Chuẩn bị
Tôi tìm thấy Jared và Jamie trong phòng chúng tôi, đang chờ tôi, lo lắng hiện trên cả hai khuôn mặt họ. Jared chắc hẳn đã nói chuyện với Jeb.
“Em ổn không?” Jared hỏi tôi, trong khi Jamie đứng bật dậy và quàng tay quanh eo tôi.
Tôi không chắc phải trả lời câu hỏi của anh ra sao. Tôi không biết câu trả lời. “Jared, em cần anh giúp.”
Jared đứng dậy ngay khi tôi vừa nói xong. Jamie lùi lại để nhìn vào mặt tôi. Tôi không nhìn vào mắt Jamie. Tôi không chắc giờ tôi có thể chịu đựng được bao nhiêu.
“Em cần anh làm gì?” Jared hỏi.
“Em định đi trộm. Em có thể cần thêm… một chút cơ bắp.”
“Chúng ta trộm cái gì?” Anh căng thẳng, đã chuyển sang trạng thái làm nhiệm vụ của mình.
“Em sẽ giải thích trên đường đi. Chúng ta không có nhiều thời gian.”
“Em đi được không?” Jamie nói.
“Không!” cả Jared và tôi nói đồng thanh.
Jamie nhíu mày rồi để tôi đi, ngồi trở lại cái đệm của nó và khoanh chân. Nó gục mặt vào tay và hờn dỗi. Tôi không thể nhìn thẳng vào nó trước khi đi ra khỏi căn phòng. Tôi đã bắt đầu khao khát được ngồi xuống bên nó, được ôm nó thật chặt và quên toàn bộ đống lộn xộn này đi. Jared đi theo tôi khi tôi lao trở lại đường hầm phía nam.
“Tại sao lại đi đường này?” anh hỏi.
“Em…” Anh sẽ biết nếu tôi cố nói dối hay đánh trống lảng. “Em không muốn bị ai bắt gặp. Đặc biệt là Jeb, Aaron, hay Brandt.”
“Tại sao?”
“Em không muốn tự em phải giải thích với họ. Vẫn chưa.”
Anh im lặng, cố hiểu câu trả lời của tôi.
Tôi thay đổi đề tài. “Anh có biết Lily đang ở chỗ nào không? Em không nghĩ chị ấy nên ở một mình. Chị ấy có vẻ…”
“Ian đang ở bên cô ấy.”
“Tốt rồi. Anh ấy là người tử tế nhất.”
Ian sẽ giúp được Lily – anh ấy chính là thứ mà giờ cô ấy đang cần. Ai sẽ giúp Ian khi…? Tôi lắc đầu, gạt ý nghĩ đó đi.
“Chúng ta vội vã như thế này để làm gì?” Jared hỏi tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu trước khi trả lời anh. “Bình siêu lạnh.”
Đường hầm phía nam tối đen. Tôi không thể nhìn thấy mặt anh. Những bước chân của anh không thay đổi bên cạnh tôi, và anh không nói gì trong vài phút. Khi anh nói trở lại, tôi có thể nghe thấy anh đang tập trung vào chuyến trộm – để hết tâm trí vào, gạt sang bên bất kể sự tò mò nào của mình cho đến sau khi nhiệm vụ đã được anh lên kế hoạch hoàn hảo.
“Chúng ta lấy chúng ở đâu?”
“Những bình siêu lạnh rỗng được đặt bên ngoài khu vực Hàn gắn cho tới khi chúng được cần tới. Với việc có nhiều linh thể tới hơn là số dời đi, chắc sẽ có bình thừa. Không ai canh gác chúng cả; không ai chú ý nếu có vài cái bị mất.”
“Em chắc chứ? Em lấy những thông tin ấy ở đâu?”
“Em đã nhìn thấy chúng ở Chicago, hàng đống hàng đống. Thậm chí cả ở cái khu vực nhỏ mà chúng ta đã tới ở Tucson cũng có một ít dự trữ, được cất trong thùng bên ngoài khu vực tiếp nhận.”
“Nếu chúng được cất trong thùng, thì làm sao em chắc là –“ “Anh vẫn chưa để ý thấy ý thích dán nhãn của chúng em sao?”
“Anh không nghi ngờ em,” anh nói. “Anh chỉ muốn chắc chắn là chúng ta đã cẩn thận suy tính hết.”
Tôi nghe thấy ý nghĩa kép trong những lời của anh.
“Em đã suy nghĩ kĩ rồi.”
“Vậy thì hãy làm thôi.”
Doc đã đi rồi – đi tìm Jeb, vì chúng tôi không gặp anh ta trên đường tới. Chắc hẳn anh ta đã đi ngay sau tôi. Tôi tự hỏi tin tức của anh ta sẽ được mọi người đón nhận ra sao. Tôi hi vọng họ không ngu ngốc đến mức bàn luận nó trước mặt Người truy tìm. Liệu cô ta có sắt vụn trí não của vật chủ con người nếu cô ta đoán được tôi đang làm gì không? Liêu cô ta có cho rằng tôi đã trở thành một kẻ phản bội hoàn toàn không? Rằng tôi sẽ cho con người cái họ cần mà không có giới hạn nào?
Đó chẳng phải là việc mà tôi sắp làm hay sao? Khi tôi đã ra đi, liệu Doc có thèm giữ lời hay không?
Có, anh ta sẽ cố. Tôi tin tưởng điều đó. Tôi phải tin. Nhưng anh ta không thể làm việc đó một mình. Và ai sẽ giúp anh ta chứ?
Chúng tôi bò ra khỏi cái lỗ đen chật hẹp dẫn ra phía nam của ngọn đồi đá, nửa đường đi xuống đỉnh thấp hơn. Rìa chân trời phía đông đang chuyển sang màu xám, với một chút ánh hồng nhuộm màu đường ranh giới giữa bầu trời và núi đá.
Mắt tôi cúi gằm xuống chân khi trèo xuống. Việc đó là cần thiết; chẳng có đường nào để đi, và những phiến đá không chắc chắn tạo thành những điểm tựa lừa đảo. Nhưng thậm chí nếu con đường có bằng phẳng và được lát đá hai bên, tôi cũng không nghĩ mình có thể ngước mặt lên được. Cả vai tôi cũng dường như lõm xuống. Kẻ phản bội. Không phải là một kẻ lập dị, cũng không phải một kẻ lang thang. Chỉ là một kẻ phản bội. Tôi đã đặt sinh mạng của những người anh người chị dịu dàng của mình vào bàn tay giận dữ và có động cơ thúc đẩy của những anh chị em nuôi con người của tôi.
Những con người của tôi có mọi lý do để căm ghét các linh thể. Đây là một cuộc chiến tranh, và tôi đang đem cho họ vũ khí. Một cách để giết chóc mà không hề bị trừng phạt.
Tôi cân nhắc chuyện đó khi chúng tôi chạy qua sa mạc trong ánh sáng bình minh rõ dần – phải chạy bởi vì chúng tôi không nên ở ngoài trời vào ban ngày trong khi những Người tìm kiếm đang điều tra.
Tập trung vào khía cạnh này – xem xét sự lựa chọn của tôi không phải là một sự hi sinh mà đúng hơn là một sự vũ trang cho con người để đổi lấy sinh mạng của Người truy tìm – tôi biết rằng tôi đã sai. Và nếu chỉ vì tôi cố cứu lấy một mạng sống của Người truy tìm, thì đây chính là lúc tôi nên thay đổi ý kiến và quay trở lại. Cô ta không đáng để hi sinh những người khác. Thậm chí cả cô ta cũng phải đồng tình với chuyện đó.
Liệu cô ta có đồng tình không nhỉ? Đột nhiên tôi thắc mắc. Người truy tìm có vẻ không… Jared đã dùng từ gì nhỉ? Có lòng vị tha. Không có lòng vị tha như những người còn lại trong chúng tôi. Có lẽ cô ta sẽ trân trọng mạng sống của chính mình hơn rất nhiều sinh mạng khác.
Nhưng đã quá trễ để thay đổi ý định. Tôi đã nghĩ sâu xa hơn việc cứu sống Người truy tìm. Vì thứ nhất, việc này sẽ còn xảy ra. Con người sẽ giết bất kể linh thể nào đi ngang qua đường đi của họ trừ khi tôi cho họ một lựa chọn khác. Hơn thế nữa, tôi sẽ cứu được Melanie, và việc đó đáng để hi sinh. Tôi cũng sẽ cứu cả Jared và Jamie nữa. Có lẽ cũng sẽ cứu cả Người truy tìm đáng ghét trong lúc làm việc đó.
Các linh thể đã sai khi tới đây. Con người của tôi xứng đáng với hành tinh của họ. Tôi không thể mang trả nó lại cho họ, nhưng tôi có thể cho họ điều này. Ước chi tôi có thể chắc chắn rằng họ sẽ không độc ác.
Tôi sẽ chỉ có thể tin vào Doc, và hi vọng mà thôi.
Và có lẽ ép một vài người bạn nữa của tôi phải hứa, để phòng ngừa.
Tôi tự hỏi tôi sẽ cứu được bao nhiêu sinh mạng con người. Tôi có thể cứu được bao nhiêu sinh mạng linh thể. Sinh mạng duy nhất giờ tôi không thể cứu là của chính tôi.
Tôi thở dài nặng nề. Thậm chí là trong lúc trong tôi đang thở nặng nhọc như thế, Jared vẫn nghe thấy. Trong tầm nhìn ngoại vi của mình, tôi thấy mặt anh quay lại, cảm thấy mắt anh chiếu vào tôi, nhưng tôi không nhìn sang để bắt gặp ánh mắt ấy. Tôi nhìn chằm chằm xuống đất.
Chúng tôi tới được chỗ giấu chiếc xe jeep trước khi mặt trời leo lên đỉnh núi phía đông, mặc dù bầu trời đã sáng lên một màu xanh dương. Chúng tôi cúi mình vào trong cái hang nông ngay khi những tia sáng đầu tiên nhuộm vàng cát sa mạc.
Jared lôi hai chai nước ra khỏi ghế sau, đưa một chai cho tôi, rồi dựa vào thành hang. Anh tu hết nửa chai nước và dùng mu bàn tay quệt miệng trước khi nói.
“Anh có thể thấy em đang rất muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng chúng ta cần chờ tới lúc trời tối nếu em đang lên kế hoạch đột nhập và lấy cắp.”
Tôi nuốt trôi ngụm nước của mình. “Thế cũng được. Giờ em chắc là họ sẽ chờ chúng ta.”
Anh quan sát khuôn mặt tôi.
“Anh đã nhìn thấy Tên truy tìm của em,” anh bảo tôi, theo dõi phản ứng của tôi. “Cô ta… rất năng nổ.”
Tôi gật đầu. “Và lắm lời.”
Anh cười và đảo tròng mắt. “Có vẻ cô ta không thích thú chỗ ở bọn anh cung cấp mấy.”
Ánh mắt tôi rớt xuống sàn. “Có thể còn tệ hơn,” tôi lầm rầm. Niềm ghen tị kì lại khiến tôi bị tổn thương len lỏi vào trong giọng tôi, dù nó không hề được chào đón.
“Đúng vậy,” anh đồng ý. Giọng anh nhỏ đi.
“Tại sao họ lại tốt với cô ta thế chứ?” Tôi thì thầm. “Cô ta đã giết Wes.”
“Chà, đó là lỗi tại em.”Tôi nhìn thẳng lên mặt anh, ngạc nhiên khi thấy miệng anh hơi cong lên; anh đang trêu tôi.
“Tại em?”
Nụ cười nhỏ của anh hơi rụt rè. “Họ không muốn cảm thấy giống như quái vật. Không muốn nữa. Họ đang cố đền bù cho trước đây, chỉ có điều là hơi quá trễ – và với nhầm linh thể. Anh đã không nhận ra việc đó sẽ làm em… bị tổn thương. Anh cứ tưởng là em sẽ thích thế hơn.”
“Em có.” Tôi không muốn họ bị tổn thương thêm nữa. “Tử tế luôn luôn là việc làm tốt hơn rồi. Em chỉ…” Tôi hít một hơi dài. “Mừng vì biết được tại sao.”
Sự tử tế của họ là dành cho tôi, không phải cho cô ta. Đôi vai tôi bỗng thấy nhẹ hơn.
“Biết rằng mình hết sức xứng đáng với cái tên quái vật chẳng phải là một cảm giác dễ chịu gì đâu. Làm người tử tế tốt hơn là bị mặc cảm tội lỗi.” Anh lại cười rồi ngáp dài. Tôi cũng ngáp theo.
“Đêm dài đây,” anh nhận xét. “Và chúng ta còn có một đêm nữa sắp đến. Chúng ta nên đi ngủ.”
Tôi mừng vì gợi ý của anh. Tôi biết anh có rất nhiều câu hỏi về việc chính xác vụ đi trộm này có ý nghĩa gì. Tôi cũng biết anh đã kết nối được vài việc với nhau. Và tôi không muốn bàn luận về bất kì việc nào trong đó.
Tôi duỗi người trên mặt cát mịn ở bên cạnh chiếc xe jeep. Trước sự choáng váng của tôi, Jared tới nằm bên cạnh tôi, ngay bên cạnh tôi. Anh cuộn tròn theo cái lưng cong cong của tôi.
“Đây,” anh nói, và anh vòng tay sang để trượt những ngón tay anh xuống dưới mặt tôi. Anh nhấc đầu tôi lên khỏi mặt đất rồi chuyển cánh tay mình xuống dưới, tạo thành một cái gối cho tôi. Anh để cánh tay kia gác qua eo tôi.
Phải mất vài giây tôi mới có thể phản ứng được. “Cám ơn.”
Anh ngáp. Tôi cảm thấy hơi thở của anh nóng hổi trên gáy mình. “Nghỉ chút đi, Wanda.”
Giữ tôi trong tư thế chỉ có thể coi là một cái ôm, Jared chìm vào giấc ngủ rất nhanh, như anh vẫn luôn làm được như thế. Tôi cố thư giãn với cánh tay ấm áp của anh quanh người, nhưng phải mất rất nhiều thời gian.
Cái ôm này khiến tôi tự hỏi anh đã đoán được bao nhiêu rồi.
Những ý nghĩ mệt mỏi của tôi đan xen và lẫn lộn. Jared đã nói đúng – đó là một đêm rất dài.
Mặc dù không dài được bằng một nửa. Phần còn lại trong ngày và đêm của tôi trôi qua như thể chúng chỉ là vài phút.
Điều tiếp theo mà tôi biết, Jared đã đang đánh thức tôi dậy. Ánh sáng trong hang mờ mờ và vàng ruộm. Hoàng hôn.
Jared kéo tôi đứng dậy và đưa cho tôi một thanh thức ăn cho người leo núi – đó là loại thực phẩm chúng tôi trữ trong chiếc xe jeep. Chúng tôi ăn, và uống phần nước còn lại của mình trong im lặng. Khuôn mặt Jared lại nghiêm trang và tập trung.
“Vẫn còn vội à?” anh hỏi khi chúng tôi trèo vào trong xe.
Không. Tôi muốn thời gian kéo dài mãi mãi.
“Vâng.” Trì hoãn nó thì có ích gì chứ? Người truy tìm và cơ thể của cô ta sẽ chết nếu chúng tôi chờ đợi quá lâu, và tôi sẽ vẫn phải lựa chọn y hệt.
“Vậy thì chúng ta sẽ tới Phoenix. Theo lý họ sẽ không chú ý đến kiểu ăn trộm này. Chẳng có lý do gì con người lại đi lấy mấy cái bình dự trữ lạnh lẽo của bọn em. Bọn anh làm gì được với chúng chứ?”
Câu hỏi không có vẻ tu từ một chút nào, và tôi lại có thể cảm thấy cái nhìn của anh. Nhưng tôi nhìn chăm chăm vào những tảng đá phía trước và không nói gì.
Vào lúc chúng tôi đổi được xe và ra tới đường xa lộ thì trời đã tối được một lúc. Jared chờ thêm vài phút nữa cho chắc trong chiếc xe bốn bánh với đèn đóm tắt hết để không gây chú ý. Tôi đếm có mười chiếc xe đã đi qua. Rồi khi có một khoảng tối rất dài giữa những ánh đèn pha thì Jared mới đưa xe vào làn đường.
Chuyến đi đến Phoenix rất ngắn, mặc dù Jared đã cực kì cẩn thận giữ tốc độ dưới mức giới hạn. Thời gian trôi nhanh lên, như thể Trái đất đang quay nhanh hơn.
Chúng tôi đi giữa dòng xe cộ di chuyển đều đều, xuôi theo đường cao tốc bao quanh thành phố buồn tẻ, uể oải. Từ trên đường đi tôi nhìn thấy một bệnh viện. Chúng tôi đi theo một chiếc xe khác lên dốc, di chuyển từ từ, không chút vội vàng.
Jared rẽ vào bãi đỗ xe chính.
“Giờ đi đâu đây?” anh hỏi, căng thẳng.
“Xem con đường này có dẫn vòng ra sau không. Những cái bình sẽ được để ở cạnh khu vực xếp dỡ.”
Jared lái chầm chậm. Có rất nhiều linh thể ở đây, đi ra đi vào khu vực hàn gắn, vài người bọn họ mặc áo bác sĩ. Những Người hàn gắn. Không ai đặc biệt chú ý tới chúng tôi.
Con đường lượn sát vỉa hè, rồi vòng qua mạn bắc của toà nhà liên hợp.
“Nhìn kìa. Những chiếc xe tải đông lạnh. Đi theo hướng đó đi.”
Chúng tôi đi giữa một cánh nhiều toà nhà thấp và một ga-ra đỗ xe. Vài chiếc xe tải, chắc chắn là để chuyên chở những dồ dùng y tế, được để vào cổng tiếp nhận. Tôi liếc qua những chiếc thùng trên cầu xe, tất cả đều có nhãn.
“Cứ đi tiếp…mặc dù chúng ta có thể muốn lấy một ít những thứ kia trên đường trở lại. Xem nào – Chữa lành… Làm lạnh… Giữ nguyên? Em tự hỏi cái đó là gì.”
Tôi thích những đồ đó được dán nhãn và bỏ mặc không ai canh gác. Gia đình tôi sẽ không phải sống mà không có những thứ họ cần đến khi tôi đã ra đi. Khi tôi đã ra đi; lúc này dường như đó là cụm từ gắn liền với mọi ý nghĩ của tôi.
Chúng tôi đi vòng qua lối sau của một toà nhà khác. Jared lái nhanh hơn tập trung nhìn vào phía trước – có người ở đó, bốn người, đang dỡ đồ từ một chiếc xe tải lên cầu xe. Chính là những cử động chính xác của họ đã khiến tôi chú ý. Họ không nặng tay với những chiếc hộp nhỏ bé; ngược lại là khác, họ cực kì cẩn thận đặt chúng lên mặt bê tông cao tới eo.
Tôi không thực sự cần nhìn vào một cái nhãn để xác nhận, nhưng ngay lúc đó, một trong những người bốc dỡ xoay chiếc hộp của anh ta khiến cho những dòng chữ đen chĩa thẳng vào tôi.
“Đây là nơi chúng ta muốn tới. Bây giờ họ đang dỡ những cái bình đã có linh thể. Những cái bình rỗng sẽ không xa… Aa! Ở đó, phía bên kia. Cái kho kia đầy một nửa những cái bình rỗng. Em cá là trong những cái kho đóng có đầy chặt bình rỗng.”
Jared tiếp tục lái xe với tốc độ cẩn trọng như cũ, rẽ vào bên cạnh toà nhà.
Anh khẽ khụt khịt.
“Cái gì cơ?” tôi hỏi.
“Những con số. Thấy không?”
Anh hất cằm về phía tấm bảng trên toà nhà.
Đây là chái nhà sinh sản.
“A,” tôi nói. “Chà, anh luôn biết phải nhìn đi đâu, đúng không?”
Đôi mắt anh liếc vào mặt tôi khi tôi nói thế, rồi trở lại với con đường.
“Chúng ta sẽ phải chờ một lúc. Có vẻ như họ gần xong rồi.”
Jared lại lượn quanh bệnh viện, rồi đỗ xe ở trong cùng bãi đỗ lớn nhất, tránh xa ánh đèn. Anh tắt động cơ và lún mình xuống ghế. Anh nghiêng người và nắm lấy tay tôi. Tôi biết anh sắp sửa hỏi, và tôi cố chuẩn bị tinh thần.
“Wanda à?”
“Vâng?”
“Em sắp sửa cứu Tên truy tìm, phải không?”
“Vâng.”
“Bởi vì đó là một việc đúng đắn phải làm?” anh đoán.
“Đó là một lý do.”
Anh im lặng một lát.
“Em biết làm sao để mang một linh thể ra mà không làm hại đến cơ thể con người?”
Trái tim tôi đập mạnh một lần, và tôi phải nuốt nước bọt trước khi trả lời. “Vâng. Em đã từng làm trước đây. Trong một ca cấp cứu. Không phải ở đây.”
“Ở đâu?” anh hỏi. “Ca cấp cứu đó là gì?”
Đó là một câu chuyện mà tôi chưa từng kể cho họ nghe trước đây, vì những lý do rất hiển nhiên. Đó là một trong những câu chuyện hay nhất của tôi. Có rất nhiều pha hành động. Jamie chắc sẽ thích. Tôi thở dài và bắt đầu bằng giọng thấp.
“Trên Hành tinh Mù Sương. Em đang ở cùng một người bạn tên Harness Light (Yên Cương Ánh Sáng) và một hướng dẫn viên. Em không nhớ tên người hướng dẫn đó. Họ gọi em là Lives in the Stars (Sống trên những vì sao) ở đó. Em đã có một chút tiếng tăm.”
Jared cười khúc khích.
“Chúng em đang thực hiện một chuyến đi ngang qua cánh đồng băng vĩ đại thứ tư để xem một trong các thành phố pha lê nổi tiếng. Đáng lẽ nó là một chuyến đi an toàn – đó là lý do vì sao chỉ có ba chúng em.
“Những con quái vật móng vuốt thích đào hố và tự chôn chúng trong tuyết. Để nguỵ trang, anh biết đấy. Một cái bẫy.”
“Giây trước chẳng có gì ngoài lớp tuyết phẳng lặng, vô tận. Giây sau, có vẻ như toàn bộ cánh đồng trắng muốt đã nổ tung lên trời.
“Một Gấu trưởng thành trung bình to cỡ khoảng một con trâu. Một con quái vật móng vuốt đã phát triển hoàn toàn thì gần với kích cỡ của một con cá voi xanh. Con này lại còn to hơn phần lớn những con khác.
“Em không thể nhìn thấy người hướng dẫn. Con quái vật đã chặn giữa chúng em, đối mặt với chỗ Harness Light và em đang đứng. Gấu thường nhanh nhẹn hơn quái vật móng vuốt, nhưng con này lại có lợi thế của kẻ mai phục. Những cái càng khổng lồ cứng như đá của nó bổ nhào xuống và xẻ Harness Light làm hai trước khi em thực sự hiểu được chuyện gì đang xảy ra.”
Một chiếc xe chầm chậm đi xuống phía bãi đỗ. Chúng tôi ngồi im lặng cho tới khi nó đi qua.
“Em đã do dự. Đáng lẽ em phải bắt đầu bỏ chạy, nhưng… bạn em đang nằm chết dần trên băng. Bởi vì phút do dự đó, đáng lẽ em cũng sẽ bị chết, nếu con quái vật không bị sao nhãng. Sau đó em phát hiện ra rằng hướng dẫn viên của chúng em – em ước gì em nhớ được tên anh ta! – đã tấn công vào đuôi con quái vật, hi vọng cho chúng em cơ hội để chạy trốn. Cú tấn công của con quái vật đã cày tuyết lên nhiều đến nỗi như trong một trận bão tuyết. Việc thiếu tầm nhìn sẽ giúp bọn em trốn đi. Anh ta không biết rằng đã quá trễ cho Harness Light chạy trốn.
“Con quái vật quay sang hướng dẫn viên, và cái chân trái thứ hai của nó đá vào bọn em, làm em bay lên không trung. Phần trên của Harness Light hạ cánh cùng với em. Máu anh ấy làm tan chảy đám tuyết.”
Tôi dừng lời để rùng mình.
“Hành động tiếp theo của em chẳng hợp lý gì cả, bởi vì em không có cơ thể nào dành cho Harness Light. Chúng em đang ở giữa hai thành phố, cũng quá xa để chạy. Việc đó có lẽ cũng là một việc độc ác, khi lấy anh ấy ra mà không có thuốc giảm đau. Nhưng em không thể chịu đựng được việc để anh ấy chết dần bên trong một nửa tan nát của vật chủ Gấu của anh ấy.
“Em dùng mu bàn tay – mặt cắt đá. Bản của nó quá rộng… Nó gây ra rất nhiều thiệt hại. Em chỉ có thể hi vọng rằng Harness Light đã hôn mê sâu đủ để không cảm nhận thêm sự đau đớn mới.
“Dùng những ngón tay mềm bên trong, em lấy được Harness Light ra khỏi bộ não của Gấu.
“Anh ấy vẫn còn sống. Em gần như không dừng lại để xác nhận chuyện đó. Em đưa anh ấy vào trong túi trứng ở trung tâm cơ thể mình, giữa hai trái tim nóng nhất. Việc đó sẽ giúp anh ấy không chết vì lạnh, nhưng anh ấy chỉ có thể duy trì được vài phút ngắn ngủi nếu không có một cơ thể. Và em tìm được một cơ thể ở đâu giữa vùng hoang vu trống trải này?
“Em đã nghĩ đến việc cố chia sẻ vật chủ của mình, nhưng em không nghĩ em có thể tỉnh táo trong suốt quá trình sát nhập anh ấy vào chính đầu mình. Và rồi, em sẽ chết nhanh chóng nếu không có thuốc chữa lành. Với tất cả những trái tim đó, Gấu mất máu rất nhanh.
“Con quái vật móng vuốt rống lên, và em cảm thấy mặt đất rung lên khi những cái chân khổng lồ của nó nện xuống. Em không biết người hướng dẫn của chúng em đâu, còn sống hay đã chết. Em không biết con quái vật sẽ mất bao lâu để tìm ra chúng em bị chôn lấp một nửa trong tuyết. Em đang ở ngay bên cạnh con Gấu bị xẻ nửa. Màu máu sáng sẽ lôi kéo mắt con quái vật.
“Và rồi em có một ý tưởng điên rồ.”
Tôi dừng nói và khẽ cười với mình. “Em không có một vật chủ Gấu cho Harness Light. Em không thể sử dụng được thân thể mình. Người hướng dẫn hoặc đã chết hoặc đã chạy rồi. Nhưng vẫn còn một thân thể nữa trên cánh đồng băng.
“Việc đó thật điên rồ, nhưng tất cả những gì em có thể nghĩ được là Harness Light. Chúng em không phải là bạn thân thiết, nhưng em biết anh ấy đang chết dần chết mòn, ngay giữa những trái tim em. Em không thể chịu được điều đó.
“Em nghe thấy con quái vật giận dữ rú lên, và em chạy về phía âm thanh ấy. Rất nhanh em có thể nhìn thấy lớp da dày màu trắng của nó. Em chạy thẳng vào cái chân trái thứ ba của nó và nhảy bật lên hết mức có thể. Em là một tay nhảy cừ khôi. Em sử dụng tất cả sáu bàn tay của mình, dùng những cạnh sắc, để kéo mình lên một bên người con quái vật. Nó kêu gào và xoay trở, nhưng việc đó không có tác dụng. Giống như một con chó đuổi theo đuôi của nó vậy. Những con quái vật móng vuốt có não rất bé – một trí tuệ hạn chế.
“Em leo được lên lưng con quái vật và chạy lên chỗ xương sống đôi, dùng những con dao của mình cắm vào để nó khỏi lăng em xuống.
“Chỉ mất vài giây em đã lên tới đầu con quái vật. Nhưng đó là nơi việc khó khăn nhất đang chờ. Những con dao cắt băng của em chỉ… dài cỡ khoảng cẳng tay anh, có lẽ vậy. Lớp da của con quái vật móng vuốt dài gấp hai lần như thế. Em bổ cánh tay xuống mạnh hết sức có thể, cắt qua lớp lông và màng đầu tiên. Con quái vật gào thét và lùi lại trên đôi chân sau cùng của nó. Em đã gần ngã.
“Em cắm phập cả bốn tay vào da nó – nó gào rú và quẫy đạp. Với hai tay còn lại, em liên tục cắt vào đường rạch mà em đã tạo ra. Lớp da của nó quá dày và quá cứng, em không biết liệu em có cắt qua được không.
“Con quái vật trở nên vô cùng cáu tiết. Nó lắc mạnh đến nỗi tất cả những gì em có thể làm là giữ được một phút. Nhưng thời gian của Harness Light đã hết. Em thọc tay vào trong cái hố và cố kéo nó mở ra.
“Rồi con quái vật tung người đập lưng vào đá.
“Nếu chúng em không ở ngay trên tổ của nó, một cái hang nó đào vào trong tuyết để trốn, thì em đã bị nghiền nát rồi. Nhưng nhờ thế, mặc dù em bị đập gần xỉu, thực ra cú ngã lại giúp em. Những con dao của em vốn đang ở trong cổ con quái vật. Khi nó đập xuống đất, sức nặng của nó đẩy những con dao của em vào sâu trong lớp da nó. Sâu hơn mức em cần.
“Cả con quái vật và em đều bị choáng; em đã gần ngộp thở. Em biết phải làm cái gì đó ngay lập tức, nhưng không thể nhớ ra là cái gì. Con quái vật bắt đầu lăn, hết sức sửng sốt. Không khí trong lành làm đầu óc em tỉnh táo, và em nhớ ra Harness Light.
“Bảo vệ anh ấy hết sức em có thể khỏi cái lạnh bằng những phần thịt mềm trên bàn tay em, em chuyển anh ấy từ túi trứng của mình vào trong cổ con quái vật.
“Con quái vật đã đứng được lên và lại nhảy chồm lên. Lần này em rơi. Anh thấy đấy, em đã phải bỏ tay nắm ra để đưa Harness Light vào. Con quái vật rất giận dữ. Vết thương trên đầu nó không đủ để giết nó – chỉ làm nó bực bội.
“Tuyết đã rơi xuống đủ để em bị ở trong tầm nhìn rõ, đặc biệt là khi em nhuộm đầy máu con quái vật. Đó là một màu rất sáng, một màu không có ở hành tinh này. Nó giơ những cái càng của mình lên, và chúng lao bổ vào em. Em nghĩ thế là hết, và em hơi hài lòng một chút vì ít nhất em cũng đã chết trong lúc đang cố gắng.
“Và rồi những cái càng đâm vào mặt đất bên cạnh em. Em không thể tin là nó đã bị trượt! Em nhìn đăm đăm lên khuôn mặt khổng lồ, hung dữ, và em đã suýt nữa thì… à, không hẳn là cười. Gấu không cười. Nhưng cảm giác thì vẫn như thế. Bởi vì cái khuôn mặt xấu xí ấy đang bị giằng xé giữa bối rối và ngạc nhiên và buồn nản. Không một con quái vật móng vuốt nào từng có cái biểu hiện đó.
“Harness Light phải mất vài phút mới gắn chặt vào con quái vật được – đó là một khu vực rất rộng, anh ấy đã phải thực sự dàn trải mình ra. Nhưng rồi anh ấy cũng kiểm soát được. Anh ấy bối rối và chậm chạp – không có nhiều não cho anh ấy làm việc, nhưng cũng đủ để anh ấy biết em là bạn anh ấy.
“Em đã phải cưỡi trên anh ấy để tới thành phố pha lê – để giữ vết thương trên cổ anh ấy đóng miệng cho tới khi chúng em gặp được một Người hàn gắn. Việc đó đã gây ra cả một vụ náo động. Trong một khoảng thời gian họ đã gọi em là Rides the Beast (Cưỡi quái vật). Em không thích thế. Em bắt họ phải dùng lại tên cũ của em.”
Tôi đã nhìn đăm đăm về phía trước, vào những ánh đèn của bệnh viện và hình bóng những linh thể đi trước những ánh đèn đó, khi tôi kể câu chuyện của mình. Giờ tôi nhìn vào Jared lần đầu tiên. Anh đang nhìn chăm chú vào tôi, đôi mắt mở to và miệng há hốc.
Đó thực sự là câu chuyện hay nhất của tôi. Tôi phải bắt Mel hứa sẽ kể chuyện này cho Jamie khi tôi đã…
“Có thể họ đã dỡ hàng xong rồi, anh nghĩ vậy không?” Tôi nói nhanh. “Hãy làm cho xong việc này và về nhà thôi.”
Anh nhìn đăm đăm vào tôi một lúc nữa, rồi chầm chậm lắc đầu.
“Vâng, hãy làm việc này cho xong đi, Người Lang Thang, Sống Trên Các Vì Sao, Cưỡi Quái Vật. Ăn trộm vài cái thùng không bị canh gác chẳng mấy thách thức với em, phải không nào?”