Mấy hộ vệ không ngờ cô sẽ làm như vậy, tất cả đều sững sờ nhìn súng trên tay một chút, ai cũng không dám bóp cò. Vội vã nhét súng vào bên hông, lập tức lấy hết sức
bình sinh mà đuổi theo.
Hi Nguyên bị vài đôi tay đột nhiên ôm lấy, giùng giằng giống như con thú bị vây: “Buông tôi ra! Mấy cái tên khốn kiếp này!”
Nhưng mấy hộ vệ ai cũng không chịu buông tay, bọn họ vác cô giống như bao bố
mang tới phòng khách, sau đó cẩn thận từng li từng tí thả vào trên ghế
salon.
“Tiểu thư, bà cô của tôi, Tiểu Tổ tông, cầu xin cô tha cho chúng.” Bọn cận vệ cùng nhau cầu khẩn Hi Nguyên. Nếu bọn họ để Hi
Nguyên đi mất, sợ rằng sẽ bị Lăng Khắc Cốt lưu đày tới Seberia xem gấu
bắc cực mất.
“Hừ!” Hi Nguyên xoay người lại, tức giận không để ý tới bọn họ.
“Không phải chúng tôi cố ý làm khó ngài? Lời thiếu gia nói ai dám không nghe? Ngài thương tình cho chúng tôi đi.”
“Vậy người nào sẽ nghĩ cho tôi? Tôi liền cứ như vậy bị nhốt sao? Nhốt tới
chừng nào?” Hi Nguyên càng nghĩ càng uất ức, càng nghĩ càng tức giận.
Tất cả sai lầm đều là Lăng Khắc Cốt phạm vào, cô lại thành tội nhân, mất đi tự do.
“Cái đó. . . . . . Thiếu gia chưa nói. . . . . .” Hộ
vệ bị làm khó tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, chỉ sợ nói bậy đắc tội với Hi
Nguyên.
Đang lúc này, quản gia Thẩm tới giải vây cho mọi người.
Ông bưng nước đi tới trước mặt Hi Nguyên, hòa ái nói: “Bé con, uống
thuốc đi.”
“Không uống! Cứ để cho cháu bệnh chết đi!” Hi Nguyên
vừa thấy được quản gia Thẩm, lập tức ủy khuất rơi lệ, nửa là tức giận
nửa là làm nũng cong môi lên.
“Đứa nhỏ ngốc! Lại nói nói lẫy,
uống thuốc rồi đi ngủ một giấc đi.” quản gia Thầm đem thuốc đưa đến bên
miệng Hi Nguyên, cưng chiều xoa mái tóc dài của cô.
“Ông Thẩm!” Hi Nguyên khóc nhào vào trong ngực ông lão, nghẹn ngào uống thuốc.
“Tốt lắm tốt lắm, mắt gần giống hột đào rồi. Biến dạng sẽ không ai yêu nữa!” quản gia Thẩm nói đùa với Hi Nguyên.
“Vốn là không có người yêu. Biến dạng cũng tốt!”
Đều nói vịt con xấu xí một ngày nào đó sẽ thay đổi thành thiên nga, con vịt con xấu xí là cô đời này cũng được không được làm thiên nga trong lòng Lăng Khắc Cốt rồi. Cô chính là cọng cỏ, cọng cỏ tầm thường. Cô gái tên
Thang Mang Lâm đó mới phải thiên nga trong lòng anh.
. . . . . .
Ở trong phòng làm việc rộng lớn của Lăng Khắc Cốt, Ngân Báo bất mãn than
thở. Ngày thứ nhất làm quyền tổng giám đốc, anh bận đến nỗi ngay cả thời gian lấy hơi cũng không có. Thật không biết lão đại ngày ngày làm thế
nào sống? Chưa từng thấy cậu ta hỗn loạn như mình.
“Phó tổng, Long thiếu tìm ngài.” Thư ký đột nhiên gõ gõ cửa, bẩm báo anh.
“Mau cho anh ta vào đi!” Vừa nghe Thanh Long tới, Ngân Báo lập tức kêu thư ký cho vào.
Thanh Long làm sao biết mà chạy đến phòng làm việc của lão đại để tìm anh?
Người này tin tức cũng thật tinh nhanh. Mình mới lên làm quyền tổng giám đốc, là anh ta đã biết rồi.
Thanh Long ưu nhã ngồi vào trên ghế
salon, theo thói quen đẩy đẩy mắt kiếng gọng vàng, không nhanh không
chậm hỏi Ngân Báo: “Ngân Báo, chuyện lão đại anh biết chứ?”
“Chuyện lão đại? Thế nào?” Ngân Báo không hiểu ra sao. Anh mới vừa trở về nước, xem bệnh cho bé con xong chỉ ngủ mấy giờ, mới vừa rời giường liền bị
lão đại kéo đến tổng bộ.
Nhìn bộ dáng Thanh Long nghiêm nghị như vậy, chẳng lẽ có chuyện trọng đại gì xảy ra, mà mình vẫn chưa hay biết gì?
“Lão đại muốn kết hôn!” Thanh Long đột nhiên nói ra cái tin tức có tính chất oanh tạc này, phòng làm việc lập tức lâm vào hoàn toàn yên tĩnh. Qua
thật lâu mới thấy Ngân Báo lộ ra nụ cười đắng chát.
“Thật sao?
Vậy rất tốt! Lão đại là nên cho bé con một cái công đạo.” Ngân Báo nghe
được Thanh Long nói lão đại muốn kết hôn, trong lòng ê ẩm, Lăng Khắc Cốt rốt cuộc quyết định đem hạnh phúc đến cho Hi Nguyên, anh nên thay bé
con cảm thấy vui mừng mới đúng. Thế nhưng sao anh lại vui không nổi, tâm như bị đào rỗng. Anh ngượng ngùng cười. Vì che giấu cay đắng trên mặt
mình, anh vội vàng bưng tách cà phê trên bàn bên cạnh lên, mặc kệ lạnh
nóng liền rót vào miệng.
“Cô dâu không phải bé con!” Thanh Long
tỉnh táo nói. Đối với hôn sự của lão đại và Thang Mang Lâm anh vẫn chưa
tỏ thái độ của mình. Chuyện này rất kỳ quặc, anh không tin lão đại đem
tình thân biến thành tình yêu, thế nhưng cậu ấy lại thật sự muốn kết hôn với Thang Mang Lâm. Anh không hiểu rốt cuộc nguyên nhân gì khiến cho
lão đại gật đầu cưới cái cô gái là thế thân “Băng nhi” kia, anh biết
lão đại chỉ coi cô gái kia thành em gái. Nếu quả thật muốn kết hôn, cũng nên là bé con mới đúng!
“Không phải bé con? !” Lần này nét mặt
Ngân Báo phong phú giống như vạn hoa. Anh đầu tiên là trợn to mắt kinh
ngạc, miệng sững sờ há nửa ngày cũng không nói ra được một câu. Một hồi
lâu sau anh mới hiểu rõ ràng ý tứ của Thanh Long, anh vội vàng đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, chạy đến trước mặt Thanh Long, xúc động giống
như một đứa bé hỏi, “Tại sao không phải bé con? Làm sao sẽ không phải bé con? Lão đại rốt cuộc muốn cưới người nào?”
Ngân Báo một mặt lo
lắng Hi Nguyên, sợ cô biết chuyện này sẽ đau đớn thâu tim, mặt khác lại
có điểm âm thầm may mắn, nhưng cảm giác may mắn vừa thoáng qua anh lại
trách cứ mình ích kỷ. Hôn sự của lão đại có quan hệ đến hạnh phúc của bé con, anh tại sao có thể len lén vui mừng?
“Anh đoán xem.” Thanh
Long cười hề hề thần bí, con ngươi tinh tường dưới tấm kính phẳng lại
lóe lên ánh sáng hoàn toàn trái ngược, giống như đang suy nghĩ cái gì
đó.
“Lệ Văn? Chỉ có cô ta ngày ngày quấn lấy lão đại.” Ngân Báo
không chút nghĩ ngợi nói. Ở trong ý thức của anh, Lệ Văn tựa như một con ruồi đuổi không đi, nghĩ hết biện pháp vây ở trước mặt Lăng Khắc Cốt,
một lòng phải làm Lăng phu nhân cho bằng được. Trừ người bạn cùng lớn
lên từ nhỏ này của bọn họ ra, anh thật đoán không ra còn ai có thể làm
rung động trái tim của lão đại.
“No! Đoán tiếp đi.” Thanh Long lắc đầu một cái, tiếp tục giữ vững sự thần bí.
“Không phải Lệ Văn?” Ngân Báo cho là lão đại sẽ vì những gì Lệ Văn đã bỏ ra vì Băng nhi mà cưới cô ấy, không ngờ người phụ nữ lão đại muốn kết hôn thế nhưng không phải cô ấy. Vậy còn có người nào? “Chẳng lẽ là cô minh tính người Mĩ kia?”
“Lại sai lầm rồi! Là một người phụ nữ có quan hệ
rất thân thiết với lão đại.” Thanh Long chỉ cho Ngân Báo một con đường
suy nghĩ ngắn nhất.
Ở trong đầu Ngân Báo từ từ cân nhắc từng
chút, tất cả phụ nữ có khả năng đều lọc qua một lần, anh đột nhiên nghĩ
tới cái cô Thang Mang Lâm vẫn luôn không được anh coi trọng kia. Lúc này trong mắt của anh thoáng qua không đồng ý: “Sẽ không thật là cô ta chứ? Cái cô “Băng nhi” giả đó?”
“Vẫn không tính là quá đần!” Thanh Long cười chế nhạo Ngân Báo.
Đối với cái đáp án này anh cũng từng vô cùng khiếp sợ, phải mất rất nhiều thời gian mới tiêu hóa hết.
“Làm sao có thể? Lão đại không yêu cô ta!” Chỉ là một thế thân mà thôi, lão
đại khôn khéo tỉnh táo như vậy cho dù đối với thế thân có xảy ra tình
cảm đi chăng nữa cũng chỉ có thể là tình anh em. Làm thế nào lại thăng
hoa đến tình yêu rồi chứ?
“Kết hôn không nhất phải có tình yêu.
Đứa ngốc!” Thanh Long dùng sức gõ đầu Ngân Báo, cười nhạo báng. Trên cái thế giới này vì chỉ chính trị, chỉ vì lợi ích, vì đứa bé. . . . . . Mà
kết hôn có quá nhiều người, chân chính vì yêu kết hôn thật ra thì lại
rất ít. Anh không hy vọng Lăng Khắc Cốt làm một người trong cái đám đại
đa số đó, anh chỉ muốn nhìn thấy hôn lẽ của lão đại và bé con. Phụ nữ
khác tất cả đều nên đứng sang một bên!
Ngân Báo đột nhiên nhảy dựng lên, hỏi Thanh Long: “Lão đại ở đâu? Tôi muốn đi tìm cậu ta!”
Anh nhất định phải hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Tin tức này để cho anh quá mức khiếp sợ, anh muốn lập tức gặp lão đại.
“Cậu ta hiện tại đang ở trong phòng bệnh VIP, cùng với . . . . . Ừ. . . . . . Bà xã . . . . tương lai của cậu ta.” Thanh Long trầm ngâm một lát, lại
ném cho Ngân Báo một quả bom, “Thang Mang Lâm mang thai.”
“Anh
đừng làm tôi sợ!” Ngân Báo cả kinh trợn mắt há hốc mồm, cái tin tức này
có đủ tính chấn động. Trái tim yếu ớt kia sắp không cách nào gánh nặng
nhiều kích thích như vậy. Đột nhiên anh bật ra một câu: “Đứa bé là của
ai?”
“Không biết.” Thanh Long rất khẳng định đứa bé kia không
phải của lão đại. Trong lòng anh đang có một hoài nghi, nhưng vẫn không
thể nói, nếu như nói ra, sẽ làm tổn thương đến hòa khí giữa các huynh
đệ. Nhưng anh lại cảm thấy anh phải làm chút gì đó ngăn cản hôn lễ buồn
cười này. Lão đại nên lấy là bé con!
“Không biết? ! Mạng lưới
tình báo nhạy bén như vậy mà lại không cách nào tra ra tin tức của người kia! Anh nên về hưu sớm một chút đi cho rồi!” Ngân Báo tức giận đập
Thanh Long một quyền, bất mãn gào lên.
“Lão đại không nói, tôi làm sao biết.” Thanh Long vô tội nhún nhún vai.
“Tôi đi tìm cậu ta!” Ngân Báo túm lấy chìa khóa xe, vội vã chạy mất.
Thanh Long nhìn bóng dáng của anh không khỏi cười lắc đầu: “Vĩnh viễn như một cậu nhóc chưa trưởng thành!”