5.
Thật không ngờ, Tưởng Niên chẳng những đẹp trai, mà còn rất giàu có.
Bởi vì căn nhà anh dẫn tôi đến là một tiểu khu có giá phòng cao nổi tiếng bên ngoài trường học, hơn nữa trong nhà toàn là thiết bị tự động.
Thậm chí lúc anh dừng xe, tôi đã nhìn thấy trong gara có ba chiếc xe sang trọng hơn trăm vạn.
“Thầy Tưởng, thầy… cũng thật có tiền.”
Tôi cảm khái từ tận đáy lòng.
Anh chỉ dở khóc dở cười nhìn tôi nói: “Yên tâm đi, chờ em đến tuổi của tôi em cũng sẽ có những thứ em cần.”
“Vậy bây giờ thầy bao nhiêu tuổi rồi?” tôi vừa đổi giày vừa thuận miệng hỏi.
Người đàn ông im lặng hai giây, sau đó chậm rãi phun ra hai con số:
“25”
6.
Tôi đi vào phòng tắm sung sướng ngâm mình trong nước nóng, nhưng đến khi tắm xong rồi, mới đột nhiên ý thức được, tôi không có quần áo để thay.
“… ” Do dự mãi, tôi thử gọi, “Thầy?”
Không ai trả lời.
Hai giây sau, giọng tôi lớn hơn một chút.
“Thầy Tưởng?”
Vẫn không ai trả lời.
“Thầy ơi thầy có ở bên ngoài không?” Tôi lén tăng thêm xíu âm lượng, ngại ngùng không dám lên tiếng kêu to.
May mắn là, lần này Tưởng Niên nghe được.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của anh đi tới, cách một lớp kính thủy tinh, anh như là đang cười:
“Sao em lại giống con mèo con anh nuôi lúc trước thế, giọng nhỏ như vậy?”
Mặt tôi lập tức đỏ lên, thỏ thẻ nói:
“Em không mang quần áo.”
Tưởng Niên ho khan một tiếng.
“Ngại quá tôi quên mất, tôi có treo bên ngoài một cái áo choàng tắm mới, nếu không em mặc tạm nhé?”
Tôi loay hoay một lúc lâu, nhưng áo choàng tắm của anh thật sự rất dài, phết đất.
Chờ tôi đi ra, trên mặt Tưởng Niên còn mang theo vết ửng đỏ không bình thường.
Anh đã thay một bộ quần áo ở nhà màu sẫm, tóc đen rủ xuống trán, trông càng giống một anh trai nhà bên.
“…… Đúng là hơi dài.”
Anh cười đến mức lông mi run rẩy
“Lại đây sấy tóc trước đi, một hồi cảm lạnh bây giờ.”
Tôi đi theo anh vào phòng ngủ, đây là lần đầu tiên tôi vào phòng ngủ của một người đàn ông, tổng thể đơn sắc, có một tủ quần áo, cách bày trí đơn giản, đầu giường còn đặt hai quyển sách.
Điều khiến tôi không ngờ tới chính là Tưởng Niên lại tự tay sấy tóc cho tôi.
“Thầy ơi, như vậy không tốt lắm đâu.”
Tôi lúng túng đứng lên, lại bị anh đè vai ấn xuống.
“Có gì đâu mà không tốt, em là sinh viên của tôi.” Giọng của anh rất nhẹ.
Sống lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên trong đời tôi được phục vụ bởi một người đàn ông.
Ma xui quỷ khiến, tôi không từ chối nữa.
Cảm nhận được ngón tay mềm mại của anh xuyên qua sợi tóc tôi, nháy mắt, tôi có chút thất thần.
Thì ra cảm giác được chăm sóc là như vậy.
Thì ra, cũng có thể có người đối với tôi dịu dàng như vậy.
Chờ tóc tôi sấy xong, Tưởng Niên tìm trong tủ quần áo ra mấy cái áo sơ mi cho tôi mặc vào.
Như trend mặc quần áo bạn trai thịnh hành trên douyin, áo sơ mi của anh tôi mặc vào rộng thùng thình, nhưng Tưởng Niên lại cười bình luận:
“Cũng được, đáng yêu lắm.”
Anh để tôi ngồi trên ghế sofa xem TV, đặt một vài đ ĩa trái cây đã rửa sạch trước mặt tôi.
“Muốn ăn cái gì, thầy làm cho em.” Còn rất thuận tay xoa xoa đầu tôi.
Tôi đã có lý do để hoài nghi tên này thật sự coi tôi là con mèo mà anh nuôi khi trước, ngay cả giọng nói cũng giống như đang dỗ trẻ con.
Tôi bị anh nhìn đến mức hơi khẩn trương, liền nói cái gì cũng được, em không kén ăn.
Nhưng người đàn ông lại tỏ vẻ không tin, chậc một tiếng rồi nói:
“Không kén ăn? Được, vậy bạn học Cố Dư chờ một lát.”
7.
Thật khó tin chính là, những món mà Tưởng Niên làm đều là món tôi thích ăn.
Còn có món tôm phô mai tôi thích nhất.
Tôi nếm thử tay nghề của anh, rất tuyệt vời.
Tôi khiếp sợ đến tột đỉnh, chỉ có thể không ngừng giơ ngón tay cái lên.
“Thích là tốt rồi”. Tưởng Niên rót cho tôi một ly nước trái cây.
Trong suốt bữa cơm, chúng tôi hiện ra hai trạng thái hoàn toàn trái ngược nhau, anh chậm rãi dùng bữa, cử chỉ tao nhã, còn tôi như quỷ đói đầu thai, không ngừng dồn thức ăn vào miệng.
Sau khi ăn uống no đủ thì Tưởng Niên đi rửa bát, tôi giúp dọn dẹp bát đũa.
“Thầy, thầy giỏi việc nhà ghê, sau này ai mà lấy thầy chắc người đó có phúc lắm.”
Động tác Tưởng Niên hơi dừng lại, một vệt đỏ ửng lặng lẽ bò lên tai anh.
“Vậy sao.” Anh cong môi nói.
8
Buổi chiều không có tiết, nhà Tưởng Niên lại thoải mái đến mức tôi không muốn rời đi, vì thế dứt khoát ở lại luôn.
“Thầy, chiều nay thầy không bận việc gì đúng không?”. Tôi lễ phép xin ý kiến trước.
“Không”. Anh nghi hoặc nhìn về phía tôi “Em có việc?”
“Em cũng không.” Tôi ngả người xuống chiếc giường lớn trong phòng cho khách của anh, “Chỉ là cảm thấy nhà thầy rất thoải mái, muốn ở lại thêm một buổi trưa.”
Khóe miệng Tưởng Niên giật giật.
“Thầy không đồng ý sao?”. Tôi ra vẻ đáng thương tội nghiệp hỏi anh.
Tưởng Niên lập tức buông vũ khí đầu hàng: “Được được được, bạn học Cố Dư muốn ở bao lâu thì ở.”
Buổi chiều, lúc tôi ngủ trưa xong ra khỏi phòng, không thấy bóng dáng Tưởng Niên trong phòng khách, chẳng hiểu sao lại có chút hoảng loạn, bèn đi từng phòng tìm anh.
Trong thư phòng, tôi tìm thấy Tưởng Niên đang làm việc trước máy tính.
Không thể không nói, đàn ông khi nghiêm túc làm việc thực sự rất đẹp trai.
Đôi mắt đào hoa như có như không nét thâm tình kia lúc này đang chăm chú nhìn vào màn hình, tròng kính pha lê phản chiếu ra tia sáng xanh nhạt.
Ngay khi tôi quyết định đi ra để không làm phiền anh, người đàn ông đột nhiên mở miệng.
“Dậy rồi?”
Dáng ngồi thẳng tắp của anh chợt buông lỏng, mắt mang ý cười nhìn về phía tôi.
“…… Vâng.”
Tôi do dự một chút, nhét tay vào túi rồi đi vào.
“Có đói bụng không, ở dưới có quầy đồ ăn vặt đấy, muốn ăn cái gì thì cứ lấy đi.”
“Cảm ơn ý tốt của thầy, em không đói, không đói.” Tôi nghi ngờ Tưởng Niên có sở thích cho heo ăn.
Tôi nhìn quanh cái giá sách lớn phía sau anh, cuối cùng nhân lúc anh không chú ý lén đến sau lưng anh nhìn trộm máy tính.
Điều làm tôi ngạc nhiên chính là, thứ khiến Tưởng Niên xem nghiêm túc như vậy lại không liên quan đến công việc, anh đang xem địa điểm thu hút người nổi tiếng mới nhất trong thành phố.
Đèn giao thông tình yêu.
“Ui” tôi không nhịn được ngồi xổm xuống bên cạnh Tưởng Niên, để sát đầu vào trước cánh tay anh, chỉ vào màn hình nói, “Cái đèn giao thông này vậy mà lại là hình trái tim, thầy được lắm, hóa ra thầy cũng chạy theo xu hướng, em còn tưởng mấy người như thầy mỗi ngày chỉ biết vội vàng làm nghiên cứu khoa học thôi.”
Khi nói chuyện đầu tôi không cẩn thận chạm vào cánh tay Tưởng Niên một chút, thân thể anh hơi cứng đờ, ngay sau đó như không có việc gì mà xoa xoa đầu tôi, vừa nghịch tóc tôi vừa nói cho có lệ:
“Ừm, không tồi…… Còn rất độc đáo…… ”
Một giây trước khi tôi sắp bị anh chọc quạu, anh đã kịp thời thu tay về, lấy băng ghế nhỏ ở một bên qua cho tôi.
“Ngồi xuống cùng xem đi.”
Tôi ngồi trên băng ghế vẫn lùn hơn anh nửa cái đầu, chả khác gì lúc ngồi xổm.
“Ở kia không phải còn cái ghế cao hơn sao, để em đi lấy.”
“Cái ghế dựa kia ——” Tưởng Niên lập tức ngăn tôi lại, anh nhìn tôi rồi ra vẻ chắc như đinh đóng cột nói: “Hỏng rồi, chỉ còn cái này thôi.”
9.
Được rồi, anh là thầy, anh nói gì cũng đúng hết.
Thế là tôi ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế nhỏ, chống cằm lên bàn máy tính, cùng anh xem màn hình.
Chẳng biết Tưởng Niên cố ý hay vô tình, nhưng ngón tay của anh luôn có thể chọc vào mặt tôi.
Lúc đầu tôi còn có chút bất mãn, nhưng lúc sau lại không nhịn được nhìn chằm chằm vào những ngón tay của anh.
Những ngón tay của Tưởng Niên thật sự rất đẹp, thon dài, khớp xương rõ ràng, trắng nõn sạch sẽ, thật là, mỗi bộ phận trên người anh đều vô cùng hoàn mỹ.
Đầu ngón tay còn tỏa ra mùi thơm của bột giặt hoa oải hương.
Từ từ, bột giặt.
“…Thầy ơi, quần áo bẩn em thay ra…”
“Đã giặt cho em, đem đi phơi rồi.” Tưởng Niên không chớp mắt nhìn màn hình, rất tự nhiên trả lời.
“Đều, đều giặt sạch?”
Da đầu tôi đã tê rần.
“Ừm.”
Người đàn ông kéo chuột với vẻ mặt điềm tĩnh, không có chút gì là mất tự nhiên.
Tôi…*¥%%&**# *&…!
Tôi vẫn ngồi cạnh anh, nhưng linh hồn đã đào một cái lỗ dưới đất chuẩn bị chui xuống.
10.
… Đây thực sự là một người đàn ông giỏi việc nhà.
11.
Ngay khi đầu óc tôi đầy những suy nghĩ bay bổng, màn hình điện thoại di động không ngừng sáng lên.
Là tin nhắn của Tống Trì.
[Không về ký túc xá? 】
[Còn đi với tên họ Tưởng? 】
[Tôi phục rồi. 】
[Nói một câu coi. 】
Nếu là trước đây, nhận được tin nhắn của Tống Trì có thể khiến tôi nhảy cẫng lên vì sung sướng, nhưng giờ tôi không còn thấy rung động như năm đó nữa.
“Có người tìm em?”
m thanh thông báo cũng khiến Tưởng Niên chú ý.
“Không phải người, là chó.”
Tôi thoải mái mở khóa điện thoại trước mặt anh, định chặn Tống Trì, nhưng một giây trước khi tôi thành công kéo hắn vào blacklist, Tống Trì lại gửi đến một tin nhắn khác:
[Thẩm Yểu Yểu đang me thầy Tưởng, muốn hỏi cậu ID WeChat của anh ta. 】
Tưởng Niên cũng nhìn thấy câu này.
Tôi im lặng một lúc.
“Thầy, ID WeChat của thầy…”
“Em muốn thêm thì có thể.”
Tưởng Niên nhấp vào mã QR WeChat của mình, lại bổ sung thêm một câu: “Người khác thì quên đi.”
(…)