Vật Trong Ao

Chương 29



Yêu tinh trong ao đợi đến lúc hừng đông, vẫn không chờ được Tôm Sông về.

Cá Chuối không khỏi thở dài, “Ôi, sự thật chỉ có một…”

Cá Chép nghiêm túc tiếp lời, “Tôm Trứng và m Minh bỏ trốn…”

Con Cua hiếu học hỏi, “Cái gì là bỏ trốn?”

Cá Chuối và Cá Chép đồng thời nghiêm túc hồi đáp, “Bé ngoan không cần
biết.”

Cá Nheo thò đầu ra, “A a, nói đến bỏ trốn nhéo, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!”

= =#

Ngay trước khi chúng yêu định tranh cãi ầm ĩ, Tôm Sông lê bước chân nặng nề
trở về, sau đó vọt vào ao, thu thập tất cả tiền của mình, chạy ra khỏi ao.

“Lấy hết tiền của?” Cá Chuối kinh ngạc.

“Cử chỉ vội vàng?” Cá Chép cũng kinh ngạc.

“Chẳng lẽ…” Hai con cá đồng thời kêu lên, “Thật sự muốn bỏ trốn?!”

Tôm Sông đưa ánh mắt sắc bén chém sang, Cá Chép và Cá Chuối lập tức phòng
thủ, nhưng lại không thấy quyền cước phóng đến.

Tôm Sông hung tợn nói: “Bỏ trốn cái đầu ngươi! Ta đi đến hồ lớn càn quét!
TMD, bực mình!” Nói xong, nó mang theo một thân sát khí, đi thẳng đến hồ
lớn.

“Bàn Long gia gia thật đáng thương…” Con Cua cắn cái kẹp, đồng tình
nói.

“Ta cũng muốn đi.” Ly ôm móng vuốt, nhẹ giọng tự nói.

“Bạch si, đi cùng là chết chắc đấy!” Cá Chuối và Cá Chép lớn tiếng ngăn
cản.

“Vì sao?” Ly chớp đôi mắt vô tội, hỏi.

Cá Chép làm dáng vẻ trầm tư, nói, “Nữ nhân sau khi bị kích thích, sẽ làm mọi
việc để trút giận, cực kỳ tàn bạo, cho nên, chúng ta mới nói, thà đắc tội tiểu
nhân, chứ đừng đắc tội nữ nhân….”

Cá Chuối ở một bên giải thích, “Cả nhà yên tâm, nó không điên. Chỉ là từ sau
khi bị Cẩm Lý MM đá, liền rất thích nghiên cứu mấy thứ linh tinh này. Không sao
đâu không sao…”

Thế là, chúng yêu như trước coi thường Cá Chép.

“Các ngươi nói coi, vì sao Hà Tử lại ghét m Minh ca ca như vậy?” Con Cua
hỏi.

Cá Chuối và Cá Chép nhìn nhau, “Ờ… Chúng ta cảm thấy nó ghét tất cả con
người.”

“Đúng, Hà Tử chỉ thích mỗi biển khơi.” Ly nghĩ thầm.

“Đó không phải vấn đề mấu chốt!” Cá Chép thở dài.

“Nhưng mà, Hà Tử vì sao lại thích biển khơi nhỉ?” Con Cua hiếu kỳ nói.

Chúng yêu cùng nhau lắc đầu, sau đó cùng nhau nhìn về phía Cá Nheo.

Cá Nheo nhàn nhã mở miệng, “Cuối cùng cũng muốn nghe ta nói ~ a a ~ chính là,
rất lâu trước kia vào một mùa thu, Hà Bá… chính là thủy thần ở sông lớn ấy, cả
nhà đã từng nghe chứ?… hắn ta, dạo chơi qua nơi này, đúng lúc gặp Tử Hà vừa
mới tu luyện thành.”

“Oa, là chuyện tình xưa!” Cá Chuối hai mắt tỏa sáng.

Cá Nheo liếc mắt nhìn nó một cái, “Xin lỗi, để cho ngươi thất vọng rồi, không
phải… Sau đó nhéo, Hà Bá quen với nó, kể nó nghe về biển khơi mà mình đã từng
đi qua. Nói cái gì mà “Nhìn về cuối trời không thấy điểm cuối”, “không thể đi
hết”. Hà Tử lúc ấy còn nhỏ tuổi, liền nói một câu: ta chưa có thấy biển khơi,
không hiểu nổi ngươi đang nói cái gì. Hà Bá dạy nó rằng: Đối với ếch trong giếng
không thể đàm luận việc biển cả, vì tầm mắt nó quá nhỏ hẹp. Đối với côn trùng
mùa hè không thể đàm luận về chuyện băng tuyết, vì tầm mắt nó bị hạn chế. Đối
với học trò kiến thức nông cạn không thể đàm luận đạo lý lớn lao, bởi vì tầm mắt
của nó bị bó buộc….”

Cá Chuối nổi giận, “Hừ, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng nhất định là mắng
chửi người ta!”

Cá Chép cũng nổi giận, “Không sai không sai! Chưa thấy biển có gì phải bẽ
mặt, Hà Bá cái gì, lại dám mắng người ta!”

Con Cua nổi giận theo, “Ghê tởm! Thầy giáo nói không thể sử dụng chiến tranh
lạnh!”

Ly nổi giận theo chúng nó, “Thế mà còn dám dùng lời văn vẻ, thật quá
đáng!”

Cá Nheo đồng ý gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy! Hà Tử cứ như vậy bị đả kích, từ
ngày đó trở đi, nó ngày đêm khổ luyện, chỉ vì muốn đi ra biển khơi. Ai, thảm
thương, thật đáng tiếc…”

“Ai…” Chúng yêu cả lũ thở dài.

“Thực ra nhéo, Hà Tử cũng quá cố chấp ~” Cá Nheo cười, nói, “Chỉ cần sống vui
vẻ, biển khơi gì đó, không đi cũng không sao cả ~ ”

“Chính xác chính xác!” Cá Chuối và Cá Chép gật đầu.

“Đúng vậy, ta cũng chưa có nhìn thấy biển khơi, cũng vẫn tốt ~” con Cua vui
vẻ nói.

“Ta ở trong ao là rất vui rồi ~” Ly nghĩ đến thân phận thủy quan của mình,
thỏa mãn nói.

“Ô? Chẳng lẽ, đây chính là nguyên nhân mà Thanh Oa không ra khỏi miệng
giếng?” Cá Chuối đột nhiên nói.

Cá Nheo đi qua, vỗ vỗ nó vai, “Chúc mừng ngươi, ngươi đã ngộ đạo!”

“Nga ~” Cá Chuối kích động không thôi.

“Chúc mừng ngươi, Hắc Tử!” Cá Chép đi qua, cảm động nói.

Cá Chuối lệ nóng doanh tròng, “Ta quá kích động! Cám ơn cả nhà, cám ơn! Ta có
thể có thành tựu ngày hôm nay, đầu tiên là muốn cảm ơn Lão Niêm người phụ trách
nói lạc đề, cũng nhờ ngươi dẫn dắt ta. Ta còn muốn cảm ơn người luôn ủng hộ ta
là Bàng Bàng và Bạch Si, không có các ngươi ta sẽ không có tất cả những điều
hiện tại. Sau cùng, quan trọng nhất, ta muốn cảm ơn Lý Tử rất rất thân yêu của
ta, không có ngươi, ta chẳng có gì hết! Lý Tử ~~ ”

“Hắc tử ~~” Cá Chép cũng lệ nóng doanh tròng.

“Lý Tử!”

“Hắc Tử!”

“Lý Tử!”

Cá Nheo khóe miệng co rúm một chút, xoay người, “Cứ để cho bọn nó cảm động,
chúng ta tiếp tục.”

Đột nhiên, biểu tình nó biến đổi, “Thôi, không nên lạc nữa, ta có chút việc,
phải đi một chút ~” nói xong, nó hóa ra hình người, lên bờ rời đi.

Cá Chuối và Cá Chép có chút không hiểu, con Cua và Ly cũng có chút không
hiểu.

“Hắc tử, không cần quan tâm, chúng ta tiếp tục!” Cá Chép mở miệng, “Hắc Tử ~~

“Lý Tử~~ ”

“Hắc Tử!”

“Lý Tử!”

~~

Cá Nheo đi vào trong rừng trúc, mở miệng cười, “Đã lâu không gặp, có chuyện
gì vậy?”

Trong rừng trúc, một nam tử tuổi chừng hai mươi đứng đó.

Cá nheo híp mắt, nhìn nam tử tuấn dật xuất trần, mặt mày như họa.”Quả nhiên
là tiên đạo, đúng là không giống nhau a.”

Nam tử biểu tình trầm tĩnh, đôi con ngươi sâu thẳm như hồ nước.”Quá khen.”
Hắn đánh giá Cá Nheo một chút , “Ngươi vẫn kiên trì dùng cái diện mạo này
sao?”

Cá Nheo cười cợt, “Ha ha… Chúng ta làm yêu tinh, không nên nổi bật
quá…”

Nam tử chẳng truy vấn nữa, ngược lại hỏi, “Gần đây, yêu tinh ở chỗ ngươi thật
không an phận, đêm qua còn xông vào phủ tướng quân.”

“Ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn thôi!” Cá Nheo lập tức giải thích.

“Lần trước, ngươi cũng nói như vậy.”Nam tử giọng nói vẫn bình tĩnh, “Tuy ta
và ngươi quen biết, nhưng ba lần bốn lượt thì đúng là khó nói.”

Cá Nheo cười làm lành, “Đã biết đã biết.”

Nam tử khẽ thở dài, nói: “Nếu đã biết thì tốt rồi. Bảo chúng nó đừng có qua
lại với con người nữa, miễn sinh rắc rối.”

“Được…” Cá Nheo đáp ứng, bất ngờ có người chạy vào trong rừng.

Vừa trông thấy bọn họ, kẻ đến cả kinh. Lập tức cúi đầu, cung kính mở miệng:
“Sư phụ…”

Nam tử sắc mặt vẫn bình tĩnh.”Thính Thông, giờ này, ngươi không ở trong quan
tu luyện, đến nơi này làm cái gì?”

Thính Thông lập tức giải thích, “Đốn củi ạ, thư sư phụ.”

Nam tử đi đến, nhặt lấy lá trúc Thính Thông trên vai, “Từ khi nào lại học nói
dối?”

Thính Thông không nói gì, ngơ ngẩn nhìn hắn.

Nam tử thở dài, “Nếu muốn đốn củi, thì đi đi. Về sớm một chút.”

Thính Thông như được đại xá, lập tức cảm ơn, chạy mất. Lúc gần đi, còn nghi
ngờ liếc mắt nhìn cá Nheo một cái.

Cá Nheo cười cười với hắn, phất phất tay.

“Dạy dỗ không nghiêm, khiến ngươi chê cười rồi.”Nam tử vẫn như trước dùng ngữ
khí bình tĩnh nói.

“Hồ ly muốn làm người…” Cá Nheo thở dài, đạo.

“Ta biết rõ.”Nam tử hồi đáp.

“Ngươi…” Cá Nheo định nói cái gì, nhưng vẫn không nói ra miệng.

Nam tử trên mặt đột nhiên có một tia tiếu ý, tựa như một hồ nước sâu an tĩnh
đột nhiên nổi lên gợn sóng. Hắn mở miệng, nói: “Đôi khi ta tự hỏi, nếu như làm
theo lời ngươi, có phải hôm nay sẽ không thế này?”

Cá Nheo thở dài, “Con người luôn nghĩ như vậy.”

“Đúng a…”Nam tử vẫn mỉm cười, “Ta còn cho rằng khi tu luyện thành tiên, thì
sẽ không còn những ý nghĩ như vậy.”

Cá Nheo nhìn hắn, trầm mặc.

“Nhưng mà, như vậy cũng tốt.” Nụ cười của nam tử trôi đi, biểu tình lại trầm
tĩnh như nước, “Nàng đã chờ quá lâu…”

Cá Nheo cười, “Không hổ là tiên đạo.”

Nam tử khẽ gật đầu, “Ta đi.”

Cá nheo đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở miệng, “Quý du đại sư, đã là tiên đạo,
sẽ không để ý chuyện nhỏ chứ?”

Nam tử dừng bước, “Ngươi nói xem.”

Cá Nheo cười gian tà, “A a, nói đến chuyện nhỏ, ta đã từng…”

“Lão Niêm, ngươi vẫn thích nói lạc đề…”

“Hô, ngươi vẫn còn nhớ!!! Nói đến lạc đề, ta đã từng…”

“Rồi… Không cần nói lạc đề…”

= =#


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.