Một màn kia , cũng để cho Hứa Thiệu Vân khẩn trương , lẽ nào anh đến chậm? Anh không tin , mở miệng định gọi thế nhưng lời định thốt ra cũng phát hiện hầu chặt lại .
Xa Xa , Tâm Kỳ nhìn thấy bọn họ , âm thanh khàn khàn , có chút lực , gọi: ” Mau tới , mau tới cứu anh ấy , hô hấp của anh ấy rất yếu, nhanh một chút”.
Lúc này , Hứa Thiệu Vân phân phó người đi qua.
Chờ hết thảy tới , Tâm Kỳ cũng ở bên cạnh , Hứa Thiệu Vân mới biết , anh nhíu mày , mím môi , thì ra cô gái này đã trở về , Thần , nhất định phải cố lên , vất vả lắm mới tìm được người , phải cố lên không nên ngã quỵ .
———————————————————————
Lương Gia,
Hàn Minh Vũ và Thiên Thiên trong đại sảnh chơi cờ năm quân , ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra cửa , lần lượt nhìn nhưng vẫn không thấy người đâu ,trời lại mưa , không biết bọn họ ở đâu?
Anh không lo gì , chỉ sợ Tâm Kỳ mắc mưa lại bị cảm , anh sẽ đau lòng còn những thứ khác anh không phải không lo mà là anh tin tưởng Tâm Kỳ .
Từ một khắc cô nói anh là bạn trai của cô , tuy rằng không nói ” em yêu anh” nhưng anh cũng tin cô xem anh là bạn trai , cũng nói ra trong lòng tiếp nhận anh , nên anh tin tưởng cô , anh nhìn bên trái bên phải , Tiểu Thiên thấy vậy , hít hơi một chút , một bên nói: ” Thúc Thúc , mụ mụ sẽ trở lại”. Hai mắt mở to nhìn Hàn Minh Vũ.
Hàn Minh Vũ thu hồi tầm mắt , ngước nhìn bé con hiểu chuyện trước mắt , anh gật đầu , lại thấy Tiểu Thiên giả vờ đi hơn nửa kỳ , hỏi tiếp: ” Thiên Nhi thế nào mà đem cờ , hoàn nha hoàn nha , chơi lại đi” .
Tiểu Thiên cầm quân cờ , có điểm giận nói: ” Không được , thúc không có tâm tư chơi cờ thì hoàn cái gì ạ , không chơi nữa”.
Phiết phiết tay , vẻ mặt tức giận không thèm nhìn Hàn Minh Vũ.
Kế tiếp liền nhìn ra cửa , mỗi lần đều phải nhắc nhở anh đi , thật mệt , cho dù có thắng cũng không hài lòng , bằng không đừng chơi nữa.
Hàn Minh Vũ thấy Thiên Thiên tức giận , cười cười nhéo mũi một cái: ” Tiểu Tử Kia , đừng tức giận , chờ mẹ trở về chúng ta cùng nhau chơi được không?”
Tiểu Tử nhỏ nghe vậy mới vui vẻ lại: ” A , không cho phép Thúc gạt cháu nha , phải gọi mẹ cùng chơi , a , chúng ta ngoắc tay , ai lừa thì người đó là tiểu cẩu cẩu”.
Nói xong liền đem tay ra trrước mặt Hàn Minh Vũ , đưa ngón út , ngoắc vào , Hàn Minh Vũ cười cười cũng làm theo.
Móc quéo xong , tiểu tử nhỏ hài lòng , vui vẻ chạy đi tìm ông ngoại , Hàn Minh Vũ thấy vậy lại quay đầu nhìn ra cửa .
Tâm Kỳ mặc kệ em khi nào thì trở về , anh cũng sẽ chờ em.
Tại bệnh viện , sau khi kiểm tra mới biếtu An Vĩ Thần không ảnh hưởng gì đến tính mạng , chỉ là đột nhiên bị sock nên hô hấp bị nghẹn, vì vậy anh bị hôn mê , đây cũng là kết quả của rượu bia tạo thành.
Sau khi biết , Tâm Kỳ mới yên tâm , một ngày lăn qua lộn lại , giờ khắc này cô mới biết mệt , sắc trời cũng dần tối mà An Vĩ Thần vẫn chưa tỉnh lại , khuôn mặt anh trắng bệch , trong thời gian đó , Hứa Thiệu Vân tới dẫn Tâm Kỳ đi ăn cơm.
Không ăn , không đói bụng , có lẽ cô bị cảm , từ lúc sinh hạ Tiểu Thiên ra , sức khoẻ cô không còn tốt , mặc kệ Hàn Minh Vũ tẩm bổ gì , đi khám rất nhiều bác sĩ cũng không tác dụng .
Bây giờ tựa như cũng có điểm hơi nóng , như bị trúng nước sôi , nhìn trời đã khuya lắm rồi , nhớ tới nam nhân vương tử , anh bây giờ chắc đang đợi cô về đi? Thế nhưng nhìn An Vĩ Thần nằm trên giường bệnh , cô thở dài , đi ra ngoài lấy điện thoại.
Trong phòng bệnh , Tâm Kỳ đi rồi thì An Vĩ Thần tỉnh lại , cổ họng khô làm anh muốn uống nước , thấy bình nước trên đầu tủ bên cạnh giường dùng sức giơ tay lấy , tay cầm ly thì đột nhiên cảm giác một cổ vô lực , cái ly cũng vậy mà rớt xuống đất.