Phong cảnh trên đường đi rất đẹp, có nhiều khúc cua gấp và dốc cao nhưng Lý Thiên Thuỷ lái xe rất ổn định. Khi đi qua Qiaoerma, hai người còn đến thăm Đài tưởng niệm liệt sĩ.
Đường cao tốc Duku đã được sửa chữa bởi hàng chục nghìn sĩ quan và binh lính trong suốt mười năm, 168 người trong số họ đã hy sinh tại đây. Con đường này giúp cho quãng đường hơn 100 cây số được rút ngắn gần một nửa.
Khi Lương Tị bước ra khỏi đài tưởng niệm với đôi mắt đỏ hoe, Lý Thiên Thuỷ mỉm cười xoa gáy cô.
Lương Tị đáp lại anh bằng một câu, “Anh cười cái mốc xì.”
…
Lý Thiên Thuỷ rất vô tội, “Anh đang an ủi em mà.”
Hai người lên xe, Lý Thiên Thuỷ nhỏ thuốc nhỏ mắt vào mắt, Lương Tị nhìn anh, “Để em lái cho?”
“Con đường này em lái không được.” Lý Thiên Thủy khởi động xe, nói: “Lát nữa tìm một chỗ nghỉ ngơi, đêm qua anh không thể chợp mắt được, buồn ngủ quá.”
“Được.” Lương Tị đồng ý, “Không vội, an toàn là trên hết.”
Bốn phía đều là núi non chập chùng, trên núi là những khu rừng vân sam chồng chéo và tươi tốt. Bên dưới là rừng cây trải dài, toàn bộ là đồng cỏ, khe sông nhỏ hẹp, một đàn ngựa đang cúi đầu gặm cỏ.
Trời xanh, mây trắng, núi xanh, cây cỏ xen kẽ, hoa thì tinh khôi, đẹp đẽ. Lương Tị cứ cười mãi, thích đến nỗi chẳng thể thốt thành lời. Lý Thiên Thuỷ bật cười, tìm một khu vực đậu xe, dừng xe lại để cô xuống.
Lương Tị ngồi sắp ngu cả người, lúc này vui mừng chạy vào đồng cỏ. Lý Thiên Thuỷ cầm áo khoác đuổi theo cô, thật muốn đánh cô một trận. Lương Tị hứng gió, hắt hơi một cái, quanh ngược trở lại mặc áo khoác vào.
Lý Thiên Thuỷ đẩy mặt cô ra, làm bộ hung dữ không cho cô mặc. Lương Tị không hề sợ anh, mặc áo khoác vào rồi chạy đi.
Lý Thiên Thuỷ quay trở lại đường tìm một nơi để dừng chân nghỉ ngơi, người dân địa phương tiện tay chỉ vào một căn lều màu trắng trên đồng cỏ, rồi lại chỉ cho anh một hướng khác, bảo anh lái xe đến đó, nơi đó có nhiều lều hơn.
Lý Thiên Thuỷ đi tìm Lương Tị, cô nghe nói phải ở lều Mông Cổ thì lắc đầu ngay, ngồi xuống bãi cỏ, ngẩng đầu nhìn anh, “Em đã trải qua mấy đêm rồi, ở đủ rồi.”
Lý Thiên Thuỷ ngồi xuống, thương lượng với cô, “Nhưng trong khu vực này chỉ có lều…”
“Hay là mình dựng lều vải? Mở phần trên ra còn có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng.” Lương Tị hỏi ý kiến của anh: “Dù sao thì chúng ta cũng chỉ nghỉ ngơi hai ba tiếng rồi đi mà.”
Lý Thiên Thuỷ nghĩ mặt đất ẩm ướt, vậy nên anh lấy tấm thảm chống ẩm trong xe ra, dựng lều bên cạnh lều của những người chăn gia súc, lại hỏi thuê họ một chiếc đệm dày để lót nằm. Dọn dẹp xong, anh gọi người đang nghịch nước bên bờ sông vào nằm nghỉ.
Lương Tị chạy đến, nói: “Nước sông lạnh quá.”
Lý Thiên Thuỷ mở bình giữ nhiệt rồi đưa nó cho cô, “Làm ấm cơ thể của em đi.”
Lương Tị uống một ngụm lớn rồi trả lại cho anh, “Anh có thể ngủ được không?”
“Có thể.” Lý Thiên Thủy ngồi ở cửa lều, vừa định cởi giày thì quay đầu lại hỏi cô: “Muốn đi vệ sinh không?”
Lương Tị lắc đầu.
“Băng của em… không cần đổi sao?”
“Đồ nhiều chuyện, chuyện gì cũng muốn quản.” Lương Tị nằm xuống, nói với anh.
…
Lý Thiên Thuỷ cởi xong thì cũng nằm xuống, đắp chăn nói: “Ngủ thôi.”
Lương Tị muốn anh nhìn đám mây trên đầu xem có giống con mèo không, nhưng thấy anh buồn ngủ, cô vỗ vai anh nói: “Ngủ đi anh.”
Lý Thiên Thuỷ hôn cổ tay cô, nắm tay cô chìm vào giấc ngủ.
Lương Tị cứ nhìn anh ngủ say, trở mình rất nhẹ nhàng, nhìn những đám mây trắng trên đầu. Sau khi nằm một lúc, thật sự không thể nào ngủ được, vì vậy cô nghiêng người nhìn Lý Thiên Thuỷ, cúi người hôn nhẹ lên mặt anh, sau đó từ trong chăn chậm rãi ngồi dậy, vươn tay kéo đỉnh lều lại, rồi lại vén chăn cho anh, rón rén bước ra ngoài.
Cô chơi một mình bên bờ sông một lúc, quay một đoạn video dài, ghi lại từng cảnh vật, từng bông hoa, từng cây cỏ, rồi đi bộ men theo con dốc nhỏ quay trở lại quốc lộ.
Trên đường không có gì, chỉ có vài căn nhà gỗ lưa thưa và mấy quầy hàng bán mật ong, lá bạc hà và sữa chua cục. Lương Tị ăn sữa chua cục không quen nên chỉ mua hai hũ mật ong và một ít lá bạc hà.
Trên mặt đất ở bên cạnh có bày nấm, Lương Tị thuận miệng hỏi, giá vài trăm 1 kg, cô không rành nên không dám mua. Sau đó cô lại di chuyển đến một đài quan sát nhỏ, đứng ở trên đài nhìn xuống, chỉ liếc mắt một cái đã lập tức lùi về.
Cô sợ độ cao, không dám nhìn.
Trên đường về có một cậu bé đi theo cô, ôm nấm tươi trên tay, bẽn lẽn hỏi cô bằng tiếng Trung lưu loát là có muốn mua không. Sau đó cậu bé chỉ vào những ngọn núi ở phía xa, nói những thứ này đều mới hái được trên núi, rất tươi.
Lương Tị nhìn đôi mắt sáng ngời và vết xước trên mu bàn tay của cậu bé, hỏi: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Cậu bé bẽn lẽn đưa tay ra hiệu, chắc là quên mất rằng trong tay mình đang cầm nấm, khi buông tay ra thì những cây nấm rơi xuống đất. Một số cây nấm bị rơi vỡ, cậu bé lau nước mắt nhặt chúng lên, cũng đáp lời cô, nói rằng mình đã chín tuổi.
Nấm cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có nửa ký, Lương Tị mua với giá hai trăm tệ. Trở lại trong lều, Lý Thiên Thuỷ vẫn đang ngủ, cô cũng cảm thấy hơi buồn ngủ rồi, dứt khoát nằm xuống nghỉ ngơi.
Lúc Lý Thiên Thuỷ tỉnh dậy đã là bảy giờ, Lương Tị bên cạnh vẫn đang ngủ ngon lành, còn chảy ke. Bây giờ trở về Urumqi thì đã quá muộn, chỉ có thể ở lại một đêm.
Anh nhẹ nhàng ngồi dậy muốn ra khỏi lều, lúc đang ngồi mang giày thì ngửi thấy một mùi hôi thối, anh nhìn xuống tìm thì thấy đôi giày vải của Lương Tị đã giẫm phải phân ngựa tươi. Cho dù cô đã cố gắng chà sạch nhưng phần đế cao su màu trắng xung quanh chiếc giày vẫn có những vết khô.
Anh cầm đôi giày vải đến bờ sông rửa, đầu tiên anh dùng hòn đá nhỏ quét sạch một vòng phân ngựa, sau đó trở lại xe, tìm một chiếc khăn nhỏ, nhúng vào bột giặt để lau.
Khi anh quay lại thì thấy trong lều có một túi nấm tươi, bèn đến lều của người chăn gia súc hỏi mua một con gà sống, mổ và làm sạch, định nhóm lửa để hầm canh gà.
Lương Tị tỉnh dậy chui ra khỏi lều, vừa thò đầu ra thì thấy anh đang đốt lửa, hỏi anh đốt lửa để làm gì?
“Nấu canh gà cho em.” Lý Thiên Thuỷ nói.
“Chúng ta không trở lại Urumqi sao?”
“Cũng muộn rồi, ngày mai mình hẵng về.”
Lương Tị rất phấn khích, thật tốt quá, cô cũng muốn ngủ lại một đêm. Cô lập tức ngồi ở cửa lều xỏ giày, nhìn thấy đế giày đã được lau sạch sẽ, trong lòng vô cùng uất ức. Trên đường quay trở về cô giẫm phải phân ngựa tươi, có chà xát thế nào cũng không sạch được, vốn định chờ anh ngủ dậy sẽ nói với anh.
Bên kia, Lý Thiên Thuỷ hỏi cô: “Nấm giá bao nhiêu?”
Lương Tị cân nhắc, “Năm mươi.”
“Năm mươi?” Lý Thiên Thuỷ nhìn cô, “Cái túi này giá ít nhất cũng phải hai ba trăm.”
…
“Ha ha ha, là hai trăm.” Lương Tị gãi gãi mũi, thú nhận nói: “Thứ này em không rành, nói đắt quá sợ anh cho rằng em ngốc.”
“Không đắt, nấm dại có giá này.” Lý Thiên Thuỷ khen cô: “Loại nấm em mua thật sự là nắm dại…”
“Còn có nấm giả nữa hả?” Lương Tị ngồi xổm xuống.
“Không phải nấm giả, là giả mạo nấm dại.” Lý Thiên Thuỷ bảo cô ngửi mùi nấm.
“Hì hì, em đúng là chó ngáp phải ruồi mà.” Lương Tị rất vui vẻ, “Em thấy có người bán mấy trăm một ký.”
“Sấy khô thì đắt, phải mấy trăm tệ một kg, thích hợp để mang đi xa.” Lý Thiên Thuỷ nói: “Tươi thì rẻ, nhưng không dễ mang đi. Em phải ăn ngay trong ngày.”
“Vậy loại nấm này tên là gì?”
Câu này hỏi khó Lý Thiên Thuỷ rồi, anh thật sự đã quên nó được gọi là nấm gì. Lương Tị cũng không quan tâm lắm, thản nhiên nói: “Nếu ăn ngon thì chúng ta mua đồ khô mang về.”
Lý Thiên Thuỷ chuẩn bị tốt củi lửa, sau đó mang một vài viên đá đến xếp xung quanh, rồi đặt nồi nước lên, nấu nước hầm gà.
Lương Tị hỏi anh, “Đêm nay chúng ta sẽ ngủ ở đây hả anh?”
“Ở chỗ này cũng được, hoặc là đổi chỗ khác…”
“Không cần đổi, em xem qua rồi, phong cảnh ở đây tốt và sạch sẽ nhất.” Lương Tị chỉ hướng bên kia, “Bên kia có mấy cái lều xếp cạnh nhau, em sợ buổi tối ồn ngủ không được.”
“Ừ, đều nghe em.”
“Chúng ta ở trong lều vải là được rồi.” Lương Tị nhỏ nhẹ nói: “Ở gần lều của những người chăn gia súc cũng an toàn.”
“Anh chỉ sợ trời về đêm lạnh.” Lý Thiên Thuỷ do dự.
“Em không sợ.” Lương Tị mới ở trong lều vải nên còn mới lạ, ban đêm còn có thể ngắm sao, nên tuyệt đối không muốn ngủ trong lều Mông Cổ một lần nữa.
“Được.” Lý Thiên Thuỷ nói với cô: “Đi dọn dẹp lều đi, anh sẽ nói chuyện với những người chăn gia súc.”
Lương Tị quay trở lại lều, cô không hiểu Lý Thiên Thuỷ kêu cô dọn lều là dọn làm sao. Cô dứt khoát cuộn tròn chăn lại, kéo căng các cạnh và góc của chăn ra, xếp gối rồi mở phần trên cùng của lều để cho không khí vào.
Mọi thứ đều ngăn nắp, tưởng tượng đến cảnh hai người họ sẽ ngủ trong một không gian nhỏ như vậy, trong lòng cô dâng lên một cảm giác rất hạnh phúc và an toàn.
Ở đằng kia, sau khi Lý Thiên Thuỷ xong việc thì đi tới, khi nhìn thấy một bó hoa dại nhỏ đặt giữa hai chiếc gối, anh liền ngoảnh mặt đi, kéo chăn mền chất đống lên, gấp gọn gàng, vuốt phẳng ga giường, lại nhìn những bông hoa dại nhỏ đó, lui ra khỏi lều.
Cảnh tượng không được tự nhiên của Lý Thiên Thuỷ vừa vặn bị Lương Tị nhìn thấy, cô cũng ngay lập tức cảm thấy thẹn thùng, nhưng cô lại nhịn không được sự nhộn nhạo trong lòng, từ từ bò vào lều, cầm bó hoa dại nhỏ giữa hai chiếc gối lên đặt chúng ở dưới chân chỗ nằm, do dự một lúc lâu, lại cầm lên đặt lại giữa hai chiếc gối.
Khi ra ngoài, cô thấy Lý Thiên Thuỷ đang nhìn mình, hai người nhìn nhau rồi đồng thời quay đi, Lương Tị xoắn xuýt muốn chết, chui vào đặt hoa dại nhỏ dưới chân chỗ nằm. Quay trở ra, cô thản nhiên nói: “Anh không hổ là người từng đi lính, chăn gối xếp rất ngay ngắn!”
“Anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không chịu nổi một mớ hỗn độn trong phòng.” Lý Thiên Thuỷ thêm một khúc củi vào lửa.
“Chúng ta trái ngược nhau.” Lương Tị nói: “Nếu căn phòng quá gọn gàng, em sẽ cảm thấy không thoải mái, đứng ngồi không yên. Còn căn phòng lộn xộn một chút, em sẽ cảm thấy rất an toàn và có thể sáng tạo bao nhiêu tùy thích.”
…
“Trong xe có túi cà phê và trà, nước sông ở đây rất ngọt, lát nữa chúng ta đun lên làm một ly nhé?” Lý Thiên Thuỷ hỏi.
“Được. Em cũng mua lá bạc hà, họ nói pha trà uống rất tốt.”
Lý Thiên Thuỷ xách ấm nước đi ra sông, Lương Tị đi theo anh, hỏi anh nước đến từ đâu. Lý Thiên Thuỷ ngồi xổm bên sông rửa tay, sau đó bụm một nắm nước, cúi đầu uống.
“Em cũng muốn uống.” Lương Tị kêu gào đòi uống.
“Nước lạnh lắm.”
“Em chỉ nhấp một ngụm thôi.”
Lý Thiên Thuỷ bụm nước đưa cho cô, cô dùng đầu lưỡi liế,m liế,m, “Mát quá mát quá.”
Lý Thiên Thuỷ cười thành tiếng, bắt chước tư thế của cô, ngồi xổm dưới đất, hai cánh tay rũ xuống trước ngực, sau đó thè lưỡi.
Lương Tị cười lớn, nói anh một câu: “Anh mới là chó đó.”
Lý Thiên Thuỷ lấy một ấm nước, đáp lại cô bằng tiếng cười.
Lương Tị đuổi kịp anh, khoác tay anh trò chuyện, nói rằng trường học ở đây có một giáo viên người Tân Cương chuyên dạy tiếng Trung, nên những đứa trẻ tám chín tuổi ở đây đều thông thạo tiếng phổ thông cả.
“Một số trường tiểu học và trung học ở đây dạy song ngữ, tiếng mẹ đẻ và tiếng Hán.” Lý Thiên Thuỷ nói: “Ngoại trừ người già và người chăn gia súc không thể nói tiếng Hán ra thì những người trẻ tuổi đều có thể nói thông thạo.”
Trời đã tối, nhiệt độ giảm hẳn, uống canh gà xong, hai người ngồi quanh đống lửa nhỏ vừa uống trà vừa ngắm trăng. Đêm nay là ngày mười lăm âm lịch, trăng rất tròn.
Hai người trầm mặc hơn nửa tiếng, Lý Thiên Thủy rót trà cho cô, “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
“Em đang tự hỏi liệu em có khả năng miêu tả cảnh tượng này lại hay không.” Lương Tị nhìn bầu trời đêm nói.
“Cảnh tượng nào?”
“Hoàn cảnh này, khoảnh khắc này. Chúng ta đang ngồi đây như những người bạn thân, uống chung một bình nước, cùng nhìn một vầng trăng, và nghĩ đến những tâm sự bất đồng.”
“Có thể mô tả được sao?”
“Không thể. Em chỉ có thể nói điên nói khùng được thôi.” Lương Tị cười.
Lý Thiên Thuỷ cũng cười, anh lấy gói thuốc trong túi quần ra, rút một điếu và châm lửa.
“Em vừa tính lại. Thật ra chúng ta mới quen biết nhau có hai mươi tám ngày. Và cũng chỉ mới đi du lịch cùng nhau có mười ngày mà thôi, đúng không?”
“Ừ.” Lý Thiên Thuỷ hút một hơi thuốc lá.
“Anh không nghĩ tới sẽ như thế này đúng không?”
Lý Thiên Thuỷ không trả lời, anh cũng muốn hỏi cô câu hỏi này.
Lương Tị trở lại lều để lấy sạc dự phòng, thấy bó hoa dại đã được đặt trở lại giữa hai chiếc gối. Cô quay đầu nhìn Lý Thiên Thủy đang dựa vào lưng ghế ngước nhìn ánh trăng, tàn thuốc trên tay lập lòe.
Cô ngồi xuống, Lý Thiên Thuỷ nắm tay cô đặt lên đùi mình, hỏi cô: “Có lạnh không?”
“Hơi hơi.”
Lý Thiên Thủy rất lâu không đáp lại, hút xong, anh dập điếu thuốc, sau đó để cô ngồi nghiêng trên đùi mình, ôm cô nói: “Như thế này sẽ ấm hơn.”
Lương Tị luồn tay ôm eo anh qua lớp áo len, úp mặt vào cổ anh nói: “Em không muốn về.”
“Không muốn về đâu?”
Lương Tị không lên tiếng.
“Không muốn trở lại Urumqi sao?”
Lương Tị vẫn im lặng.
“Năm sau anh sẽ đưa em đi, chỉ cần em muốn, năm nào anh cũng sẽ đưa em đi…” Lý Thiên Thủy còn chưa nói xong, đã cảm thấy cổ mình nhớp nháp ướt át, liền đưa tay chạm vào mặt cô.
Lương Tị né tránh, vùi mặt vào cổ anh.
Lý Thiên Thuỷ hôn lên tóc cô an ủi. Lương Tị liế,m trái cổ của anh, anh ngửa cổ ra sau theo bản năng. Lương Tị mút, gặm và cắn nhẹ, từ từ điều chỉnh tư thế của mình, tách chân ra ngồi trên đùi anh.
Lý Thiên Thuỷ vùi đầu vào cổ cô, Lương Tị nhẹ nhàng vuốt ve gáy anh, cắn nhẹ vào dái tai anh. Lý Thiên Thuỷ gọi tên cô với sự kiềm chế tối đa, “Lương Tị, Lương Tị, Lương Tị —”
Lương Tị tiếp tục từ từ liế,m, cắn và mút cổ dọc theo dái tai anh.
Anh ngửa cổ ra sau, nhìn vầng trăng trên trời, linh hồn phát ra tiếng kêu nho nhỏ, mãi mới gọi được tên Lương Tị, mới như nước lũ vỡ bờ.
Lương Tị ôm anh một lúc, đợi anh bình tĩnh rồi để anh đi sửa sang lại.
Lý Thiên Thuỷ thậm chí còn không thèm nhìn cô, anh quay trở lại lều để thay đồ lót và lấy một cái thau, đổ nước nóng vào rồi mang chúng đến dòng sông đen sì kia.
Lương Tị cuộn người ngồi trên ghế hút thuốc, chống cằm trên đầu gối, nhìn xuống điện thoại.
Đợi Lý Thiên Thuỷ bưng thau trở lại, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh đỏ mặt ngồi xổm trước đống lửa để sưởi ấm. Lương Tị duỗi chân đá nhẹ vào người anh, giống như một con lật đật, hai chân anh dán chặt vào mặt đất, cơ thể lắc qua lắc lại.
Lương Tị bật cười.
Lý Thiên Thuỷ xấu hổ nắm lấy tay cô, cẩn thận hôn trong im lặng.
Lương Tị chạm vào mặt anh, cúi xuống hôn anh, cũng không lên tiếng nữa.