Vật Trong Ao

Chương 34



Gió thu xào xạc, nhưng nơi đáy giếng lại ấm áp như xuân.

Cá Chép và Cá Chuối hóa thành hình người, ngồi trên thảm cỏ, xem tả chân
tập.(Album ảnh)

“Ôi trời ~~” hai con cá chốc chốc lại phát ra tiếng than thở, khiến cho Ếch
đứng một bên rất là đắc ý.

“Đẹp chưa đẹp chưa ~~ hắc hắc, cuốn này đã không còn xuất bản nữa, rất quý
giá đấy ~~” Ếch hưng phấn nói.

“Oa, Hắc Tử, ngươi nhìn xem, cái quần lửng này giá bao nhiêu đạo hạnh?” Cá
Chép ao ước nói.

“Ít cũng phải mười năm.” Cá Chuối nghiêm trọng gật đầu.

“Ô ~ nhìn coi, cái kính râm này này, đẹp quá ~ ít cũng phải tám năm đạo
hạnh… đắt thật…” Cá Chép thở dài.

“Thời trang không tồn tại vì người nghèo…” Cá Chuối cũng than.

Ếch lập tức giật lấy cuốn sách trong tay chúng nó, cả giận nói: “Chết tiệt!
Dám lấy “Tứ Đại Thiên Vương mùa hè nóng bỏng” của ta làm kim chỉ nam thời
trang!” Ếch yêu quý xoa xoa bìa sách, đưa mặt vào cọ cọ, “A ~~ Trưởng Thiên đại
nhân của ta ~~ ”

= =|||

Cá Chuối và Cá Chép chán nản nhìn nhau.

“Các ngươi định ở chỗ ta đến bao giờ?” Ếch cất tả chân tập đi, mặt mũi hằn
học hỏi.

Cá Chuối và Cá Chép lập tức phô ra bộ dáng đáng yêu “Lão Niêm bảo chúng ta cứ
ở đây ba ngày ~~ ”

“Ba ngày?” Ếch thần sắc khẽ biến, đang định nhíu mi, lại nhìn thấy hai con cá
dùng ánh mắt vô cùng lóng lánh nhìn mình.

“Không cần đong. Diện mạo của các ngươi không xi nhê với ta.” Ếch nói.

“Oa —— trông mặt mà bắt hình dong là không đúng ——” hai con cá đồng thời hô
to.

Ếch vuốt vài sợi tóc rơi trên trán, “Câu đấy, đợi khi nào biến thành trai đẹp
hãy nói với ta.”

Cá Chuối và Cá Chép nhất thời ủ rũ chui vào cái ao trong giếng.

“Hắc tử, kiếp sau, chúng ta nhất định phải làm trai đẹp…” Cá Chép nức nở
nói.

“Ừ. Lý Tử, chúng ta nhất định phải đẹp trai nhất…” Cá Chuối nghẹn ngào hồi
đáp.

“Đến lúc đó, sẽ không có ai dám coi khinh chúng ta… Cẩm Lý MM cũng sẽ yêu
ta…” Cá Chép cảm khái.

“Đúng! Lý Tử!”

“Hắc Tử!”

“Lý Tử!”

“Hai con cá các ngươi, rõ là…” Ếch nói không nên lời.

Cá Chuối và Cá Chép tâng bốc nhau xong, lại nghĩ đến đề tài mới.

“Ếch này, lão Niêm thật ra đẹp trai đến mức nào vậy? ” Cá Chép hỏi dò.

“Sao đột nhiên hỏi này cái?” Ếch mở miệng nói.

“Bởi vì lão Niêm nhờ ngươi rất nhiều lần, mà ngươi không hề cự tuyệt nhá ~~”
cá Chuối nói.

Ếch nghĩ nghĩ. Lấy từ sau lưng ra một quyển sách, mở ra, đưa cho cá xem.

“Hình dáng của người, nhẹ tựa chim hồng, uyển chuyển như rồng. Rực rỡ thu
cúc, tươi rạng xuân tùng. Phảng phất như mây che bóng nguyệt, phiêu diêu như gió
bay làn tuyết. Từ xa mà ngắm, trắng như ráng mặt trời lúc ban mai. Tới gần mà
xem, tươi như đoá phù dung trên dòng biếc. To nhỏ vừa tầm, ngắn dài hợp độ…”
Cá Chép đọc được một nửa, ngây ra hỏi, “Đây không phải là “Lạc Thần phú”
sao…”

“Đúng. Chính là như vậy.” Ếch đóng sách lại, gật gật đầu.

“Lão Niêm là nam mà?” Cá Chuối cũng cứng ngắc nói.

“Đúng. Chính là như vậy.” Ếch mặt không biểu tình tiếp tục gật đầu.

“Lạc thần là nữ mà?” Cá Chuối và Cá Chép hoàn toàn hóa đá.

“Đúng.” Ếch cất sách đi, “Chính là như vậy.”

“…”

Ếch vẻ mặt hoài niệm, ngẩng góc 45 độ nhìn trời, “Nhớ lúc ta lần đầu tiên
nhìn thấy nó, thật sự là chấn kinh. Tướng mạo đó, rõ ràng là tai họa mà. Nhưng
mà, khi nó cười một cái, thực là khiến tất cả mọi người không sao cự tuyệt ~~ Ừ
~~ đáng tiếc, bây giờ nó dùng mặt giả, làm ta nhìn vào chẳng thể hình dung lại
nữa…”

“Cố nghĩ xem ~~” Cá Chuối và Cá Chép kích động nói.

“Đúng a đúng a ~~” Ếch hùa theo, nhưng mà, sắc mặt nó dần dần tối lại, “Đúng
thật chỉ có thể hình dung… có lẽ cả đời này nó cũng không muốn có người thấy
mặt nó nữa…”

“Vì sao?” Cá Chuối và Cá Chép trăm miệng một lời hỏi.

Ếch nhìn hai con cá.”Cả hai đứa đều không biết thưởng thức cá, ta chẳng muốn
nói với các ngươi!”

“Oa! Kì thị chủng tộc —— ”

“Không sai. Chính là như vậy.” Ếch cười một cái.

“…” Cá Chép và Cá Chuối nhất thời ôm đầu khóc rống, “Oa… Chúng ta muốn về
nhà…”

“Không tiễn ~” Ếch vẫn cười như trước.

Cá Chuối và Cá Chép nhìn nhìn Ếch, vây nắm lấy vây, bơi đến bên kia ao.

“Nghe nói, trên trấn mới ra loại bánh bao mới, tên là bánh bao trứng sữa.” Cá
Chép nói.

“Thật sao! Ăn ngon không?” Cá Chuối mừng rỡ hỏi.

“Chưa thử, hôm nào mình cùng đi ăn ~” Cá Chép nói.

“Được, thật mong quá ~~” Cá Chuối ước mơ.

Ếch nhìn thấy hai con cá tự biên tự diễn, đành ngồi xuống, lấy ra đàn tam
huyền.

Nó còn nhớ, rất lâu rất lâu trước kia, khi ấy nó còn chưa thích trai đẹp như
thế này, nó gặp một con cá Nheo, một con Hắc Xà.

Thời còn trẻ, thường có một vài lý tưởng hào hùng.

Cá Nheo và Hắc Xà ước mơ là tu luyện thành tiên, không phải chịu nỗi khổ luân
hồi lục đạo.

Nguyện vọng này vốn rất bình thường, một trăm yêu tinh, thì có chín mươi chín
con sẽ nghĩ như vậy.

Khi ấy, đạo hạnh nó cao hơn nên cười nhạo: “Thành tiên có gì tốt. Chỉ cần vui
vẻ khoái lạc, có làm thần tiên hay không cũng không quan trọng ~ ”

Hắc Xà tính trẻ con chưa hết trên mặt có ý cười: “Thế ngươi ước mơ gì?”

Nó không cần nghĩ ngợi liền hồi đáp: “Cùng người mình yêu sống bên nhau, đi
khắp thiên hạ, tiêu dao tự tại, so với làm thần tiên còn tốt hơn trăm lần!”

“Ngươi là yêu tinh, cho dù thật lòng yêu ai, thì cũng là trọng tội.” Hắc Xà
cười nói.

“Sợ cái gì?” Nó gảy gảy đàn tam huyền trong tay, “Cùng lắm chỉ bị núi hay
tháp gì đó trấn áp, có gì ghê gớm đâu ~ ”

“Đúng là không biết sống chết ~ ”

Cá Nheo không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nghe, trên mặt mang theo nụ cười điềm
tĩnh.

Nó nhìn thấy liền cười nói một câu, “Cá Nheo à, ngươi cười lên thực sự rất
đẹp.”

Cá Nheo mặt liền đỏ ửng, cúi gằm đầu xuống.

Nó cười, “Ta nhớ tên ngươi, là Nhạc Tuyển phải không?”

Cá Nheo gật gật đầu, không nói chuyện.

“A a, còn nữa, con rắn nhỏ ngươi tên là Nhạc Hãn!” Nó lại quay đầu lại nói,
“Nghe tên, còn tưởng các ngươi là huynh đệ chứ. Không ngờ, lại là một con rắn
với một con cá, chẳng có điểm nào giống nhau ~ ”

“Ai cần ngươi lo!” Hắc Xà bất mãn.

“Hì hì, ta muốn lo đấy thì sao. Đừng quên, là các ngươi tự mình đến tìm ta ~

“Đó là vì đạo hạnh của ngươi tương đối cao, không vì nguyên nhân khác!”

“Cái này… chỉ tự các ngươi mới hiểu rõ. ” Nó ôm đàn tam huyền, cười nói,
“Sau này cùng nhau tu luyện đi, xem ai có thể đạt được ước mơ đầu tiên. Còn nữa,
phải lễ phép gọi ta là: Huyền Thanh tỷ tỷ ~ ”

Hắc Xà quật cường hừ một tiếng, “Đừng hòng!”

“Thế còn Nhạc Tuyển?” Nó quay đầu, nhìn Cá Nheo.

Cá Nheo sắc mặt xấu hổ, “Huyền Thanh tỷ…”

Cá Nheo còn chưa nói xong, liền bị Hắc Xà bụm miệng.”Không được gọi, Nhạc
Tuyển, nó đang lợi dụng mình đấy!”

Nó nhởn nhơ cười, đưa tay chạm một chút vào cằm Hắc Xà, “Sai. Như thế này mới
gọi là lợi dụng ~ ”

Hắc Xà nháy mắt cứng người, cá Nheo lại cười ra tiếng.

“Huyền Thanh!!!”

Thanh âm phẫn nộ, vang tận mây xanh.

“Sai ~ là Huyền Thanh tỷ tỷ ~~ ”

Một khúc nhạc tàn, nó dừng tay, cười khẽ nói nhỏ, “Huyền Thanh tỷ tỷ… cách
gọi biến thái thật…”

Trong trí nhớ, con rắn nhỏ thoáng cười thoáng giận, hóa thành thần tiên không
còn tình cảm. Cá Nheo nụ cười ngượng ngùng, ít nói, giờ che đi nụ cười chân
thật. Còn mình… Dạo chơi thiên hạ, tiêu dao tự tại? So với đáy giếng này, còn
tiêu dao tự tại hơn sao?

Nó nhìn đám cá an nhàn vui chơi trong ao, than nhẹ, “Ba ngày?… Vậy là con
lại hai ngày…”

Nếu đã bỏ qua lời hứa ngàn năm, liệu có còn chấp nhất nhân quả sau ba ngày
nữa chăng?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.