Lý Vị dẫn Xuân Thiên đi qua rừng hồ dương muôn hình vạn trạng, bóng cây lay động, cành lá sum suê, cành khô thô to ngoằn ngoèo ôm không xuể.
Có vài cây hồ dương lâu năm sừng sững như núi, thậm chí còn mang lại cảm giác một cây tạo thành rừng.
Những con thú lông nhung vụt qua trong rừng, chim hót líu lo, là một chốn thế ngoại đào nguyên đặc biệt hơn cả.
Họ từng đi qua cánh rừng hồ dương chết tĩnh mịch dưới chân núi Thường Lạc, phong cảnh chỗ ấy hoàn toàn khác biệt với nơi đây.
Hai người đi trong rừng nửa ngày trời, bỗng gặp một dòng suối hẹp chảy róc rách về hướng Đông.
Con nước này trôi chậm chạp xuôi theo địa thế, mặt nước in đầy bóng ngược của hồ dương, quanh co uốn lượn như đai ngọc.
Xuân Thiên múc nước dưới suối tạt lên mặt, ngày oi ả như vậy, nước suối lạnh lẽo ngấm vào da thịt làm mặt buốt giá.
“Đây là nước tuyết tan của Thiên Sơn.
Xuân hè sang nước tuyết chảy thành sông, nuôi dưỡng khu rừng hồ dương.
Đến thu đông băng tuyết phủ kín núi, cũng vì vậy mà nước suối cạn khô.”
Hai người đi về trước dọc theo con suối, cỏ cây nảy nở xanh tươi, màu xanh như sóng cuộn, dõi mắt ra xa là những cụm núi trùng điệp, đỉnh tuyết chạy dài.
Đi vào trong, hiện ra trước mắt là vô số hoa dại náu mình giữa thảm cỏ xanh, bông nhỏ như hạt gạo, bông to như lục lạc, đỏ đỏ trắng trắng, vàng phớt tím nhạt, đua nhau rung rinh trong màu xanh biếc.
Hoa cỏ thơm mọc tràn vào tận lòng, khiến tâm hồn thảnh thơi vui sướng.
Cỏ cây xanh xanh lại có nước tuyết tưới nhuần, khiến con người cũng thấy khỏe khoắn lên được đôi chút, chẳng biết thoải mái hơn sa mạc hoang dã trước đó bao nhiêu.
Ngựa cũng trở nên nhàn hạ, thả chậm tốc độ đi, bước được hai bước lại gặm hai miếng cỏ non.
Trên trời có diều hâu, sẻ thông vàng, chim bói cá bay ngang qua.
Giữa rừng có linh dương, ngựa hoang, nai xám nô đùa.
Bướm trắng và ong mật quẩn quanh vó ngựa truy đuổi hương thơm.
Cảnh đẹp như thi như họa thế này…!ngoài ra, còn cả muỗi và ruồi bọ đáng ghét.
Lý Vị nhìn Xuân Thiên che mặt kín mít, chỉ có hai con mắt lộ ra ngoài, không nhịn được phì cười.
Má và mu bàn tay nàng bị muỗi cắn sưng đỏ, ngay cả chóp mũi cũng không được tha.
Đang lúc nàng bực bội, bỗng thấy Lý Vị như cười như không, trông có khác nào ngồi xem trò vui, đôi mày xinh xắn của nàng dựng ngược, mắt hạnh trợn tròn: “Tại sao muỗi không cắn ngài?”
“Mặc dù muỗi trong thảo nguyên không gần người lắm, nhưng cũng biết xem xét tình hình, chuyên môn chọn những chỗ mềm mại, thơm ngào ngạt, hợp khẩu vị của chúng để hành động.” Đôi mắt đen nhánh của Lý Vị sáng ngời, mỉm cười sờ đầu mũi mình.
“Hừ, quá đáng.” Nàng gãi má một cách thô bạo, trống ngực chợt lỡ nửa nhịp, ánh mắt vô tình để lộ tâm ý, trong xấu hổ có sợ hãi thoáng qua, lén di chuyển ra xa.
Hắn bắt gặp đôi đồng tử mềm mại như sao của nàng mịt mù hơi nước, đột nhiên cảm thấy lời vừa rồi của mình thực là ngả ngớn, lòng cũng hoảng hốt, muốn nói gì đó, suy nghĩ một hồi, lại chẳng biết nên nói gì, chỉ đành ho nhẹ một tiếng, che giấu sự lúng túng.
Hai người ở lại thảo nguyên trống trải này khoảng hai ngày.
Mỗi lúc đêm xuống là quần áo lại ngấm sương ẩm ướt, mi mày tóc mai đẫm cả sương.
Sáng sớm dậy Xuân Thiên chui ra khỏi thảm nỉ, cảm giác người mình cũng sũng nước vì sương đêm.
Nàng không có gương, không biết mặt mình bấy giờ như phủ hơi xuân, đôi má hồng hào, sắc môi đầy đặn, trông càng mê người hơn cả nàng xuân.
Đi tới ngày thứ ba, rặng núi xa xăm như nét vẽ mực tàu kia rốt cuộc cũng vắt ngang phía trước, màu cỏ cây kéo dài vào tận trong núi, dấy lên tầng tầng lớp lớp dải sóng xanh.
Trời trong vắt, mây đùn từng cụm, mặt trời chói chang giấu mình sau mây tích, như khảm luôn vào đường mép của áng mây thật tỉ mỉ và tinh tế.
Lý Vị nhìn sắc trời: “Sắp mưa rồi.”
Gió từ trên đỉnh núi thổi xuống mang theo chút mát mẻ, khi thì nhè nhẹ, khi thì sắc bén.
Phút chốc, một đụn mây bị gió xé toạc, mặt trời cũng vì thế mà vùng quẫy ra, rắc ánh sáng xuống mặt đất.
Hai người vốn lên đường vội vàng, thấy một luồng thái dương sáng rỡ thình lình ập xuống, đành nghỉ chân nửa khắc.
Luồng sáng kia trông như là thật, hệt sợi tơ của con nhện giăng xuống từ không trung, có thể thấy rõ từng sợi tơ một.
Ánh sáng như xoa dịu thảm cỏ cây, rạng rỡ ướt át, đóa hoa yếu ớt nhỏ bé lay động, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng chỉ trong một thoáng, mặt trời lại bị che lấp, tầng mây dày nặng cuồn cuộn kéo đến lấp kín chân trời như sợi bông vê tròn, phía trên đám mây là vầng sáng vàng mờ, phía dưới là một màu xanh xám xịt.
Bốn bề nháy mắt tối đi, hạt mưa bắt đầu rơi xuống mà không hề có dấu hiệu báo trước.
“Mưa rồi.” Xuân Thiên bất đắc dĩ nói, “Mưa lúc nào không mưa lại mưa đúng lúc này.”
“Ngày mùa hè mưa vốn nhiều, chúng ta vào núi tránh thôi.”
Trận mưa đứt quãng cuốn theo gió, lất phất Đông Tây, song mưa lại chẳng nhỏ, hạt mưa bọc gió táp ào ào xuống dưới, thảo nguyên không có gì che chắn, ngựa cuống cuồng lên, cuối cùng cấp bách phi vào rừng núi.
Trong núi mưa phùn rả rích, rừng liễu sam khoác mưa bụi, mây mù bao phủ sườn núi.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, người cả hai đều ướt rượt, dáng vẻ có hơi nhếch nhác.
Khó khăn lắm mới trông thấy có vách núi phơi ra giữa lưng chừng núi, một mỏm đá dựng đứng loang lổ đất, một hang đá cạn lõm vào chỉ đủ cho người trú mưa.
Hai người đi vào đó, chọn chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Mặt mũi Xuân Thiên đầy bọt nước, nàng giơ tay lau, da thịt lạnh căm, môi chuyển màu tái.
Mũ trùm đầu sũng nước được nàng cởi ra, nửa phần tóc khô rũ xuống, áo ngoài thấm nước dính rịt vào người.
Nàng kéo áo, gió lạnh lùa qua, cảm tưởng cơ thể như đóng băng lại, khí lạnh xâm nhập tận xương.
Lý Vị cảm giác thiếu nữ bên cạnh đang run rẩy trong bóng tối, bèn kiếm tạm một ít củi ướt gần đó, hai người loay hoay một phen, chỉ nhóm được một đống lửa nhỏ.
Hắn dặn dò Xuân Thiên: “Cô ngồi nghỉ một chút, ta đi loanh quanh xem kiếm chút củi.”
Xuân Thiên gật gật đầu, lại gần đống lửa hơ tay rồi xoa lên khuôn mặt tê cứng của mình: “Ngài mau về đấy.”
Chẳng mấy chốc Lý Vị đã bước vào mưa phùn mênh mông.
Xuân Thiên tranh thủ lúc không người, nàng cởi quần áo ướt trên người xuống, bấy giờ mới thấy ấm hơn được phần nào.
Ngoảnh đầu nhìn ngoài kia mưa rơi dày đặc, gió rét lạnh, tuy là mùa hè nhưng lại run cầm cập như thu đông.
Gió xoáy hạt mưa vào hang đá, ngọn lửa màu xanh lam bị gió lấn át, lập lòe mấy cái, suýt nữa thì tắt lụi.
Xuân Thiên cố sức bẻ mấy chạc cây nhỏ cạnh hang đá, lấy lưng chắn gió, cẩn thận bảo vệ ngọn lửa.
Rất nhanh Lý Vị đã ôm một bó cành thông trở về.
Xuân Thiên thấy tóc mai lẫn xiêm y của hắn đã sũng sĩnh nước, bọt nước trong suốt đọng trên lông mày.
Mà thần sắc hắn vẫn bình thản không chút xao động, không mảy may thấy lạnh, chậm rãi hong lần lượt từng cành thông, ngọn lửa dần cháy bùng lên.
Xuân Thiên cứ liếc nhìn hắn mãi, lòng dạ như có kiến bò, đứng sau lưng nhắc hắn: “Quần áo ngài ướt rồi.”
Lý Vị “ừ” một tiếng, ngồi xổm cạnh đống lửa, ném cành thông vào lửa.
Áo choàng của hắn gần như ướt đẫm, giọt nước nhỏ tong tỏng, bám chặt vào bắp thịt, làm hiện lên tấm lưng và bờ vai cường tráng.
Xuân Thiên ngập ngừng: “Phải nhanh thay đồ thôi, bằng không sẽ ốm mất.”
Lý Vị lên tiếng trả lời, hoàn thành công việc trong tay, đứng dậy thì bắt gặp Xuân Thiên đang ngồi bên lửa, điệu bộ dè dặt, nghiêng đầu nhìn vào chỗ của hắn.
Hắn chỉ thấy mỗi vành tai xinh xắn trơn mượt như ngọc, ửng một màu đỏ gay của nàng.
truyện xuyên nhanh
Xuân Thiên ngồi bằng tư thế vặn vẹo hết sức, nghe bên cạnh có tiếng sột soạt sột soạt.
Thoạt đầu là tiếng túi mũi tên và chủy thủ rơi xuống đất tạo thành âm vang giòn giã, rồi sau đó là tiếng động rất nhỏ, chắc là tiếng quần áo rơi.
Giọng Lý Vị truyền đến: “Xuân Thiên.”
“Ờ.” Nàng đáp lại hắn một tiếng mơ hồ, sự ngượng nghịu không cách nào dằn xuống, bèn vươn hai tay che mắt thật kín, đầu cúi gằm, đôi tai kia đã đỏ như san hô, rực rỡ như máu.
Như có tiếng cười đè nén trầm thấp của đàn ông vang lên, tai nàng lùng bùng nghe không rõ lắm.
Hồi lâu sau, hình như nàng nghe hắn nói được rồi, nàng nhịn thêm một lúc mới buông tay ra, chậm rãi mở mắt.
Hắn thay một bộ đồ đen gọn gàng, quần áo hơi ngả sang màu bạc, chất vải nửa mới nửa cũ, là bộ hắn vẫn thường hay mặc ở hẻm Người Mù trước đây.
Hắn xắn tay áo, nét mặt ôn hòa, bộ dạng thảnh thơi.
Cảm xúc xấu hổ mất bình tĩnh trong tim nàng cũng đột nhiên trở nên yên ổn.
Nàng nhìn hắn giơ túi rượu lên hớp một hớp, mím chặt bờ môi hơi sậm màu, giữ rượu lại trong khoang miệng một lúc, sau đó yết hầu di chuyển, nuốt rượu xuống.
Hương vị của rượu chắc chắn rất ngon.
Lý Vị thấy nàng mím môi duỗi tay xin túi rượu của mình, hắn nhướng mày, mí mắt giật giật, đưa túi rượu cho nàng.
Thế là nàng cũng uống một ngụm, để vị rượu cay nồng ngấm vào môi lưỡi, mãi tới khi hương rượu thấm tận đáy lòng với nuốt xuống bụng.
Giờ này trời hãy chưa tối, áng chừng khoảng nửa chiều.
Hai người nhớ lại buổi trưa chẳng ăn uống gì, bụng sớm đã reo vang, bèn lấy bánh Hồ ra ăn khô.
Xuân Thiên thấy mưa đã ngừng rơi, chim chóc trú mưa vỗ cánh bay qua, trong không khí tràn ngập hơi thở ướt át.
Mây đùn trên trời tuy chưa tan đi nhưng đã sáng sủa hơn hẳn, nàng hỏi hắn: “Chúng ta có đi nữa không ạ?”
Quần áo và thảm nỉ dầm dề nước vẫn còn hong trên lửa, hang đá chật hẹp, cơ bản không đủ cho hai người nằm ngủ.
Lý Vị nghĩ ngợi: “Vừa mưa xong, đường núi khó đi, vẫn nên chờ ngày mai rồi hẵng tiếp tục xuất phát.”
Xuân Thiên gật đầu.
Hai người ở ngoài đã được một thời gian dài, ngoại trừ mấy ngày nàng ngã bệnh thì cứ mặt trời mọc là lên đường, mặt trời lặn sẽ nghỉ chân, hiếm có khi nào được nhàn hạ thế này.
Vậy là hai người ngồi tựa bức tường đá, trông lửa trại, một người ngắm cảnh, một người uống rượu, thi thoảng nói chuyện dăm ba câu, chờ màn đêm buông rèm.
Ban đêm Xuân Thiên gục đầu trên đầu gối ngủ.
Trong thoáng giật mình, nàng thấy Lý Vị đắp tấm thảm nỉ lên người nàng.
Nàng mơ màng gọi tên hắn, vai bị hắn nhẹ nhàng đẩy, người nàng đổ xuống, má áp vào phần đùi ấm áp của hắn, duỗi tứ chi đau nhức ra, nàng thoải mái hừ khẽ một tiếng, nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau là ngày trời quang đãng.
Hai người đi vào núi, trong núi không có đường nhưng có suối chảy.
Đi vào trong dọc theo suối sẽ thấy rừng thông rậm rạp, dưới chân là lớp lớp đất mùn.
Vó ngựa giẫm lên đất ẩm mềm xốp khiến cả đống sâu bọ hãi hùng.
Nhiệt độ ở đây không thể so với chân núi, dù mùa hè mặt trời gay gắt, nhưng ở giữa núi chỉ thấy mát lạnh, đứng trong chỗ râm lại càng rét hơn, vào đêm mà không nhóm lửa chỉ có nước chết cóng, quấn thảm nỉ cũng chẳng ngăn nổi khí lạnh.
Xuân Thiên theo Lý Vị đi trong núi hai ngày, nàng đã khoác thêm áo lông cừu, đợi đến khi đi tới đầu nguồn dòng suối là cũng đã ra khỏi rừng thông.
Chỗ sườn núi là một đài nguyên vừa hoang vắng vừa quạnh quẽ.
Đứng ở đài nguyên ngửa mặt trông lên là dãy núi gần trong gang tấc, đó là những đỉnh núi tuyết lấp kín, tỏa sáng chói mắt, lóng lánh như bạc.
Tối hai người tìm mỗi chỗ tránh gió nghỉ ngơi.
Lý Vị đun canh nóng từ một loại địa y tìm được trong đám cây cỏ, sau khi rửa trôi bùn đất, màu xanh mướt sạch tinh sẽ hiện ra ngay tắp lự, trông như bị đông lạnh.
Bỏ vào canh thịt đun có vị thanh và hơi dai dai.
Xuân Thiên cho bánh Hồ vào miệng, bỗng chốc hai mắt mở tròn xoe.
Lý Vị thấy vẻ mặt nàng, nhướng mày hỏi: “Ngon hay là không ngon?”
Nàng nuốt miếng canh nóng: “Hình như tôi từng ăn món này rồi, do một đầu bếp già cực kỳ nổi tiếng của lầu Phong Nhạc nấu.
Nghe bảo đó là ngự trù bước ra từ hoàng cung, món ăn kia có cái tên rất đẹp, tên là Bích Lạc Ngưng Châu*, dùng vải mềm bọc thành hình hòn ngọc, ninh chín cùng với sữa.
Chính là vị này đây.”
(*Bích Lạc Ngưng Châu: hòn ngọc trời xanh)
Nàng thở dài: “Món ấy có giá những hai mươi lượng bạc, còn có không ít văn nhân mặc khách sau khi nếm thử đều làm thơ ngâm vịnh cho nó.”
Lý Vị nói: “Lầu Phong Nhạc, là tòa tửu lầu xa hoa nhất thành Trường An, tô vàng nạm ngọc trên phố Ngự đó ư?”
Xuân Thiên gật đầu: “Lúc mẹ tôi có rảnh sẽ đưa mấy chị em chúng tôi đến lầu Phong Nhạc chơi, thức ăn ở nơi đó là ngon nhất thiên hạ, trong sân còn có diễn hí khúc, vô cùng náo nhiệt.
Đương thời quý nhân nào cũng thích tới lầu Phong Nhạc uống rượu tiệc tùng.”
Lý Vị mỉm cười: “Hai mươi lượng, cũng là con đường hái ra tiền.
Món ăn này tên là Dương Đài, khi dê mẹ trên núi hoang tiết sữa, sữa dê nhỏ xuống đất, từ sữa ấy nấm bắt đầu sinh trưởng.
Mỗi độ mưa xuân hạ tạnh, khắp nơi cơ man là nấm.
Những mục dân đều chê nó rẻ rúng vô vị nên chẳng ai thích ăn.
Sau khi nhặt nấm về, đem phơi dưới nắng gắt mấy ngày, phơi khô rồi cất bảo quản, lúc nào muốn ăn thì lấy nước ngâm.
Tuy nhiên nó vẫn giữ được màu xanh y như cũ, vị tươi ngon.”
Xuân Thiên cũng thấy thích thú, cười nói: “Thật sao? Không ngờ đồ sơn dã đến Trường An loáng cái đã thành món của chốn thanh nhã.”
Hai người nói cười, uống hết canh nóng, dọn dẹp một phen rồi đi nghỉ.
Lúc Xuân Thiên đắp thảm nỉ, bỗng thấy bên dưới có con nhện lông rậm với tám cái chân dài ngoằng đang mon men bò từ ủng lên người.
Nàng bị dọa thót tim, nhảy dựng lên, hất văng con nhện xuống đất, vơ cục đá ném một phát, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Làm sao thế?” Lý Vị hỏi.
“Có con nhện.” Nàng thở hổn hển, rút một thanh củi trong lửa ra đi đi lại lại vòng quanh bãi cỏ gần đó.
Lý Vị không quá để tâm, nghĩ nghĩ: “Trong đây nhiều nhện núi, nhện đá, nhện cỏ, đa số không có độc, đừng sợ.”
(còn tiếp).