“Mấy nhóc, vì cái gì mà các ngươi muốn thành tinh?” Vừa rạng sáng ngày thứ
hai, Ếch ôm đàn tam huyền, có chút hứng thú ngồi cạnh bờ ao hỏi.
Cá Chuối đáp: “Vì không muốn ăn cá nữa!”
Cá Chép đáp: “Vì để lên bờ nghe buôn chuyện!”
Con Cua đáp: “Vì không cần phải bò ngang đường!”
Tôm Sông đáp: “Vì muốn nhìn thấy biển!”
Hồ Ly đáp: “Vì yêu ~~ ”
= =|||
Phát hiện Thính Thông không ở đây, không có kẻ chọn đúng lúc để khinh bỉ Hồ
Ly mình, nó lại có một cảm giác mất mát….
Nghe vậy, Ếch cười hỏi: “Yêu?”
Hồ Ly lập tức hai mắt tỏa sáng, ghé sát vào bên cạnh Ếch, “Đúng a đúng a ~~
Vì Quý Du GG, đừng nói là thành tinh, mà phải thành tiên cũng được~~ ”
Ếch sờ sờ đầu nó, “Quý Du, là chủ nhân của đạo quan trên núi sao?”
Hồ Ly gật đầu.
“Thành tiên, các ngươi liền có thể ở cùng một chỗ sao?” Ếch cười nói.
“Không thể a.” Hồ Ly nhảy lên đầu gối Ếch, cuộn người lại, “Ta luôn chậm hơn
hắn một bước ~~ nhưng mà không sao, chỉ cần có thể nhìn thấy hắn là đủ rồi ~~
”
“Con bé ngốc nghếch.” Ếch lắc đầu.
“Đúng vậy, đúng vậy!” Cá Chép đồng tình, “Nếu Quý Du đại sư muốn bắt ngươi,
ngươi sẽ làm thế nào?”
Hồ Ly ngửng đầu, “Không có chuyện đó, quan hệ của ta và Quý Du GG cũng không
phải mới có một hai ngày ~~ ”
“Xí ~~” chúng yêu đồng thanh kêu.
Hồ Ly lộ ra móng vuốt, “Sao! Bất mãn à?!”
Ếch thở dài, “Ngươi biết tâm tư của hắn sao?”
Hồ Ly sững sờ, lập tức nói như chém đinh chém sắt: “Quý Du GG? Không
biết!”
“Ngươi đánh đổi cả cuộc đời, chỉ vì theo đuổi một người, đáng giá sao?” Ếch
cười cười.
Hồ Ly cúi đầu, nhớ lại ngàn năm trước, vào một buổi chiều xuân gió lộng, nó
vẫn còn là một con Hồ Ly lông đỏ bình thường, ngẩng đầu nhìn thiếu niên thanh
tuấn trước mặt. Trong tay hắn cầm một cái bánh bao xanh, cười dịu dàng, gió lúc
đó ấm áp không sao tưởng tượng được. Hắn cười như vậy, nói với Hồ Ly: “Không thể
ăn trộm gà nhé! Nếu ngươi đói, thì ăn bánh bao đi.”
Hồ Ly ngẩng đầu, dùng khẩu khí không hề do dự đáp: “Đáng giá!”
Lần này, không có một con yêu tinh nào “Xí” nó.
Ếch lại vẫn là cười, “Tuổi trẻ thật tốt a ~~ ”
“Ếch, vậy ngươi vì cái gì mà thành tinh?” Con Cua rất hiếu học mở miệng
hỏi.
Ếch hơi hơi ngẩn ra, “Vì muốn đi ra khỏi miệng giếng này a ~ ”
“Nhưng mà, chẳng phải ngươi vẫn không đi ra khỏi miệng giếng này sao?” Cá
Chuối cũng hiếu học hỏi.
Ếch đứng lên, ôm đàn tam huyền, “Vì sau đó ta phát hiện, thì ra, thế giới
chính là một cái giếng.” Nói xong, nó chậm rãi đi xa.
Trong giếng, vang lên tiếng ca nhởn nhơ: “Đóng cổng trúc tiếu ngạo yên hà,
thấp thoáng núi rừng, nho nhỏ nhà tiên. Ngoài lâu mây trắng, cửa thúy trúc, đáy
giếng chu sa. Năm mẫu ruộng không người trồng, mái nhà tranh có khách rót trà.
Xuân sắc đâu nhiều, hoa hồng nở, hoa lê tàn.”
= =
“Thực là thiền…” Hồ Ly thở dài.
“Nghe hoàn toàn không hiểu…” Tôm Sông cũng thở dài.
“Tiên đạo thật sự là bất bình thường…” Cá Chép cảm khái.
“Triết học quả thực là bí hiểm…” Cá Chuối cũng cảm khái.
“Ai tới giải thích cho ta một chút…” Con Cua khổ sở.
Đúng lúc này, Cá Nheo âm trầm ở một bên bụi cỏ dưới nước bơi ra.
“A a, nói đến giải thích, ta đã từng…”
“Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!”
“Ta không có, ta chỉ đang thành tâm thành ý đến giải thích ~~” Cá Nheo biện
giải.
Chúng yêu vẻ mặt không tin tưởng nhìn nó.
Cá Nheo không nhanh không chậm nói: “Thật ra, thứ trói chân Ếch không phải
một cái giếng, cũng giống như thứ trói chân Hồ Ly, không phải là một cái bánh
bao xanh…”
= =
“Làm gì mà nhắc đến ta…” Hồ Ly khinh bỉ nói, “Không thèm nói với các ngươi,
ta đi theo dõi Quý Du GG.”
“Càng nghe giải thích càng không hiểu…” Tôm Sông khinh thường nói, “Đi phơi
nắng.”
Cá Chuối và Cá Chép nắm vây nhau, bơi đi, “Nghe nói hôm nay Bạch Ly lại đi
tìm con Giao Long…”
“Ta còn phải đi xem sách Trang Tử ~~” con Cua vung cái kẹp, bò ngang mà
đi.
“Này —— nghe ta nói xong đã a ——” cá Nheo duỗi vây ra hô.
“Không nghe!”
“A a, nói đến không nghe, ta đã từng…”
“Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!”
= =#
“Ít ra cũng để cho ta nói một chút ~~ ”
…
Tiếng ồn ào dưới ao dần dần xa, Hồ Ly đi đến miệng giếng, không tự giác quay
đầu. Nghĩ đến câu: thứ trói chân Hồ Ly, không phải là một cái bánh bao
xanh…
…