Hi Nguyên một thân
quần áo ướt nhẹp chạy vào phòng khách, Bác Thẩm lập tức chào đón, cầm
khăn lông lớn lau tóc cho cô, đầy thương tiếc nói: “Thế nào ướt hết như
vậy? Ngân Báo không có đưa cháu về sao?”
“Chú Ngân Báo đuổi theo Tiểu Bạch Thỏ của chú ấy rồi, nào có thời gian mà trông nom cháu?” Hi
Nguyên vểnh môi oán trách, khóe mắt lại đầy nụ cười. Nghĩ tới chú Ngân
Báo lưu luyến bụi hoa cũng có lúc hết cách với con gái, cô đã cảm thấy
chơi thật vui.
“Tiểu Bạch Thỏ? Một đại nam nhân như cậu ta sao
lại nuôi thỏ vậy hả?” Ông Thẩm nghe không hiểu lời Hi Nguyên nói, buồn
bực lầu bầu.
Vẻ mặt cùng giọng của ông khiến Hi Nguyên cười vui vẻ hơn: “Đột nhiên thay đổi khẩu vị đó mà”.
“Điều đó cùng khẩu vị có quan hệ gì?” Bác Thẩm thật là càng nghe càng hồ đồ.
“Cái gì cùng khẩu vị có quan hệ?” Một giọng nói quen thuộc từ cửa truyền
đến, âm thanh ưu nhã mà trầm thấp này khiến hai người trong phòng khách
sửng sốt.
“Tiểu Đan. . . . . .” Đôi tay Bác Thẩm run rẩy nhìn
cậu bé Thẩm Đan đã lớn rồi, trong lòng đầy kích động. Cháu của ông, kể
từ khi con trai và con dâu ông bị tai nạn máy bay mà mất đi, người thân
duy nhất trên cõi đời này của ông rốt cuộc cũng đã trở về rồi. Không ngờ mấy năm không thấy, Tiểu Đan giống như đã biến thành một người khác,
hoàn toàn lột xác khỏi một thân non nớt, trở nên trầm ổn mà gần gũi.
“Anh Thẩm!” Hi Nguyên đột nhiên thấy Thẩm Đan, trong lòng rất hưng phấn. Còn nhớ rõ lần trước gặp mặt là vào tang lễ của cha mẹ anh ấy, anh lúc ấy
chưa có cao lớn như hiện tại, vẫn còn mang vóc dáng của thiếu niên.
Cô chạy vội nhảy vào trong ngực Thẩm Đan, ngang ngược nhìn vẻ mặt tuấn dật kia: “Trở về rồi sao còn không nói với bé con một tiếng? Em sẽ đi đón
anh.”
“Có công việc.” Thẩm Đan ôm hông của Hi Nguyên, dịu dàng
thắm thiết trả lời. Trong đôi mắt đen không lớn lại rất tinh xảo kia đầy thâm tình.
“Vĩnh viễn đem công việc đặt ở vị thứ nhất, giống y
như ba vậy.” Hi Nguyên oán trách nói. Thế nào năm giứoi cô gặp phải đều
là những người cuồng công việc? Ba vì muốn cho Ưng Đế Quốc vươn ra khắp
thế giới, trong 365 ngày ba có 100 ngày bay ở trên không trung, thời
gian còn lại thì ngay cả mười lăm ngày cũng không thể ở cùng với cô,
không phải ra ngoài tham dự dạ tiệc của một công ty, thì cũng chính là
tham gia một cuộc thọ yến của chính khách nào đó.
“Từ nay về sau anh sẽ để bé con ở vị thứ nhất.” Thẩm Đan chuyên chú nhìn Hi Nguyên, đôi tay ôm càng chặt hơn.
“Như thế nghe còn được.” Hi Nguyên nhìn thấy áo ướt của mình thấm ướt trước
ngực của Thẩm Đan, vội vàng từ trên người anh leo xuống, “Em đi thay
quần áo đã, một lát tán gẫu tiếp.”
“Nhanh đi, kẻo cảm lạnh.” Thẩm Đan gật đầu một cái, trong mắt đầy thương tiếc, tựa như đang nhìn một bảo bối quan trọng nhất.
Cho đến khi Hi Nguyên biến mất ở khúc quanh lầu hai, ánh mắt Thẩm Đan mới từ trên người cô dời đi.
“Ông nội!” Anh ôm cổ ông nội, “Tiểu Đan đã trở về.”
Khóe mắt Bác Thẩm long lanh nước mắt, ông lau khóe mắt ướt một cái, cảm động nói: “Trở về là tốt rồi. Ông nội có thể được nhìn thấy con là mãn
nguyện lắm rồi.”
“Tiểu Đan về sau sẽ hầu ở bên người ông, không rời ông nội nữa.”
“Theo như ta thấy thì là cùng với bé con đó chứ?” Lần đầu thấy gương mặt tuấn tú đỏ ửng vì xấu hổ của cháu trai, Bác Thẩm cười ha ha.
“Ông nội!” Thẩm Đan có chút xấu hổ, kêu lên kháng nghị.
Bác Thẩm vỗ vỗ bả vai cháu trai, ý vị sâu xa nói: “Tiểu Đan, ông nội sẽ
không ngăn trở con, chỉ cần cháu thấy đúng thì cứ làm đi. Nếu như bị
thương lồng ngực của ông luôn luôn mở rộng với cháu.”
Thân phận
của hai người Hi Nguyên và Tiểu Đan khác nhau một trời một vực, Tiểu Đan nếu muốn có được lòng của Hi Nguyên sợ rằng khó khăn giống như lên trời vậy.
Thời tiết thành Long giống như vẻ mặt của một đứa trẻ, lúc xế chiều còn mưa dầm liên tục, đến buổi tối lại thoáng đãng. Gió thổi
xua tan mây, một vầng trăng non len lén lộ ra khuôn mặt tươi cười. Ban
đêm trong lâu đài Tinh Nguyệt yên tĩnh mà tràn ngập thần bí, ánh trăng
nhàn nhạt giống như lụa mỏng bao phủ nó, dát lên một tầng ánh sáng màu
vàng.
“Anh Thẩm, kể cho em nghe một chút anh ở châu Âu gặp được
chuyện gì mới mẻ.” Lưng Hi Nguyên dựa vào ban công quấn lấy Thẩm Đan,
con ngươi hưng phấn sáng rỡ.
“Em cho là anh đi chơi sao? Có cái
chuyện gì mới mẻ chứ?” Thẩm Đan cưng chiều véo mũi Hi Nguyên, ánh mắt
tham luyến sự đẹp đẽ của Hi Nguyên.
Ở châu Âu chín năm, trừ làm
một học sinh thì chính là huấn luyện gian khổ, anh như một con quay vĩnh viễn không dừng lại được, một khắc cũng không thể nghỉ ngơi. Đã có lúc
anh từng nghĩ tới muốn buông tay, nhưng vì để có thể trở thành người đàn ông xứng đáng với Hi Nguyên, anh cắn răng kiên trì. Mấy năm này, chuyện chân chính duy nhất có thể làm cho tâm tình anh kích động chính là cùng Hi Nguyên nói chuyện phiếm qua QQ, cô sẽ đem tất cả chuyện lý thú xảy
ra trong một ngày kể cho anh nghe, chia sẻ để anh nhanh chóng biết được, cho anh chia sẻ với cô cả niềm vui lẫn nỗi muộn phiền.
Mỗi khi
cùng Hi Nguyên tán gẫu hết ngày, anh sẽ có một đêm ngủ không yên giấc,
tinh thần kích động. Khi lần đầu tiên anh nhìn thấy Hi Nguyên, liền lặng lẽ yêu cô gái khả ái này, ở châu Âu vô luận có bao nhiêu mỹ nữ nghĩ
nhảy lên giường của anh, anh đều vô tình cự tuyệt, chỉ vì trong mắt anh, sự mỹ lệ của Hi Nguyên không ai bằng được.
Đều nói trong mắt
người tình là Tây Thi, đối với anh mà nói chính là như vậy. Đáy mắt anh, trong lòng chỉ có Hi Nguyên tồn tại, không còn có chỗ cho người nào
khác nữa.
Từng trong một lần huấn luyện ngã gãy ba cái xương sườn, nhưng nằm ở trên giường bệnh anh không hề hối hận, bởi vì có Hi Nguyên.
“Làm sao mà có thể không có? Anh Thẩm anh tuấn thế này, chắc chắn sẽ có mỹ
nữ da đen, da trắng, da vàng, da nâu . . . . . đuổi theo anh….Anh chỉ
cần đem đoạn thời gian lãng mạn đó kể cho em nghe là tốt rồi.” Hi Nguyên mắt cười cong cong nheo lại, vui vẻ nhìn Thẩm Đan anh tuấn.
“Cái mà gì da đen, da trắng, da vàng, da nâu? Em cứ làm như anh là Palette?” Thẩm Đan bị lời Hi Nguyên nói chọc cười, tròng mắt đen lấp lánh lóe ra
ánh sáng nóng bỏng, nhìn Hi Nguyên.
“Là mỹ nữa của các quốc
gia?” Hi Nguyên vịn bả vai Thẩm Đan, nghịch ngợm nháy mắt với anh, “Đừng nói với em anh không có người theo đuổi, em sẽ không tin.”
Nếu
như ngay cả anh Thẩm anh tuấn thế này đều không có ai theo đuổi, thì phụ nữ trong thiên hạ này đều mù cả rồi. Những người đàn ông cô đã gặp qua, trừ ba, thì chính là anh Thẩm trưởng thành thật thanh tú, mà vẻ anh
tuấn của anh không giống ba. Ba là Đế Vương bễ nghễ thiên hạ, mà Thẩm
Đan giống như một người anh yêu thương của cô.
“Phụ nữ khác đối
với anh không có nghĩa lý gì, anh chỉ hi vọng được một người theo đuổi.” ánh mắt Thẩm Đan đột nhiên trở nên khó hiểu, khiến Hi Nguyên bồn chồn
nghiêng đầu.
“Anh Thẩm có người yêu mến rồi?” Hi Nguyên đột
nhiên hiểu được ý tứ trong lời của Thẩm Đan, lăc lắc cánh tay của anh,
đầy tò mò hỏi, “Mau nói cho em biết là ai, có đẹp hay không?”
Hai cánh tay cường tráng của Thẩm Đan vịn lan can, gương mặt tuấn tú căng
thẳng, đáy lòng giùng giằng không biết có nên nói tình cảm trong lòng ra hay không.
“Mau nói cho bé con.” Hi Nguyên hưng phấn kéo gương
mặt tuấn tú của Thẩm Đan xuống, để cho ánh mắt của anh nhìn chăm chú vào mình, cô đoán không ra anh Thẩm rốt cuộc thích người nào, cho nên liền
bộc phát muốn biết, “Nói mau.”
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn mềm mại
của Hi Nguyên khẽ đóng khẽ mở ở ngay trước mặt anh, lòng của Thẩm Đan
bắt đầu mất khống chế nảy lên, anh kìm lòng không được sáp lại gần cái
miệng nhỏ nhắn kia. Anh muốn nói cho Hi Nguyên biết người yêu trong lòng anh, mấy năm anh bị tương tư hành hạ sắp phát điên rồi.