Vị Hôn Thê Si Tình: Ỷ Lại Vào Lão Công Tuyệt Tình

Chương 40: Anh không thương , cô cũng không



Mới nếm thử mùi vị ân ái , thân thể rất mệt , nghỉ ngơi một chút mới có thể hồi phục , cô ngủ giấc này đến tối , tỉnh lại ngoài trời đã đen kịt , bao tử cũng kêu ột ột , đứng dậy vào bếp thấy còn một gói mì ăn liền , cô mở bếp lên nấu , một hồi nấu xong , ăn được một nửa , mặt đột nhiên mặt , nước mắt hoà với mì , cô ăn chẳng còn biết mùi vị gì.

Nhớ tới , người đã từng ôn nhu , luôn luôn dặn cô không nên ăn mì ăn liền , thế nhưng cô chẳng nghe , cứ bốc đồng mà ăn , mỗi lần đều là anh dụ dỗ cô , sau đó tự mình xuống bếp làm cơm cho cô ăn , mỗi ngày cô ăn mì ăn liền là mỗi ngày anh sẽ nấu cơm cho cô .

Bọn họ là người cùng lớn lên cùng nhau trong cô nhi viện , hai người đều không có người thân , nên xem đối phương là người nhà , mãi cho đến khi họ lớn đi tìm việc làm cũng là ở cùng một chỗ , cùng đi làm rồi cùng nhau tan tầm.

Việc trong nhà đều là anh làm , làm cơm , rửa chén ngay cả giặt quần áo , cô cũng muốn làm thế nhưng anh không cho , nói cô đụng vào sẽ làm tay mình khô ráp , nói sau ngày ông xã sẽ chê bai , mà cô luôn tự hỏi , anh sẽ ghét cô sao?

Thế nhưng mỗi lần vậy anh đều ôn nhu gõ đầu cô: ” Nha đầu ngốc”.

Thẳng cho đến một ngày , anh mang theo một phụ nữ xa lạ về nhà nói muốn kết hôn, cô mới biết được mình thì ra đúng là một đứa ngốc , người ta vẫn chỉ xem cô là em gái , anh thế nào sẽ chê cô?

Ngày hôm qua anh nói tháng sau sẽ kết hôn , rồi dặn cô một mình phải tự chăm sóc mình thật tốt đừng ăn mì ăn liền nữa , tối nhớ đắp chăn cho kỹ , còn phải khoá cửa , y phục phải nhớ lấy vào , nói nói rất nhiều nhưng một câu cô cũng chẳn nhớ, chỉ biết rằng tháng sau anh sẽ kết hôn.

Bọn họ ở cùng nhau lâu vậy , ngay cả kết hôn cô cũng là người cuối cùng biết.

Sắp gần kề ngày kết hôn mới nói cho cô nghe , cô vẫn cho là người kia là người anh chỉ vui đùa thật không ngờ bọn họ sẽ thật kết hôn.

Người cô yêu lâu như vậy , vẫn là dấu trái tim nhỏ bé của mình đi , vì sợ anh biết , sợ anh từ nay về sau sẽ không để ý cô nữa , cho đến ngày hôm qua nhịn không được , không thể tiếp tục đè nén tình cảm mới nói ra.

Thế nhưng , những gì cô nhận được cũng chỉ là một câu: ” Từ trước đến giờ anh chỉ xem em là em gái”.

Cô không cam lòng , thế nhưng biết làm gì đây? Bỏ lại câu nói của anh , không có một bất kì lưu luyến nào , cô khóc trong cơn tức giận liền đến quán bar.

Uống cho đến khi say , đụng mặt với nười đàn ông kia rồi xảy ra chuyện như vậy , càng lúc càng mặn , nhưng cô vẫn là nuốt vào , coi như lần cuối cùng nhớ lại , một lần cuối hồi tưởng chuyện cũ.

Rồi sau này cô và anh cũng không có quan hệ , nếu anh không thương , kia cô cũng không , cái giá của xử nữ , anh không thương thì cô cũng không cần giữ.

Ngoài cửa trời đang mưa lất phất , ăn mì xong cô nằm trên ghế sofa lạnh lẽo , trước đây cảnh lại tái diễn , vui sướng , ưu thương cùng hình ảnh hôm qua quay về

Bỏ lại tâm tình , Mạc Yên đứng dậy thu thập một chút , cái nơi này tràn ngập hình ảnh thương tâm của đối phương , cô không có dũng khí ở lại , cũng không còn bất kỳ ý nghĩa gì để mà ở lại , trước đây vì anh , bây giờ anh đi rồi thì ở lại còn có ý gì?

Một chút hành lý đơn giản , giống như lúc ban đầu cô bước tới , nhớ lại tất cả đột nhiên nước mắt vô ý rơi xuống.

Ở lại cũng không muốn , nên cuối cùng đi sẽ tốt hơn , cũng không cần quay đầu lại , lẳng lặng ở trng căn phòng nhỏ , ngoài cửa mưa rơi ti tách , ở đây thê lương phá lệ.

———————————————————

Năm năm sau , trên một hòn đảo nhỏ ở Malaysia , một tiểu thân ảnh Phương Đông thắt hai bím tóc lượm vỏ sò trên bãi cát , hai mắt to , mũi cao thẳng , miệng nho nhỏ chu chu , hợp với hai cái bím tóc , chỉ thấy đứa bé đang nghiêm túc nhặt vỏ sò , trong tay cầm một cái rổ nhỏ.

Lúc này , ở một căn nhà nhỏ có một nữ nhân đang đứng , lông mi dài , con mắt to tròn , môi đỏ mộng , tóc màu đen uốn xoăn hợp với khuôn mặt trái xoan , cô mặc một thân áo trắng , ở mặt trời chiếu xuống , xinh đẹp như nữ thần Hy Lạp , cô đã 5 năm rời xa khỏi thành phố X , đi tới một hòn đảo nhỏ ở Malaysia , lúc đó cô không nơi nương tựa , 1 tháng sau phát hiện mình mang thai , nhờ người giúp đỡ cộng thêm ít tiền có trước đây cô liền tới nơi này .

Bây giờ cô sống ở đây cũng được 5 năm năm , thời gian trôi qua thật nhanh , nhìn tiểu bảo bối xa xa của mình , Mạc Yên nở nụ cười hạnh phúc.

Đứa bé này con mắt rất giống cô , thế nhưng mặt thì càng lớn càng giống người đàn ông trải qua tình một đêm với cô , mỗi lần nhìn con gái cô sẽ nhớ đến một đêm tâm động kia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.