Tỉnh dậy, hình ảnh trước mắt nhòa đi. Dần dần hiện lên rõ ràng đến chói mắt. Dương Nghi thấy mình đang ở trong một căn phòng làm bằng gỗ. Một căn phòng trống trải có phần âm u hướng ra biển. Cô điịnh đứng dậy nhưng nhận ra mình bị trói. Bất di bất dịch cùng chiếc ghế. Cô cố gắng hét lên nhưng kết quả chỉ thấy tiếng của mình vọng lại. Cô đã hiểu, có lẽ Khánh Đằng đã giữ cô lại bằng cách này. Vô vọng, cô nhìn ra biển. Tùng đợt sóng đua nhau xô vào bở. Ngoài kia, tự do, mênh mông biết bao thì trong này, cô lại đơn đọc và bị gò bó.
***
” Hi ! Jun, Tiểu Nghi Nghi bảo bối đang ở chỗ tao. Cô ấy không yêu tao, không muốn đi cùng tao trên một con đường. Nhưng tao cũng không để mày có được cô ấy đâu. Cách cũ thôi, đừng mang theo người hay vũ khí gì cả, ăn mặc đẹp chút để cô ấy còn nhìn mày lần cuối hahahahhaha… Hãy đến hòn đảo phía nam của bãi tắm B. Tao không chờ được lâu đâu nhé!”
Nắm chiếc điện thoại trong tay, Phan Lâm cười cay đắng.
***
Khánh Đằng bước vào phòng, Dương Nghi quay đi không nhìn anh.
Cởi trói cho cô, anh nhẹ nhàng bế cô lên. Bước ra khỏi can phòng, sợ cô chói mắt anh che mắt cô rồi từ từ mới thả ra.
Chiếc váy trắng dài tới mắt cá chân đã bị vấy bẩn rủ xuống, mái tóc xõa trên tay Khánh Đắng, cô bất lực nằm gọn trong lòng anh.
– Chúng ta đi đâu? – đôi môi khô khốc , giọng khản đặc , cô hỏi
– Ra đảo,… gặp người yêu em là cuối
– Lần cuối? Tại sao?- CÔ lo lắng nhưng Khánh Đằng vẫn không trả lời
Khánh Đằng không những cẩn thận đưa cô lên ca nô mà còn cởi trói, tiêm 1 mũi thuốc gì đó khiến cô cảm thấy tê hết toàn thân, bất lực không thể cử động được. Cả người cô như bị một tảng đá lớn đè lên, khó chịu vô cùng.
Khánh Đằng tự lái ca nô, chừng 10 phút đã đến 1 hòn đảo. Có nhiều người ở đó nữa, họ cầm gậy sắt dài gần 1 mét, gương mặt đằm đằm sát khí nhưng khi Khánh Đằng bế Dương Nghi xuống thì lại cúi đầu:
-Dại ca!
” Đại ca! Ruốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của con người đa nhân cách này?”
Anh đưa Dương Nghi lên một giàn giáo bằng sắt, đặt cô lên một chiếc ghế bành – trên đó.
– Anh chỉ còn cách này để lựa chọn, anh đã nói em sẽ phải hối hận mà.
Từ đằng xa, một chiếc ca nô khác đi tới, Phan Lâm bước lên đảo, Khánh Đằng lấy một chiếc ghế đặt bên cạch Dương Nghi và ngồi xuống:
– Hãy coi là chúng ta đang hẹn hò và tôi đưa em đi xem phim, bộ phim hành động cực kì hấp dẫn. Chà! tôi và em hãy cứ coi xem bên nào sẽ thắng….
-Đương nhiên là Phan Lâm.
– Em nghĩ là 1 người có thể đánh lại 21 người sao?? Ha ha, chuyện này đúng là rất vui- Khánh Đằng cười mỉa.
– Người khác thì không nhưng Jun thì được- Dương Nghi không kém phần mà đáp trả.
Chỉ sau 10 phút, Phan Lâm đã làm cho Khánh Đằng trợn tròn mắt và không thể ngậm được miệng. Hàng loạt cú đá, nhảy, xoay vòng trên không trungcuar môn võ Teakwondo được tung ra điêu luyện. Nhanh đén nỗi chỉ nhìn được người và vũ khí của mấy tên du côn nằm la liệt. Còn giờ thì Pham Lâm đang đứng trước mặt Khánh Đằng, nhưng giờ Dương Nghi cũng phải bật cười:
– Thầy thấy chưa? Jun đã đạt giải ba trong cuộc thi Teakwondo toàn thế giới đó- Dương Nghi bật cười nói.
– Đáng lẽ ra thầy phải gọi thêm nhiều người hơn- Phan Lâm đắc thắng phụ họa theo.
– Cũng đúng- Dương Nghi trân thành gật đầu.
Lập tức cô bị Phan Lâm lườm.
Khánh Đằng đứng dậy, vỗ tay lớn, đi xung quanh Phan Lâm.
– Mày rất giỏi, tao thừa nhận. NHƯNG…… điểm yếu của mày đang nằm trong tay tao. Giờ phải giải quyết thế nào đây?
-Mày muốn gì?- Phan Lâm gằn giọng
Khánh Đằng đi về phía Dương Nghi, đặt 1 nụ hôn lên môi Dương Nghi, vì bị tiêm một mũi thuốc tê nên cô không thể kháng cự, nhắm mắt để những giọt nướ mắt chảy xuống.
Phan Lâm đến túm cổ áo Khánh Đằng.
– Mày muốn gì – Mặt anh đỏ lựng
Khánh Đằng cười nụ cười nham hiểm nói:
– Mày biết mà! Nếu muốn tao để cho cô ấy yêu thì mày nhảy xuống kia đi…