Trong tiếng gió bão sấm chớp, cá Nheo từ đám cỏ lau giữa ao đi lên bờ.
Trên bờ, một nam tử mặc đồ đen đứng đó. Bầu trời âm u, càng tăng thêm vẻ lạnh
lùng của hắn.
Mây đen thỉnh thoảng lại lóe lên ánh chớp, khiến khung cảnh vô cùng quỷ
dị.
“Thời hạn ba ngày đã đến, Nhạc Tuyển, ngươi muốn thế nào?” Hắc Xà mở miệng
hỏi.
Cá Nheo chắp tay sau lưng, mỉm cười, “Ngươi nói xem?”
Hắc Xà nhẹ nhàng nhắm mắt lại, “Ta đã nói rồi, hôm nay, ta sẽ san bằng nơi
này.”
Cá Nheo nhìn hắn, “Huyền Thanh sẽ không ra khỏi giếng… Ngươi san bằng nơi
đây vì cái gì?”
“Ta không tin…” Hắc Xà đáp, “Ta không tin nàng có thể nhìn ngươi chết.”
“Vì sao không thể?” Cá Nheo hỏi lại.
Giọng nói của Hắc Xà thật sự ảm đạm, “Nàng thích ngươi…”
Cá Nheo cười khổ, lắc đầu, “Ngươi vẫn không hiểu…” Quanh người nó bị một
tầng sáng nhàn nhạt bao phủ, thanh âm cũng vì thế mà trở nên nhẹ nhàng mơ hồ,
“Ngươi chán ghét khuôn mặt này như vậy… Cứ hủy diệt đi, xem nàng có xuất hiện
hay không…”
Hắc Xà nhíu mày, “Ngươi nói cho rõ, ta làm theo lệnh trời, chứ không phải vì
ân oán cá nhân.”
“Lệnh trời cũng được, ân oán cá nhân cũng tốt. n oán ngàn năm, hôm nay kết
thúc luôn đi…”
Trong sát na, tiếng sấm rền vang, tưởng như nứt trời.
…
…
Cá Chép vọt tới ao đầu tiên, rừng trúc đã bị bén lửa, cháy hừng hực trong mưa
gió.
“Ối! Gọi 119!” Cá Chép chưa kịp nhìn kỹ hoàn cảnh chung quanh đã vội vã la
lớn.
Hồ Ly liếc nó một cái, “Ngươi là Cá Chép tinh! Không thi triển Hoán Thủy Chú
đi!!!”
Cá Chép vẻ mặt đau kịch liệt, “Học nghệ không tinh…”
Hồ Ly sững người, rồi quay đầu nhìn Cá Chuối, “Ngươi thì sao?”
Cá Chuối vẻ mặt cũng đau đớn kịch liệt, “Học nghệ không tinh…”
Hồ Ly hóa đá, “Bàng… Bàng Bàng… Ngươi…”
Con Cua bước ra, “Ta biết!” ngón cái trên tay phải đặt lên ngón áp út, quát
lên: “Hoán Thủy Chú!”
Nước trong ao nháy mắt cuồn cuộn dâng lên, lao về phía rừng trúc.
Ngọn lửa tắt ngấm, nhưng đám tôm cá trong ao bị mất nước đang liều mạng giãy
dụa.
“Rừng trúc cháy…” Cá Chép cảm thán nói.
“Họa lây ao cá…” Cá Chuối cảm thán tiếp lời.
“Hai ngươi nghiêm túc một chút đi!!!” Con Cua, Hồ Ly và Thính Thông đồng thời
hét lên.
Ngay lúc đó, sấm sét lóe lên đồng loạt đánh thẳng về phía cả đám.
“Cẩn thận.” Một tiếng nói rõ ràng vang lên, sấm sét lướt qua đám người và
yêu, đánh nát tảng đá to phía xa.
Khi nhìn rõ người kia, đám người và yêu đều kinh ngạc.
Thiếu niên này mới tuấn tú làm sao! Mái tóc dài đen nhánh bị mưa thấm ướt,
nước đọng trên tóc rơi xuống vầng trán trơn bóng như ngọc. Cặp lông mày gọn gẽ
với hàng mi đen, đôi mắt xanh sậm tựa như phỉ thúy, lấp lánh hữu thần. Cho dù
đang nhíu mày, bờ môi hơi nhếch, nhưng không hề ảnh hưởng, tinh khiết như
nước.
“Sao thế?”
Dung mạo xuất trần cả giọng nói cũng nhẹ nhàng thanh tao, tựa như âm thanh
của tự nhiên.
“Ngươi là ai?” Con Cua ngó cả đám người với yêu đang ngây ngốc xung quanh,
đành phải tự hỏi.
Thiếu niên ngạc nhiên, rồi lập tức thở dài, “Ta là lão Niêm.”
Lời này vừa nói ra, Con Cua cũng ngây ngốc luôn.
Cá Nheo quơ quơ tay, cả đám không hề có phản ứng.
“Ở đây rất nguy hiểm, các ngươi mau về chỗ của Ếch đi. Nhớ chưa?” Cá Nheo dặn
một câu, rồi xoay người tiếp tục chiến cuộc.
Một khắc sau đó, tiếng kêu hoảng sợ vang vọng khắp nơi.
“Lão Niêm?!?!?!” Cá Chuối và Cá Chép cầm tay nhau, không thể tin nổi gọi
to.
Hồ Ly ôm mặt thật chặt, “Ta đang nằm mơ, ta đang nằm mơ…”
Thính Thông vò mạnh tóc, “Không thể nào, không thể nào…”
Con Cua ngồi sụp xuống, nhổ tung đám cỏ, “Bàng Bàng phải đến bao giờ mới có
tài năng tu ra hình dáng như thế đây…”
…
“Cả nhà bình tĩnh!” Trong cơn hỗn loạn, Cá Chép rất có phong phạm lãnh tụ hô
lên.
Cả đám lặng im.
“Mục đích của chúng ta đến đây không phải là để kinh ngạc! ” Cá Chép vô cùng
nghiêm túc nói.
“Nói rất đúng! Lý Tử!” Cá Chuối đồng tình.
“Không sai, chúng ta đến để cứu lão Niêm!” Hồ Ly gật mạnh đầu.
“Đúng a, quên mất việc chính.” Thính Thông nói.
“Nhưng, Bàng Bàng có câu hỏi…” Con Cua giơ tay, “Làm sao cứu?”
= =|||
“Bây giờ, chuyện đã đến thế này mà còn hỏi thẳng, thật khiến người ta đau
lòng….” Cá Chép khóc không ra nước mắt.
Người và yêu bất lực nhìn bầu trời bão táp, sấm chớp liên miên.
Con Cua thấy mình hỏi sai vấn đề. Nó cúi đầu, nghĩ nghĩ, lớn tiếng nói: “Bàng
bàng không sợ, Bàng Bàng sẽ dùng Hoán Thủy Chú!”
Cả đám nhìn nó.
Con Cua chỉ lên trời, “Các ngươi xem, thiên binh thiên tướng không phải chỉ
có một người thôi sao? Chúng ta đông như vậy, nhất định sẽ có cách!”
“Bàng Bàng ~~” cả đám người và yêu cảm động.
“Đúng rồi! Chúng ta nhiều yêu đè bẹp ít tiên, tuyệt đối không thành vấn đề!”
Cá Chép nói, “Tuy rằng ta học nghệ không tinh, không dùng được Hoán Thủy Chú,
nhưng Tụ Phong Chú vẫn dùng được!”
“Đúng! Ta cũng biết!” Cá Chuối cũng nói.
“Hắc Tử! Không thẹn là huynh đệ tốt của ta!” Cá Chép nghiêm túc nói.
“Lý Tử!”
“Hắc Tử!”
…
Chúng nó nhìn nhau.
Trước kia, có một con Cá Chuối không muốn ăn cá. Và một con Cá Chép thích lên
bờ nghe buôn chuyện.
Sau này, Cá Chuối không cần phải ăn cá, nhưng nó lại không biết nên ăn gì mới
tốt. Lúc này, nó gặp gỡ Cá Chép thích bánh đậu.
Sau này, Cá Chép có thể dùng cái đuôi đi lên bờ, nhưng nó lại không biết
ngoài việc nghe bát quái ra, còn có thể làm gì. Lúc này, nó gặp gỡ Cá Chuối sẵn
sàng nghe nó nói chuyện.
Có đôi khi, có một vài cảm giác rất kỳ lạ. Cứ giống như đã từng quen biết,
lại giống như hận vì gặp nhau quá muộn.
Cá Chuối ăn bánh đậu, Cá Chép đi bát quái.
Mà bây giờ, cho dù không có bánh bao đậu và bát quái, chúng nó cũng vẫn ở
cùng một chỗ. Cho dù là làm gì…
…
…
Cá Nheo và Hắc Xà triền đấu trong không trung.
Ngay lúc đó, vài đạo quang xen vào, tách chúng nó ra.
“Tụ phong chú!”
Không trung nổi lên cuồng phong, xua tan u ám.
Cá Nheo nhìn rõ người trước mặt, mở miệng, “Các ngươi làm cái gì! Mau lui
xuông!”
Cá Chép và Cá Chuối cùng chìa cái vẻ mặt bất mãn ra bác bỏ, “Không
muốn!!!”
Hắc Xà nhìn thấy chúng nó, hờ hững mở miệng, “Tiểu yêu to gan, dám cản đường
ta!”
Con Cua vẻ mặt chính nghĩa, “Tại ngươi bắt nạt lão Niêm trước!”
Hắc Xà nhíu mày. Đám yêu tinh trước mắt này, đạo hạnh thấp đến đáng thương,
nhưng trên mặt lại không hề sợ hãi.
“Lý Tử ~ Hắc Tử ~ đẹp trai quá đi ~~” Hồ Ly với Thính Thông ở phía dưới cổ
vũ.
“Cám ơn ~~” Cá Chuối và Cá Chép rất là đắc ý.
Cá Nheo túm lấy cổ áo chúng nó, “Về giếng cho ta!”
Ba con tiểu yêu giãy dụa.
“Không muốn! Đây là ao của chúng ta, Bàng Bàng không đi!” Con Cua dùng cả tay
lẫn chân, khuôn mặt bầu bĩnh đỏ bừng.
“Giúp Kỳ Ký chạy trốn, ta cũng có phần!” Cá Chép lớn tiếng hô.
“Lý Tử có phần thì ta cũng có phần!” Cá Chuối cũng lớn tiếng kêu lên.
Cá Nheo giật mình.”Các ngươi…” Nó cười bất lực, “Các ngươi đúng là đám trẻ
không hiểu chuyện…”
“Hắc hắc ~ ”
Hắc Xà lẳng lặng nhìn, nhớ lại rất lâu rất lâu trước kia.
Khi nó có nhận thức, nó đã là một kẻ cô đơn. Nó cho rằng, mình sẽ mãi mãi một
mình như vậy. Nhưng mà nó gặp một con cá Nheo hay ngượng ngùng. Rất lạ, rõ ràng
là hai chủng tộc kỵ nhau như nước với lửa, rõ ràng là tính cách khác xa nhau,
nhưng lại vô cùng ăn ý.
Cùng nhau tu luyện, cùng nhau dạo chơi, cùng nhau cười, cùng nhau khóc. Mỗi
một ngày, đều bởi vì có nhau mà cuộc sống trở nên sinh động.
Cho đến khi, yêu tinh kia xuất hiện.
Đạo hạnh của Ếch so với chúng nó cao hơn, lại còn có thể lợi dụng chúng nó.
Cả ở cùng một chỗ, dường như càng thêm vui vẻ.
Nó thích ếch, cũng thích cá Nheo, cái thích khác nhau, nhưng cùng sâu nặng
như nhau. Nó biết, cho dù sau cùng Ếch quyết định cùng ai dạo chơi thiên hạ, nó
sẽ cười mà chấp nhận. Chỉ cần… Nó không muốn cô đơn một mình….
Khi nhìn thấy nội đan tinh phách, sự sợ hãi ấy, khiến nó không sao suy
nghĩ.
Không ngờ kẻ cô đơn nhất, lại bị bỏ rơi bằng cách này… Nếu đây là lựa chọn
của chúng, nó thà rằng tự mình rời đi, như vậy sẽ không cần “cười” mà chấp
nhận…
Nhưng giờ thì sao? Cho dù làm tiên, nó vẫn cô đơn. Mà làm cá Nheo làm yêu
tinh, lại được quây quần náo nhiệt như vậy.
Thế giới chỉ thuộc về bọn họ, đã không còn tồn tại từ lâu…
…
“Nhạc Tuyển…” Nó mở miệng, gọi cái tên quen thuộc, “Biết là Huyền Thanh sẽ
không ra khỏi giếng, còn đưa đám tiểu yêu đi, một mình ứng chiến, sự tự tin kiêu
ngạo của ngươi ở đâu ra vậy?”
Cá Nheo lẳng lặng cười, “Ta không phải là đối thủ của ngươi… Ngay từ đầu,
đã không phải.” Nó nhướng mắt, “Chỉ là hoài niệm mà thôi…”
“Hoài niệm?” Hắc xà cười, “Giữa ta với ngươi còn có gì để hoài niệm?”
Trong mắt Cá Nheo ẩn chứa một nỗi bi ai không thể thấy được, “Ngươi muốn giết
ta, ta không có gì để nói… Nhưng mà, Nhạc Hãn, nếu ngươi muốn san bằng nơi
đây, xin thứ cho ta không thể nghe lời.”
Hắc Xà nhìn cái ao cực kì nhỏ, “Vì một cái ao, mà ngươi muốn đối địch với
thiên cung sao?”
“Không phải ao, ” Cá Nheo tươi cười, đủ để khuynh đảo chúng sinh, “Là
nhà…”
Hắc Xà cảm thấy ở một nơi nào đó trong lòng mạnh mẽ rung động, sau đó nháy
mắt biến mất vô tung.
Nó nhìn chúng yêu trước mặt, lạnh lùng mở miệng, “Đã như vậy, nhiều lời vô
ích!”
Lực lượng của Cửu thiên ngự lôi chú, chấn động khắp nơi.
Cá Chuối và Cá Chép nhìn liếc mắt nhìn nhau một cái, mỉm cười.
Con Cua đứng thẳng lưng, ánh mắt trong veo.
Hồ Ly nắm chặt tay Thính Thông, cũng cảm giác kiên cường mà ấm áp.
Nụ cười trên mặt Cá Nheo không hề nhạt đi.
Sấm rung, chớp giật.
Nếu như cho nó lựa chọn lần nữa, nó vẫn sẽ đến cái ao này, quen biết đám yêu
tinh này.
…