Sắc trời dần dần tối,
cây thông noel đeo đầy đèn nháy xanh đỏ trong bóng chiều không ngừng lóe lên, lúc sáng lúc tối chiếu rọi rành rẽ bất thường nỗi bi thống trên
gương mặt của Lăng Khắc Cốt, cả lâu đài Tinh Nguyệt hình như cũng đang
đáp lại tiếng hô thê lương của anh.
Cây thông noel?
Không
biết đã trải qua bao lâu, Lăng Khắc Cốt đột nhiên ngẩng đầu lên, mờ mịt
nhìn cây thông noel được trang hoàng lộng lẫy kia, anh thẫn thờ xem một
vài hôm quà tặng nho nhỏ của mọi người.
Bé con làm sao?
Lăng Khắc Cốt tiện tay mở ra một hộp quả nhỏ, bóc nó ra, bên trong là một
khối đồ gỗ xếp hình chứ “I”, anh lại tiếp tục mở ra, không lâu, khi trên sàn nhà chung quanh anh, phân tán một đống lớn những thanh gỗ. Anh nén
lệ đem những thanh gỗ xếp hình kia ghép lại, vừa đúng tạo thành một dòng chữ tiếng Anh “I love you”.
“Bé con. . . . . .” Lăng Khắc Cốt vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve những mảnh gỗ xếp kia, tựa như đang vuốt ve Hi Nguyên vậy.
Ngẩng đầu lên, nhìn hộp quà màu bạc trên đỉnh cây thông noel, anh đưa tay gở
xuống. Tay anh mở hộp quà ra khẽ run, khi hộp quà được mở ra thì nước
mắt lập tức như thủy triều từ trong đôi mắt phượng thâm u kia trào ra.
Một kẹp cravat bằng bạch kim dùng những viên kim cương trang trí, làm thủ
công hơi có chút thô, Lăng Khắc Cốt nhìn một cái cũng biết đây là bé con tự mình làm. Kẹp cravate ở trung tâm là một khối kim cương Châu phi,
bên trái kim cương dùng bạch kim khắc ra một “LO” , bên phải là ghép
thành “VE”. Tạo hình đơn giản, lại bao hàm toàn bộ tình yêu của bé con.
Lăng Khắc Cốt đem kẹp cravate giữ trong lòng bàn tay, giống như nắm bảo bối trân quý nhất: “Bé con, tôi cũng yêu em.”
Lăng Khắc Cốt khổ sở nghẹn ngào, thế nhưng phần yêu này còn có cơ hội nói ra khỏi miệng sao?
Anh tàn nhẫn hại chết bảo bối của bọn anh, còn có cơ hội được tha thứ sao?
Lăng Khắc Cốt đột nhiên khạc ra một ngụm máu tươi, màu đỏ thê mỹ kia dính
vào kim cương sáng chói, ở dưới ánh đèn lóe lên nhìn vào sao mà đẹp đến
thế, giống như hoa hồng trong đêm tối nở rộ.
Bên ngoài cuồng
phong gào thét, gió lạnh xen lẫn tuyết rơi tựa như lông ngỗng thổi tung
cửa phòng khách, gào thét đánh úp về phía Lăng Khắc Cốt. Anh đón gió, bi thương cười to. Gió lùa vào trong áo véc đơn bạc của anh, thổi lên tóc
đen mất hồn của anh, anh bi thống đứng lên, hướng về phía bóng đêm
ngập đầy bông tuyết mà lao đi. Giá rét thấu xương như mũi băng nhọn sắc
bén ghim vào ngực của anh, cái thấu xương như những mũi kim xuyên khắp
cơ thể anh.
. . . . . .
Một cô gái thanh lệ đứng ở bên
vách núi, gió lớn gào thét khua lên quần trắng đơn bạc của cô, cô gầy
yếu đến mức giống như gió chỉ cần mạnh thêm một chút là thổi bay cô
xuống vực sâu vạn trượng phía sau. Khi nghe thấy tiếng bước chân thì cô
Lãnh Ngạo xoay người mà cười. Thấy người tới là Thanh Long thì cô lùi
thêm một bước về phía vách núi.
“Anh đã đến rồi?” Cô gái khiêu khích nhìn Thanh Long.
“Tới đây!” Thanh Long khóe miệng vẫn có vết máu lo lắng vươn tay về phía cô gái.
“Tôi hận anh!” Cô gái con dao nhỏ bên hông ra, hung ác quyết tuyệt đâm vào
bụng của mình, trong mắt có hận ý không cách nào tan rã.
“Không!” Thanh Long rống to lao về phía cô gái.
“Nếu như có kiếp sau, tôi nhất định không muốn biết anh nữa!” Cô gái bi thương cười lạnh lùi về phía sau rơi xuống.
“Đừng!” Thanh Long nhào tới bên vách núi, lại chỉ bắt được một làn váy màu
trắng. Sóng biển giận dữ vỗ vào bờ đá, nhanh chóng đem thân thể gầy nhỏ
cuốn vào trong vòng xoáy, chỉ trong nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa. . . . . .
Thanh Long từ trong cơn ác mộng choàng tỉnh liền
nhận được điện thoại Ngân Báo gọi tới, anh cuống quít mặc quần áo vào,
chạy ra khỏi căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố của mình.
“Lão đại biết rồi?” Thanh Long vừa xông vào phòng làm việc của Lăng Khắc Cốt, liền tóm lấy Ngân Báo khẩn trương hỏi anh.
Ngân Báo gật đầu một cái, liếc mắt về phía phòng nghỉ phía trong nói: “Ngày
hôm qua lão đại đứng ở tầng thượng chịu gió lạnh thổi cả đêm, buổi sáng
được nhân viên phát hiện té xỉu ở sân thượng.”
“Shit!” Thanh Long ảo não đập bàn phòng làm việc một cái.
“Thanh Long, cậu văng tục!” Ngân Báo thật rất lâu rồi chưa từng thấy qua Thanh Long mất khống chế, phúc hắc nhắc nhở Thanh Long. Thanh Long người này
bình thường ngụy trang thành bộ dáng một thương nhân nho nhã tài trí, sử dụng nụ cười vô hại này của anh ta không biết lừa gạt bao nhiêu đối
thủ, nhưng là một người bạn với anh ta hơn hai mươi năm, anh biết rõ
Thanh Long chính là một con hồ ly giảo hoạt.
Tròng mắt đen của Thanh Long không có cặp kính gọng vàng tinh xảo che giấu hung hăng trừng mắt liếc Ngân Báo: “Không được sao?”
“Không phải không được, chỉ là với hình tượng người đàn ông tốt của cậu không
hợp.” Ngân Báo ngồi lên bàn làm việc của Lăng Khắc Cốt, bưng cà phê lên
cười nói.
“Đến lúc nào rồi còn chú ý đến hình tượng?” Thanh Long
tức giận trợn trừng mắt nhìn Ngân Báo, thuận tay đoạt lấy cà phê trong
tay Ngân Báo, ừng ực uống vào.
“Ai! Đó là cà phê của tôi!” Không được uống cà phê Ngân Báo bất mãn kháng nghị.
“Cái cậu cần quan tâm không phải cà phê, mà là thân thể lão đại.” Thanh Long đem chén cà phê ném đến trong ngực Ngân Báo, liền xoay người đi vào
phòng nghỉ.
Phòng nghỉ ngơi của Lăng Khắc Cốt không hề xa hoa
giống phòng làm việc phía ngoài, chỉ có một giường đơn thư thái cùng một tủ treo quần áo, bên trong có phòng vệ sinh. Anh bình thường bận rộn
công việc thì liền trực tiếp ngủ ở trong phòng làm việc. Đã từng có mấy
năm, anh vì trốn tránh tình cảm trong lòng sinh ra khác thường đối với
Hi Nguyên, cơ hồ biến nơi này trở thành gia đình, cực ít trở về lâu đài
Tinh Nguyệt.
Thanh Long tiến vào phòng nghỉ ngơi xong, nhìn thấy đầu tiên là Lăng Khắc Cốt tiều tụy nằm ở trên giường đơn màu đen.
“Thân thể bị thương đã được điều trị tốt, tôi sợ là tâm đau đớn.” Ngân Báo có chút lo lắng theo sát vào phòng nghỉ.
“Tôi không để cho cậu nói với lăo đại, chính là sợ điểm này. Cậu ta nhất
định sẽ tự trách vô cùng mãnh liệt.” Thanh Long dựa khung đầu giường,
tỉnh táo nói.
Nếu như đổi lại là anh, cũng sẽ hỏng mất. Huống chi lão đại yêu bé con như vậy.
“Vết thương trên tay cậu ta là sao vậy?” Thanh Long đột nhiên nhìn thấy tay
Lăng Khắc Cốt rơi ra ngoài chăn nắm chặt lại, trên mu bàn tay tất cả đều là vết thương, cau mày hỏi Ngân Báo sau lưng.
“Trên ban công có một bao cát.” Ngân Báo thở dài, “Nghe nói trên bao cát tất cả đều là vết máu.”
“Thằng ngốc đầu dưa này!” Thanh Long đi tới bên giường, quan sát cẩn thận mu
bàn tay Lăng Khắc Cốt. Anh đột nhiên vươn tay, cố gắng cạy tay Lăng Khắc Cốt ra, quả nhiên thấy có một vật trong lòng bàn tay, đó là một kẹp
cravate nhuộm máu.
“Trong tay lão đại có đồ sao?” Ngân Báo cảm
thấy rất kinh ngạc, buổi sáng anh bôi thuốc cho lão đại, tay của cậu ta
cạy thế nào cũng không ra, thì ra là tay nắm chặt đồ vật.
“Có phải là của bé con đưa cho hay không?” Thanh Long ngước đôi tròng mắt đen lên, nghiêm túc hỏi.
“Cái này còn phải hỏi sao? Trừ quà tặng bé con tặng, lão đại lúc nào thì
quan tâm tới cái loại đồ này?” Ngân Báo đưa cho Thanh Long một ánh mắt
xem thường. Còn nhớ rõ mấy năm trước bé con làm móc gắn di động bằng
thủy tinh gì gì đó lão đại liên vẫn giắt trên điện thoại di động, mặc dù cậu ta đã dổi không biết qua bao nhiêu cái điện thoại di động, nhưng
cái vật kia cũng chưa từng bỏ đi.
Từ rất sớm trước kia, anh liền hiểu rõ bé con rất quan trọng đối với lão đại.
Lăng Khắc Cốt ở trên giường đột nhiên lo lắng động thân thể. Đôi con người
sắc bén của anh đột nhiêm mở ra, lạnh lùng trừng mắt với Thanh Long và
Ngân Báo.
“Các anh làm sao vậy?” Lăng Khắc Cốt trầm giọng hỏi.
Anh nhìn thấy mình ở phòng nghỉ, đầu óc lập tức tỉnh táo, anh liếc nhìn
lòng bàn tay trống rỗng, liền ngẩng đầu nói với Thanh Long, “Đưa cho
tôi!”
“Bệnh nhân phải có bộ dáng của bệnh nhân, cậu ít nhất cũng
nên giả bộ suy yếu một chút.” Thanh Long cười nhạo báng Lăng Khắc Cốt,
chỉ là dưới ánh mắt như muốn giết người của cậu ta, vẫn là ngoan ngoãn
đưa kẹp cravate vẫn cầm trong tay vuốt vuốt giao trả cho đối phương.
“Tôi bị bệnh bao lâu? Một năm?” Lăng Khắc Cốt nhíu mày nhìn về phía Thanh Long.
“Ngàn vạn đừng! Cậu bệnh một năm, không phải mệt chết bốn người chúng tôi
sao!” Ngân Báo lau mồ hôi lạnh trên trán, khoa trương nói.
Ưng
tập đoàn không thể không có Lăng Khắc Cốt, cậu ta thật muốn bệnh một
năm, dù nửa năm, người cuối cùng vất vả chính xác là mình cái tên Phó
tổng xui xẻo này.
“Nhanh đi làm đi! Bớt ở chỗ này chướng mắt
tôi!” Lăng Khắc Cốt từ trong tủ quần áo lấy một bộ y phục, liền lãnh
khốc hạ lệnh đối với hai huynh đệ.
Không để ý hai người, anh trực tiếp đi vào phòng vệ sinh, đơn giản rửa mặt xong, anh đem cái kẹp
cravate này rửa sạch sẽ nghiêm túc kẹp lên cà vạt trên ngực.
Trong kính chữ “love” kia phản xạ ra ánh sáng lóng lánh, cũng phản chiếu tròng mắt đen tuyệt vọng này của Lăng Khắc Cốt.
“Bé con, tôi sẽ khiến em yêu. Vĩnh viễn.” Lăng Khắc Cốt lầm bầm nhìn mình trong kiếng.
Lăng Khắc Cốt đi ra phòng nghỉ ngơi, lại khôi phục cái lãnh khốc vô tình đó, Lăng tổng đáng sợ như ác ma.
Nghe người ta nói,
Lăng Khắc Cốt biến thành một con người làm việc điên cuồng, làm việc
suốt ngày suốt đêm. Cũng nghe nói, thân thể của anh vẫn không tốt lên,
ban đêm cảnh vệ thường nghe được tiếng ho khan dọa người của anh, cũng
nghe nói. . . . . .
Hi Nguyên ôm Holleketty được cô nhặt về từ
trong thùng rác, lông mi dài rủ thấp xuống, che giấu ưu thương nhàn nhạt trong mắt cô.
Cái người kia hoa tâm như vậy, cô còn quan tâm anh làm cái gì?
Anh có vị hôn thê yêu thương, có hồng phấn tri kỷ quan tâm, đâu có cần tới cô?
Đang nghỉ đông, rảnh rỗi, lòng của Hi Nguyên chợt bắt đầu cảm thấy lo lắng phiền não.
Đột nhiên điện thoại di động của cô vang lên, Hi Nguyên chậm rãi lấy điện
thoại di động ra, buồn phiền lên tiếng: “Nhạc Nhạc, tìm mình có chuyện
gì?”
Có thể biết được số này, chỉ có Lăng Khắc Cốt và Doãn Nhạc,
Lăng Khắc Cốt hiện tại không thể nào tìm cô, cho nên cũng chỉ có thể là
Doãn Nhạc, cho nên cô theo trực giác cho rằng đối phương là Doãn Nhạc.
“Thượng Hi, là tôi.” Giọng nói đầy từ tính của Zu Cuella từ đầu kia ống nói
truyền đến, giọng nói mang âm hưởng ngoại quốc kia đem hai chữ “Thượng
Hi” gọi lên nghe đặc biệt tốt nghe, giống như đang hát lên vậy.
“Làm sao anh biết số di động của tôi?” Hi Nguyên há hốc mồm đầy kinh ngạc.
“Hi Nguyên, anh ta phái một quân nhân ngoại quốc dã man bắt cóc mình, chỉa
súng vào đầu của mình buộc mình nói.” Giọng nói không cam tâm của Doãn
Nhạc từ đầu kia điện thoại di động truyền đến.
“Nhạc Nhạc? Zu,
anh đừng tổn thương Nhạc Nhạc!” Hi Nguyên khẩn trương cầm điện thoại di
động. Zu Cuella vậy mà lại làm ra chuyện như vậy, cô thật không thể tin
được.
“Ai bảo cái cô ngốc đầu dưa đó trung thành như vậy?” Zu Cuella oán trách hừ nhẹ, “Thượng Hi, tôi muốn gặp em.”
“Anh tìm tôi thì trực tiếp tới lâu đài Tinh Nguyệt, làm gì đi hù dọa Nhạc Nhạc?”
“Lâu đài Tinh Nguyệt đề phòng nghiêm ngặt, tôi đã thử mấy lần, không xông vào được.”
“Anh để cho Nhạc Nhạc nói chuyện với tôi.” Hi Nguyên ngang ngược ra lệnh cho Zu Cuella.
“Hi Nguyên, mình …mình không có việc gì, cậu không cần phải để ý tới mình.” Giọng nói của Doãn Nhạc lộ ra một loại sợ hãi, nhưng lại giả bộ giống
như rất kiên cường.
“Mình sẽ tới kêu anh ta thả người.” Hi Nguyên ôm Helloketty lên lầu, khoác áo ấm vào xong liền chạy ra khỏi đi.
“Tiểu thư, cô đi đâu vậy?” Một đám hộ vệ đuổi theo phía sau cô.
“Tôi đi tìm bạn học chơi, các người chớ có đi theo!” Hi Nguyên chạy ra khỏi
cánh cửa lớn xong, thuận tay vẫy một chiếc taxi liền chui vào.
“Làm thế nào bây giờ?” Bọn cận vệ nhìn nhau, không biết có nên nghe theo lời Hi Nguyên nói hay không.
“Một người đã lớn như thế, không lạc được.” Tưởng Lệ Văn âm dương quái khí
nói, cô đi tới bên cạnh hộ vệ, ra lệnh cho bọn họ, “Đi mang xe của tôi
ra đây, tôi muốn đi mua đồ tết.”
“Dạ, Tưởng tiểu thư.” Bọn cận vệ không thể làm gì khác hơn là nghe theo lời Tưởng Lệ Văn nói, ngoan
ngoãn đi về phía nhà để xe lái xe ra.
. . . . . .
Thời
điểm khi Hi Nguyên hốt hoảng vọt vào biệt thự Lan Hải, thế nhưng lại
thấy Doãn Nhạc ngồi ở trên bàn ăn đang ra sức ăn, miệng thỉnh thoảng còn cùng Zu Cuella trêu chọc mấy câu. Cô kinh ngạc đi tới sau lưng Doãn
Nhạc, bất mãn kêu: “Doãn Nhạc! Anh ta chính là bắt cóc cậu như vậy sao?”
“Hi Nguyên.” Doãn Nhạc vừa nghe giọng nói của Hi Nguyên, lập tức cười xoay
người, mặt ngây thơ nhìn về phía cô thở dài, “Là anh ấy cầu xin mình,
nói không thấy được cậu anh ấy sẽ chết. Mình thấy anh ấy đáng thương nên đã đồng ý với thỉnh cầu của anh ấy. Chỉ là, anh ta thật sự dẫn theo một đội quân rất hung hãn tới tìm mình, mình bị dọa sợ đến nỗi chỉ còn biết theo anh ta lên xe.”
“Tiểu tử thấy lợi quên nghĩa!” Hi Nguyên
hung ác dùng ngón tay gõ lên trán Doãn Nhạc, cố ý làm bộ như có vẻ tức
giận. Mới vừa rồi nghe giọng cô ấy ở trong điện thoại, cô khẩn trương
đến gần chết, người này lại đang ở biệt thự Lan Hải ăn bữa tiệc lớn.
“Mình không phải đã nói với cậu rồi hay sao? Mình không sao.” Doãn Nhạc ôm đầu, ủy khuất chớp một đôi mắt to tròn trịa.
“Cậu dùng giọng nói hoảng sợ như vậy nói với mình cậu không việc gì, có quỷ
mới tin nổi!” Hi Nguyên chống nạnh, hướng về phía Doãn Nhạc rống giận.
“Thật xin lỗi, Hi Nguyên, là mình sai rồi, cậu đại nhân đại lượng, đừng nóng
giận.” Doãn Nhạc lắc lắc cánh tay Hi Nguyên, đáng thương năn nỉ.
Hi Nguyên vừa bực mình vừa buồn cười nhìn chằm chằm Doãn Nhạc: “Không cho tái phạm!”
“Hi Nguyên, người này là một kẻ đại ngốc, chúng ta cứ yên tâm mà bắt nạt
anh ta đi.” Doãn Nhạc thần thần bí bí cúi đầu ghé vào bên tai Hi Nguyên, nghịch ngợm nói.
Zu Cuella cúi đầu liếc qua chính mình một cái, sau đó cười hỏi ngược lại: “Tôi có chỗ nào nhìn giống như kẻ ngốc?”
Lần trước Lăng Khắc Cốt thiết kế một chút scandal vừa đúng dịp khiến bà nội gọi Rio về hung dữ dạy dỗ cho một trận, cũng làm cho anh có thể thành
công diệt trừ những nhân viên tình báo Rio phái tới kia, nên lúc này anh mới có cơ hội gặp mặt Hi Nguyên. Vì để có thể gặp mặt Hi Nguyên, anh đã phải rất nhọc lòng. Mới đầu tiểu tử béo ú Doãn Nhạc này nói gì cũng
không chịu đồng ý nói ra số điện thoại của Hi Nguyên, anh phải dùng tới
đủ cánh uy hiếp, dự dỗ, cô nhóc mới đồng ý giúp anh diễn một màn kịch
này.
“Từ đầu đến chân, khắp nơi đều viết hai chữ “kẻ ngốc”.” Hi Nguyên cười nói với Zu Cuella.
Anh thế nhưng liên thủ với Doãn Nhạc lừa gạt cô ra ngoài, thật là một hồ ly giảo hoạt.
“Tôi rất vui lòng làm kẻ ngốc của em, để cho em bắt nạt cả đời.” Zu Cuella
đột nhiên thâm tình khẩn thiết kéo tay Hi Nguyên, đặt ở bên môi khẽ hôn.
Hi Nguyên lập tức rút tay về, vừa toét miệng, vừa khoa trương nói: “Trong
nhà này bật điều hòa sao? Tôi thế nào cảm thấy cả người nổi hết da gà?”
“Giữa mùa đông bật điều hòa? Lăng Hi Nguyên, đầu óc cậu là bã đậu à?” Doãn Nhạc ngồi ở bên cạnh cô, không hiểu hỏi.
Zu Cuella cưng chiều nhìn Hi Nguyên, anh hướng phất tay với người hầu sau
lưng một cái, đối phương lập tức lấy tới một bộ đồ ăn bằng bạc mới tinh, đặt vào trước mặt Hi Nguyên.
Vốn là trên bàn đã bày đầy một bàn
thức ăn ngon, sau khi Hi Nguyên tới, lại thêm vô cùng nhiều thức ăn
thoạt nhìn liền làm cho người ta rất động lòng.
“Oa! Thơm quá!”
Doãn Nhạc nhìn một bàn tiệc lớn, trong miệng thiếu chút nữa chảy nước
miếng. Ánh mắt của cô vừa liếc một cái về phía thịt hươu nướng trên bàn, lập tức có người hầu tiến lên cắt gọn đặt vào trong đĩa của cô.
“Cám ơn!” Doãn Nhạc cầm dao nĩa lên, hưng phấn ăn. Đây quả thực là một loại
đối xử như với nữ hoàng. Nếu không phải là nhờ vào Hi Nguyên, cô sao có
cơ hội được người làm ngự dụng của hoàng tử Đan Mạch hầu hạ nha.
“Chỉ biết có ăn thôi! Bạn học Doãn Nhạc, cậu không phải nên giảm cân sao!”
Hi Nguyên bẹo bẹo khuôn mặt nhỏ nhắn càng phát ra mượt mà của Doãn Nhạc, trêu chọc cô ấy.
“Ăn xong bữa ăn này rồi lại giảm tiếp. Đời mình có lẽ cũng chỉ có thể ăn bữa tiệc lớn thế này một lần thôi, cậu đừng
ngăn cản mình.” Doãn Nhạc xiên một khối cá hồi, vui vẻ hưởng thụ mỹ vị.
Hi Nguyên lắc đầu một cái, đối với sự tham ăn của Doãn Nhạc không có một chút biện pháp nào.
“Bạn của em rất thú vị.” Zu Cuella thật rất thưởng thức tính tình thẳng thắn của Doãn Nhạc, cười ghé sát Hi Nguyên nói.
“Cái người này đột nhiên bị biến mất khỏi thế gian hả ? Cũng không có gặp
anh.” Hi Nguyên đột nhiên bồn chồn nhìn Zu Cuella. Tiểu tử như âm hồn
bất tán này vậy mà có thể hơn một tháng không hiện thân, có chút không
thích ứng.
“So với tạm biến mất khỏi nhân gian còn thảm hơn,
tránh đạn đấy.” Zu Cuella đáng thương nói. Anh thật sự là tránh, là
tránh đạn của Lăng Khắc Cốt và tính toán của Rio. Vì để cho mình giữ lại thực lực đấu cùng Lăng Khắc Cốt, anh đã phải an phận thật lâu.
“Mạng của ánh đáng giá bao nhiêu tiền?” Hi Nguyên đột nhiên thần bí ghế vào bên cạnh Zu Cuella, vô cùng trịnh trọng hỏi anh.
“Em hỏi làm gì vậy?” Zu Cuella cảm giác sống lưng lành lạnh, có loại dự cảm bị tính toán.
“Chờ tôi thiếu tiền, liền đem anh bán đi!” Hi Nguyên nói xong, liền không
nhịn được cười Khanh Khanh. Cô buồn cười thưởng thức vẻ mặt Zu Cuella
dựng râu (nếu anh có râu ria) trợn mắt không cam lòng, tâm tình dần dần
sáng sủa hơn.
“Thượng Hi, tôi là trượng phu trong tương lai của em đấy!” Zu Cuella tức giận bất bình xoa tóc Hi Nguyên.
Anh đời này coi như là bại ở trên tay Thượng Hi. Vừa gặp phải cô, sức quyến rũ vô địch của anh liền biến thành vô dụng, hại anh có lúc cho là mình
mất đi lực hút. Thế nào nha đầu này chính là không để hoàng tử Đan Mạch
kim cương là anh này vào trong mắt?
“Người nào thừa nhận?” Hi
Nguyên khinh thường hỏi ngược lại. Con người tự cao tự đại, cho là chỉ
cần hoàng tử tôn quý là anh mở miệng, thì người khác nên cảm động đến
rơi nước mắt mà tiếp nhận sao.
“Thượng Hi, em thực đả kích tự ái của tôi.” Zu Cuella giả bộ lấy ôm trái tim bị tồn thương, mắt màu xanh dương u oán nháy nháy.
“Lăng Hi Nguyên, sao anh ấy lại gọi cậu là Thượng Hi?” Doãn Nhạc đột nhiên từ trong một đống đồ ăn ngẩng đầu lên, bồn chồn nhìn Hi Nguyên.
“Đó là tên thật của mình. Lăng Khắc Cốt là cha nuôi của mình.” Hi Nguyên
thờ ơ nhún nhún vai. Tên đối với cô mà nói cũng chỉ như một ký hiệu, tên gì cũng không quan hệ. Cô chính là cô, lăng Hi Nguyên cũng tốt, Thượng
Hi cũng được, sẽ không bởi vì đổi tên mà thay đổi.
“Thượng Hi là em họ của tôi.” Zu Cuella hướng về phía Doãn Nhạc ném ra một trái bom lớn hơn.
“Hi Nguyên, cậu có thân thích là hoàng tộc?!” Lúc này miệng Doãn Nhạc hoàn
toàn không khép được. Hi Nguyên chẳng những có một người cha nuôi tiền
tài quyền thế thông thiên, còn có bầy thân thích vương thất, mệnh thế
nào tốt như vậy?
“Mình không biết bọn họ.” Hi Nguyên nhớ Lăng
Khắc Cốt đã nói, nắm đó đám họ hàng thân thích căn bản là không muốn cưu mang cô, hiện tại cô đã trưởng thành, bọn họ mới nhớ tới đi tìm cô. Cô
cũng không biết mình nên lấy tâm tình gì để mà đối mắt với một đám thân
thích đó, nhất là Vương Hậu Khải Sắt Lâm.
“Chờ tôi dẫn em quay về Đan Mạch, không phải em sẽ lập tức biết liền hay sao? Bà nội Khải Sắt
Lâm vô cùng nhớ em.” Zu Cuella mang vẻ mặt quái dị nhìn Hi Nguyên một
cái.
“Tôi còn chưa nghĩ ra có tiếp nhận các người hay không.
Không cần nói về bọn họ ở trước mặt tôi.” Hi Nguyên phiền não trừng mắt
nhìn Zu Cuella một cái, để anh khởi lên tiếng nói tiếp nữa.
Tâm
trạng của cô bây giờ rất rối loạn, chuyện của mình và Lăng Khắc Cốt còn chưa biết kết quả sẽ ra sao, hiện tại lại thêm một đám thân thích vương thất, cô quả thật đau đầu nhức óc.
Nghe được lời Hi Nguyên nói,
gương mặt tuấn tú của Zu Cuella cứng đờ. Đôi con người xanh dương so với bầu trời còn muốn trong xanh hơn kia băn khoăn chăm chú nhìn vào gương
mặt của Hi Nguyên, trầm mặc không nói tiếp nữa.
Ăn xong bữa trưa, Doãn Nhạc cười nói với Zu Cuella: “Vương Tử Điện Hạ, tôi không làm kỳ
đà cẳn mũi các vị nữa, có cơ hội nên nhớ phải mời tôi ăn bữa tiệc lớn
nữa đó nha.”
“Không thành vấn đề, phòng ăn nhà tôi sẽ vĩnh vỉễn luôn rộng mở với em.” Zu Cuella vui vẻ nói.
“Vậy tôi trước tiên cứ dự định là toàn bộ bữa ăn tối của một năm tới.” Doãn
Nhạc nổi lòng tham nheo đôi mắt tròn trịa, hai má lúm đồng tiền bên môi
hiện lên nụ cười vui vẻ, nhìn càng thêm đáng yêu.
“Cậu muốn ăn đến chết Vương tử Zu hay sao?” Hi Nguyên bị Doãn Nhạc chọc cho ôm bụng cười.
Người này, hứng thú đối với thức ăn quả thật đã đạt đến độ mê luyến. Không
biết Trình Hạo đặt chung một chỗ với cao lương mĩ vị, cô ấy sẽ chọn cái
nào.