Về Người Tôi Yêu

Chương 14: C14: Nói nhiều thành ra nói hớ



Màu sắc cầu vồng dần dần nhạt đi, Lương Tị hỏi anh: “Đoán xem vừa rồi tôi làm cái gì?”

“Ước một điều ước.”

“Sao anh biết?” Lương Tị sửng sốt.

Lý Thiên Thuỷ thấy cô nhìn chằm chằm vào cầu vồng, hai tay chắp vào nhau đặt ở trước ngực.

Nhưng anh giả vờ bí hiểm không nói gì.

“Nhưng giờ tôi lại có chút hối hận, ước nhiều quá, sợ là mất linh.” Lương Tị nhìn con cừu bị treo ngược trên móc, đang bị lột da rút xương, “Một trong số đó là giảm 5 kg. Nghe anh và ông chủ thảo luận phần nào của con cừu ăn ngon, tôi liền phân tâm.”

“Ăn xong bữa này, ngày mai lại giảm.” Lý Thiên Thuỷ cho cô bậc thang để xuống.

“Có lý.” Lương Tị thuận thế, “Ngày mai anh giám sát tôi nha.”

“Được.”

“Từ khi đến Tân Cương, tôi cảm thấy mình nặng hơn ít nhất bốn năm ký.” Lương Tị lẩm bẩm, một hồi nhéo nhéo thịt trên cánh tay, một hồi thì bóp bóp thịt trên bụng. Bóp xong thì thở dài hai cái.

“Chỉ hơi mỡ thôi, về nhà nhịn ăn mấy bữa là ốm lại ngay.”

Lương Tị cảm thấy khó nghe, sửa lời anh, “Anh thật sự không biết nói chuyện mà, từ “mỡ” này là dùng để hình dung động vật.”

“Thật xin lỗi.” Lý Thiên Thủy xin lỗi, “Cô hơi nặng lên thôi, ăn ít mấy bữa cơm sẽ lấy lại dáng.”

“Cũng có lý, ở đây ăn tối quá muộn.” Lương Tị móc ghế lại gần, gác hai chân lên, thoải mái nằm trên ghế bập bênh, nhìn trời xanh, thoải mái nói: “Muốn hút một điếu thuốc ghê~”

Lý Thiên Thuỷ làm như không nghe thấy.

Lương Tị nói rõ với anh: “Tôi muốn hút một điếu thuốc.”

Lý Thiên Thuỷ quay lại phòng lấy thuốc lá, nhân tiện lấy theo gạt tàn. Lương Tị nhìn nửa bao thuốc lá còn lại, hỏi anh: “Là gói mua ở Burqin?”

“Ừ.”

“Anh không hút nhiều à?”

“Tôi không nghiện thuốc lá.”

“Tôi cũng không nghiện thuốc lá.” Lương Tị châm lửa hút một hơi, sau đó quay sang nhìn Lý Thiên Thuỷ ở bên cạnh, vô thức sờ lên bụng mình, nghĩ đến việc anh cố chứng minh mình có cơ bụng tám múi, cô không thể nhịn được cười.

Lý Thiên Thuỷ đẩy tay cô ra, hiểu cô đang cười cái gì, cầm thuốc ngồi xổm trước mặt ông chủ đang làm thịt cừu, đưa cho ông ấy một điếu, ông chủ nhận lấy, vắt lên tai.

Lý Thiên Thuỷ trò chuyện với ông ấy một lúc lâu thì mới quay lại ngồi. Lương Tị hỏi anh: “Sao ai anh cũng có thể trò chuyện hết vậy?”

“Cô không thể sao?”

“Không giống nhau. Tôi chỉ nói chuyện ở mức độ hời hợt, dựa trên phép lịch sự. Không có chân thành như anh.” Lương Tị tò mò, “Có khi nào anh thấy trò chuyện hợp ý với một người, khi tách ra sẽ có cái cảm giác nhớ nhung… không nỡ? Cũng có thể nói là lưu luyến?”

“Không có.” Lý Thiên Thuỷ lắc đầu.

“Tôi thì có.” Lương Tị ngồi thẳng dậy, nói với anh: “Nếu tôi có mối quan hệ sâu sắc với một người, tôi sẽ không muốn xa rời. Ví dụ như tôi ở trong khách sạn một mình thì không cảm thấy vấn đề gì, nhưng vài ngày nay chúng ta ở chung với nhau, nếu anh không ở đây, tôi sẽ rất lạc lõng.”

“Đối với gia đình và bạn bè tôi đều như vậy cả. Tôi dễ dàng gắn bó với họ, nhưng tôi không từ chối sự gắn bó này, thậm chí là hưởng thụ. Tôi thích cảm giác này, một chút lo lắng, một chút bồn chồn, nhìn thấy những điều tốt đẹp tôi đều sẽ háo hức chia sẻ nó với họ, những lúc đột nhiên nghĩ đến họ tôi đều sẽ xúc động. Thậm chí tôi còn sẵn lòng đắm chìm trong đó, mong chờ tình cảm của mình có một nơi để gắn bó…” Lương Tị nói chậm lại: “Loại cảm giác này rất tốt, nó khiến tôi biết rằng mình vẫn còn sống, vẫn đang va chạm với những sinh mệnh khác.”

Nói xong, cô chớp mắt rơi nước mắt, xấu hổ nói: “Tôi xúc động quá.”

“Loại cảm giác không muốn xa rời này không có gì sai, xúc động cũng không có gì sai.” Lý Thiên Thuỷ dịu dàng nhìn cô, “Bởi vì chúng ta là con người.”

Lương Tị không thể tự kiềm chế được, cô quay mặt đi.

Lý Thiên Thuỷ trở về phòng lấy khăn giấy cho cô, vỗ nhẹ vào lưng cô.

“Không sao.” Lương Tị lau nước mắt, cười nói: “Bình thường tôi không dễ xúc động như vậy, chắc là do phong cảnh nơi này đẹp quá.” Sau đó khoát khoát tay, nhìn anh chậm rãi nói: “Thật ra hai năm nay tôi không có tiếp xúc cùng người khác, cảm thấy có chút vất vả và mệt mỏi, hơn nữa phần lớn người bây giờ… Không biết nên đánh giá như thế nào.”

Khát khao tâm sự của Lương Tị không ngừng trào ra một cách mãnh liệt, “Bản thân tôi tính tình rất phức tạp và thiếu hụt, tôi không biết tại sao tôi vui, cũng không biết vì sao mình lại buồn. Khi tiếp xúc với một ai đó, tôi không biết phải thể hiện bản thân mình như thế nào.”

“Chỉ là tính cách của tôi có rất nhiều mặt, tôi không biết nên đối diện với họ bằng mặt nào. Tôi sợ mình thể hiện không tốt, sợ sẽ khiến đối phương thất vọng hoặc nhàm chán… Tôi sợ…” Lương Tị bắt đầu nói không mạch lạc: “Có lúc tôi không thể nào hiểu nổi, không hiểu đối phương chỉ cùng tôi ăn một bữa cơm, gặp mặt một lần, trò chuyện một lúc, mà đã tự cho là biết tôi là người như thế nào?”

“Đừng nóng nảy, từ từ nói.” Lý Thiên Thuỷ trấn an cô.

Lương Tị mỉm cười xin lỗi, dừng lại một chút rồi nói: “Tôi chỉ cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu, nó khác với những gì tôi hiểu. Có lẽ là do tôi không học nhiều, có lẽ giống như lời chị tôi nói, là do tôi chưa bị cái xã hội này vùi dập. Nhưng… dù thế nào đi chăng nữa, tôi nghĩ tình cảm giữa con người với nhau hẳn là chân thật nhất, gia đình là vậy, tình bạn là vậy, tình yêu cũng là như vậy.”

“Hơn nữa, cho dù chúng ta có đạo đức giả và giả dối với cái thế giới này đến mấy đi chăng nữa thì sự thật là chúng ta cũng bị nó làm cho tổn thương sâu sắc. Nhưng không thể phủ nhận rằng trong thâm tâm mỗi chúng ta đều khao khát được người khác thấu hiểu, tôn trọng và đối xử dịu dàng. Cũng như tôi nghĩ tình yêu nhất định là phải chân thành và cởi mở.”

Lý Thiên Thuỷ không trả lời, nhưng luôn nghiêm túc lắng nghe.

Lương Tị kìm lòng không được nói rất nhiều, đây là một bản thân mà cô chưa từng phát hiện ra trước đây, vậy mà cô lại có thể trò chuyện với một người một cách nhẹ nhàng và cởi mở đến vậy.

– –

Chuyến tham quan Khu bảo tồn thiên nhiên Kanas kết thúc trong một ngày, dự kiến ​​ban đầu vốn là hai ngày. Lý do chính là do Lương Tị lười, nói mình bị đau chân, nên có một số điểm tham quan họ không đi.

Trên đường đến hồ Sayram, Lý Thiên Thuỷ đã nói với cô là những danh lam thắng cảnh mà họ muốn đi sẽ phải mất một chặng đường dài để quay lại Urumqi.

Lương Tị sơn móng chân, không để ý nói: “Vậy đi một vòng đi.”

“Toàn bộ hành trình sẽ mất 2.000 km.”

“Thì sao?” Lương Tị ngẩng đầu nhìn anh.

“Chúng ta chỉ còn có bảy ngày…”

“Ý anh là gì? Bảy ngày sau ông trời sẽ nhốt chúng ta lại à?” Lương Tị nói xong thì cũng bật cười, hai tay ôm lấy chân cười không ngừng. Sau đó cô nói: “Cứ làm theo kế hoạch của anh đi, chỉ cần nhanh chóng quay trở lại Urumqi trước khi hàng hóa đến là được.”

Lý Thiên Thuỷ nhìn bảng điều hướng, sau đó nhìn vào sa mạc Gobi dài vô tận, chậm rãi tấp xe vào lề, nhỏ thuốc nhỏ mắt rồi nói: “Khoảng hai tiếng nữa chúng ta sẽ đến Thành phố Ma quỷ Moguicheng.”

“Lát nữa để tôi lái.” Lương Tị vặn nắp lọ sơn móng tay.

“Không cần.” Lý Thiên Thuỷ xuống xe, “Tôi đi xả nước.” Sau đó, anh đi một quãng đường dài vào sa mạc Gobi, nhìn lại chiếc xe rồi mới an tâm kéo k.hóa quần.

Lương Tị ở trong xe cười lớn, chờ anh quay lại thì hỏi anh: “Anh nhìn lại xe là có ý gì?”

“Tôi mà nhìn lén anh sao?”

“Khó nói lắm.” Lý Thiên Thuỷ đáp lại một cách nhẹ nhàng. Lần trước khi đang xả nước ở sa mạc Gobi, khi anh quay đầu lại thì thấy Lương Tị đã thò đầu ra khỏi cửa sổ ô tô.

“Tôi nhìn anh để làm gì? Không có nhìn lén đâu.”

Lương Tị tức mà cãi không được, không cùng anh nói nhảm nữa, cô quấn chặt lại chiếc khăn xếp đã tuột khỏi đầu, sau đó đeo kính râm, quay người vào trong, tránh ánh nắng từ kính chắn gió chiếu vào, hỏi anh: “Tại sao sa mạc Gobi không được phát triển ở đây? Thật lãng phí.”

“Khoảng mấy trăm km đều là sa mạc Gobi và đất kiềm mặn, không có người ở, khó phát triển lắm.” Lý Thiên Thủy nhìn cô, “Ngồi ở đây nắng, cô xuống ghế sau ngồi đi.”

“Không cần.” Lương Tị lắc đầu, “Tôi đã ăn qua một loại dưa hấu, nghe nói là mọc ra từ trong khe đá, quả rất lớn.” Sau đó cô dùng tay ra dấu, “Một quả nặng mười, mười lăm ký, trồng ở Ninh Hạ, rất ngọt.”

“Loại dưa hấu đó tên khoa học là dưa selen, còn gọi là dưa đá, dưa gobi, cũng có ở một số khu vực ở Tân Cương” Lý Thiên Thuỷ nói: “Hơn nữa cũng vì điều kiện của sa mạc Gobi mà có chỗ trồng được có chỗ không.” Nói xong nhìn cô, “Ninh Hạ là Ninh Hạ, là một khu tự trị. Không thuộc Cam Túc.”

Trời, sao hay vậy! Lương Tị cười lớn, “Sao anh biết tôi quy Ninh Hạ thuộc Cam Túc?”

Lý Thiên Thuỷ không nói lời nào, anh biết là được rồi.

Lương Tị đã kiểm tra Baidu, quả nhiên, Ninh Hạ là tỉnh Ninh Hạ, không liên quan gì đến Cam Túc cả.

“Ninh Hạ thuộc về Cam Túc vào thời nhà Thanh. Trong thời Trung Hoa Dân Quốc, Thanh Hải và Ninh Hạ đã thành lập các tỉnh riêng biệt.” Lý Thiên Thuỷ giải thích cho cô.

“Thanh Hải từng thuộc về Cam Túc?”

“Đúng vậy, Cam Túc thời nhà Thanh rất lớn.” Lý Thiên Thủy nói xong, sờ sờ yết hầu của mình, hắng giọng một cái.

Lương Tị mở bình giữ nhiệt đưa cho anh, “Tôi rất dở về lịch sử.”

Lý Thiên Thuỷ uống vài ngụm trà, “Đã nhìn ra, địa lý của cô cũng kém.”

Lương Tị không để ý đến anh, lấy chiếc phích giữ nhiệt mua trên đường ra, thêm một ít nước nóng bên trong vào bình giữ nhiệt. Lý Thiên Thuỷ không uống nước sôi để nguội mà chỉ uống trà nóng.

“Tối qua cô ngân nga bài hát gì vậy?” Lý Thiên Thuỷ hỏi.

“Cái gì?”

“Đêm qua lúc đi ngủ cô hát…”

“À à, Salade De Fruits của Lisa Ono.” Lương Tị nói xong thì ngâm nga cho anh nghe, nói đó là một bài hát tiếng Pháp rất nhẹ nhàng và đáng yêu.

“Ý chính của lời bài hát là gì?” Lý Thiên Thuỷ tò mò. Bởi vì anh đã nghe cô ngân nga vài lần.

Lương Tị dịch lung tung cho anh: Có một gia đình ba người sống hạnh phúc bên bờ biển, họ đặc biệt thích salad trái cây. Một chàng trai cầu hôn cô gái trong gia đình này, và cha của cô gái nói với chàng trai: Nếu cậu có thể tìm được những con cá bạc và vỏ sò sáng bóng, tôi sẽ gả con gái của tôi cho cậu. Sau đó, chàng trai cởi truồng lặn xuống biển và bắt những con cá bạc nhỏ về.”

“Tại sao anh ta phải trần tru.ồng?”

“Bởi vì… Bởi vì để trần tru.ồng là sự chân thành lớn nhất đối với đại dương.”

“Sau đó, anh ta cầu hôn thành công?”

“Đương nhiên. Chàng trai đã dành cả trái tim cho cô gái ấy, và họ cũng đã có một đứa con tên là Dứa Lớn, nó ngủ trong nôi trong căn nhà gỗ.” Lương Tị vừa ăn một thanh sữa chua vừa hỏi anh: “Anh có biết Lisa Ono không?”

Trước khi anh có thể trả lời, cô tiếp tục: “Bộ phim vỡ lòng của tôi là Hoàng đế cuối cùng, và Tôn Long là diễn viên đã xuyên suốt thời thơ ấu của tôi. Mẹ tôi là người hâm mộ trung thành của anh ấy. Vào đêm đầu tiên đưa tôi từ trại trẻ mồ côi về, mẹ tôi nói muốn cả nhà ăn mừng, bộ phim chúng tôi xem sau bữa tối là Hoàng đế cuối cùng, sau đó cứ xem đi xem lại, mẹ tôi đã xem nó không dưới hai mươi lần, xem riết mà cuốn băng đó hư luôn.”

“Tôn Long và Ono Lisa là vợ chồng?” Lý Thiên Thuỷ suy đoán.

Lương Tị muốn choáng luôn, “Hai người họ không liên quan gì đến nhau hết.”

“……Xin lỗi.”

“Một người là ca sĩ Nhật Bản, một người là diễn viên Trung Quốc. Làm sao họ có thể là vợ chồng được?” Lương Tị cũng thật phục anh.

“Đầu tiên cô hỏi tôi có biết Ono Lisa không, sau đó lại nói đến Tôn Long. Tôi nghĩ bọn họ có liên quan với nhau.”

Được rồi, Lương Tị thừa nhận rằng suy nghĩ của mình có hơi nhanh, cô nói tiếp: “Năm cấp hai tôi biết được chuyện Tôn Long cũng là trẻ bị bỏ rơi. Lúc đó tôi đã nghĩ, ngày đầu tiên về mà mẹ đã cho mình xem phim Tôn Long đóng như vậy, không biết có thâm ý gì không?”

“Sau này tôi mới biết là mình đã suy nghĩ quá nhiều.” Lương Tị lấy một thanh sữa chua khác ăn.

“Sao cô chỉ ăn thanh sữa chua vậy?” Lý Thiên Thuỷ khó hiểu.

Lương Tị nhìn túi đồ ăn vặt dưới chân, nói: “Giảm cân, chỉ có thanh sữa chua mới không gây béo phì.”

Sau đó thì giải thích: “Tôi mua nhưng không ăn, nguyên nhân chính là vì nó tốt cho việc giảm cân. Tôi không ăn, chỉ nhìn thôi, quá trình này sẽ đốt cháy calo của tôi rất nhanh. Đây là điều mà một huấn luyện viên tôi biết đã nói, anh ta dạy tôi cứ đến giờ ăn là đứng trước cửa nhà hàng nhìn chăm chú vào những món mình muốn ăn, để cơ thể tiết ra… không biết là gì, nhưng nó sẽ làm tôi nhanh giảm cân.”

Sau khi nghe những lời vô nghĩa của cô, Lý Thiên Thuỷ vô cảm gật đầu, bày tỏ sự đồng tình.

“Anh phải giám sát tôi thật tốt, không được để tôi ăn đồ ăn nhiều calo.” Lương Tị trịnh trọng giao phó cho anh.

Lý Thiên Thuỷ tấp vào lề: “Tôi đi xả nước.”

Thấy anh đi rồi, Lương Tị cúi xuống gầm ghế xe, nhanh chóng bóc một miếng thịt bò khô nhét vào miệng, sau đó thò đầu nhìn anh, bên dưới thì lấy tay bóc một miếng khác.

Sau khi ăn miếng thứ hai, Lý Thiên Thuỷ quay lại, cô ngồi ngay ngắn, chống tay lên cằm giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, đợi miếng thịt bò khô trong miệng được nhai và nuốt xuống mới làm như không có chuyện gì xảy ra nghịch điện thoại.

Xe có chút rung, đầu xe hơi lệch hướng, cô nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu nhìn, Lý Thiên Thủy cắn một ngón tay trong miệng, quay đầu nhìn cô, “Sao vậy?”

“Không có gì.” Lương Tị tiếp tục nghịch điện thoại di động.

Lý Thiên Thuỷ hắng giọng, Lương Tị rảnh tay vặn bình giữ nhiệt cho anh, anh uống một ngụm rồi nói: “Từ giờ trở đi cố gắng ăn tối trước bảy giờ. Tôi cũng sẽ giảm cân, thắt lưng quần của tôi bị chật rồi.”

“Được, được, chúng ta nhắc nhở nhau, buổi tối tám giờ tuyệt đối không được ăn.” Lương Tị trợn to hai mắt nói.

“Không có vấn đề.” Lý Thiên Thuỷ trả lời.

Lương Tị lấy bình xịt dưỡng ẩm ra xịt lên mặt. Tia cực tím ở đây rất mạnh nên việc chống nắng và dưỡng ẩm là rất quan trọng. Xịt xong thì xịt luôn cho Lý Thiên Thuỷ, vùng da ở hai bên mũi của anh hơi khô, bị rám nắng nhẹ.

“Sống mũi của anh thật đẹp.” Lương Tị đem khăn che hết mặt, “Lúc trước tôi có một bạn học nữ, bởi vì cánh mũi của cô ấy rất to, khi nhìn vào thì lỗ mũi cứ như hướng ra ngoài. Hai năm trước cô ấy phẫu thuật cắt bỏ, bây giờ trông đẹp hơn rồi.”

“Sống mũi của anh cao, chóp mũi thẳng.” Lương Tị sờ sờ sống mũi của mình, “Sống mũi của tôi có chút lõm xuống, nhìn không được đẹp.” Sau đó nói nhảm: “Nghe nói đàn ông sống mũi cao thì ham mu/ốn tình d.ục rất mạnh…” Ngừng lại, cô vùi đầu tìm đồ ăn vặt dưới ghế, không nói nữa.

Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, cô ngại ngùng mở sữa chua ra ăn, vừa ăn vừa nhìn sa mạc Gobi, nghĩ xem làm thế nào để tỏ ra mình đoan trang.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.