Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

Chương 13



Thời gian hai vị diện trôi qua có khác nhau, bên Giả Dung một ngày, bên Giang Kiền Khôn đã qua một tuần.

Một tuần, suốt một tuần. Hệ thống giao dịch của Giang Kiền Khôn liên tục tìm vị diện, nhưng việc tìm kiếm vị diện là có chứa thành phần vận khí, trong 168h, đừng nói tìm được vị diện thương nhân, dù là một ảnh tử quỷ hồn cũng không lục soát được một con quỷ nào.

Sau đó, Giang Kiền Khôn hỏng mất nghe theo hệ thống đề nghị thẩm tra giá trị may mắn của mình, cho ra kết quả âm tám con số, ổn thỏa thành tù trưởng Châu Phi đen thui. Lường trước gặp được hệ thống giao dịch vị diện đã tiêu hết vận khí may mắn cả đời của Giang Kiền Khôn, chỉ sợ luôn cả mấy cuộc đời may mắn nhiều kiếp sau của hắn đều trước tiên đem ra dùng.

Đen tù Giang Kiền Khôn, đời này chỉ sợ cũng khó có khả năng chủ động tìm kiếm được vị diện, chỉ có thể chờ đợi thương nhân vị diện khác chủ động liên hệ. Nhưng mà chờ đợi cũng cần vận khí.

Từng ngày trôi qua, cũng không hiểu được có phải là thể chất người Châu Phi của hắn quấy rối, hay là như thế nào. Trừ bỏ Giả Dung hố qua hắn một lần, tiếp tục không có một vị diện thương nhân nào liên hệ qua hắn.

Căn cứ tình huống này mà xem, vô luận là chủ động hay bị động, chỉ sợ Giang Kiền Khôn phải chờ tới thời gian dài đăng đẵng mới có thể liên lạc được vị diện thương nhân kế tiếp.

Nếu không phải một khi buộc định rồi thì không thể giải trừ, hệ thống giao dịch của Giang Kiền Khôn sớm vứt bỏ hắn.

Ngay lúc Giang Kiền Khôn cùng hệ thống sinh không thể mến, chúa cứu thế rốt cục xuất hiện.

Nhưng khi thấy rõ số giao dịch của chúa cứu thế thì hệ thống trầm mặc, Giang Kiền Khôn trầm mặc.

Sau một lúc lâu, Giang Kiền Khôn tìm về thanh âm của mình, cả giận nói:

– Kẻ lừa đảo cổ đại chết tiệt, không ngờ còn dám tới tìm tôi? Hệ thống, cơ hội báo thù của chúng ta tới đây!

– Thái độ đối với người ta tốt một chút, phải biết rằng anh đen, có lẽ đời này cũng chỉ có thể liên lạc được với một vị diện thương nhân như hắn rồi.

Giang Kiền Khôn há miệng thở dốc nói:

– Nhưng mà tôi..

– Không có nhưng nhị gì hết, không phải là ăn bàn phím sao? Nam tử hán đại trượng phu, không có gì phải sợ hãi. Nhanh đi ôm chặt kim đùi của anh đi, bằng không hệ thống bàn tay vàng của anh chỉ là một con cá phế.

Nghe được lời nói lãnh khốc vô tình của hệ thống, Giang Kiền Khôn nhớ lại trị số may mắn số âm của mình, nhất thời tức khóc.

Bả vai hắn run run, một giây khuất phục:

– Tôi.. tôi đã biết.

Nguyên lai hắn thật không phải là nam chủ tiểu thuyết, mà là một phi tù đột nhiên gặp được vận khí rắm chó. Thật là khổ sở, thật.. muốn khóc.

Hai tay Giang Kiền Khôn kéo khóe miệng của mình giơ lên, lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn nghênh đón Giả Dung.

– Cô nương, hôm nay cô nữ giả nam trang sao?

Giang Kiền Khôn ra vẻ không biết Giả Dung là nam nhân, kinh ngạc hỏi:

– Lần trước đưa đồ trang điểm cho cô dùng tốt sao? Lần này cô liên hệ tôi là muốn chút gì đó?

Giả Dung lướt qua vẻ tươi cười không thật của hắn, cũng không trả lời, chỉ lấy ra hai đĩnh mỹ kim bảo lớn đặt lên mặt bàn, hỏi:

– Tôi muốn hỏa dược, anh có thể làm tới tay không?

Vị diện chỗ Giang Kiền Khôn giá cả vàng mỗi năm đều lên cao, đừng nhìn Giả Dung chỉ lấy ra hai đĩnh, nhưng mỗi đĩnh lớn cỡ nắm tay, với trọng lượng này ở thế giới của Giang Kiền Khôn ít nhất cũng đáng giá ba trăm ngàn.

Hiện giờ Giang Kiền Khôn gởi ngân hàng còn chưa đủ mười ngàn, nhìn thấy đĩnh vàng ánh mắt lập tức sáng, không chút nghĩ ngợi liền buột miệng nói ra:

– Có thể có thể có thể!

Khu vực hắn đang ở tam giáo cửu lưu đều có, cách đó không xa còn có một chợ đen ngầm, phần lớn giao dịch không thể đưa ra bên ngoài đều có thể mua được.

Giả Dung gật gật đầu:

– Tôi chủ yếu dùng để dọa nạt người, uy lực yếu một chút không sao cả, quan trọng là.. thanh âm đủ vang dội. Đương nhiên, nếu có thể đúng giờ thì càng tốt hơn.

– Được được được!

Giang Kiền Khôn bị vàng lắc hoa mắt, đều không đi suy nghĩ Giả Dung chỉ là một người cổ đại vì sao lại biết hỏa dược còn có cần đúng giờ mới nổ.

Giả Dung tiếp tục nói:

– Hiện tại tôi cần dùng gấp, anh có thể lập tức đem tới tay sao?

– Xin chờ một chút, hiện tại tôi đi ra cửa mua, quay trở lại tôi sẽ chủ động liên hệ với ngài.

Giang Kiền Khôn nói xong không đợi Giả Dung đáp lại, lập tức ngăn ra thông tin, dùng tốc độ như bay ra cửa.

Xét thấy tốc độ chảy của thời gian hai vị diện khác nhau, chờ Giang Kiền Khôn mua được đồ vật trở về, Giả Dung ước chừng ngồi trong phòng đợi mười phút đồng hồ.

Khi gặp lại Giang Kiền Khôn thì thấy toàn thân hắn đẫm mồ hôi, chân khí rối loạn, bộ mặt đỏ lên. Vừa nhìn là vội vàng chạy về nhà, một hơi còn chưa kịp nghỉ, liền khẩn cấp liên hệ Giả Dung.

Giang Kiền Khôn một bên thở dốc một bên nói:

– Đây là thủ lôi hẹn giờ được đào thải xuống vài chục năm trước chỗ chúng tôi. Bởi vì ngài cần gấp, tôi chỉ mua được ba viên, ngài xem đủ chưa?

Nhưng thật ra là vì hắn không đủ tiền mua thêm.

Giả Dung xem xét màn hình, chỉ xem bộ dáng là có thể nhìn ra còn tiên tiến hơn thời đại trước khi hắn xuyên qua. Hắn hài lòng gật đầu, bổ sung:

– Mời dùng bình không thấm nước đựng vào.

Giang Kiền Khôn vì mỹ kim bảo cũng đủ liều, không nói hai lời liền lật ra ba bình thủy tinh trong nhà chứa đựng, bỏ vào trong khung giao dịch.

Giả Dung đem hai mỹ kim bảo lớn trên bàn đổi thành hai đĩnh nặng một lượng, ý bảo hệ thống cầm đi giao dịch với Giang Kiền Khôn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.