Vậy Cùng Anh Về Nhà

Chương 64



Trong phòng thoáng có ánh sáng, nhiệt độ tăng lên từng chút một.

Ánh đèn cam ấm áp ở đầu giường chiếu xuống làn da trắng hơn tuyết của Tri Miên, rắc lên một vầng sáng màu trắng, cô như đóa hồng đỏ nở trong sương đêm, bị hơi nước làm ướt đẫm, đôi mắt hạnh nhân mê man, đỏ hồng.

Tri Miên nghe thấy lời dụ hoặc của anh, khuôn mặt đỏ bừng, tay chống xuống giường, thân thể hơi đứng lên, muốn tránh sự tấn công mạnh mẽ của người đàn ông, vừa khóc thút thít vừa nói không muốn.

Như thể cực kỳ ấm ức.

Giống như cô bị làm sao vậy.

Lòng bàn tay của Đoạn Chước chạm vào sống lưng mảnh mai của cô, càng ngày càng ấn mạnh cô vào trong lòng, lúc nặng lúc nhẹ mà hôn lên dái tai đỏ bừng mẫn cảm của cô, giọng đầy ý cười: “Được rồi, không cho vào là được, trốn cái gì chứ?”

Anh nghiêng người, để cô bình tĩnh, lấy gối đầu bên cạnh, lót ra sau lưng cô, giúp cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Sau đó Đoạn Chước nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, kéo về hướng mình, gác lên vai anh.

– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—

Người đàn ông nắm quyền chủ động.

Tay Tri Miên siết chặt chăn mỏng, khuôn mặt đỏ đến mức không thể đỏ hơn, nhịn không được mà hừ nhẹ, đầu lại choáng váng.

Cô ngây ngô, sao có thể so với một người thành thạo lão luyện như anh chứ.

Về phương diện này, dường như đàn ông luôn có bản năng tự nhiên, không cần thầy dạy cũng hiểu. Thậm chí, đôi khi, anh còn hiểu cô hơn cả bản thân cô, biết nên ức hiếp cô thế nào, để khiến cô mất hết lý trí mà chìm đắm trong đó.

Tri Miên nhìn lớp mồ hôi mỏng trên cơ bắp rắn chắc cường tráng của người đàn ông, cánh tay xuất hiện những đường gân xanh, như là đang kiềm chế đến cực điểm.

Cô không thể cảm nhận được sự khó chịu này.

Một lúc sau anh mới buông ra, cúi người xuống, vòng tay qua, ôm cô lần nữa, gọi đi gọi lại tên cô, như muốn giải khát.

Tri Miên đối diện đôi mắt đen như mực, ẩn chứa tình yêu của anh, trái tim trở nên ấm áp, nhẹ giọng nói: “Đoạn Chước, em muốn hôn anh…”

Người đàn ông cười, cúi mặt xuống, Tri Miên đặt tay lên vai anh, chủ động dâng đôi môi đỏ mọng lên.

Đầu óc cô như mất kiểm soát, nụ hôn dần chệch sang hướng khác.

Dần dần, hô hấp của Đoạn Chước trở nên hỗn loạn, ánh mắt càng ngày càng tối.

Một lúc sau, một thứ gì đó đã bị ném vào thùng rác.

Tri Miên đỏ bừng cả tai, dừng lại vài giây. Đoạn Chước cúi người hôn cô, tay đè lên tóc cô, nặng nề thở hắt ra một hơi, hai mắt đỏ bừng, giọng nói hoàn toàn khàn khàn: “Miên Miên…”

Cô gái nhỏ vẫn luôn thẹn thùng, nếu có, thì đều là do người đàn ông chủ động nhắc trước.

Nhưng bởi vì thích anh, nên cô cũng muốn lấy lòng anh, giống như ngày hôm qua anh đã lấy lòng cô.

Cô sẽ làm cái này.

Lúc trước, Đoạn Chước đã dạy rồi.

Lần đầu tiên dạy cô, Tri Miên đỏ bừng cả mặt, muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn bị anh dỗ dành, mặc anh muốn làm gì thì làm.

Giờ phút này, Đoạn Chước nhìn động tác ngây ngô của cô gái nhỏ, lại giống như liều thuốc độc chết người nhất, ánh mắt anh nóng rực, để mặc cô ôn lại những gì đã được học lúc trước, tiếp tục thử thăm dò vùng đất mới.

Cho đến khi giọng nói của Đoạn Chước càng lúc càng không kiềm chế được, anh mới kéo cô lên, ôm lấy cô lần nữa, rồi hôn cô như vũ bão, cướp đoạt hơi thở của cô.

Có người nói, khi tình yêu nồng nàn, thì hành động đều sẽ mất đi lý trí.

Tri Miên ôm chặt lấy anh không chút ngại ngùng, nhào vào lòng anh, vùi đầu vào cổ anh, thút thít, cảm thấy anh hoàn toàn phát điên vì cô.

Tiếng sóng biển cuối cùng cũng lắng xuống, một con hải âu lặng lẽ đáp xuống bãi đá ngầm bên bờ biển.

Mồ hôi mỏng thấm ra ngoài da, làm ướt đẫm thân thể, cho thấy vừa rồi họ đã vui vẻ cỡ nào.

Sau khi bình tĩnh lại, Đoạn Chước rũ mắt nhìn cô, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua đôi môi đỏ mọng nước của cô, âm thanh khàn khàn, thì thầm bên tai cô: “Bé con, em làm anh chết mất.”

Lúc này, cảm giác ngại ngùng hoàn toàn bùng nổ trong lòng Tri Miên, làm cô đỏ hết cả mặt.

Đoạn Chước một tay ôm cô, hơi đứng dậy, đi đến đầu giường lấy hộp giấy, lau qua trước cho cô, Tri Miên sờ lên khăn trải giường ướt đẫm mồ hôi, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cái này cũng phải thay nữa…”

“Được, chút nữa anh sẽ thay.”

Những chuyện riêng tư này, từ trước đến nay đều là Đoạn Chước xử lý, sẽ không để nhân viên vệ sinh vệ sinh, hơn nữa, sáng nay, sau khi nhân viên vệ sinh đến, Đoạn Chước cũng dặn dò, là không cần vào phòng ngủ chính dọn dẹp.

Cũng quá là giấu đầu lòi đuôi.

Đoạn Chước đứng dậy, xuống giường, bế cô lên. “Đi tắm rửa chút nào.”

Anh sợ cô ngủ thế này sẽ rất khó chịu.

Bước tới phòng tắm, Đoạn Chước nghĩ tới cái gì, đột nhiên nở nụ cười, nhàn nhạt nói: “Còn không phải là vẫn phải cùng nhau tắm rửa sao.”

Tri Miên xấu hổ, treo người trên người anh như koala. Giờ phút này, mí mắt cô rũ xuống, mệt đến mức không muốn nhúc nhích, mặc cho anh trêu chọc hai câu, dù sao thì lần nào anh cũng đều phục vụ cô rất tốt, tất nhiên là không loại trừ khả năng là, đôi khi đang tắm rửa, anh lại giở trò chơi xấu.

Sau khi hai người tắm rửa xong, Đoạn Chước bước ra khỏi phòng tắm, khăn tắm buộc ngang hông, dọn dẹp phòng.

Tri Miên mặc lại váy ngủ có dây đeo, bước đến trước gương trên bồn rửa mặt, nhìn thấy mấy vết dâu tây rõ ràng trên cổ, bất lực thở dài.

Mùa này thì cô biết mặc quần áo kiểu gì đây!

Đáng lẽ vừa rồi không nên mặc anh tùy ý làm bậy như thế.

Sau khi Tri Miên sửa sang xong hết, bước ra khỏi phòng tắm, thì cảm thấy không khí “đặc biệt” trong phòng đã tan biến.

Đoạn Chước vừa dọn dẹp xong, quay đầu nhìn thấy cô gái nhỏ, đi tới bế cô lên, đặt xuống giường lớn khô ráo mềm mại.

Tri Miên chui vào trong chăn, Đoạn Chước vươn tay ôm lấy cô vào lòng, nghiêng người nhìn cô.

“Đêm nay có thể nghỉ ngơi được không…”

Cô xin tha.

Tối hôm qua, khi Tri Miên sắp ngủ, thì Đoạn Chước lại bắt nạt cô.

Người đàn ông cong môi. “Được rồi, nể tình tối nay em ngoan ngoãn.”

Cô đỏ mặt đánh anh một chút, tay bị nắm lấy, Đoạn Chước nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay cô, cười nói: “Bé con, sao em thích khóc vậy chứ?”

“…”

Cô cũng có muốn đâu…

Nhưng dường như tuyến lệ của cô rất dễ bị kí ch thích, nhất là khi anh bắt nạt cô vào những lúc đặc biệt, cô cứ như thể một cái máy khóc vậy, nước mắt lưng tròng.

“Em có biết, em càng khóc, thì càng khiến anh muốn bắt nạt em hơn không.”

Tri Miên nói. “Tại sao anh lại xấu như vậy chứ…”

Anh cười đắc ý. “Chẳng phải anh vẫn luôn xấu như thế này sao? Cũng đâu phải ngày đầu tiên em quen biết anh?”

Người này, từ trước đến nay, chưa bao giờ biết hai chữ xấu hổ viết thế nào hết.

Đoạn Chước nhìn cô, khẽ cong khóe miệng: “Trước đây, sau khi chia tay, anh không thể tưởng tượng được cảnh em sẽ nằm trong vòng tay người đàn ông khác như thế này.”

Sau khi nhận ra cô đã thực sự rời xa anh, Đoạn Chước mới biết mình đã mất đi những gì.

Anh suy nghĩ, liệu cô có bắt đầu một tình yêu mới, đặt tất cả tình yêu của mình vào người đàn ông khác không, sự dịu dàng và ngọt ngào, vui vẻ và rung động của cô, tất cả đều không còn thuộc về anh nữa. Có lẽ, cô cũng sẽ yêu người đàn ông đó đến mức không thể buông bỏ, giữa họ có thật nhiều đêm mặn nồng bên nhau.

Tri Miên nghe xong, thấp giọng nói: “Chỉ là trước đây, em cảm thấy, anh không thích em nhiều đến vậy.”

Vì vậy, cô mới cảm thấy rằng, anh không quan tâm cô.

“Không phải, chỉ là anh không quen treo mấy lời đường mật trên miệng thôi.” Đoạn Chước mổ lên môi một cái. “Bây giờ em còn nghĩ như vậy không?”

Tri Miên mỉm cười. “Đương nhiên là bây giờ tôi biết rồi, cho nên, thích thì vẫn phải nói ra. Con gái luôn thích nghe lời ngon tiếng ngọt mà…”

Đoạn Chước nghe ý kiến: “Vậy sau này anh sẽ nói nhiều hơn.”

Giờ đây, anh đã hiểu rằng, cô gái nhỏ nhà anh giống như một đứa trẻ, bởi vì khi còn nhỏ, cô đã trải qua cuộc sống khó khăn như vậy, nên cô đặc biệt khao khát tình yêu như trong truyện cổ tích. Tình yêu của cô sẽ không bị trộn lẫn với những thứ trần tục, mà trong sáng và thuần khiết đến lạ thường.

Cái cô muốn, thực ra rất đơn giản, chỉ là trước đây, anh vẫn luôn xem nhẹ nhu cầu sâu kín nhất của cô, không hiểu cô muốn gì.

Nhưng cũng may, bây giờ anh đã hiểu.

Tri Miên dựa vào trên vai anh, dần dần buồn ngủ, lẩm bẩm nói: “Đoạn Chước…”

“Hửm?”

“Anh phải đối xử tốt với em đấy…”

Người đàn ông nhẹ nhàng hất mấy sợi tóc mái trên mặt cô ra, hôn nhẹ xuống: “Nhất định, anh hứa.”

——-

Giữa tháng 5, vải đã chín, thịt quả trong như pha lê, cho thấy mùa hè đang đến gần.

Tri Miên nhận được hai tin cực kỳ vui, đầu tiên là tác phẩm của cô đã lọt vào danh sách tranh giải Vàng của cuộc thi Trí Thái, có cơ hội đoạt giải.

Thứ hai là IP (1) “Gió mùa tháng tám” của cô đã được một công ty điện ảnh coi trọng, bên kia muốn mua bản quyền chuyển thể thành phim, công ty hsbd tranh thủ đàm phán mức giá tốt nhất cho cô, hy vọng có thể trở thành IP hot nhất của công ty năm nay.

Nếu một bộ truyện tranh có thể được dựng thành người thật, cũng có nghĩa là, một khi các tác phẩm phim ảnh trở nên nổi tiếng, thì mức độ nổi tiếng của Tri Miên sẽ tăng lên rất nhiều, và cô cũng sẽ xuất hiện trước công chúng với thân phận ưu tú hơn.

Cuối cùng, hsbd đã giúp cô chốt giá một triệu. Buổi chiều cùng ngày, Tri Miên ở trên giường, vừa ngủ trưa dậy, sau khi nhận được tin nhắn báo giá, cả người Tri Miên đều trở nên kích động đến mức nhảy dựng lên, nhanh chóng xuống giường, bước ra khỏi phòng ngủ, gọi tên Đoạn Chước.

Người đàn ông đang tập thể dục ở nhà, nghe thấy giọng nói vội vàng của Tri Miên, còn tưởng là có chuyện gì, nên lập tức đứng dậy, bước ra ngoài, Tri Miên nhìn thấy anh, liền kích động nhào đến. “Đoạn Chước!”

“Có chuyện gì mà sao vui vẻ vậy?”

“Bán được rồi, bán được rồi! Bản quyền phim ảnh của em đã được bán rồi!”

Đoạn Chước nhìn bộ dạng hưng phấn của cô, khóe mắt mang theo ý cười: “Không phải anh đã nói rồi sao? Nhất định là không có vấn đề gì đâu.”

“Em không ngờ, hơn nữa, giá cả cho em cũng rất tốt…”

Tri Miên nói giá cả, Đoạn Chước vỗ vỗ đầu cô, cười trêu chọc. “Bây giờ người nào đó đã là phú bà nhỏ rồi ha.”

Hạnh phúc đến quá nhanh, Tri Miên cảm thấy hơi ngoài sức tưởng tượng, cứ cảm thấy như đang mơ.

Cô cười nói: “Sau này em trở thành phú bà nhỏ, là có thể bao nuôi tiểu thịt tươi (2) rồi.”

Anh híp mắt, giữ gáy cô: “Bao nuôi cái gì?”

Mắt Tri Miên cong cong. “Hay là anh biến thành tiểu thịt tươi, để cho em bao nuôi một chút đi? Anh muốn gì em cũng đều mua cho anh, tuyệt vời luôn…”

Đoạn Chước ôm chặt cô, bế cô đi vào phòng ngủ chính, nhàn nhạt nhướng mày: “Có phải chợp mắt xong đã cảm thấy sung sức rồi không? Hay là chúng ta làm chút chuyện khác nhé?”

Tri Miên sợ hãi đến mức lập tức nhận sai: “Em sai rồi, em sai rồi…”

Nhảy xuống khỏi người anh, Tri Miên nói. “Biên tập của em nói là, ngày mai, em và chị ấy sẽ phải đến Bắc Thành để ký hợp đồng.”

“Phải đi bao lâu?”

“Chắc một hai ngày là đủ.”

Nếu Đoạn Chước nhớ không lầm, thì ngày kia hình như là sinh nhật của anh.

Tri Miên mỉm cười. “Vậy em đi đọc sách trước đây, anh tiếp tục tập luyện đi, em không quấy rầy anh nữa.”

Tri Miên nhanh chóng chui vào phòng mình, Đoạn Chước đi tập luyện, chạy nốt, xong thì đi tắm.

Sau khi tắm xong, anh ngồi bên giường lau tóc, lấy điện thoại di động, mở lịch ra, quả nhiên, ngày kia là sinh nhật của mình.

Tuy nhiên, anh quá coi trọng sinh nhật của mình, cũng chỉ là một ngày bình thường, nhưng cô gái nhỏ lại đặc biệt để ý những ngày này, trước kia, khi ở bên cô, cô đều sẽ tổ chức cho anh.

Nhưng lần này, Tri Miên muốn đi Bắc Thành, chắc là không có thời gian, sinh nhật này của anh cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Đoạn Chước không định cố ý nhắc tới chuyện này.

Buổi tối, Đoạn Chước xử lý công việc trong phòng sách xong, rảnh rỗi mà lướt lướt vòng bạn bè trên WeChat của mình, thì thấy hai giờ trước, một bạn học nam cùng lớp ngày trước đã đăng một status như sau: [Được bạn gái chuẩn bị sinh nhật bất ngờ cho [trái tim] Thêm một tuổi mới, tình yêu bước sang năm thứ ba [trái tim] [trái tim]]

Những hình ảnh kèm theo bên dưới là hình ảnh về bữa tối dưới ánh nến, cũng như những bức ảnh selfie thân mật của bạn nam này với bạn gái.

Trông thật ấm áp và ngọt ngào.

Nhiều người bên dưới đã gửi lời chúc phúc, còn mắng là cái đồ phát cơm chó không biết xấu hổ.

Đoạn Chước nhớ tới, từ trước đến nay, anh và Tri Miên chưa từng khoe khoang như vậy.

Đoạn Chước nhìn, đầu lưỡi chạm vào vòm miệng, trong lòng đột nhiên cảm thấy không vui, nhưng không biết vì sao lại không vui.

Anh lơ đãng, tình cờ trượt xuống, nhìn thấy một status đêm khuya của một người bạn khác vào lúc 1 giờ sáng:

[Đợi cả ngày hôm qua mà vẫn không đợi được một câu chúc mừng sinh nhật của cô ấy, thậm chí bốn chữ đơn giản cũng không có. Tình yêu này mệt mỏi quá, cô ấy không nhớ rõ sinh nhật của tôi, liệu trong lòng còn quan tâ m đến tôi không? Chung quy là vẫn không đợi được, vậy thì sao phải đợi nữa?]

Phía dưới còn có một bình luận của một người bạn: [Không phải hôm qua có người đã đăng status chúc mừng sinh nhật cậu trên vòng bạn bè sao? Sao bạn gái của cậu có thể không nhìn thấy chứ? Người anh em à, tớ thấy tình cảm của hai người nên bỏ đi thôi.]

Đoạn Chước: “…”

Tại sao lại có nhiều người vào ngày sinh nhật chết tiệt này?

Trong lòng Đoạn Chước xẹt qua cảm giác bực bội, anh tắt máy, một lúc lâu sau mới đứng dậy đi về phòng ngủ chính.

Mở cửa bước vào, anh nhìn thấy Tri Miên đang ngồi trên thảm, thu dọn hành lý.

Anh đi tới bên cạnh, ngồi xuống, thuận thế ôm lấy cô, Tri Miên sửng sốt một hồi, mới quay đầu nhìn anh: “Đoạn Chước…”

Anh nghịch hành lý trong vali của cô. “Dọn xong rồi sao?”

“Vâng, em không mang nhiều đồ lắm.”

Người đàn ông im lặng một lúc, nhàn nhạt hỏi: “Ngày kia có thể về được không?”

“Lâm Linh nói với em là muốn em ở Bắc Thành chơi cùng chị ấy thêm vài ngày. Đằng nào cũng là một công đi, em định ký hợp đồng ở đó xong, chơi hai ngày, rồi mới trở về, được không?”

Ánh mắt Đoạn Chước hơi tối sầm lại.

Anh li.ếm răng hàm sau. “Muốn đi du lịch… Cũng có thể đi vào thời gian khác mà?”

“Lần này bàn chuyện xong thi đi chơi luôn, cũng chỉ có hai ngày thôi mà.” Tri Miên cười hôn lên cằm anh. “Sao vậy, có hai ngày mà vẫn không nỡ thả em đi à?”

Nhưng mà anh muốn cô ở cùng anh trong ngày sinh nhật của anh.

Nhưng một câu ra vẻ như vậy, anh cũng không định nói ra.

Đoạn Chước nhíu mày, nhìn sườn mặt trắng nõn của cô, nói nhỏ bên tai cô. “Em thật sự quên mất, ngày kia là ngày gì sao?”

“Ngày gì…”

Cô suy nghĩ một chút, rồi vỗ vào chân mình. “A, em nhớ rồi!”

Mày Đoạn Chước giãn ra.

“Anh nhắc em mới nhớ, ngày kia em vốn định đi làm t ình nguyện ở cô nhi viện! Em còn chưa xin nghỉ với bọn họ, bây giờ em đi báo ngay đây!”

“…”

Tri Miên chống khuỷu tay lên vai anh, đứng dậy, đi đến bên cạnh, cầm nhận điện thoại.

Đoạn Chước ngồi tại chỗ, sắc mặt rất đen.

Vậy mà cô lại quên sinh nhật anh?

Rõ ràng lúc trước cô nhớ rất rõ, trước nửa tháng đã bắt đầu đánh quanh co lòng vòng hỏi anh muốn quà sinh nhật là gì, sau một năm chia tay, bây giờ cô quên rồi sao?

Trong đầu Đoạn Chước bất giác nghĩ đến hai status mà mình nhìn thấy, một cái trên trời, một cái dưới đất, càng cảm thấy chán nản.

——-

Đoạn Chước cảm thấy, Tri Miên đang cố ý tạo bất ngờ cho mình.

Có lẽ là ngày mai cô sẽ không đi đâu cả, chỉ cố ý muốn lừa anh thôi?

Vì vậy, sáng sớm hôm sau, Đoạn Chước kiên quyết nói là muốn chở cô ra sân bay, nhưng không ngờ lại nhìn cô đi vào chỗ check-in.

Vài giờ sau, máy bay hạ cánh thuận lợi ở Bắc Thành, cô thậm chí còn quay video gửi cho anh…

Trong câu lạc bộ, Đoạn Chước ngồi trên bàn làm việc, cúi đầu nghịch điện thoại, một lúc sau, cửa bị đẩy ra. “Tiểu Đoạn—”

Đoạn Chước giương mắt, nhìn thấy Gia Cát Vũ, ánh mắt u ám: “Đời này các anh không định học cách gõ cửa à?”

Gia Cát Vũ cười. “Chẳng phải là biết Tiểu Tửu không đến cùng cậu sao? Làm sao vậy? Hôm nay em ấy không ở cùng cậu à?”

Những lời này chọc thẳng vào lòng Đoạn Chước.

Anh ngoảnh mặt đi: “Cô ấy đang đi công tác.”

“Đi công tác? Không phải ngày mai là sinh nhật cậu sao?”

Đoạn Chước khẽ cau mày. “Ngay cả anh cũng nhớ sao?”

Gia Cát Vũ đi tới gần anh, khoác vai anh. “Làm ơn đi, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, đương nhiên là anh nhớ chứ. Cái mà mà ngay cả anh cũng nhớ sao? Ý của cậu là… Tiểu Tửu đã quên rồi hả?”

Đoạn Chước không nói, coi như là cam chịu.

Gia Cát Vũ kiềm chế vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, an ủi: “Nhưng không sao, không phải là trước nay cậu không để ý nhiều đến sinh nhật sao? Nhưng nếu ngày mai Tiểu Tửu không ở đây, là anh em, ngày mai anh sẽ giúp cậu tổ chức sinh nhật, ok không? Ngày mai anh sẽ thêm mấy người bạn đến tổ chức cho cậu.”

“Sinh nhật cùng các anh sao?”

“Này, lời này của cậu cũng có chút quá đáng nha. Tổ chức sinh nhật cho cậu mà cậu còn không vui. Ngoại trừ anh, thì còn có ai như vậy tận tâm với cậu như vậy nữa chứ?!”

Đoạn Chước liếc anh ấy một cái. “Mới vừa ăn cơm trưa, đừng khiến cho em nôn ra.”

Gia Cát Vũ cười. “Được rồi, ngày mai sẽ tổ chức cho cậu nha.”

——

Sáng sớm hôm sau, Đoạn Chước tỉnh lại. Sau khi rời giường, anh cầm điện thoại lên, thấy có mấy tin nhắn đến, ba mẹ anh đều gửi lời chúc mừng sinh nhật. Bao gồm cả trên Weibo, rất nhiều fans đang chúc anh sinh nhật vui vẻ.

Thanh thông báo trên cùng cũng xuất hiện thông báo.

Anh vội mở ra xem, nhưng lại là: [Chào buổi sáng! Bọn em đã ăn sáng ở khách sạn, bữa sáng ở khách sạn này ngon lắm luôn!]

“…”

Cô hoàn toàn không đề cập đến chuyện này.

Cô thực sự đã quên rồi sao?

Đoạn Chước mở ra tin nhắn của Gia Cát Vũ và Tư Mã Thành trong nhóm ra, hai người đều nhắn tin chúc mừng sinh nhật anh.

Đoạn Chước suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: [Sinh nhật em, các anh chỉ gửi một tin nhắn như vậy thôi sao?]

Gia Cát Vũ: [? Nếu không thì sao?]

Tư Mã Thành: [Cậu muốn làm gì?]

Đoạn Chước: [Đăng lên vòng bạn bè.]

Hai người:???

Người này có bị sao không vậy?

Bảo họ đăng status chúc mừng sinh nhật anh lên vòng bạn bè á? Người này trở nên khoe khoang như vậy từ bao giờ thế?!

Đoạn Chước: [Như vậy thì lời chúc của hai người có vẻ chân thành tha thiết hơn một chút.]

Hai người: “…”

Năm phút sau, Gia Cát Vũ gửi tin nhắn tới: [Anh đăng rồi, cậu xem đi, anh thấy anh cực kỳ chân thành luôn.]

Đoạn Chước nhấp vào WeChat, nhìn thấy status đầu tiên trong vòng bạn bè: [Một đám mây có thể bay trong bao lâu? Một cơn mưa có thể rơi trong bao lâu? Một bó hoa có thể nở trong bao lâu? Một nụ cười có thể giữ trong bao lâu? Nếu hỏi anh rằng, anh có thể chúc phúc cậu trong bao lâu? Thì anh sẽ nói: Tim đập bao lâu, thì sẽ chúc phúc bấy lâu! Trong ngày đặc biệt của cậu, hãy tiếp nhận lời chúc chân thành nhất của anh – Đoạn Chước, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!]

Đoạn Chước: “…”

Cái của nợ gì đây trời.

Nhưng để cho cô gái nhỏ nhìn thấy, anh nhịn.

Nếu Gia Cát Vũ đã đăng như vậy, thì Tri Miên nhất định sẽ biết, đúng không? Nói không chừng, cô sẽ quay về vì anh thì sao?

Nhưng mà, sau cả ngày trời, đến đêm, Đoạn Chước bị Gia Cát Vũ đưa tới phòng riêng, trên đường, anh đã hỏi không biết bao nhiêu lần. “Tri Miên có like bài của anh không?”

“Không…” Gia Cát Vũ trọc đầu. “Anh vừa mới xem giúp cậu ba phút trước đấy!”

Đoạn Chước nhìn anh ấy hồi lâu, Gia Cát Vũ đối diện ánh mắt anh: “… Gì đấy?”

Người đàn ông hơi nhướng mày: “Cô ấy và các anh đã cố ý lên kế hoạch đúng không? Thật ra cô ấy đang đợi em trong phòng riêng chứ gì?”

Gia Cát Vũ bất lực cười. “Anh giai à, cậu đừng tự tạo kinh ngạc cho mình như thế.”

“…”

Hai người đi đến một hội quán cao cấp, đẩy cửa phòng riêng, bước vào. Diện tích bên trong rất lớn, hai cánh cửa sổ sát đất lớn, cao gần 6m chiếu sáng cả bên trong.

Bên trong có hơn chục người, có bàn ghế, quầy bar và sofa, và đủ loại bàn bi-a.

Bên ngoài có ban công lộ thiên rộng như một bể bơi, có thể ngồi ngắm toàn cảnh thành phố Lâm nhộn nhịp về đêm, sang trọng lạ thường.

Tuy nhiên, Đoạn Chước nhìn chung quanh, thật sự không nhìn thấy bóng dáng Tri Miên.

Mấy người bạn sôi nổi chào đón họ. “Anh Chước, chúc mừng sinh nhật!”

“Anh Chước, cuối cùng anh cũng đến rồi!”

Đoạn Chước thu hồi suy nghĩ, cùng bọn họ bước vào.

Anh ngồi trên sofa, cầm ly champagne, trò chuyện, cười đùa cùng mấy người bạn. Hôm nay có rất nhiều bạn bè đến, Đoạn Chước ở chung với họ, cảm xúc cũng phân tán đi một chút.

Một lúc sau, Gia Cát Vũ đứng bên ngoài, hét vào trong: “Tiểu Đoạn, chúng ta ra ngoài cắt bánh kem đi!”

“Đi thôi, anh Chước! Chúng ta đi ra ngoài đi!”

Đoạn Chước lười biếng đứng dậy, bước ra ngoài, đạp lên sàn gỗ, làn gió mát lạnh chậm rãi thổi vào mặt, lúc này, màn đêm đã buông xuống, bầu trời xanh thẫm bên ngoài điểm xuyết những vì sao, ánh đèn lộng lẫy, phóng mắt nhìn ra xa, khung cảnh mênh mông.

Đoạn Chước đút một tay vào túi áo hoodie, đi đến cuối ban công, nhìn cảnh đêm, hơi cong khóe môi, nói với Gia Cát Vũ:

“Sao anh lại tổ chức sinh nhật hoành tráng như vậy cho em thế?”

Còn tìm tới cả chỗ này.

“Thế nào, có thích không?”

Đoạn Chước cười nhẹ: “Cũng tạm.”

Gia Cát Vũ cười nói: “Vậy mà còn cũng tạm, đến đây đến đây, nếu bánh sinh nhật được mang đến đây, thì nhất định không phải cũng tạm nữa!”

Gia Cát Vũ búng tay một cái ở phía sau, vài giây sau, Đoạn Chước liền nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào truyền tới từ sau lưng: “Happy birthday to you, happy birthday to you…”

Đoạn Chước nghe thấy âm thanh quen thuộc, sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng quay người lại, khuôn mặt của Tri Miên đập vào mắt ——

Khuôn mặt của cô gái rất xinh đẹp, đôi mắt như hồ nước mùa thu trong vắt, lấp lánh sóng nước, đôi môi đỏ mọng cong cong xinh đẹp, mái tóc dài mượt xõa sau lưng. Cô mặc chiếc váy dài màu tím, gió đêm thổi làm làn váy bay phấp phới, tung bay như sóng nước.

Tri Miên đẩy xe có bánh sinh nhật, gương mặt nhiễm màu cam nhạt của ánh nến, chậm rãi đi về phía anh.

Tri Miên làm lu mờ tất cả mọi thứ xung quanh.

Liếc mắt một cái, Đoạn Chước đã hoàn toàn khắc sâu vào trong lòng.

Cho đến khi Tri Miên đi tới gần anh, cười với anh: “Đoạn Chước, sinh nhật vui vẻ.”

Tất cả bạn bè bước ra, vỗ tay rào rào, nhao nhao ồn ào, người đàn ông rũ mắt nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa, sau đó ôm cô vào lòng.

Trái tim anh quay cuồng cảm xúc, nhìn cô: “Bọn họ đều biết sao? Đây là bất ngờ em tặng cho anh à?”

Tri Miên cười: “Sao em có thể quên sinh nhật anh được chứ? Tất nhiên là em luôn nhớ rồi.”

Hôm qua, cô ký hợp đồng, cố ý lừa anh là muốn chơi ở Bắc Thành thêm mấy ngày, thật ra là sáng nay cô đã gấp gáp trở về.

Từ trước tới nay, anh luôn khiến cô ngạc nhiên, lần này, cô cũng muốn tặng anh một bất ngờ.

Một người bạn bên cạnh nói đùa: “Người nào đó còn đoán là người ta đã quên sinh nhật mình đó nha. Tất cả kế hoạch hôm nay đều là cô ấy chuẩn bị đấy!”

Tri Miên ngượng ngùng cười cười, kéo Đoạn Chước tới trước bánh kem:

“Anh mau thổi nến đi.”

Anh cúi người, trực tiếp thổi nến, Tri Miên kinh ngạc: “Anh còn chưa ước mà!”

Đoạn Chước cong môi nhìn cô: “Tâm nguyện nhất của anh đã được thực hiện, còn cần ước cái gì nữa?”

Có thể ở cùng cô mãi mãi, chính là nguyện vọng lớn nhất của anh.

Tri Miên không khỏi cong môi, sau đó Đoạn Chước lại ôm cô vào lòng.

Gió đêm chậm rãi, trăng sao trên cao, vạn vật đều trở nên mộng ảo.

Đoạn Chước giữ gáy Tri Miên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hạnh nhiễm đầy ánh sao của cô, khàn giọng nói: “Miên Miên, bây giờ anh muốn hôn em.”

Trái tim Tri Miên chợt rung động.

Nụ hôn rực lửa của người đàn ông rơi xuống.

(1) IP: Chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.

(2) Tiểu thịt tươi: là khái niệm đặc biệt, được nền giải trí Hoa ngữ khai sinh và dần phổ biến rộng rãi trên toàn Châu Á để chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính (unise.x).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.