“Em. . . . . . Em tới
tìm anh Sơn Miêu, nhưng anh ấy thế nhưng không chịu gặp em.” Thang Mang
Lâm nhu nhược tựa sát vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, giống như bất mãn
quở trách
“Hả?” Lăng Khắc Cốt qua loa vỗ vỗ lưng Thang Mang Lâm, sắc mặt nặng nề nhìn lại hướng phòng Kim Đế, hình như có chút không yên lòng.
“Anh, anh có rảnh không?” Thang Mang Lâm có chút do dự, có chút khiếp đảm, giọng nói mang theo thương lượng.
“Cái gì?” Hình như không có nghe được lời Thang Mang Lâm nói, mày rậm Lăng
Khắc Cốt ngưng tụ lại cúi đầu nhìn Thang Mang Lâm trong ngực.
“Anh có thể đi cùng em hay không? Hôm nay đột nhiên thật là muốn ca hát.”
tay Thang Mang Lâm giống như vô ý vuốt ngực Lăng Khắc Cốt, mắt to mềm
mại đáng yêu như nước đáng thương nhìn Lăng Khắc Cốt, giống như nếu anh
cự tuyệt cô, cô sẽ chịu đả kích rất lớn vậy.
Đứng ở phòng Kim Đế, Hi Nguyên có chút thất hồn lạc phách nhìn tay Thang Mang Lâm, cô bị
hành động thân mật của đối phương với Lăng Khắc Cốt kích thích, đột
nhiên cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, hốc mắt cũng bắt đầu thay đổi ướt át. Thang
Mang Lâm lại đem tay để ở trên ngực rộng mở của Lăng Khắc Cốt!
“Thế nào? Trời muốn đổ mưa?” Zu Cuella đi tới trước mặt Hi Nguyên, thương
tiếc nâng cằm xinh xắn của cô lên, dùng giọng nói trầm thấp mang theo từ tính hỏi.
Hi Nguyên giương mắt lên, tim đập mạnh và loạn nhịp,
Zu Cuella đột nhiên trở nên dịu dàng có chút không cách nào thích ứng.
Anh ta ở trước mặt cô, cho tới bây giờ đều là bá đạo cùng hài hước, đột
nhiên lộ ra dáng vẻ thâm tình như vậy, cảm giác thật kỳ quái.
Khi ngón tay ấm áp của Zu Cuella vương phải một giọt nước mắt long lanh như thủy tinh thì cô mới phát giác mình khóc.
Khó trách cô cảm thấy trên mặt có chút lạnh lẽo, lại là nước mắt.
Cô thế nào dễ dàng liền bị Thang Mang Lâm đánh bại như vậy?
Ánh mắt của cô không nhịn được xuyên qua bả vai Zu Cuella, nhìn về bên ngoài.
Thang Mang Lâm vẫn như chim nhỏ nép vào người Lăng Khắc Cốt, hình ảnh kia mập mờ đến khiến Hi Nguyên đau đớn. Cô nắm chặt quả đấm, mặc cho móng tay
thon dài đâm vào trong thịt, hàm răng giống như cái kềm thật chặt cắn
cánh môi yếu ớt, cô lúc này, đã không cảm thấy một chút đau đớn nào, chỉ vì lòng của cô đã như bị một bụi gai đâm nát, vô cùng khó chịu.
“Không cho cắn môi!” Zu Cuella bá đạo rồi lại không mất đi sự dịu dàng kéo hai tay của Hi Nguyên, đem mười ngón tay ngọc thon dài cẩn thận thả vào
lòng bàn tay to của mình, cùng sử dụng ngón cái nhẹ nhàng xoa lòng bàn
tay bị móng tay đâm tổn thương của cô.
“Zu, có phải là tôi rất
xấu hay không?” Hi Nguyên bị sự mỹ lệ của Thang Mang Lâm thương tổn, bị
sự nhu nhược của chính mình làm cho đau nhói. Có phải mình không đủ đẹp
hay không? Cho nên Lăng Khắc Cốt mới không thương cô?
“Ai nói?”
Zu Cuella cười mắt màu xanh dương nheo lại, đem Hi Nguyên ôm vào trong
ngực, nhẹ nhàng dỗ dành an ủi, “Tôi còn chưa từng thấy qua cô bé nào
xinh đẹp như chú mèo nhỏ thế này.”
“Hừ!” Hi Nguyên lặng lẽ nhếch môi, kiêu hãnh nghếch đầu nhỏ lên hừ lạnh, “Coi như anh thức thời!”
“Con mèo nhỏ!” Zu Cuella cưng chiều nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kiêu
ngạo này của Hi Nguyên, hài hước trêu chọc nắm được cái mũi của cô.
“Heo sắc lang! Anh mà bóp xẹp lỗ mũi tôi, tôi liền đem lỗ mũi anh vặn
xuống!” Hi Nguyên tức giận xoa mũi dọc dừa bị bóp đỏ của mình, cô nhìn
chằm chằm Zu Cuella giống như cùng cô có thù oán gì vậy.
“Tôi
không bỏ ra được!” Zu Cuella nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên lên,
kiên định nói. Đôi con ngươi mày xanh sáng như ánh sao giống như hai đầm nước sâu thẳm, mắt lửa nóng nhìn Hi Nguyên lóe lên.
Hi Nguyên bị Zu Cuella nhìn có chút không được tự nhiên, lông mi thật dài của cô rủ
xuống, khiến hai hàng mi như hai cái quạt nhỏ rậm rạp che lại nội tâm
khác thường.
“Buông . . . . . Buông tôi ra. . . . . .” Hi Nguyên
chứng kiến đầu Zu Cuella hàm chứa nụ cười yếu ớt cúi thấp xuống thì hốt
hoảng đẩy gương mặt tuấn tú của anh ta ra, né qua một bên.
Hôm nay cô bị sao thế này?