Vị Bắc Xuân Thiên Thụ

Chương 34: 34: Trạm Lãnh Tuyền



“Chị ơi, làm sao bây giờ đây?” Đại Năng khóc nức nở, hoảng hốt bất lực nhìn nàng: “Dịch trạm cháy, chúng ta phải làm sao bây giờ đây…”

Lửa lớn như thế, là hỏa hoạn ư? Hay là có người đang đốt lửa? Hay xảy ra chuyện gì rồi?

Xuân Thiên nhìn ánh lửa đằng xa xa, mím bờ môi khô khốc: “Chị cũng…!không biết.”

“Cha ơi, mẹ ơi.” Đại Năng ôm vai nàng khóc rống, “Chị ơi…!em muốn cha mẹ.”

Nàng vuốt ve đỉnh đầu đứa nhỏ, nhất thời tâm tư rối loạn như mớ bòng bong.

Hai người chạy đến nơi này vốn đã sức cùng lực kiệt, ngồi tựa vào nhau trên gò núi nhìn ánh lửa trước mắt.

Xuân Thiên không dám dẫn đứa nhỏ đi về hướng đó, sợ trạm Lãnh Tuyền phát sinh biến cố.

Đại Năng cùng lắm cũng chỉ là đứa nhỏ bảy tám tuổi, dù sợ hãi nhưng vẫn gắng gượng đi cùng Xuân Thiên giữa đêm hôm u tối, người vừa mệt vừa đói, chỉ khóc hai tiếng đã nằm xuống chân Xuân Thiên ngủ say sưa, khóe mắt còn vương lại mấy giọt nước mắt chưa khô.

Xuân Thiên ôm nó ngồi trong gió lạnh, cặp mắt mở trừng trừng chẳng khi nào rời khỏi tia lửa vàng rực ở rất xa.

Đêm khuya nơi điêu tàn hoang vu, ánh lửa nhảy nhót, khói mù bốc lên không trung tạo thành làn sương, mùi khét thoang thoảng trong gió, trộn lẫn cùng mùi hương nhàn nhạt của hoa cây nhót, cuốn theo cả vụn tro cháy đen.

Đợi cho tới khi ánh lửa dần tắt, sắc trời chưa sáng hẳn, sao trăng mờ mờ, sự ảm đạm bao trùm lên đất trời mênh mông, Xuân Thiên lay Đại Năng dậy: “Đại năng, tranh thủ trời còn tối, chúng ta đi xem thử xem.”

Hai người nắm tay nhau, lặng lẽ bước từng bước thận trọng đến trạm Lãnh Tuyền, cố gắng hết sức để không gây ra tiếng động nào.

Đi được nửa đường, nương theo quầng sáng lờ mờ chiếu xuống từ bầu trời, họ trông thấy toàn là những dấu móng ngựa lộn xộn in trên mảnh đất hoang, có cả quần áo vải vóc và lác đác mấy món như giày dép bị đánh rơi.

Sắc mặt Xuân Thiên nặng nề, Đại Năng nhìn theo tầm mắt nàng, chỉ thấy vài mảnh gỗ nằm rải rác cùng một đống dấu chân.

“Chị ơi…”

Xuân Thiên cọ mũi chân mình xuống đất, chậm rãi nói: “Dấu móng này đi ra phía ngoài…”

Là vì trạm Lãnh Tuyền xảy ra chuyện nên người trong dịch quán bỏ chạy ra ngoài sao…!Hay là, những thương lữ đó đã đến trạm Lãnh Tuyền, nhưng rồi lại gấp rút rời đi?

Chỗ xa xa đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, Xuân Thiên và Đại Năng liếc nhìn nhau, cuống quýt chui vào sau gò đất.

Tiếng vó ngựa tới gần, bấy giờ mới nhìn rõ đó là bốn năm hành thương đeo túi hai đầu chạy lại từ hướng trạm Lãnh Tuyền.

Phát hiện người tới cũng là lữ nhân, cả hai mừng rỡ khôn xiết.

Đại Năng chạy ra khỏi cồn cát, liên tục vẫy tay với mấy vị thương nhân thần sắc vội vã đang lao tới: “Đại gia, đại gia…”

Mấy người nghe tiếng gọi thì giật mình, định thần nhìn sang thì bắt gặp một cậu bé tầm bảy tám tuổi, theo sau là một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi.

“Mấy vị đại gia đến từ chỗ trạm Lãnh Tuyền phải không ạ?” Xuân Thiên lập tức chắp tay chào, “Hôm qua chúng tôi gặp phải đạo tặc trên đường, đang muốn đến dịch trạm tránh họa, nửa đường lại thấy dịch trạm cháy, không biết có sự gì xảy ra.”

“Hai người cũng trốn ra đây từ thương đội của Ngân Sa lão gia?” Một người Thanh Y mặt tròn râu ngắn trong đó cất tiếng hỏi.

Hóa ra đoàn người này cũng là thương nhân trốn chạy dưới lưỡi đao của người Đột Quyết ngày hôm qua.

Bọn họ cấp tốc chạy tới trạm Lãnh Tuyền, cũng gặp được doanh trại đồn biên phòng, ẩn náu bên ngoài nửa đêm.

Vất vả lắm mới chờ đến khi lửa tắt để đi thăm dò những vùng gần đây.

Dưới thành là thi thể của quân trấn giữ biên cương, cổng đồn rộng mở, có vài tên người Đột Quyết canh cổng, chúng ngồi uống rượu ăn thịt cạnh đống xác chết, chơi đố nhau rồi cười sằng sặc.

Mấy người không dám dừng lại, lẳng lặng trốn khỏi trạm Lãnh Tuyền, kinh hồn bạt vía chạy nhanh ra ngoài.

Xuân Thiên và Đại Năng nghe xong, đưa mắt nhìn nhau, Đại Năng không nhịn được nữa òa khóc: “Vậy cha mẹ cháu…!cha mẹ cháu đi đâu rồi?”

Thương đội bị cướp, dịch quán lại gặp nạn, vậy Lý Vị thì sao?

Mấy người dắt một con la ra cho Xuân Thiên và Đại Năng cùng cưỡi: “Chúng ta đi tìm chỗ trốn trước đã, ta biết mấy dặm gần đây có một bãi đá, có thể dừng chân ở đó.”

Đại Năng vẫn là con nít, thằng bé vùi mặt vào lòng Xuân Thiên nghẹn ngào.

Xuân Thiên thấy nó như thế, lòng dạ cũng xót xa muôn phần: “Đại Năng đừng khóc, chờ đám người Đột Quyết kia đi rồi, chị sẽ giúp em tìm cha mẹ…!Đừng khóc, họ nhất định không sao đâu, đừng khóc nữa…”

Năm dặm phía ngoài trạm Lãnh Tuyền có bãi đá, những tảng đá dựng đứng và những gò đất bị gió chia cắt thành những chỗ lõm, là chỗ ẩn nấp khá lý tưởng.

Nhóm người đi qua đó, lúc này ánh mặt trời đã rọi sáng, thế mà chẳng ngờ đi nửa đường lại gặp Di Thi Niên.

Di Thi Niên dẫn đoàn người Khang Đa Lộc, chạy vội tới trạm Lãnh Tuyền trong đêm, báo với quan trông giữ dịch trạm chuyện bị người Đột Quyết chặn giết.

Ngồi chưa hết nửa chén trà nhỏ, quan trông giữ chưa kịp gọi binh trợ giúp, thì trong đồn bất ngờ có tiếng ồn ào, dịch quán bên cạnh bỗng dưng nổi lửa lớn, mọi người vội vã mở cửa chạy ra hồ Mạc Tử dẫn nước cứu hỏa.

Ai ngờ chỉ chốc lát người Đột Quyết đã đánh tới cổng thành, ùa vào bên trong đốt phá cướp giết.

Người trong thành nhốn nháo chạy trối chết ra ngoài.

Đám người Đột Quyết này đều không phải dân du mục bình thường, chúng có đao tên tinh xảo, e là quân đội, lại có hơn trăm người, có khi cố ý tới trạm Lãnh Tuyền tác loạn.

Chỉ là không khéo,thương đội gặp phải chúng trên đường chả khác nào một con dê béo đúng lúc dâng tới miệng sói.

Đốt giết một đêm ở trạm Lãnh Tuyền không đủ, chúng còn nấn ná lại trên đống thi thể nhậu nhẹt mua vui.

Một đêm này, lắm nạn lắm họa, nhóm thương lữ lâm cảnh cùng đường bí lối không thể trốn tránh.

Đoàn người Khang Đa Lộc dừng chân ở bãi đá, Di Thi Niên dàn xếp Tát bảo và mọi người xong xuôi, tiếp tục đi ra thám thính tin tức.

Thốt nhiên trông thấy Xuân Thiên và Đại Năng, Di Thi Niên thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu nương tử, cảm tạ trời đất, cô còn sống.”

Anh ta sờ sờ bụi đất trên trán: “Ta đã bố trí ổn thỏa cho Tát bảo, vốn định trở về tìm cô, ai ngờ lại gặp anh trai cô đuổi theo.

Anh trai cô biết cô bị thất lạc, mặt mũi tái mét, chẳng nói một câu đã quay về tìm cô.

Ta đi theo cùng nhưng không thấy bóng dáng cô đâu, đành lại đây thăm dò tin tức trước.”

Di Thi Niên cảm thấy khá có lỗi với Lý Vị, cũng thấp thỏm suốt một đêm, “Cô ở đây chờ huynh ấy đi, đừng đi lại lung tung.”

Lý Vị, Lý Vị cũng ở đây!

Suýt nữa thì nước mắt nàng tuôn trào.

Có không ít thương lữ tụ tập ở bãi đá, có người chạy trốn cùng thương đội, cũng có người bôn tẩu từ dịch quán đến, ai nấy đều cạn kiệt sức lực, bồn chồn lo âu.

“Ngoài trạm báo hiệu người Đột Quyết cướp giết thương đội, trong Dịch Thành lại bị người Đột Quyết cướp giật, còn thiêu sống cả một đám sứ giả của Cao Xương.

Làm gì có chuyện nào đúng thời điểm như vậy, e rằng không phải người Đột Quyết chỉ vì trả thù vua Cao Xương, hận Cao Xương ngày xưa uống máu ăn thề, ngày nay lựa gió bỏ buồm, mà đến đây đâu.”

“Đường Y Ngô được mở lại chưa bao lâu, chẳng phải nói là triều đình đang hòa đàm với Đột Quyết ạ, sao thế, lại chuẩn bị chiến tranh nữa ư?”

“Người Đột Quyết lòng muông dạ thú, mùa đông năm ngoái có rất nhiều la ngựa bị cóng chết, thể nào chúng cũng phải xuống Nam quấy nhiễu cướp bóc.”

“Toàn bộ gia tài của tôi đều đã đem đi đổi thành vải lụa, vậy mà bị người Đột Quyết cướp hết, về sau phải sống kiểu gì đây.”

Đại Năng luồn tới luồn lui trong nhóm người tìm kiếm cha mẹ mình, nhưng mãi vẫn chả thấy tung tích cha mẹ đâu.

Thằng bé nước mắt vòng quanh, bép miệng mếu máo, đứng giữa đám đông gào khóc tức tưởi: “Cha ơi…!mẹ ơi…”

Xuân Thiên thấy lòng xót xa, ôm thằng bé liên tục dỗ dành.

Trong đám người có người phụ nữ biết Đại Năng, thấy nó khóc lóc thảm thương bèn đưa một miếng bánh bột nhỏ sang: “Đừng khóc nữa, con trai à, chắc cha mẹ con đang trên đường tới, chờ chút đi.”

Không bao lâu sau, trời đã sáng tỏ, Xuân Thiên nghe thấy tiếng ngựa hí đằng xa.

Tiếng ngựa hí kia có phần quen tai, Xuân Thiên đứng phắt dậy, lại có thêm một đoàn người nữa chạy tới, tầm khoảng mười hai mươi người.

Nàng mừng rỡ, vội vàng chạy lên.

Trong đoàn người đó có một người quất ngựa chạy về phía nàng.

Nàng vừa thấy tấm áo xám kia, chẳng biết vì sao, hốc mắt bỗng nóng lên, vừa cay vừa căng ra, khiến nàng không thể nhìn rõ người tới.

Nàng bước lên trước hai bước, ngửa mặt nghẹn ngào gọi hắn: “Lý Vị.”

Rốt cuộc Lý Vị cũng trông thấy nàng, tảng đá trong lòng rơi xuống.

Hắn thở hắt ra một hơi khó nhọc, xoay người xuống ngựa sải bước nhanh đến, nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, nhẹ nhàng hỏi: “Vẫn ổn chứ?”

Mạng che mặt của nàng bị bay mất, tóc đen rối tung để lộ khuôn mặt lấm tấm bụi, vành mắt có tia sáng chợt lóe lên.

Nàng gật gật đầu, giọng khàn khàn “ừ” một tiếng.

Đêm này nguy hiểm trùng trùng, đến cả tưởng tượng thôi nàng cũng chẳng dám, chỉ sợ bị chính hình ảnh trong đầu mình dọa ngược.

Bấy giờ gặp được hắn mới có cảm giác sức lực cạn sạch, gần như ngã quỵ.

Lý Vị thở phào, vốn định nói gì đó, bên cạnh Xuân Thiên đột nhiên xuất hiện một đứa nhỏ, nó nhìn ra sau lưng Lý Vị hô to: “Cha! Mẹ!”

Đôi vợ chồng trung niên lạc con bật khóc vì hạnh phúc, chạy thật nhanh đến chỗ Đại Năng: “Đại Năng, con của tôi.”

Người một nhà nức nở đoàn tụ, tiếng khóc của người sống sót sau tai nạn nghe hết sức khổ sở.

Mặc dù tiền bạc của cải đều mất sạch, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là vật ngoài thân, mất thì mất thôi, mạng sống mới là quan trọng nhất.

Hai vợ chồng nghe con mình kể là được Xuân Thiên cứu giúp thì quỳ gối dập đầu cảm tạ nàng rối rít.

Đi sau Truy Lôi là con ngựa của Xuân Thiên.

Sau khi Lý Vị cứu nhóm phụ nữ con nít trên xe cao, hắn đuổi theo Xuân Thiên, nào ngờ đến trạm Lãnh Tuyền vẫn không thấy bóng dáng thiếu nữ đâu, lại thấy doanh trại đồn biên phòng có cháy, một toán dân chúng trong thành hỗn loạn bỏ chạy ra ngoài.

Hắn gặp Di Thi Niên, nghe tin nàng quay lại để cứu một đứa bé bị ngã ngựa, hắn hoảng hồn, vội chạy đi tìm nàng.

Thế nhưng kết quả chỉ tìm được mỗi ngựa của nàng giữa đường, tìm kiếm suốt đêm ở những vùng gần đó cũng chẳng thấy, nên hắn nghĩ trở về rồi xem sao.

May mắn, nàng đang ở đây.

Hắn chợt nhận ra mình đã căng thẳng cả đêm, đầu óc rối bời, đến lúc này mới thả lỏng lại.

Xuân Thiên thấy ngựa của mình cũng thở một hơi nhẹ nhõm, tay nải trên lưng ngựa bị cung tên bắn thủng, rơi mất một xâu bánh Hồ, may mà túi nước và quần áo đều còn.

Một đêm nháo nhào, chưa có giọt nước nào vào bụng, nàng bèn lấy túi nước ra uống, tìm góc yên tĩnh, đổ nước rửa cát bụi trên mặt.

Lý Vị đưa một gói thịt khô qua, nàng cứ thế bỏ tuột vào miệng vẫn còn ngậm nước lạnh, nghe hắn cất giọng nói: “Duỗi tay ra, ta bôi thuốc cho cô.”

Xuân Thiên nghi hoặc, thấy mắt hắn nhìn tay mình, bấy giờ mới tìm được vị trí chính xác của cơn đau nhoi nhói trên người.

Hai móng tay của nàng đều bị gãy tận vào trong thịt, máu chảy ra, khô lại dính ở đầu ngón tay.

Có lẽ lúc cứu người dùng sức quá lớn nên đã làm gãy cả móng tay.

Khi đó chỉ mải miết chạy trốn, vậy nên chẳng cảm thấy đau đớn chút nào.

Một tay nàng cầm thịt khô, một tay duỗi ra cho hắn.

Hắn cầm lấy tay nàng đặt lên đầu gối.

Lý Vị dốc ngược túi nước rửa vết máu cho nàng.

Thấy nàng khẽ chau mày, bèn tìm một cây bút lông thay cho bàn chải nhỏ, nhúng vào nước, phần lông mềm mại từ từ lau sạch bùn đất nơi đầu ngón tay nàng.

Hắn lại lấy từ tay nải ra một hộp thuốc nhỏ màu đen, quệt thuốc mỡ cẩn thận thoa lên vết thương của nàng.

Nàng cảm nhận được trong cơn đau tê tê là một sự mát lạnh dễ chịu.

Cảm giác ấy bắt đầu từ chỗ đầu ngón tay, lan dần lên trên rồi lan thẳng vào trong lòng.

Lý Vị xé tấm vải mềm thành mảnh be bé, quấn vòng quanh miệng thương của nàng.

Nàng không rên một tiếng nào, ánh mắt kiên nhẫn dõi theo ngón tay được băng bó.

Ngay sau đó hắn cất giọng vừa từ tốn vừa kiên định: “Cô yên tâm, từ nay về sau ta sẽ không để tình trạng này diễn ra lần nữa, nhất định sẽ luôn theo sát bảo vệ cô chu toàn.”

Xuân Thiên nghe thấy lời đó, sống mũi cay cay, thấp giọng lẩm bẩm: “Có tên người Đột Quyết kia đuổi theo tôi, còn bắn tên về phía tôi nữa.”

Hắn cảm giác những chữ ấy chất chứa vô vàn tủi thân.

Ngẩng đầu liếc nhìn qua nàng, thấy hàng mi dài của nàng khẽ run, như con bươm bướm vỗ cánh dưới ngọn đèn.

“Còi đồng của ta.” Hắn đưa cho nàng cái còi đồng mà nàng từng trả lại cho hắn ở núi Thường Lạc, “Cô cứ cầm đi, nếu ta đi xa, tiếng còi sẽ gọi ta trở về.”

Lúc bấy giờ, Khang Đa Lộc cũng hết sức chật vật, bỏ lại xe ngựa ở trạm Lãnh Tuyền, dưới sự hộ tống của gia binh cưỡi ngựa tới bãi đá tránh nạn, Bà Điện La mang túi nước đến: “Lão gia…uống nước.”

Rượu nho và cốc vàng đều đã đánh mất, Khang Đa Lộc chỉ kịp vơ một ít đồ châu báu trong xe ngựa, nhóm gia binh bảo vệ được một hai con con la trong số mười con.

Thương đội tổn thất nặng nề, rất nhiều thương nhất giậm chân khóc than, không biết làm như thế nào cho phải.

Mặc dù vậy, sắc mặt Khang Đa Lộc vẫn bình tĩnh như cũ, dặn dò kẻ dưới: “Đa Ca, đi coi Di Thi Niên về chưa.”

“Tát bảo, Tát bảo lão gia, làm sao bây giờ đây.” Có thương nhân mặt ủ mày ê lẽo đẽo theo kể khổ với Khang Đa Lộc, “Tát bảo lão gia, ôi, kiểu này thì làm sao bây giờ, toàn bộ gia sản của tôi, chỉ một ngày đã bị hủy sạch sành sanh!”

“Có thể nhặt được cái mạng về đã là chuyện tốt nhất rồi.” Tay Khang Đa Lộc dâng bức tượng Áo Thần* với vách đá, quỳ xuống hướng mặt về phía tượng thần, lạy, “Hiến vàng bạc châu báu của chúng con cho Áo Thần, xin Áo Thần phù hộ cho chúng con, bình an vô sự, về Tây thuận lợi.”

(*Tượng Áo Thần là tượng thần trong Hỏa giáo)

(còn tiếp).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.