Về Người Tôi Yêu

Chương 16: C16: Nguyên nhân chia tay



“Những chuyện khác tôi sẽ không nói nhiều nữa. Nguyên nhân căn bản là sau khi tìm hiểu sâu sắc, tôi phát hiện tính cách và giá trị quan của chúng tôi không hợp. Tình yêu của chúng tôi quá mong manh và cuồng nhiệt, không chịu được những điều tất yếu và tầm thường trong cuộc sống. Tôi không có đủ tự tin để kết hôn với anh ấy.” Lương Tị nhìn con ngựa đang gặm cỏ, nói: “Nói chính xác, là anh ấy không cho tôi đủ cảm giác an toàn và can đảm. Cùng anh ấy yêu đương thật hạnh phúc, nhưng để đi đến hôn nhân thì chúng tôi không phù hợp.”

“Khi còn yêu, tôi yêu anh ấy vô điều kiện. Nhưng giờ thì tôi không còn yêu anh ấy nữa.”

Một lúc lâu sau, Lý Thiên Thuỷ nói: “Tôi không hiểu. Tôi đoán Tưởng Kình cũng không hiểu. Ngày đó cậu ấy gọi điện cho tôi vào lúc nửa đêm, say khướt, nói rằng phòng tân hôn đã được trang trí xong, nhưng cô lại chia tay mà không có bất kỳ cảnh báo nào.”

Lương Tị im lặng một lúc, “Tôi không muốn tiết lộ quá khứ. Nhưng anh ấy cứ khăng khăng hỏi, vậy thì tôi sẽ nói với anh hai điều.”

“Có lần, chúng tôi cãi nhau trên đường lúc 11 giờ đêm, anh ấy để mặc tôi trên đường rồi bỏ đi, lát sau anh ấy có quay lại đón, nhưng trong lòng tôi lại không thể vượt qua được rào cản này.”

“Tôi đến nhà họ ăn tối hai lần, ba mẹ anh ấy rất coi thường tôi. Một mặt họ cho rằng tôi là con gái nuôi, mặt khác lại cho rằng tôi không có năng lực bằng chị gái mình. Ba mẹ anh ấy đã nói bóng nói gió mấy lần, nói ba mẹ nuôi của tôi thiên vị chị gái tôi hơn…” Lương Tị ngẩng đầu lên, thở dài, rồi nhìn Lý Thiên Thuỷ, “Tôi đã nói với Tưởng Kình rằng hãy nói với ba mẹ anh là đừng bận tâm đến chuyện gia đình của em nữa, nhưng anh ấy chưa bao giờ để bụng, thậm chí còn cho rằng ba mẹ anh ấy nói vậy cũng là vì lợi ích của bản thân tôi.”

“Vốn dĩ những chuyện này người ngoài như họ không có quyền phán xét. Nếu anh ấy hỏi lý do, thì đó là lý do chết người nhất. Anh ấy không biết biện hộ cho tôi, không coi trọng tình cảm của tôi.”

“Tôi đã nhiều lần nói với Tưởng Kình rằng hãy để chuyện gia đình của chúng tôi yên. Nhưng anh ấy và ba mẹ anh ấy luôn nghĩ rằng tôi phụ thuộc vào người khác, ba mẹ nuôi của tôi đã đối xử không công bằng với tôi.”

“Cũng không phải chuyện lớn không thể tha thứ gì, chỉ là một số chuyện vụn vặt, nhưng chính những chuyện này lại khiến tôi day dứt. Chị tôi luôn nói tôi quá lý tưởng hoá, tình yêu mà tôi theo đuổi quá ảo tưởng. Nhưng tôi là người như vậy, tôi có kỳ vọng và khao khát vào tình yêu. Chứ không thì tôi đã cam chịu số phận từ lâu, giống như chị gái tôi, tìm một người xứng đôi vừa lứa.”

“Tôi tin Tưởng Kình không cố ý, có lẽ anh ấy không nhận ra vấn đề là gì. Nếu không anh ấy sẽ không để anh hỏi tôi. Nhưng là do bản thân anh ấy không nhận ra, mà tôi thì lại quan tâm đến chuyện đó, cho nên mới tuyệt vọng. Anh ấy không hiểu được tôi, không thể chăm sóc tôi, tôi không thể lấy một người không hiểu mình.”

Sau khi Lương Tị nói xong, cô xin Lý Thiên Thuỷ một điếu thuốc, sau đó lót áo khoác trên cỏ, khoanh chân ngồi xuống, “Chuyện chính là như vậy, anh lựa lời mà nói với anh ấy đi.”

“Tôi hiểu rồi.” Lý Thiên Thuỷ trả lời.

“Anh nói xem, tôi có nên chia tay với anh ấy không?” Lý Thiên Thuỷ ngẩng đầu nhìn anh.

Lý Thiên Thuỷ cũng ngồi xuống, không trả lời.

Miệng ngậm điếu thuốc, Lương Tị tháo chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay ra cho anh xem, “Tôi cắt năm mười tám tuổi, thật vất vả lắm mới cứu sống được. Gia đình của Tưởng Kình coi thường tôi, nguyên nhân chính là vì điều này.”

Lý Thiên Thuỷ xoa vết sẹo trên cổ tay cô, không nói lời nào. Anh ít nhiều cũng đã nghe nói, năm cấp ba Lương Tị yêu sớm, người đàn ông kia vì cứu người mà chết đuối.

“Tôi không vì ai mà cắt, nhưng tôi đối với thế giới này đã từng không có kỳ vọng.” Sau đó cô bình tĩnh nói: “Ở tuổi đó, tôi đạo đức giả, tư tưởng cũng rất cực đoan.”

“Tuy nhiên, vì quá theo đuổi những thứ viển vông và phi thực tế này, tôi đã phải chịu rất nhiều đau khổ. Nhưng tôi chưa bao giờ hối hận. Hai mối tình tôi đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, một lần tan biến vào thời điểm đẹp nhất, một lần vỡ mộng sau khi đã hiểu biết thật sâu.”

“Sau này, tôi nghĩ rằng tình yêu sét đánh có thể không dành cho tôi, thậm chí không dành cho hầu hết mọi người.” Lương Tị chậm rãi nói: “Bởi vì hai người gặp nhau khi nước đã sôi sùng sục, sẽ thấy mọi thứ như đất rung núi chuyển, như nắng hạn gặp mưa rào. ​​Nhưng khi đã hiểu rõ nhau rồi, phát hiện đối phương không phải là người mà mình tưởng tượng, thì cũng là lúc nhiệt độ nước giảm xuống, giảm xuống, cho đến khi hoàn toàn lạnh ngắt.”

Lý Thiên Thuỷ không nói gì, chỉ lắng nghe cô nói.

“Đây cũng có thể là thành kiến ​​hẹp hòi của tôi. Có lẽ có người có thể yêu từ cái nhìn đầu tiên, có người thì phải tán tỉnh mới yêu được. Tưởng Kình không sai, tôi cũng không sai, nhưng chúng tôi ở bên nhau thì sẽ sai.”

Lương Tị nói xong thì không nói nữa, nhìn hồ Sayram sáng ngời dưới ánh mặt trời lặn.

Lý Thiên Thuỷ không nói gì, cả hai vẫn luôn im lặng.

Hôm nay ban đầu họ định đến hồ Sayram để ngắm cầu Guozigou, buổi tối sẽ ở lại Y Ninh. Nhưng hồ Sayram rất đẹp, có một số người đam mê thiên văn học nói buổi tối có thể ngắm các ngôi sao và dải ngân hà, nên họ đã tìm thuê một căn lều Mông Cổ, dự định ở lại một đêm nữa.

Buổi tối, hai người mặc áo khoác dày, ngồi ngoài lều vừa uống bia, ăn thịt, vừa ngắm bầu trời đầy sao. Từ buổi chiều nói chuyện rất lâu kia, hai người không nói thêm gì nữa, cũng không nghĩ tới chuyện tìm chủ đề để điều chỉnh bầu không khí.

Điều kiện của lều không tốt, vì vậy Lý Thiên Thuỷ đã quay lại xe, mang chiếc chăn đã được thưởng kia đến cho cô.

Lương Tị uống bia, nhìn anh bận rộn, khi Lý Thiên Thuỷ trở lại, cô đã uống hai chai bia và đang nằm trên bãi cỏ ngắm bầu trời đầy sao.

Lý Thiên Thuỷ đốt một điếu thuốc, im lặng một lúc rồi quay lại xe lấy chiếc lều từ cốp xe ra, nói tối nay mình sẽ ngủ trong chiếc lều này.

Lương Tị phớt lờ như không nghe thấy. Sau khi anh dựng lều bên ngoài lều lớn, cô đứng dậy quay trở lại lều, chuẩn bị đi ngủ.

Lương Tị cả đêm không ngủ, cô hiểu hết, cô hiểu tất cả mọi thứ. Cô hiểu tại sao Lý Thiên Thuỷ hỏi lý do cô và Tưởng Kình chia tay, tại sao anh im lặng trước chuyện chia tay, tại sao anh dựng lều, và tại sao anh lạnh nhạt với cô.

Không, có lẽ không phải là lạnh nhạt, mà là trở lại guồng quay bình thường của hai người bọn họ. Anh cho rằng vì cô mà trở mặt với anh em của mình thì thật không đáng?

Có lẽ Tưởng Kình đã nói với anh điều gì khác, về những điều điên rồ khi bọn họ yêu nhau?

Có lẽ… có lẽ… ai mà biết được.

Cô thấy buồn và hối hận, hối hận vì mình quá tự mãn, không nghe lời Lương Minh Nguyệt giữ khoảng cách với anh. Cô hối hận vì mình không nên thèm muốn sự dịu dàng của anh, khi anh quỳ xuống xắn ống quần, hay nhéo nhẹ vào má cô, cô đã lầm tưởng rằng đó là một kiểu chiều chuộng và yêu thích.

Cô thật ngu ngốc. Làm sao anh có thể vì cô mà trở mặt với Tưởng Kình được kia chứ? Cũng giống như cô sẽ không quay lưng lại với Lương Minh Nguyệt vì một người đàn ông vậy.

Phải – cô không thể đổ lỗi cho ai khác – chỉ có bản thân cô là ngu ngốc.

Nhưng cô chưa bao giờ hối hận vì những gì đã thổ lộ với anh, nếu anh vì những chuyện đã xảy ra mà giữ khoảng cách với cô, thì anh cũng chỉ là một gã đàn ông bình thường, chẳng có chút sức hút nào với cô cả.

Cô đã tạo ra một bộ cấu trúc tâm lý mạnh mẽ, nói với bản thân rằng đó hoàn toàn không phải là lỗi của mình. Một người đàn ông rụt rè về tình cảm không đáng để cô thích một chút nào. Nghĩ như vậy, tâm lý của cô liền phát sinh một tia thay đổi, hào quang trên người anh dần dần nhạt đi, những điểm hấp dẫn cô tựa hồ cũng trở nên bình thường hơn.

Có lẽ anh cũng chỉ là một kẻ nhảm nhí mà thôi.

Đúng vậy, cô sớm nên nhận ra.

– –

Sáng hôm sau, khi cô ra khỏi lều, lều vải của Lý Thiên Thuỷ ở cửa đã được dọn, Lương Tị nhìn quanh, thấy anh đang từ sườn đồi bước đến.

Kể từ giây phút nhìn thấy anh, cấu trúc tâm lý mà cô đã tạo ra tối qua hoàn toàn tan rã.

Lý Thiên Thuỷ ôm một bó hoa dại đến, cô giả vờ chào: “Hi, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Lý Thiên Thủy gật đầu, sau đó hỏi cô: “Đêm qua ngủ có ngon không?”

“Rất ngon.” Lương Tị trả lời anh.

Lý Thiên Thuỷ nhìn những giọt sương trên hoa, lời nói nghẹn ở cổ họng không thốt ra được.

Lương Tị nhìn chiếc quần ướt đẫm sương và những bông hoa sặc sỡ trong tay anh, nói: “Tâm trạng anh nhàn nhã thật.”

“Cả đêm qua tôi không ngủ được. Trời còn chưa sáng đã thu dọn lều rồi đi chạy bộ. Nhìn thấy những bông hoa dại trên cỏ, nghĩ là cô sẽ thích chúng.” Lý Thiên Thuỷ đưa chúng cho cô.

Lương Tị do dự một lúc lâu, không nói gì nhận lấy.

Lý Thiên Thuỷ di chuyển đến một vị trí chắn gió cho cô, rõ ràng anh muốn nói điều gì đó, nhưng anh còn chưa kịp nói, điện thoại trong túi đã vang lên. Anh sang bên kia nghe điện thoại, là Lý Thiên Vân gọi tới, chuyện gương phòng tắm.

Người chăn cừu bên kia đã nấu bữa sáng, Lương Tị mang nó về lều. Lý Thiên Thuỷ trả lời điện thoại hơn mười phút, khi anh bước vào lều, Lương Tị giục anh ăn sáng, trà sữa gần như nguội lạnh cả rồi.

Lý Thiên Thuỷ lấy nước để rửa mặt trước, Lương Tị hỏi anh là chuyện gương tắm nữa à? Lý Thiên Thuỷ giải thích ngắn gọn tình hình, bộ phận vận chuyển gương phòng tắm đã mua bảo hiểm, sau khi trừ tiền bảo hiểm, anh và nhà sản xuất mỗi người trả một nửa số tiền bồi thường.

“Anh bồi thường nhiều không?” Lương Tị đưa khăn cho anh.

“Không sao, chỉ một chút thôi.” Lý Thiên Thuỷ lau mặt.

Lương Tị gật đầu, “Chị tôi nói nhà máy sẽ lần lượt giao hàng vào ngày mốt, ước tính khoảng bốn hoặc năm ngày nữa sẽ đến.”

“Không sai biệt lắm.” Lý Thiên Thuỷ ngồi xuống ăn.

Với sự gián đoạn như vậy, vấn đề này đã kết thúc, không ai trong số họ đề cập đến nó nữa.

Lương Tị không đề cập đến nó bởi vì thời gian không phù hợp, sự nghiệp của Lý Thiên Thuỷ đang ở trong tình trạng sứt đầu mẻ trán, tâm trí của anh không đặt vào nó.

Lý Thiên Thuỷ không đề cập đến nó, giống như Lương Tị đã nghĩ, anh thật sự đang ở trong tình trạng chật vật, tạm thời không thể nói chuyện yêu đương vào lúc này được.

Đến buổi trưa, hai người rời khỏi khu thắng cảnh, ngắm cầu Guozigou, sau đó đi thẳng đến Y Ninh. Trên đường là Lương Tị lái xe, Lý Thiên Thuỷ đang chợp mắt nghỉ ngơi bên ghế phụ, đêm qua anh mãi nghĩ về chuyện công việc, không sao ngủ được.

Sau khi chợp mắt được một tiếng, anh lại bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của Lý Thiên Vân, đề nghị Lý Thiên Thuỷ dành thời gian gặp khách hàng ở Y Ninh. Lý Thiên Thuỷ đáp ứng, mở bình uống một ngụm trà, sau đó quay sang hỏi Lương Tị: “Có mệt không?”

“Anh ngủ tiếp đi.” Lương Tị trả lời anh.

“Không ngủ nữa, nói chuyện với cô.”

“Tôi không có gì muốn nói cả, sợ anh nói tôi quá om sòm.” Lương Tị nửa thật nửa giả nói.

“Không đâu, tôi không chê cô ồn.”

Lời này khiến cô cảm thấy ngại ghê, anh muốn cô nói, nhưng cô có gì để nói đâu, vậy nên cô chỉ có thể nói sự thật: “Nhưng tôi không có gì nghiêm túc để nói cả.”

“Nói nhảm cũng được, tôi thích nghe cô nói nhảm.” Lý Thiên Thuỷ nhớ đến những lời ngụy biện giảm cân của cô, nhịn không được cười lớn.

Lương Tị cười khúc khích, không để ý đến anh.

Lý Thiên Thuỷ đưa cho cô một miếng thịt bò khô từ túi đồ ăn vặt, Lương Tị nhận lấy, thuận miệng hỏi anh: “Anh đã chia tay dứt khoát với bạn gái cũ rồi?”

“Ừ.” Lý Thiên Thuỷ gật đầu.

“Tôi cũng vậy.” Lương Tị cắn miếng thịt bò khô, nói.

Cô không nói cô cũng vậy là sao, chỉ nói một câu “Tôi cũng vậy” như vậy.

Nhưng Lý Thiên Thuỷ hiểu điều này, anh nhìn Lương Tị đang nhai thịt bò khô, cảm thấy rất được an ủi, nhẹ nhàng nhéo má cô.

Lương Tị nhìn anh, “Các anh cứ lo bận chuyện của mình đi, tôi sẽ tự mình đi dạo quanh thành phố, anh làm xong thì hãy gọi cho tôi.”

Lý Thiên Thuỷ do dự, vặn bình giữ nhiệt đưa cho cô.

Lương Tị nhận lấy uống một ngụm, “Đừng lo lắng cho tôi, tôi sẽ có gánh nặng tâm lý.”

“Vậy thì ai sẽ chụp hình cho cô?”

“Tôi có gậy tự sướng.” Lương Tị chỉ vào túi của mình.

Hai người câu được câu không trò chuyện cho đến khi tiến vào homestay, homestay là một căn nhà màu xanh nước biển có sân trong, rất đặc sắc và độc đáo, tường sân được bao phủ bởi những bông hoa màu hồng.

Khi đặt phòng, Lý Thiên Thuỷ hỏi cô đặt mấy phòng, Lương Tị nói anh tự xem mà làm, Lý Thiên Thuỷ hiểu, gãi đầu thuê một phòng.

Vào phòng, Lý Thiên Thuỷ hỏi cô ngủ ở giường nào, sau đó lấy bộ chăn ra mới mua ra trải cho cô. Bộ đồ giường của nơi cô ở đêm hôm trước hơi ẩm, trên người Lương Tị bị phát ban nhẹ. Thay quần áo xong, anh lấy quần áo bẩn đi vào phòng tắm, nhân tiện gọi cô: “Lương Tị?”

Lương Tị đang đun nước nóng, đi qua hỏi: “Sao vậy?”

“Đem quần áo bẩn của cô đưa cho tôi.”

“Không cần đâu.”

“Không phải tay cô dị ứng với bột giặt sao?”

“… Cũng không tính là dị ứng.” Lương Tị lục tìm quần jean đưa cho anh, “Anh không đi gặp khách hàng sao?”

“Không vội, tôi giặt rồi phơi quần áo trước.” Lý Thiên Thuỷ ngồi xổm trên sàn, vò quần áo, nói: “Gần đây có làng dân tộc Kazanqi, cô đến đó chơi trước, buổi tối tôi về dẫn cô đi phố người Hán.”

“Ừ.” Lương Tị ngồi xổm ở trước mặt anh, chống cằm tán gẫu: “Homestay này màu sắc rất đặc biệt.”

“Thích không?”

Lương Tị gật đầu, “Thích.”

“Homestay này theo phong cách của thổ dân địa phương, tôi đoán cô sẽ thích nó.” Lý Thiên Thuỷ vừa nói vừa giặt đồ, một luồng sáng nhiều màu soi xuống đỉnh đầu anh.

Lương Tị nhìn lên thì thấy cửa sổ được làm bằng kính màu, ánh sáng chiếu thẳng từ đó xuống. Cô thích thú, đưa tay ra nghịch nó, nhìn màu sắc trên tay mình lúc thì đổi màu lúc thì biến mất, cứ lập đi lập lại như vậy.

Sau khi chơi chán rồi, cô nhìn Lý Thiên Thuỷ đang giặt quần jean của mình, nhẹ nhàng nói: “Tôi thấy anh lúc giặt quần áo trông rất hấp dẫn.”

“Đặc biệt là khi giặt quần áo cho cô?”

Lương Tị cười, “Tôi không có nịnh, tôi đang bày tỏ cảm xúc của mình.”

Trong mắt cô, một người lớn con như Lý Thiên Thuỷ co rúc ở trong phòng tắm bé tí như thế này giặt quần áo, trông rất dịu dàng và quyến rũ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.