Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 2: 2: Phương Bành Hạc



Tôi bất mãn giãăng co một hồi: – Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?

“Thế nhưng chúng vẫn không buông tha cho tôi, nhất quyết lôi tôi đi xềnh xệch.

Một thân một mình, võ công không có, tôi hoàn toàn bất khả kháng, miệng thì ra sức kêu cứu, còn toàn thân bị chúng khống chế.

Chúng trùm lên đầu tôi một mảnh vải đen hòng khiến tôi không biết được đường đi.

Tôi không ngừng thắc mắc, trong đầu đặt ra rất nhiều câu hỏi.

Nhìn cách ăn mặc của chúng, trông giống lính gác ở hoàng cung.

Nhưng việc ngang nhiên vô cớ bắt tôi làm tôi không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Chừng nửa canh giờ sau, chúng ném tôi vào một ngôi nhà bỏ hoang.

Tấm vải trùm đầu vừa mở ra, tôi hơi nhíu mày lại vì ánh sáng đột ngột chiếu thẳng vào mặt.

Một mùi hôi hám, ẩm ướt sộc thẳng vào mũi.

Tôi chớp chớp liền mấy lần, mắt cũng dần quen với ánh sáng.

“Trước mắt tôi, một toán người mặc đồ lính gác, kiếm đao giät bên hông, chống nạnh đứng bên cạnh.

Chúng trừng mắt nhìn tôi.

Một tên lính có bộ râu quai nón rậm rạp, đưa tay vuốt căm, ánh mắt gian xảo, đắc ý cười khênh khệch:

– Thằng nhãi tép này vừa bán được thuốc cho lão Ân, kiếm được kha khá.

Hôm nay huynh đệ ta tóm được con cá lớn rồi.

Haaaaaa…!

~ Đại ca…- Một kẻ khác khép nép xoa tay nói- Chúng ta cứ cải trang thành lính gác hoàng cung thế này, ngộ nhỡ…

Đại ca chúng nghe vậy tức giận, hän lườm đàn em một chặp rồi gạt ngang:

– Đến nước này rồi ngươi còn tỏ ra sợ sệt sao? Nên nhớ chúng ta được Huyện lệnh lão gia đứng đằng sau nâng đỡ, ta thách kẻ nào dám động vào ta!

Nói rồi, hẳn tiến đến gần tôi, gắn giọng đe dọa:

– Muốn sống thì khôn hồn mau đưa hết tiền ra đây cho ta.

Nếu không, một đao chết tươi!

“Tôi nhếch mép cười khẩy.

Mười mấy năm trời, tôi lội rừng hái thuốc, gặp bao thú dữ, ăn từng rễ cây, uống sương đọng.

trên lá, trải qua cảnh phân ly tử biệt với những người thân yêu nhất, còn gì đau khổ trên đời này mà tôi chưa từng nếm trải qua? Huống hồ, chỉ là một lũ cướp đã có thể làm tôi sợ sệt, run rẩy ư?

– Làm sao các ngươi biết ta vừa bán thuốc cho Ân lão gia?

Tôi lạnh nhạt hỏi.

Kẻ đứng đầu chắp hai tay sau lưng, đắc ý trả lời:

– Sắp chết đến nơi mà còn thắc mắc ư? Được thôi.

Để ta nói rõ cho tên nhãi nhà ngươi biết, sau này xuống dưới âm phủ có làm ma cũng không trở thành ma mùi Ra đây đi…

Nương theo hướng hắn gọi, tôi thấy một thân ảnh yểu điệu, mờ mờ tiến sát lại gần.

Vẫn giọng nói nhẹ nhàng, dễ gần như lần đầu gặp vang lên, cô gái, người mà tôi đã vô cùng cảm kích khi được cô ta chỉ đường đến quầy thuốc, cười tươi nói:

– Chúng ta lại gặp nhau, công tử.

Giờ tôi mới thấm lời dặn của Cường Chân.

Quả thật, trên đời này, hạng người nào cũng có.

Thì ra, chúng là đồng bọn với nhau.

Hoành Thống là tên cướp cầm đầu, hản bày kế cho người đàn bà kia lảng vảng tại các quầy thuốc, tìm những người bán thuốc như tôi.

Sau khi lựa được con mồi, nằm chắc họ bán được hàng, chúng sẽ theo dõi và đóng giả thành lính gác đi tuần, ngang nhiên bắt về cướp của.

– Vị công tử tuấn tú này, hãy nghe lời ta, giao nộp hết tiền cho Hoành Thống rồi ngươi sẽ được thả.

Tôi thừa biết chúng chỉ cần tiền, lấy được tiền rồi chúng.

chắc chăn sẽ lấy cả mạng của tôi.

Tôi chết cũng không sợ.

Nhưng còn ca ca của tôi, đã quá 5 canh giờ, huynh ấy đang rất lo lắng.

Có khi, Cường Chân sẽ quyết định lên kinh thành tìm tôi.

Ý định mua cho Cường Chân một đôi giày mới còn chưa thực hiện được, vì vậy, tôi nhất định phải thoát khỏi đây.

Tôi từ từ dịch người về sau, mắt tranh thủ liếc nhìn xung quanh, may mãn thay, bên cạnh tôi có một mảnh sứ vỡ sắc nhọn.

Ông trời quả là có mắt!

Nhân khi chúng chỉ để lại hai kẻ canh giữ tôi trong nhà, tôi liền dùng mảnh sứ, cẩn thận cưa từng chút một đoạn dây buộc cổ tay, rồi đến cổ chân.

Cũng may, mảnh sứ sắc nên dây dễ đứt.

Loay hoay một hồi, mọi thứ cũng đã giải quyết xong xuôi, tôi vờ kêu r.ên khó nhọc:

– Aaaaaa, tôi đau bụng quá, làm ơn cho tôi đi vệ sinh một chút

Một kẻ gây còm, cao lều khều, khó chịu mắng nhiếc: Thằng nhãi rắc rối!!! Nếu không phải đại ca còn đợi moi thêm chút tiền nữa của ngươi, thì ta đã thẳng tay giế.t chết ngươi cho khỏi phiền phức.

Mắng xong, hẳn bực bội đến gần tôi, toan kéo tay tôi đi.

Thừa dịp hắn cúi xuống, tôi dùng một tấm gỗ cũ nằm khuất sau lưng, dùng hết sức lực đập thẳng vào gáy hắn.

Hắn bị tấn công bất ngờ, chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã vật xuống.

Nhìn tên cướp cao lớn năm bất động dưới đất, mồ hôi trên người tôi túa dần ra.

Cường Chân vẫn hãng ngày cười tôi tay chân yếu ớt, huynh ấy mà thấy cảnh này chäc sẽ phải há hốc miệng, kinh ngạc không thốt lên lời.

Không còn nhiều thời gian để nghĩ, tôi rón rén bước ra phía cửa, vẫn còn một tên khác đang ngồi gật gù, tay câm bình rượu uống đã quá nửa, rượu lênh láng đổ đầy mặt đất.

Giải quyết hắn thì dễ.

Tôi lại làm theo cách cũ, dùng gỗ đập mạnh vào gáy hắn.

Chờ hắn không cử động nổi nữa, tôi liền ném tấm gỗ sang một bên, phủi áo và rảo bước nhanh về phía ngoại thành.

Xui xẻo thay, cứ ngỡ mọi sự thành công, thì Hoành Thống cùng đồng bọn còn lại từ đâu đi về.

Thấy tôi, chúng giơ gươm lao đến.

Tôi dùng hết sức bình sinh cố găng chạy thật nhanh.

Mới buổi đầu tiên quay trở lại kinh thành sau bao nhiêu năm, tôi đã liên tiếp gặp rắc rối lớn.

Đen đủi này nối tiếp đen đủi khác.

Thoát được kiếp nạn này, chắc chắn tôi và Cường Chân phải cùng nhau uống một trầu rượu thật đã mới được.

Mải miết chạy lao qua các con hẻm, chúng vẫn đuổi theo sát nút, tôi gần đuối sức, bước chân tôi mỗi lúc một chậm, chúng như muốn khuyu xuống ngay lập tức.

Tôi mệt nhọc quay lại sau lưng, Hoành Thống đã đứng đó từ lúc nào.

Trong lúc tôi nghĩ tính mạng này khó giữ nổi nữa, thì một bàn tay thô bạo khế vòng qua eo tôi, lôi mạnh tôi trốn vào trong căn nhà gần đó.

Tôi chưa kịp định thần lại, thì người kia đã dùng tay bịt chặn miệng tôi lại, đoạn giơ tay ra hiệu: “SuytIlI”

Hắn ta mặc đồ đen, dùng vải che mặt, tôi chỉ thấy được duy nhất đôi mắt tuyệt đẹp sắc lạnh, ngông cuồng đang nhìn xoáy sâu vào tôi.

Nốt ruồi son! Nốt rưồi son trên trán!

Tôi trân trối nhìn hän không rời mắt.

Chẳng lẽ kẻ đang đứng trước mặt tôi đây lại chính là người đàn ông hiểm ác đã gặp lúc trước? Cũng may tôi đã kịp cải trang lại thành nam nhân, chắc có lẽ, hắn sẽ không nhận ra tôi.

Tiếng bước chân vội vã của Hoành Thống càng lúc càng tiến dần đến gần.

Tôi hoảng hốt khẽ giãy giụa khỏi tay hắn.

Hắn vẫn đứng yên không.

nhúc nhích, đầu hơi nghiêng nghiêng liếc ra bên ngoài.

Bầu trời hôm nay thật yên ả! Gió lạnh thổi nhẹ từng cơn, những chiếc lá khô rụng dưới đất khẽ khàng bay lên một chập rồi lại rơi ngay xuống đất.

Thân thể cao lớn của hăn cứng răn, vững chãi áp sát người tôi, tôi chỉ có thể ngẩng cao đầu ngước lên nhìn hän.

Nam nhân bí ẩn này quả thực có đôi mắt đẹp.

động lòng người.

Ánh mắt sắc lạnh như chim ưng cuồng bạo, có chút gì đó ngông nghênh xen lẫn tàn độc toát ra từ sâu thẩm trong đó.

Nhưng vì sao tôi vẫn cảm thấy có một sự cô độc thấp thoáng nơi hắn?

– Nhãi ranh, mau ra đây! Ta hết kiên nhãn với ngươi rồi đấy!

Tiếng Hoành Thống giận dữ vang lên.

Hằn đưa mũi kiếm lê ” xoèn…!xoẹt…” trên đường, bước chân của hẳn và đồng bọn đã gần đến nơi.

Tôi đẩy hăn cách xa ra một chút, ” Ở yên trong đây, đừng làm vướng chân tal”- giọng hẳn trầm đục khẽ thì thầm bên tai tôi.

Nói rồi, nam nhân kia đẩy mạnh tôi vào trong góc nhà, rồi lao vụt ra bên ngoài.

Thân ảnh màu đen quỷ mị của hắn đứng lặng lẽ, đối diện với đám người Hoành Thống.

Một bên hung hăng, bặm trợn; một bên lạnh lùng, ma mị.

Hắn dùng quạt nhẹ nhàng phe phẩy trước mặt.

Tấm vải che mặt khẽ đung đưa trong gió.

Tôi toan lao ra, sợ làm liên lụy đến hẳn, nếu không may.

hẳn bị đám người Hoành Thống giết hại, tôi có cả đời này sống trong hối hận, ăn năn và day dứt.

Nhưng chưa để tôi kịp thực hiện ý định của mình, hẳn ung dung hất đôi tay, phẩy quạt thật mạnh về phía Hoành Thống.

Tà áo đen dài tung bay ảo.

diệu khiến bóng hình hẳn càng lúc càng trở lên ma mị.

Một luồng khí lạnh sộc tới khiến tôi phải rùng mình run rẩy.

Có tiếng kim nhọn va vào nhau leng keng, tiếp sau đó là giọng của Hoành Thống và đồng bọn gào lên thảm thiết.

Lấy lại bình tĩnh, tôi chạy nhanh tới bên cạnh hắn.

Trước mắt tôi, một cảnh tượng khó tin xảy ra.

Hoành Thống cùng đám thuộc hạ đang ôm mặt lăn lộn vật vã dưới đất.

Hốc mắt của chúng đều cằm một chiếc kim bé, mỏng, mà sắc.

Tôi quay sang hỏi nam nhân đang lạnh lùng đứng bên cạnh:

– Huynh, huynh đã hủy hoại đôi mắt của bọn chúng?

– Chúng xứng đáng phải chịu sự trừng phạt này – Hắn hờ hững đáp.

Đoạn, hắn xoay người tính rời đi.

Tôi vội vã đưa tay kéo.

hẳn lại.

Khi đôi tay vô tình chạm vào nhau, tôi cảm nhận được rõ hơi lạnh tỏa ra từ cơ thể hẳn.

Hản hơi khựng lại một chút, sau đó hất mạnh tay tôi ra.

Tôi bèn thò tay vào trong áo, lấy ra một lượng bạc, cảm tạ nói:

– Đa tạ huynh đã ra tay cứu mạng.

Đây là một chút thành ý.

của ta, mong huynh nhận lấy.

Hắn vẫn ung dung rảo bước không quay đầu lại.

Tôi đứng lặng lẽ nhìn theo thân ảnh của hắn dần dần biến mất.

~Ngươi quen hẳn?

Có giọng nói lạ lùng vang lên sau lưng.

Tôi xoay người lại nhìn theo.

Trước mắt tôi là một nam nhân khác với dáng vẻ thư sinh, y phục ngay ngắn, chỉnh tề, đang nở nụ cười rạng rỡ nhìn tôi.

Lần trở lại kinh thành này khiến tôi gặp không ít chuyện phiền phức, hiện giờ, tôi chỉ muốn rời khỏi đây nhanh chóng.

~Xin chào, ta là Vương Sùng Ngân, khi nấy có chuyện ghé qua nơi này và tình cờ trông thấy mọi việc.

Sẽ không phiền huynh chứ?

Nói rồi, hắn đưa tay làm lễ.

Tôi cũng mỉm cười đáp lại:

~ Ta là Mạch Tiểu Khê, hôm nay tranh thủ lên kinh bán ít lá thuốc, nhưng xui xẻo thay lại gặp phải sự tình này.

Cũng may.

có vị nam nhân kia cứu giúp.

Vương Sùng Ngân gật đầu tán thưởng:

– Hoành Thống và đồng bọn của chúng làm rất nhiều việc ác: cướp của, giết người, bắt cóc, hãm hiếp thiếu nữ,…!Vì vậy

chúng bị mù như thế này vẫn còn là may mãn.

Ngừng một lát, Vương Sùng Ngân bỗng dịu giọng lại, nhìn tôi đầy ẩn ý:

– Mạch công tử, ngươi quen vị nam nhân kia sao?

Tôi lắc đầu trầm ngâm.

Hản tung tích bí ẩn, võ công cao

cường, khí chất cao lãnh như thế, quả là lần đầu tiên tôi gặp thì làm sao có thể quen biết từ trước được.

Vương Sùng Ngân mỗi lúc một trở lên đăm chiêu hơn, lông mày khẽ nhíu lại, lẩm bẩm trong miệng:

~ Kỳ lạ thật, hà cớ gì khiến hắn lại ra tay giúp huynh? Phương Bành Hạc, rốt cuộc, ngươi là ai?

Phương Bành Hạc?

Phương Bành Hạc!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.