch Đường đặt chân trần lên đó, đến khi cái trán va vào mặt bàn lần thứ ba thì rốt cuộc ngoài cửa sổ lóe lên ánh sáng. Cậu lập tức bật dậy ló ra cửa sổ xem thử, là xe của Tưởng Vân Thư!

Cậu mang dép lê vào rồi chạy ra ngoài, Đường Đen nhanh chân chạy theo, trong đêm tối yên tĩnh, ngôi nhà này bỗng ồn ào hẳn lên.

Bạch Đường lúc nãy còn buồn ngủ mà giờ lại chạy nhanh như bay.

Ngoài vườn vang lên tiếng chìa khóa, cậu trực tiếp nhảy xuống hai bậc cuối của cầu thang. Khi cửa được mở ra, cậu nhìn thấy dáng vẻ của Tưởng Vân Thư thì bất giác dừng lại.

Hình như alpha say rồi, mặt cau lại, có chút khó chịu mà hé mắt, anh được một người đỡ lấy, cà vạt có hơi lệch, quan trọng nhất là một mảng lớn dị ứng từ bên mặt lan xuống cổ rồi biến mất dưới lớp áo sơ mi.

Cả người đầy mùi rượu và pheromone lành lạnh.

Bạch Đường gọi: “Bác sĩ Tưởng!”

Tưởng Vân Thư nghe thấy thì ngẩng đầu lên, thấy Bạch Đường mặc đồ ở nhà đứng trước mặt, phản ứng đầu tiên của anh là nhìn giờ, mày càng nhíu lại, “Sao cậu còn chưa ngủ nữa?”

Khi Bạch Đường ngửi thấy pheromone của Tưởng Vân Tô thì cảm thấy rất lạnh lẽo như là bị rơi vào cái giếng sâu rét lạnh, lúc hít vào cứ tưởng bị những mảnh băng sắc nhọn đâm vào cổ họng, không thể thở nổi. Thế nhưng khi pheromone này đặt trên người Tưởng Vân Thư thì Bạch Đường lại cảm giác như mình đang ở trên một ngọn núi tuyết, nơi có những dòng sông băng tinh khiết tựa như mây, chóp mũi quanh quẩn hương vị lành lạnh thanh khiết của con suối.

Mấy hôm trước hai người theo hướng dẫn của Chu Triêu Vũ mà thực hiện giảm mẫn cảm pheromone, nhưng huấn luyện này hoàn thành một cách nhanh chóng, bởi vì khi Bạch Đường ngửi được mùi pheromone của Tưởng Vân Tô thì sẽ buồn nôn ngay, cái này hoàn toàn là do ám ảnh tâm lý —— Cậu ghét Tưởng Vân Tô đến buồn nôn.

Đổi thành một người khác thì đã giải quyết được nguyên nhân gốc rễ rồi.

Người đỡ Tưởng Vân Thư hình như cũng không bị ảnh hưởng bởi pheromone, chắc là một beta.

“Sao anh lại bị dị ứng rồi?!” Bạch Đường bối rối, cậu vừa lo lắng lại vừa đau lòng vươn tay muốn đỡ lấy Tưởng Vân Thư, thế nhưng lại phát hiện beta kia vẫn luôn nhìn chằm chằm gương mặt cậu.

Bạch Đường lập tức rụt người lại thì bả vai đột nhiên bị nắm lấy, tầm nhìn tối xuống chẳng nhìn thấy cái gì, trước mắt có chút ấm ấm. Cậu ngẩn người, một lúc sau mới nhận ra alpha đang lấy tay che mắt cậu lại, giữa các ngón tay len vào một chút ánh sáng.

Pheromone xung quanh càng nồng đậm, Tưởng Vân Thư vô cảm nhìn thẳng vào người lái thuê: “Nhìn cái gì?”

Người nọ vội vàng xin lỗi, anh ta đặt chìa khóa xe xuống rồi nhanh chóng rời đi, còn tiện tay đóng cửa lại.

Tưởng Vân Thư chầm chậm quay lại, cúi đầu nhìn Bạch Đường vẫn đang bị mình đang che mắt.

Omega chỉ cao đến xương quai xanh của anh, cậu ngẩng đầu, cần cổ mảnh khảnh cong lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hơn nửa mặt bị bàn tay che đi, chỉ lộ ra đôi môi có chút lấp lánh ánh nước.

Trong phòng yên tĩnh đến kỳ lạ, tai Bạch Đường đã sớm đỏ ửng, nhiệt độ trên mặt như muốn gần bằng với độ ấm trong lòng bàn tay alpha, thậm chí còn có chút hơn. Cậu cảm thấy mình đã đợi rất lâu, tiếng tim gõ nhịp vang lên trong tai cậu, thế nhưng Tưởng Vân Thư cũng không có ý định buông tay xuống, cậu chậm rãi chớp chớp mắt, nghĩ ngợi có phải alpha đứng ngủ luôn rồi không.

“Bác sĩ Tưởng ơi?” Bạch Đường vươn tay đẩy đẩy cánh tay alpha, “Anh thả tay xuống đi, anh bị dị ứng rồi…”

Bạch Đường đột nhiên im bặt.

Cậu cảm giác được sau gáy cậu bị cái gì đó cọ cọ, do bị che mất thị giác nên các giác quan khác phóng đại lên mấy chục lần, trong đầu vang lên tiếng cảnh báo, cậu rùng mình, cả người nổi đầy da gà, lập tức tựa hẳn vào ngực alpha, hoảng hốt kêu: “Bác sĩ Tưởng?”

Sau đó, cậu nghe được giọng điệu thuộc về riêng Tưởng Vân Thư vang lên bên tai: “Ừm, là tôi, có phải trong nhà đổi sữa tắm rồi không?”

“Hả, dạ?” Bạch Đường gần như rúc hẳn vào lòng alpha, đôi mắt vẫn bị che lại, cậu nh ỏ giọng đáp, “Đổi rồi ạ.”

Hình như alpha rướn người qua để ngửi, trầm giọng nói: “Cái này thơm hơn, loại trước không thơm gì hết.”

Cảm giác chạm vào như có như không khiến cả người Bạch Đường tê dại, nửa người mềm nhũn, cậu mơ màng muốn phản bác, loại trước không thơm chỗ nào, rõ ràng là mùi hoa bách hợp, thế nhưng cậu lại nhớ tới điều gì đó, hèn gì hồi đó cậu có thấy Tưởng Vân Thư mua xà phòng thơm về, thì ra là không thích mùi của sữa tắm.

“Biết, biết rồi.” Bạch Đường thoáng giãy giụa đẩy alpha ra, “Anh buông em ra đã.”

Tưởng Vân Thư chậm chạp “À” một tiếng, anh buông tay ra, nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi quên mất.”

Rốt cuộc Bạch Đường cũng đã lấy lại tự do, cậu rời khỏi cái ôm của alpha, thế nhưng trong lòng bỗng nhiên bị hụt một nhịp. Cậu nhìn gương mặt bị dị ứng của anh thì sốt ruột cả lên, chạy tới kệ TV lấy hộp thuốc ra, “A trước hết anh đừng cử động nữa! Bác sĩ Tưởng ăn xoài phải không?”

“Ừm.” Tưởng Vân Thư đáp đúng sự thật, “Ăn sáu miếng.”

Bạch Đường tìm trong hộp thuốc, gấp đến độ ngón tay run run, lúc này cậu vừa hối hận vừa áy náy, cậu sợ Tưởng Vân Thư phát hiện lần trước là cậu cố ý để anh ăn xoài rồi dị ứng, thế nên mới không dám nói chuyện đối phương bị dị ứng xoài ra, cậu sợ Tưởng Vân Thư sẽ vì thế mà chán ghét cậu.

Tưởng Vân Thư nhìn omega cắn chặt môi, dường như biết cậu đang nghĩ gì, anh nói: “Tôi biết cơ thể này bị dị ứng xoài, không liên quan tới cậu, là tôi muốn ăn.”

Động tác tay Bạch Đường chợt khựng lại, im lặng nhìn gương mặt đúng tình hợp lý của alpha, một lúc lâu sau, cậu mới tức giận mà gào lên: “Vậy mà anh còn ăn!”

Tưởng Vân Thư gật gật đầu, “Ừm, tôi say rồi.”

Hình như là thấy omega nổi giận, anh bổ sung thêm một câu: “Không có gì đâu, tôi là bác sĩ, khống chế được điều lượng, không xảy ra chuyện gì đâu, chỉ là dị ứng ngoài da thôi.”

Bạch Đường nghẹn họng, cậu muốn hung hăng chọc lên trán alpha, ngón tay trỏ đưa lên rồi lại hạ xuống. Quên đi, việc quan trọng bây giờ vẫn là thoa thuốc trước, cậu thở ra một hơi, ngón chân lên muốn cởi cà vạt cho alpha.

Tưởng Vân Thư như có thuật đọc tâm, anh đưa tay lên ngăn cản động tác của cậu, nói: “Không được, phải tắm trước rồi mới thoa thuốc được.”

“Em còn chưa nói gì mà!” Bạch Đường theo bản năng phản bác lại anh, cậu hỏi: “Anh tự tắm được không?”

Ai ngờ Tưởng Vân Thư chẳng để tâm cậu đang nói cái gì, trái lại còn bắt lấy cổ tay mảnh khảnh trước mắt, khàn giọng nói: “Sao vẫn còn gầy như vậy chứ.”

Lửa nóng trong lòng Bạch Đường bị câu này dập tắt hết, cậu bình tĩnh hỏi lại: “Bác sĩ Tưởng tự tắm một mình được không ạ? Hay là để em giúp anh.”

Tưởng Vân Thư vừa nói vừa đi lên cầu thang: “Tôi tự tắm được, cậu đừng lo.”

Bạch Đường thấy anh vẫn còn đi thẳng được thì thoáng yên lòng, cậu đi theo phía sau nhìn alpha nghiêm chỉnh cởi áo vest treo ở ngoài cửa, mở đúng cánh cửa tủ thứ hai lấy quần áo mới ra, khuôn mặt bình thản vững vàng bước vào phòng tắm.

Cậu nhân lúc này mà nhanh chóng đi xuống bếp nấu một nồi canh giải rượu, sau khi vặn lửa nhỏ lại thì lại chạy lên lầu đợi ở ngoài phòng tắm, sợ alpha té ngã hay ngất xỉu mất.

Cũng may là không xảy ra chuyện gì, khoảng mười phút sau, Tưởng Vân Thư mặc đồ ngủ chỉnh tề bước ra, áo còn gài đến nút trên cùng.

Nhưng mà Bạch Đường lại bị thảm trạng của nhà tắm dọa muốn xỉu, bình thường alpha tắm xong sẽ dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, gương, sàn nhà hay kệ để đồ đều rất sạch sẽ, thế mà bây giờ nước lại chảy lênh láng, bọt xà bông vẫn còn dính trên tường.

Bạch Đường không có thời gian quan tâm đ ến nó, cậu đi xuống lầu bưng canh giải rượu đã để nguội lên, vừa bước vào đã thấy Tưởng Vân Thư đang gãi mặt, cổ và xương quai xanh cũng đỏ hơn lúc nãy, còn có chỗ bị gãi đến tróc da rướm máu.

“Đừng gãi nữa!” Bạch Đường bắt lấy alpha, cậu nhét cái chén vào trong tay anh, tiện tay vơ lấy cái khăn lau mái tóc còn nhỏ nước của anh, có thể nói là bận đến đầu tắt mặt tối, “Anh gắng nhịn trước đã, uống hết canh đi, nếu không sáng mai vừa đau đầu vừa đau dạ dày đó.”

May là Tưởng Vân Thư khi uống say sẽ không phát điên, nếu không một omega tay trói gà không chặt như Bạch Đường thì cũng không biết phải làm sao để ép alpha khỏe mạnh này uống hết canh giải rượu nữa.

Nhưng không nhịn được bao lâu thì alpha lại bắt đầu gãi, lúc bị Bạch Đường kéo tay lại thì còn vô cảm phun ra một chữ: “Ngứa.”

“Em biết, mình thoa thuốc trước nhé?” Bạch Đường lấy một cái kẹp kẹp lên tóc mái của alpha, cậu ngồi xổm trước mặt Tưởng Vân Thư, ngón tay do dự chạm vào cổ áo của alpha, mặc dù khách quan mà nói, cậu đã nhìn cơ thể này không biết bao nhiêu lần, thế nhưng trên ý thức chủ quan thì hiện giờ cậu cảm thấy đây là cơ thể của Tưởng Vân Thư.

Bạch Đường không dám nhìn vào mắt alpha, hàng mi run lên, đôi môi vô thức bị cắn đỏ, cậu giả vờ hết sức tập trung cởi nút áo, cơ thể cường tráng dần hiện ra.

Tưởng Vân Thư vẫn cứ rũ mắt yên lặng nhìn từng động tác của cậu.

Đợi cởi xong rồi Bạch Đường mới muộn màng nhận ra, sao cậu lại giúp Tưởng Vân Thư cởi áo chứ, lại còn cởi từng nút áo một, quá là mờ ám! Rõ ràng alpha đưa tay lên là có thể tự cởi mà!

Mẩn đỏ gần như lan rộng hết nửa người trên, xương quai xanh, trước ngực, bên hông và sau gáy, Bạch Đường nhìn thấy mà lạnh người, lặng lẽ đau lòng, cậu nhìn lưng quần của alpha, quá khó rồi, ráng đỏ nhanh chóng chiếm lấy gò má, cậu nuốt nước miếng, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi thử mở lời: “Bác sĩ Tưởng ơi, hay là anh cởi…”

Tưởng Vân Thư chầm chậm cắt ngang lời cậu: “Nửa người dưới chưa có hiện tượng dị ứng.”

Qua mười mấy giây yên lặng.

Bạch Đường trợn tròn mắt, cảm thấy là alpha cố ý, là anh muốn nhìn cậu rơi vào tiến thoái lưỡng nan mà ngượng ngùng mấy chục giây như vậy! Cậu tức giận ngẩng đầu lên đối diện với Tưởng Vân Thư.

Tưởng Vân Thư cũng cúi đầu nhìn cậu.

Khoảng chừng ba giây, Bạch Đường đã bại trận, cậu cúi đầu dùng sức lắc lắc lọ thuốc Calamine (thuốc trị dị ứng) như muốn che giấu, không ngờ ngón chân đã xấu hổ tới mức cuộn lại.

Đầu óc cậu lại nóng lên, cảm thấy lúc này chắc chắn mình đã đỏ hệt như con tôm luộc, đặc biệt là đuôi mắt và chóp mũi, lúc cậu ngượng ngùng thì hai chỗ này như muốn rỉ máu vậy.

Tưởng Vân Thư còn không ngại lớn chuyện, anh nhìn vành tai Bạch Đường một lúc lâu rồi đột nhiên dùng ngón tay chạm lên, “Sao lại đỏ như vậy?”

Bạch Đường a một tiếng, cả người mềm nhũn ngã vào người alpha, cậu thật sự không thể cưỡng lại được một Tưởng Vân Thư như thế, đành nhắm chặt mắt la lên: “Bác sĩ Tưởng! Mai mốt anh, anh đừng uống rượu nữa!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.