Về Người Tôi Yêu

Chương 64: Người này không tốt, quá nham hiểm



Lương Tị đưa anh đến phòng bệnh, giới thiệu anh với ba Lương một cách trịnh trọng, “Ba, đây là Lý Thiên Thuỷ.”

“…À à, ngồi xuống đi.” Ba Lương cứ à à.

Ba người đều ngồi xuống, Lý Thiên Thuỷ mở lời, nói mình có một cô em họ đang làm bác sĩ ngoại khoa ở đây, nếu cần thì có thể nói một tiếng.

Ba Lương tò mò: “Nếu như bác nhớ không nhầm, ông ngoại của con là bác sĩ đúng không? Hình như con có mấy người bà con đều là bác sĩ.”

“Dạ. Cậu và dì của con đều là bác sĩ, hầu hết các anh em họ của con cũng vậy.”

“Ồ, vậy sao mẹ con không học y?” Ba Lương càng tò mò.

“Mẹ con là con cả trong nhà. Bà không học hành nhiều, sớm giúp bà ngoại làm việc nhà.” Lý Thiên Thuỷ nói.

“À.” Ba Lương hiểu ra, “Mẹ của bé út cũng là con cả, phải giúp đỡ chăm lo cho các em từ sớm.” Rồi ông nói: “Mẹ con rất chịu thương chịu khó, sau khi ba con qua đời, mẹ con ngoài việc nuôi nấng anh em của con ra còn chăm sóc ông bà của con nữa.”

“Nhắc đến phải nói, ông nội của con cũng coi như là một nửa thầy của bác. Hồi bác vừa mới bước chân vào kinh doanh đầu óc mù mịt, cái gì cũng không hiểu, ba bác mới để cho bác đi theo ông nội con học nghề mộc, khi đó nghề mộc rất thịnh hành. Nhưng tay chân bác rất vụng về, cuối cùng học không được.”

Lý Thiên Thuỷ nhớ đến ông nội của mình, mỉm cười trả lời: “Ông con làm mộc rất giỏi.”

“Giường và bàn bát tiên mà bác mua khi kết hôn đều do ông của con làm.” Ba Lương ngồi thẳng dậy, nói: “Hồi ông của con là chủ cửa hàng, nhà con là nhà giỏi nhất trong thị trấn, ba con đã sớm là công nhân nhà máy, nhà của con cũng là nhà đầu tiên xây lầu…”

Lý Thiên Thuỷ chăm chú lắng nghe.

Lương Tị lẳng lặng ngồi một bên không nói tiếng nào. Thỉnh thoảng, ánh mắt hai người chạm nhau, rồi lại lướt nhẹ ra xa.

Khi ba Lương nói đủ rồi và muốn đi vệ sinh, Lý Thiên Thuỷ đứng dậy dìu ông. Ba Lương cũng rất hiểu chuyện, trở về nằm trên giường bệnh, nói muốn xem tivi, để bọn họ xuống dạo một lát.

Lương Tị đi theo Lý Thiên Thuỷ ra khỏi phòng bệnh, hai người đi một lúc, Lý Thiên Thuỷ lặng lẽ nắm lấy tay cô, không hề đề cập đến cuộc điện thoại trước đó, anh chỉ vào mặt trăng trên bầu trời rồi hỏi một cách khô khan: “Sao trăng lại tròn như vậy em nhỉ?”

Nói xong thì sờ sờ mũi, cảm thấy mình quá xàm.

“Anh ăn bánh trung thu chưa?” Lương Tị hỏi.

“Ăn rồi.” Lý Thiên Thuỷ gật đầu.

“Ăn nhân gì?”

“Mứt táo.”

“Em cũng thích mứt táo.”

Lý Thiên Thuỷ hất hất cô, Lương Tị cũng hất hất anh, họ giống như hai con cua lông, hất qua đẩy lại. Lương Tị giở trò xấu, sau khi Lý Thiên Thuỷ hất nhẹ vào cô, cô dùng hết sức lao vào anh, khiến anh loạng choạng ngã vào một thân cây cách đó ba mét.

Lý Thiên Thuỷ không chơi với cô nữa, người này không tốt, quá nham hiểm.

Lương Tị nhìn anh, phá lên cười rồi đưa tay về phía anh, “Ôm em.”

Lý Thiên Thuỷ ôm cô, dùng tay vuốt ve lưng cô. Sau đó hai người nắm tay nhau đi vòng quanh bệnh viện một vòng, lúc thì thỏ thẻ chuyện trò, lúc thì ngẩng đầu ngắm trăng.

Đêm đó Lý Thiên Thuỷ không về mà ở lại đợi đến tám chín giờ sáng hôm sau, cùng ba Lương vượt qua tất cả các đợt kiểm tra, làm thủ tục xuất viện và đưa ông đi ăn món bánh bao thịt cừu mà ông thương nhớ rồi mới cùng nhau trở về.

Trên đường, anh rời đường cao tốc đi làm chuyện riêng. Lương Tị nhìn thấy anh rẽ khỏi đường cao tốc trong gương chiếu hậu, hỏi ba Lương: “Ba, ba thấy anh ấy thế nào?”

“Hả?” Ba Lương bắt đầu diễn trò, giả vờ như không nghe thấy, dù sao lỗ tai ông cũng không tốt.

“Con sẽ lấy anh ấy.” Lương Tị tự tin chân thành nói, đối với tương lai tốt đẹp rất kỳ vọng.

“Ba nghi mẹ con hai đêm nay chắc ngủ không ngon.” Ba Lương lo lắng nói: “Đừng thấy mẹ con cọc cằn với ba mà lầm, trong lòng bà ấy ba và mẹ là hai vợ chồng già nương tựa lẫn nhau.”

“Người xưa nói, người sống đến tuổi này như ba mẹ, nếu trong hai vợ chồng mà có người đi trước thì người còn lại cũng sẽ theo sau. Sống nương tựa lẫn nhau cả đời, khi về già sợ nhất là làm phiền người khác, đồng thời cũng là những người sợ và dễ bị tổn thương nhất. Trong lúc hoảng loạn, nếu một người rời đi trước, thì người kia sẽ mất đi nghị lực.”

“Sao tự nhiên ba lại nói vậy?”

“Sau này nếu ba đi trước, các con đối xử với mẹ…” Ba Lương thở dài nói: “Tối hôm qua mẹ con gọi điện thoại, nói ở nhà tự tắm rửa

suýt chút nữa bị ngã.”

“Không phải chị con không đi làm sao?” Lương Tư lo lắng nói: “Mẹ cũng cố chấp quá, không tắm một ngày cũng có sao đâu…”

“Con không hiểu, mẹ con sợ bị ghét bỏ.” Ba Lương buồn bực nói, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, lau nước mắt trên khóe mắt.

“Ghét bỏ gì chứ? Ba với mẹ suốt ngày chỉ nghĩ lung tung.”

“Con về già rồi sẽ hiểu.” Ba Lương chậm rãi nói: “Khi người ta lớn tuổi, trên người sẽ có mùi của người già. Hồi trước khi bà nội con qua đời, cô con rất ít vào phòng của bà, chê trong phòng có mùi.”

“Phòng của ba mẹ không có mùi, mẹ con càng không… “

“Mẹ con sợ, cho nên mới thích sạch sẽ.” Ba Lương nhìn vết đồi mồi trên mu bàn tay, cuối cùng nói ra sự thật.

Lương Tị quay mặt đi, không nói gì.

Ba Lương cười cô: “Ôi, sao con lại khóc? Sinh lão bệnh tử là lẽ đương nhiên mà.” Tối hôm qua ông mơ thấy mình dự một đám tang nên bây giờ khó tránh khỏi nói nhiều. Sau đó chuyển đề tài, suy nghĩ lung tung: “Chị con không lấy chồng cũng không sao, có tiền là có tất cả, ít nhất cuộc sống của con bé cũng được đảm bảo. Nếu nó mà có con trai, ba sợ với tính tình nóng nảy của nó, con trai với con dâu sẽ đuổi nó khỏi nhà.”

“…Ba nói quá rồi. Chị con tính khí không tệ đến vậy đâu, chị ấy rất biết điều mà.” Lương Tị nín khóc mỉm cười.

“Nếu nó thật sự không kết hôn, các con là chị em, sau này già rồi con nhớ giúp đỡ nó nhiều hơn.” Ba Lương dặn dò.

“Dạ.” Lương Tị gật đầu.

Ba Lương mở một túi thuốc lớn, xem xét từng loại một, rồi khui một lọ thuốc nước có tác dụng an thần bổ não. Bình thường phải nhắc đi nhắc lại thì ông mới chịu uống, lần này rất ít khi chủ động.

Lương Tị cảm thấy lòng chua xót, hỏi mấy lời: “Ba, con nghe nói hồi còn trẻ ba và mẹ có mâu thuẫn với nhau, gần như muốn ly hôn?”

“Mẹ con muốn gây chuyện.” Ba Lương uống thuốc an thần xong, “Hồi ba còn trẻ, có một người phụ nữ tìm đến, nói cô ta đang mang thai đứa con của ba, dẫn theo một đám người đến nhà gây sự. Mẹ con tin.”

“Là giả ạ?” Lương Tị ngạc nhiên.

“Đương nhiên là giả, con nghe người ta đồn đúng không?” Ba Lương nhìn cô, sau đó nói với cô: “Từ nhỏ ba đã dạy con, không được nghe tin đồn, nhất là những điều con không biết. Đừng vừa nhìn thấy hai người tay trong tay liền nghĩ người ta là bồ bịch, có thể là vì đối phó với gia đình nên mới làm vậy.”

“À.” Lương Tị gật đầu.

“Đây là chuyện rất nghiêm túc, khi con không hiểu sâu về một người hay một vật, mù quáng đánh giá sẽ hại người.” Ba Lương nghiêm túc nói: “Từ nhỏ ba đã dạy con rằng muốn hiểu rõ một người thì phải dùng đến trái tim, không phải dùng lỗ tai…”

“Dạ, dạ.” Lương Tị gật đầu lia lịa.

“Mấy đứa đừng thấy ba già rồi lừa gạt ba.” Ba Lương có chút giận.

“…Con đâu có lừa gạt.”

“Con mà không lừa gạt thì sẽ không có ‘dạ, dạ’ kiểu đó rồi. Nếu trả lời nghiêm túc, con phải nói: Dạ, vâng, con biết rồi.” Ba Lương giáo huấn cô, “Đó là phép lịch sự và tôn trọng cơ bản nhất.”

Lương Tị ngơ ngác nghẹn họng, và để chứng minh ông là người có tiêu chuẩn kép, cô hỏi lại: “Ba, ba thấy Lý Thiên Thuỷ sao ba?”

“…À à.” Ba Lương lại à à tiếp.

Lương Tị cười lớn.

Hai ba con trò chuyện suốt quãng đường về nhà, trước khi xuống xe ba Lương còn vui vẻ ba hoa. Lương Tị đỡ ông xuống xe, dì nhỏ trong nhà nghe thấy động tĩnh thì ra đón, vừa mở miệng đã nói: “Anh rể, anh hai đi lúc bốn giờ sáng rồi.”

“Đi, đi đâu?”

“Lên trời.” Dì nhỏ giục Lương Tị: “Bé út, con về phòng thu xếp đi. Con sẽ thay ba mẹ dự tang lễ, chúng ta cùng đi.”

“Dượng hai hôm trước vẫn bình thường mà…”

“Nhồi máu cơ tim đột ngột vào ban đêm, không có ai bên cạnh.”

“Dì hai đâu?” Lương Tị hỏi.

“Dì hai của con ở Bắc Kinh… con đừng nhiều lời nữa, lên lầu thay quần áo đi.”

Lương Tị chạy lên lầu.

Ở đằng kia, ba Lương ngồi trên ghế sô pha thở dài kể về giấc mơ đêm qua, ông mơ thấy mình đi dự đám tang nhưng không thấy mặt người đã khuất.

Mẹ Lương đỡ eo, đáp: “Cũng tốt, không nằm liệt ở trên giường.”

Dì nhỏ cũng đồng ý: “Chứ còn gì nữa, không gây thêm phiền hà cho ai. Về già em mà được như vậy đã là phúc rồi. Một người bạn của em bị ung thư nằm liệt giường hai năm, tiền bạc tiêu táng hết, cuối cùng còn để lại một khoản nợ cho con cái.” Nói rồi, dì hét lên trên lầu: “Đừng có lề mề quá, phải đi đường hai tiếng nữa đó!”

“Gọi điện thoại cho Minh Nguyệt bảo tài xế từ nhà máy tới đi, bé út lái xe không được.” Ba Lương nói: “Minh Nguyệt chạy ẩu, còn bé út thì chạy chậm.”

Người lái xe từ nhà máy đến, ba mẹ Lương tiễn hai người họ đi rồi dắt nhau vào nhà, ba Lương nói: “Mới hôm trước còn gặp mặt nhau, vậy mà giờ đã không còn nữa.”

Kể từ khi trở về từ đám tang, mẹ Lương đã đặt ra một quy tắc thứ bảy hàng tuần là ngày ăn tối của cả gia đình, mọi người đều gác lại công việc để về nhà ăn tối. Quy tắc lập ra được một tháng, Lương Minh Nguyệt chỉ tham dự một lần, và Lương Tị, người luôn tuân theo các quy tắc, cũng vắng mặt một lần.

Dì nhỏ vẫn chưa giải quyết xong chuyện nhà mình nên đến nay vẫn ở lại nhà họ Lương, có hôm đang ăn sáng, dì không nhịn được, nói đừng có giống như nhà dì hai. Dượng hai chết rồi, ba đứa con trai thay nhau gào khóc, có ích lợi gì đâu chứ? Lúc còn sống không biết quý trọng, chết rồi khóc muốn sập cả nhà để làm gì?

Khi dì nói điều này, Lương Minh Nguyệt đang nghĩ đến một chuyện khác, trước mắt thì mảnh đất trong thành phố đã sắp thương lượng xong, bây giờ phải tính đến chuyện xây dựng, chị đang lo không có người đáng tin cậy để giám sát.

Chu Toàn là hoàn toàn không thể, cậu không có khả năng và trách nhiệm. Chị tìm một lượt hết trong nhà máy, đều là người mới cả, khó đảm đương được chuyện lớn. Trước kia có một công ty niêm yết có kế hoạch đầu tư vốn, nhưng đối phương muốn nuốt quá nhiều nên cuối cùng thương lượng thất bại.

Gần đây Lương Tị bị stress, đêm cứ trằn trọc ngủ không ngon giấc. Trước đây cô chỉ quản lý một vài dây chuyền sản xuất trong xưởng làm bồn cầu, nhưng bây giờ Lương Minh Nguyệt lại yêu cầu cô quản lý luôn cả dây chuyền sản xuất của xưởng tủ phòng tắm. Khối lượng công việc đã tăng hơn gấp đôi.

Khi dây chuyền sản xuất bồn cầu được giao cho cô, Lương Minh Nguyệt đã sớm xử lý ổn thỏa, hệ thống quản lý đều đã thuần thục về mọi mặt. Nói thẳng ra là cô chỉ cần ngồi vào cái chức quản lý đã có sẵn, không cần tiêu tốn nhiều sức lực gì. Chính vì điều này mà cô tương đối thoải mái, có nhiều thời gian để chăm lo chuyện ở nhà.

Mà dây chuyền sản xuất tủ phòng tắm thì lại rất phức tạp và lộn xộn, đòi hỏi phải bỏ ra nhiều thời gian và công sức. Nửa tháng nay ngày nào cô cũng tăng ca đến tận mười giờ tối mới về. Cũng đồng nghĩa với việc nửa tháng không đến căn hộ gặp Lý Thiên Thuỷ.

Thỉnh thoảng, hoặc là anh đến nhà máy tìm Lương Minh Nguyệt, hoặc là đặc biệt mang đồ ăn cho cô thì mới gặp được.

Ba Lương nhận thấy những thay đổi của cô, hỏi cô có phải khối lượng công việc quá lớn hay không, cô có miệng mà khó trả lời. Mặt khác, Lương Minh Nguyệt không cho là đúng, chị nói cô cần phải được tôi luyện, vì vậy mới để cô đi theo Tống Khắc Minh học quản lý.

Dì nhỏ nghe hiểu ý của chị, cảm thấy cần phải nhắc nhở chị: “Bé lớn, dì chỉ tạm thời ở lại nhà của con thôi, thuận tiện chăm sóc chị gái dì luôn, không phải bảo mẫu toàn thời gian của nhà mấy đứa đâu.”

Lương Minh Nguyệt nhìn dì, “Ba mẹ con bây giờ có thể tự chăm sóc bản thân, tụi con thỉnh thoảng mới tan làm muộn, có sao đâu dì?”

“Không sao. Con làm việc liên tục ngày đêm không nghỉ đều không sao cả, nhưng có thể giống như con thì có được mấy người?” Dì nhỏ nhanh mồm nhanh miệng nói: “Rõ ràng là năng lực của em gái con không bằng con.”

“Bởi vì không bằng cho nên con mới để cho nó học từ từ, chỉ cần học được một nửa năng lực của con thôi là được.” Chị nói xong, nhặt những hạt cơm vương vãi trên bàn lên ăn.

Dì nhỏ không ăn nữa, dựa vào lưng ghế cười một cách lạ lùng. Một bàn người nhìn dì, dì nhìn Lương Minh Nguyệt, “Học con cái gì? Học con mới ăn một tí mà làm rơi cơm hết nửa bàn đó hả? Cháu gái hai tuổi của dì còn giỏi hơn con.”

“Người cầm đũa còn không thạo, sao ra ngoài bàn chuyện làm ăn được!” Dì nhỏ nói xong cầm đũa lên dạy chị cách cầm cho đúng.

Lương Minh Nguyệt không biết cầm đũa, kẹp mà như không kẹp. Dạy cũng vô ích, thói quen từ nhỏ không thay đổi được.

“Con có thể học hỏi từ bé út, nó cầm đũa đúng chuẩn luôn đó.”

Lương Tị cố tình cầm đũa vẫy vẫy trước mặt chị như thể đang khoe khoang. Lương Minh Nguyệt bực cô, định đổ cơm từ chén của mình sang cho cô. Cô vội vàng lấy tay che miệng chén lại, “Em không ăn đồ thừa của chị đâu!” Cản không kịp, cơm trong chén Lương Minh Nguyệt đổ hết xuống tay cô.

“Mấy đứa làm lãng phí thức ăn quá đó.” Mẹ Lương nói với họ.

Lương Minh Nguyệt nhặt những hạt cơm trên bàn ăn lên bỏ vào chén của Lương Tị, “Em ăn đi.”

“Con cứ suốt ngày ăn hiếp em.” Ba Lương vừa nói vừa giúp nhặt những hạt cơm trên bàn ăn.

“Chị Minh Nguyệt, chị giống mấy đứa con trai xấu xa trong lớp bọn em hồi cấp hai ghê.” Phi Phi nói như thật: “Rõ ràng là thích chết đi được, nhưng lại cứ lén lút kéo tóc con gái…”

Lương Minh Nguyệt muốn nổi cả da gà, chị kéo ghế ăn ra đứng dậy, đến ghế sô pha ngồi.

“Con không ăn nữa à?” Ba Lương gọi chị.

“Con no rồi.”

“Minh Nguyệt, con nghĩ dì của con có thể ăn một miếng trái cây do con tự rửa không?”

“Để con nghỉ ngơi một lúc.” Lương Minh Nguyệt đáp lại một câu.

“Chị Minh Nguyệt, góc nhìn nghiêng của chị thật sự rất giống Đại Ma Vương đó, nhưng khí chất của chị thì… hơi…” Phi Phi hình dung một lúc lâu, dứt khoát nói: “Chị là Đại Ma Vương phiên bản hương đồng cỏ nội châu Á.”

Lương Tị phì cười, chết mất, Đại Ma Vương phiên bản hương đồng cỏ nội châu Á nữa chứ.

“Chị giống phiên bản Trương Di Ninh?” Lương Minh Nguyệt quay sang nhìn cô ấy.

“Không, không, không, không phải Đại Ma Vương đó. Là Đại Ma Vương trong phim ‘Carol’ do Cate Blanchett thủ vai kia kìa.”

Lương Tị thêm mắm thêm muối, “Cô ấy đóng vai mẹ kế độc ác trong ‘Cinderella’.”

Lương Minh Nguyệt cầm gối ôm làm bộ muốn ném vào cô, Lương Tị hét lên: “Ba, chị muốn đánh con!”

“Ăn một bữa cơm thôi cũng không yên với các con.” Mẹ Lương than bọn họ ồn ào.

Ba Lương quay lại nhìn Lương Minh Nguyệt, “Con rảnh quá không có việc gì làm thì đi cắt một dĩa trái cây đi.”

Lương Minh Nguyệt đứng dậy, cử động xương cổ của mình, “Con đi làm việc đây.” Nói xong, chị quay trở lại phòng làm việc.

Lương Tị rất mừng, cuối cùng cũng chờ được giờ phút này, cô nhẹ nhàng đặt đũa xuống, vọt qua đống chén đũa cần rửa trên bàn ăn, đuổi kịp chị, nịnh nọt nói: “Chị, em cũng bận việc nữa.”

Nếu nói điều hạnh phúc nhất trong tháng này là gì thì cô có thể tự tin nói ngay đó là không cần phải làm việc nhà, mà cô cũng thật sự bị công việc làm cho sức đầu mẻ trán.

Cả hai chị em đều bận rộn trong phòng làm việc, ai cũng đều nghĩ rằng chén đũa cuối cùng sẽ được dì nhỏ đem đi rửa. Khi nghe thấy tiếng chén dĩa vỡ trong bếp, chạy ra thì thấy ba Lương đang run rẩy ngồi xổm xuống, chuẩn bị nhặt chiếc dĩa bị vỡ do trơn tay.

Dì nhỏ cũng đã học được thông minh, sớm bỏ đũa xuống đi ra quảng trường nhảy múa, dì mới không chịu thua hai chị em mấy đứa đâu, mấy đứa đều đi làm việc, coi dì như bảo mẫu full time chắc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.