Phản bội
Có lẽ tôi nên chạy sang đường khác. Nhưng giờ không còn ai giữ tôi lại nữa, và mặc dù giọng nói của anh lạnh lẽo và giận dữ, Jared đang gọi tôi. Melanie thậm chí còn háo hức hơn cả tôi khi tôi cẩn trọng rẽ vào khúc quanh và bước vào ánh sáng xanh; tôi rụt rè đứng đó.
Ian đứng cách tôi chỉ vài feet, vững như bàn thạch, chuẩn bị sẵn sàng cho bất kể hành động ác ý nào của Jared hướng về tôi.
Jared ngồi trên mặt đất, trên một trong những cái chiếu mà Jamie và tôi bỏ lại. Trông anh cũng mệt mỏi như Ian, mặc dù cả đôi mắt của anh cũng cảnh giác hơn những phần còn lại có vẻ kiệt sức trên mặt anh.
“Bình tĩnh,” Jared nói với Ian. “Tôi chỉ muốn nói chuyện với nó. Tôi đã hứa với thằng nhóc, và tôi sẽ giữ lời hứa.”
“Kyle đâu rồi?” Ian hỏi.
“Đang ngáy. Cái hầm của cậu chắc phải rung lên vì âm thanh ấy đấy.”
Ian không di chuyển.
“Tôi không nói dối đâu, Ian. Và tôi cũng sẽ không giết nó. Bác Jeb nói đúng. Bất kể tình trạng này lộn xộn đến đâu, Jamie cũng có quyền ngang với tôi, và nó đã hoàn toàn bị lừa, vì thế tôi không nghĩ nó sẽ cho phép tôi làm thế trong tương lai gần.”
“Không ai bị lừa cả,” Ian gầm ghè.
Jared vẫy tay của anh, bỏ qua sự bất đồng về mặt từ ngữ. “Ý tôi là, nó sẽ không gặp bất kì nguy hiểm gì từ phía tôi.” Lần đầu tiên anh nhìn vào tôi, đánh giá cái cách tôi bám chặt lấy bức tường, nhìn bàn tay tôi run rẩy. “Ta sẽ không hại mi lần nữa,” anh nói với tôi.
Tôi bước một bước nhỏ lên trước.
“Cô không cần phải nói chuyện với anh ta nếu cô không muốn, Wanda à,” Ian nói nhanh. “Đây không phải là một nghĩa vụ hay việc nhà cần phải hoàn thành. Nó không bắt buộc. Cô được quyền lựa chọn.”
Cặp lông mày của Jared nhíu xuống gần hai mắt – những lời của Ian làm anh bối rối.
“Không,” tôi thì thầm. “Tôi sẽ nói chuyện với anh ấy.” Tôi bước một bước ngắn nữa. Jared ngửa lòng bàn tay lên và cong ngón tay lên hai lần, khuyến khích tôi bước tới.
Tôi đi chậm chạp, mỗi bước là một cử động riêng rẽ nối tiếp một chặng nghỉ, chứ không phải là một hành động liền mạch. Tôi dừng lại cách anh một yard. Ian đi theo từng bước chân tôi, ở gần bên tôi.
“Tôi muốn nói chuyện với nó một mình, nếu cậu không phiền,” Jared nói với anh.
Ian đứng nguyên. “Tôi có phiền.”
“Không, Ian, không sao mà. Đi ngủ chút đi. Tôi ổn mà.” Tôi khẽ níu cánh tay anh.
Ian chăm chú nhìn mặt tôi, khuôn mặt nghi ngại. “Đây không phải là mong muốn tự tử đấy chứ? Để tránh cho thằng bé?” anh hỏi.
“Không. Jared sẽ không nói dối Jamie về chuyện này.”
Jared gầm gừ khi tôi gọi tên anh, âm thanh đó hoàn toàn tự tin.
“Làm ơn đi, Ian,” tôi cầu xin. “Tôi muốn nói chuyện với anh ấy.”
Ian nhìn vào tôi một lúc lâu, rồi quay người và gầm gừ với Jared. Anh gắt từng từ như một mệnh lệnh.
“Tên cô ấy là Wanda, không phải nó. Anh không được chạm vào cô ấy. Bất kì dấu vết nào anh để lại trên người cô ấy, tôi sẽ đòi lại gấp đôi trên thân người vô giá trị của anh.” (tình bạn chuyển thành tình yêu từ lúc nào vậy ta?)
Tôi nhăn mặt trước lời đe dọa đó.
Ian đột ngột quay đi và bước vào trong bóng tối.
Một thoáng im lặng trôi qua khi cả hai chúng tôi đều nhìn vào khoảng trống nơi anh đã biến mất. Tôi nhìn vào mặt Jared trước, trong lúc anh vẫn còn nhìn theo sau Ian. Khi anh quay lại để bắt gặp ánh mắt tôi, tôi cụp mắt xuống.
“Wow. Cậu ta không đùa đâu, phải không?” Jared nói.
Tôi coi đó là một câu hỏi tu từ.
“Sao cô không ngồi nhỉ?” anh hỏi tôi, vỗ vào tấm chiếu bên cạnh anh.
Tôi cân nhắc một lúc, rồi tới ngồi dựa vào cùng bức tường nhưng gần cái hố hơn, để khoảng cách cái chiếu giữa chúng tôi. Melanie không thích thế; cô ấy muốn ở gần anh, để tôi ngửi được mùi hương của anh và cảm nhận được hơi ấm của anh bên cạnh tôi.
Tôi không muốn thế – và đó không phải vì tôi sợ anh sẽ làm đau tôi; trông anh lúc này không giận dữ, chỉ mệt mỏi và cảnh giác. Tôi chỉ không muốn đến gần anh hơn nữa. Cái gì đó trong ngực tôi đau nhói khi có anh gần đến mức này – có anh căm ghét tôi trong khoảng cách gần gũi như thế.
Anh nhìn tôi, đầu nghiêng sang một bên; tôi chỉ có thể nhìn anh một thoáng trước khi tôi phải nhìn đi chỗ khác.
“Tôi xin lỗi vì chuyện tối qua – về mặt của cô. Đáng lẽ tôi không nên làm thế.”
Tôi nhìn đăm đăm vào tay mình, xoắn lại với nhau thành một nắm đấm kép trên đùi.
“Cô không cần phải sợ tôi.”
Tôi gật đầu, không nhìn vào anh.
Anh càu nhàu. “Tưởng cô nói sẽ nói chuyện với tôi?”
Tôi nhún vai. Tôi không thể tìm được giọng nói của mình trước sự phản đối kiên quyết của anh lơ lửng giữa chúng tôi.
Tôi nghe thấy anh di chuyển. Anh lần xuống chiếu cho đến khi ngồi ngay cạnh tôi – đúng như Melanie đã hi vọng. Quá gần – thật khó mà suy nghĩ đàng hoàng, khó mà thở cho được – nhưng tôi không thể đem mình lánh ra xa. Kì cục thay, vì đây chính là cái lúc đầu cô ấy đã muốn, nhưng Melanie lại đột ngột khó chịu.
Cái gì? Tôi hỏi, bị giật mình vì những cảm xúc căng thẳng của cô ấy.
Tôi không thích anh ấy gần bên cô. Có vẻ không đúng. Tôi không thích cái cách cô muốn anh ấy ở đó. Lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi cùng nhau rời bỏ thế giới văn minh, tôi cảm nhận được những làn sóng ác nghiệt phát ra từ cô ấy. Tôi kinh ngạc. Thật quá không công bằng.
“Tôi chỉ có một câu hỏi,” Jared nói, cắt ngang chúng tôi.
Tôi bắt gặp ánh mắt anh rồi tránh đi – rút lui cả vì đôi mắt cứng rắn của anh và cả vì sự giận dữ của Melanie.
“Cô có thể đã đoán được nó là gì. Jeb và Jamie dành cả đêm để nói huyên thuyên với tôi…”
Tôi chờ đợi câu hỏi, nhìn ngang qua hành lang tối om tới chỗ bao gạo – cái gối đêm qua. Trong tầm nhìn ngoại vi của tôi, tôi thấy bàn tay anh đưa lên, và tôi rúm vào tường.
“Tôi sẽ không làm đau cô,” anh lại nói, sốt ruột, và giữ cằm tôi giữa bàn tay thô ráp của anh, kéo mặt tôi qua nhìn vào anh.
Trái tim tôi đập gấp gáp khi anh chạm vào tôi. Và rồi đột nhiên mắt tôi quá ẩm ướt. Tôi chớp mắt, cố gạt chúng đi.
“Wanda.” Anh chậm rãi gọi tên tôi – một cách miễn cưỡng, tôi có thể nói thế, mặc dù giọng anh đều đều và buồn tẻ. “Melanie vẫn còn sống phải không – vẫn là một phần của cô? Nói cho tôi biết sự thật.”
Melanie tấn công với sức mạnh thô bạo của một quả tạ thép. Tôi thực sự thấy đau đớn, giống như một cơn nhói buốt của chứng đau nửa đầu, ở nơi mà cô ấy cố trèo ra ngoài.
Ngừng lại! Cô không thấy gì à?
Nó quá rõ ràng trên đôi môi anh, nếp nhăn dưới mắt anh. Bất kể tôi hay cô ấy có nói gì cũng không quan trọng.
Với anh ấy tôi đã là một kẻ dối trá rồi, tôi bảo cô ấy. Anh ấy không muốn sự thật – anh ấy chỉ đang truy tìm chứng cớ, cách nào đó để chứng minh với Jeb và Jamie tôi là một kẻ dối trá, một Người truy tìm để anh ấy được quyền giết tôi.
Melanie từ chối trả lời hay tin tôi; phải cố lắm cô ấy mới giữ im lặng được.
Jared nhìn mồ hôi rịn ra trên trán tôi; cơn run rẩy kì lạ trên sống lưng tôi, và đôi mắt anh nheo lại. Anh giữ cằm tôi, không để tôi giấu mặt.
Jared, em yêu anh, cô ấy cố gào thét. Em ở ngay đây.
Đôi môi tôi không run, nhưng tôi ngạc nhiên vì anh đã không thể đọc được những lời đó phát ra rõ ràng trong mắt tôi.
Thời gian chậm chạp trôi qua trong khi anh chờ tôi trả lời. Thật đau đớn, khi phải nhìn đăm đăm vào mắt anh, phải nhìn vào sự sợ hãi nơi đó. Như thể vẫn còn chưa đủ, cơn tức giận của Melanie tiếp tục khoét sâu vào lòng tôi. Sự ghen tuông của cô ấy dâng lên thành một cơn lũ cay đắng ào qua cơ thể tôi và khiến nó bị đầu độc.
Nhiều thời gian nữa trôi qua, và nước mắt đầy lên cho đến khi mắt tôi không còn chứa chấp nổi chúng được nữa. Chúng lăn xuống má và lặng lẽ rớt vào lòng bàn tay Jared. Khuôn mặt anh không hề thay đổi.
Cuối cùng, tôi đã chịu đựng đủ. Tôi nhắm mắt lại và cúi đầu xuống. Thay vì làm tôi đau, anh buông tay.
Anh thở dài, bối rối.
Tôi trông chờ anh bỏ đi. Tôi lại nhìn đăm đăm vào bàn tay mình, chờ việc đó xảy ra. Trái tim tôi đánh dấu từng phút trôi qua. Anh không di chuyển. Tôi không di chuyển. Dường như anh được tạc bằng đá bên cạnh tôi. Nó hợp với anh, sự im lặng như đá tảng này. Nó phù hợp với khuôn mặt mới, cứng rắn, và đôi mắt khắt khe của anh.
Melanie ưu tư về Jared mới này, so sánh anh với người đàn ông là anh trước kia. Cô ấy nhớ lại một ngày trốn chạy đáng nhớ…
“Aaaaaaa!” Jared và Jamie rên lên đồng thanh.
Jared đang ngồi trên chiếc ghế sô pha bọc da và Jame nằm ườn trên cái thảm trước mặt anh. Họ đang xem trận bóng chày trên màn hình ti vi lớn. Những tên kí sinh trùng sống trong ngôi nhà này đang ở chỗ làm, và chúng tôi đã lấy đầy chiếc xe jeep với tất cả những gì nó có thể chứa được. Chúng tôi có hàng giờ nghỉ ngơi trước khi cần biến mất lần nữa.
Trên ti vi, hai cầu thủ đang lịch sự bất đồng trên đường biên. Người quay phim đến gần; chúng tôi có thể nghe thấy điều chúng đang nói.
“Tôi tin rằng tôi là người cuối cùng chạm vào nó – đây là bóng của anh.”
“Tôi không chắc lắm. Tôi không muốn dành bất kì lợi thế không công bằng nào. Tốt hơn hết chúng ta nên yêu cầu các trọng tài xem lại băng video.”
Hai cầu thủ bắt tay, vỗ vào vai nhau.
“Thật kì cục,” Jared làu bàu.
“Em không thể chịu được,” Jamie tán thành, bắt chước giọng Jared một cách hoàn hảo; mỗi ngày nó lại nghe giống Jared hơn – một trong những biểu hiện thần tượng của nó. “Còn có cái gì khác không?”
Jared bật qua vài kênh cho đến khi anh tìm thấy một cuộc thi điền kinh. Bọn kí sinh trùng hiện giờ đang tổ chức Olympic ở Haiti. Từ những gì chúng tôi có thể thấy, bọn người ngoài hành tinh đều cực kì háo hức trước chuyện này. Rất nhiều tên treo cờ Olympic ngoài cửa nhà. Mặc dù vậy nó không giống trước đây. Tất cả những vận động viên tham dự bây giờ đều có huy chương. Thảm hại.
Nhưng chúng không thể làm hỏng cuộc đua một trăm mét. Các môn thể thao cá nhân của bọn kí sinh trùng thú vị hơn rất nhiều so với khi chúng đối kháng trực tiếp với nhau. Chúng biểu hiện tốt hơn khi ở những đường đua riêng biệt.
“Mel, tới đây thư giãn đi,” Jared gọi.
Tôi đứng ở cánh cửa sau theo thói quen, không phải vì tôi muốn chạy. Không phải vì sợ. Chỉ là thói quen, không gì khác.
Tôi tới chỗ Jared. Anh kéo tôi lên đùi và kẹp đầu tôi dưới cằm.
“Thoải mái chưa?” anh hỏi.
“Rồi,” tôi nói, bởi vì tôi thực sự vô cùng thoải mái. Ở đây, trong ngôi nhà của một tên người ngoài hành tinh.
Bố đã từng nói rất nhiều chuyện buồn cười – đôi khi giống như ông nói thứ ngôn ngữ của riêng mình vậy. Hai mươi ba bỏ đi, ngày sa lát, người ở công viên mũi dài, hộp bìa mới toanh, chỗ ngồi chim mèo, ấm sô cô la, và cái gì đại loại như là trứng hút của Bà nội (đây là những cách ghép từ lộn xộn trong tiếng Anh). Một trong những câu ưa thích của ông là an toàn như ở nhà.
Dạy tôi đi xe đạp, với mẹ tôi lo lắng trên ngưỡng cửa: “Bình tĩnh nào, Linda, con phố này an toàn như ở nhà vậy.” Thuyết phục Jamie ngủ mà không để đèn. “Trong này an toàn như ở nhà vậy, con trai, xung quanh không có con quái vật nào.”
Rồi chỉ qua một đêm thế giới trở thành một cơn ác mộng kì bí, và cụm từ đó trở thành một câu đùa chua chát giữa tôi và Jamie. Nhà là nơi nguy hiểm nhất mà chúng tôi từng biết.
Trốn trong một bụi cây thông, theo dõi một chiếc xe lùi ra khỏi ga-ra trong một ngôi nhà hẻo lánh, quyết định xem nên vào trộm thức ăn, hay là nó quá nguy hiểm. “Chị có nghĩ bọn kí sinh trùng ra ngoài lâu không?” “Không đời nào – chỗ đó an toàn như nhà vậy. Hãy ra khỏi đây thôi.”
Và giờ thì tôi đang ngồi đây và xem ti vi như năm năm về trước khi Bố và Mẹ đang ở trong một căn phòng khác và tôi chưa từng phải trải qua một đêm nào trốn trong ống dẫn nước cùng với Jamie và một đám chuột trong khi bọn cướp xác đang tìm kiếm những tên trộm đậu khô và spaghetti nguội ngắt với đèn pin trong tay.
Tôi biết rằng cho dù Jamie và tôi có sống sót trong hai mươi năm nữa chỉ có chúng tôi với nhau thì chúng tôi cũng không bao giờ tìm được cảm giác này. Cảm giác an toàn. Còn hơn cả an toàn – thậm chí là hạnh phúc. An toàn và hạnh phúc, hai thứ tôi đã tưởng sẽ không bao giờ còn cảm thấy nữa.
Jared đã khiến chúng tôi cảm thấy như vậy mà không cần cố gắng, chỉ bằng cách là chính mình.
Tôi hít vào mùi hương trên da anh và cảm nhận hơi ấm của cơ thể anh dưới người tôi.
Jared đã làm mọi thứ trở nên an toàn, mọi thứ trở nên hạnh phúc. Thậm chí cả những ngôi nhà.
Anh ấy vẫn còn khiến tôi cảm thấy an toàn, Melanie nhận ra, cảm nhận hơi ấm nơi cánh tay anh chỉ cách tay tôi nửa inch. Mặc dù thậm chí anh ấy còn không biết có tôi ở đây.
Tôi thì không thấy an toàn. Yêu Jared khiến tôi thấy bấp bênh hơn bất kì cái gì khác tôi có thể nghĩ ra được.
Tôi tự hỏi liệu Melanie và tôi có yêu Jared không nếu anh luôn luôn giống như lúc này, thay vì Jared tươi cười trong trí nhớ của chúng tôi, người đã đến bên Melanie với hai bàn tay đầy niềm hi vọng và điều kì diệu. Liệu cô có đi theo anh không nếu lúc nào anh cũng cứng rắn và hoài nghi như thế này? Nếu sự mất mát người cha luôn tươi cười và hai ông anh trai hoang dã đã làm anh đóng băng giống như sự mất mát Melanie đã gây ra cho anh?
Tất nhiên rồi. Mel quả quyết. Tôi sẽ yêu Jared bất kể dạng nào. Thậm chí là như thế này, anh ấy thuộc về tôi.
Tôi tự hỏi điều tương tự có đúng với tôi không. Liệu giờ đây tôi có yêu anh không nếu anh giống như thế này trong trí nhớ của cô ấy?
Rồi tôi bị cắt ngang. Không có một tín hiệu nào tôi bắt được, đột nhiên Jared đang nói, nói chuyện như thể chúng tôi đang ở giữa một cuộc đối thoại.
“Vậy là, vì cô, Jeb và Jamie đã bị thuyết phục rằng có thể còn tồn tại một kiểu nhận thức nào đó sau khi… bị bắt. Họ đều chắc chắn rằng Mel vẫn còn đang đấu tranh ở trong đó.”
Anh dứ nhẹ nắm đấm vào đầu tôi. Tôi tránh ra, và anh khoanh tay lại.
“Jamie nghĩ rằng cô ấy đang nói chuyện với nó.” Anh đảo tròng mắt. “Đùa giỡn với thằng bé như vậy là chơi không đẹp – nhưng đó là một loại đạo đức rõ ràng không được áp dụng ở đây.”
Tôi vòng cánh tay quanh người mình.
“Mặc dù vậy, Jeb vẫn đúng ở một điểm – đó là thứ làm tôi tò mò muốn chết! Cô đang theo đuổi cái gì? Cuộc tìm kiếm của những Kẻ truy tìm không hề được dẫn lối đúng đắn hay thậm chí là … đáng nghi. Chúng dường như chỉ tìm kiếm cô – không phải chúng tôi. Vì thế có lẽ chúng không biết cô định làm gì. Có lẽ cô là người làm việc tự do? Một kiểu gián điệp gì đó. Hay là…”
Dễ dàng hơn cho tôi khi lờ anh đi những lúc anh suy nghĩ ngốc nghếch đến thế. Tôi tập trung vào đầu gối của mình. Chúng bẩn thỉu, như mọi khi, tím và đen.
“Dù sao, có lẽ họ nói đúng – về chuyện giết cô.”
Bất chợt, những ngón tay anh khẽ sượt qua những chỗ nổi da gà trên cánh tay tôi do những lời của anh gây nên. Giọng anh mềm hơn khi anh nói tiếp. “Giờ sẽ không ai làm hại cô nữa. Chừng nào cô còn không gây rắc rối…” Anh nhún vai. “Tôi ít nhiều hiểu được quan điểm của họ, và có lẽ, theo một cách bệnh hoạn nào đó, nó có thể là sai lầm, giống như họ đã nói. Có lẽ không có lý do hợp lý nào để… Trừ lý do là Jamie…”
Đầu tôi ngẩng lên – đôi mắt anh sắc bén, chăm chú nhìn phản ứng của tôi. Tôi hối hận vì đã thể hiện mối quan tâm của mình và lại nhìn đầu gối lần nữa.
“Tôi phát sợ khi thấy Jamie đã quyến luyến đến thế nào,” Jared lẩm bẩm. “Đáng lẽ không nên bỏ nó lại. Tôi không bao giờ tưởng tượng là… Và tôi không biết phải làm gì với chuyện đó bây giờ. Nó nghĩ Mel vẫn còn sống ở trong đó. Chuyện gì sẽ xảy ra cho nó khi…?”
Giờ tôi đã chú ý anh nói khi, chứ không phải nếu. Bất kể anh đã hứa điều gì, anh vẫn không cho rằng tôi sẽ sống được lâu dài.
“Tôi ngạc nhiên vì cô đã cảm hóa được Jeb,” anh ngẫm nghĩ, thay đổi đề tài. “Bác ấy là một ông già rất khôn ngoan. Bác ấy nhìn thấu sự giả dối quá dễ dàng. Cho đến bây giờ.”
Anh nghĩ về chuyện đó trong một phút.
“Không nhiều cho một cuộc chuyện trò, phải không?”
Có một khoảng lặng dài nữa.
Những lời lẽ của anh đột ngột gay gắt. “Phần cứ ám ảnh tôi mãi là nếu lỡ họ đúng thì sao? Làm thế quái nào mà tôi biết được? Tôi ghét cái cách lý lẽ của họ có vẻ đúng với tôi. Chắc phải có cách giải thích nào khác.”
Melanie lại đấu tranh để được nói, không ác liệt như trước, lần này không có hi vọng được đột phá. Tôi giữ cánh tay và miệng mình khép chặt.
Jared di chuyển, rời khỏi bức tường để cơ thể anh quay hướng về tôi. Tôi nhìn những cử động đó qua khóe mắt.
“Tại sao cô lại tới đây?” anh thì thầm.
Tôi lén nhìn lên mặt anh. Đó là khuôn mặt dịu dàng, tốt bụng, gần giống với cái cách Melanie nhớ về nó. Tôi cảm thấy sự kiểm soát của mình trượt đi; môi tôi rung rung. Giữ hai tay khóa chặt đã lấy mất hết sức mạnh của tôi. Tôi muốn chạm vào khuôn mặt anh. Tôi muốn. Melanie không hề muốn thế.
Nếu cô không để tôi nói chuyện, thì ít nhất cũng giữ tay lại cho mình ý, cô ấy rít lên.Tôi đang cố. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi. Việc này làm cô ấy đau đớn. Cả hai chúng tôi đều đau đớn, những nỗi đau khác nhau. Thật khó để biết được lúc này ai đau đớn hơn ai.
Jared nhìn tôi tò mò trong khi mắt tôi lại ngân ngấn lần nữa.
“Tại sao?” anh dịu dàng hỏi. “Cô biết đấy, Jeb có ý tưởng điên rồ là cô ở đây vì tôi và Jamie. Thế có điên không chứ?”
Miệng tôi đã nửa há ra; tôi nhanh chóng cắn môi.
Jared từ từ tiến tới và giữ lấy mặt tôi giữa hai bàn tay anh. Tôi nhắm mắt lại.
“Cô sẽ không nói cho tôi biết à?”
Tôi lắc đầu một lần, rất nhanh. Tôi không chắc ai là người làm. Đó là tôi nói không hay là Melanie nói không thể.
Bàn tay anh siết lại dưới cằm tôi. Tôi mở mắt ra, và mặt anh cách mặt tôi chỉ vài inch.
Trái tim tôi phập phùng, dạ dạy rớt xuống – tôi cố hít thở, nhưng phổi tôi không chịu làm việc.
Tôi nhận ra sự căng thẳng trong đôi mắt anh; tôi biết anh sẽ di chuyển như thế nào, biết chính xác cảm giác môi anh ra sao. Vậy mà với tôi nó vẫn mới mẻ, lần đầu tiên luôn choáng váng hơn bất kì lần nào khác, khi môi anh chạm vào môi tôi.
Tôi nghĩ anh chỉ định chạm vào môi tôi, nhẹ nhàng thôi, nhưng mọi thứ thay đổi khi da chúng tôi gặp nhau. Miệng anh đột ngột cứng rắn và thô ráp, bàn tay anh bắt giữ mặt tôi trong khi môi anh di chuyển môi tôi theo một kiểu khẩn thiết, không quen thuộc. Nó quá khác so với trí nhớ, quá mạnh mẽ. Đầu tôi lơ lửng mơ màng.
Cơ thể này nổi loạn. Tôi không còn kiểm soát được nó nữa – nó đang kiểm soát tôi. Đó không phải là Melanie – cơ thể này giờ đây mạnh hơn cả hai chúng tôi. Hơi thở của chúng tôi vang lên ầm ĩ: hơi thở của tôi hoang dại và hổn hển, hơi thở của anh mãnh liệt, gần như tiếng gầm.
Cánh tay tôi vụt thoát khỏi tầm kiểm soát. Bàn tay trái vươn tới mặt anh, tóc anh, để lùa ngón tay tôi vào trong đó.
Bàn tay phải còn nhanh hơn. Nó không phải là của tôi.
Melanie đấm thẳng vào cằm anh, tống mặt anh xa khỏi mặt tôi trong một cú đấm chắc nịch. Da thịt chọi da thịt, sự cứng rắn chọi với tức giận.
Lực của nó không đủ để đẩy anh ra xa, nhưng anh lảo đảo khỏi tôi ngay khi môi chúng tôi không còn dính với nhau nữa, anh hổn hển với đôi mắt kinh hoàng trước biểu hiện kinh hoàng của tôi.
Tôi nhìn đăm đăm xuống bàn tay vẫn còn nắm chặt, ghê tởm như thể một con bọ cạp vừa mọc ra ở chỗ cuối của cánh tay tôi. Một tiếng hổn hển căm ghét thoát ra khỏi cổ họng tôi. Tôi nắm chặt cổ tay phải bằng bàn tay trái, tuyệt vọng giữ Melanie khỏi sử dụng cơ thể tôi để gây ra bạo lực lần nữa.
Tôi liếc nhìn lên Jared. Anh cũng đang nhìn chằm chằm vào nắm đấm tôi đang giữ, sự kinh hoàng biến mất, ngạc nhiên thế vào đó. Trong giây phút đó, khuôn mặt anh hoàn toàn không phòng thủ gì cả. Tôi có thể dễ dàng đọc được những ý nghĩ khi chúng lướt qua khuôn mặt không đóng kín của anh.
Đây không phải điều anh vẫn trông đợi. Anh đã có những trông đợi; điều đó hiện ra rõ ràng. Đây là một cuộc kiểm tra. Một cuộc kiểm tra mà anh nghĩ là anh đã sẵn sàng để đánh giá. Một cuộc kiểm tra mà anh đã dự đoán được kết quả với sự tin tin hoàn toàn. Nhưng anh đã bị bất ngờ.
Điều đó có nghĩa là đậu hay rớt?
Nỗi đau trong ngực tôi không phải là sự ngạc nhiên. Tôi đã biết rằng một trái tim tan vỡ không chỉ là lối nói cường điệu hóa.
Trong một tình huống chạy-hay-chiến-đấu, tôi không bao giờ có cơ hội lựa chọn; tôi sẽ luôn luôn bỏ chạy. Bởi vì Jared đang ở giữa tôi và đường hầm tối om, tôi xoay người và ném mình vào trong cái hố đầy hộp.
Những cái hộp kêu răng rắc, roèn roẹt, và rách ra khi cơ thể tôi gạt chúng ra tường, lên sàn. Tôi uốn éo luồn vào khoảng không gian chật không thể tin được, trườn qua những cái hộp nặng hơn và đè nghiến lên những cái khác. Tôi cảm thấy ngón tay sượt qua chân tôi khi anh nắm vào mắt cá chân tôi, và tôi đá một trong những chiếc hộp cứng vào giữa hai chúng tôi. Anh rên rỉ, và nỗi đau chẹn ngang cổ họng tôi. Tôi không định làm anh đau lần nữa; tôi đã không định chống lại. Tôi chỉ cố trốn thoát.
Tôi không nghe thấy tiếng nức nở của chính mình, cho dù nó rất to, cho đến khi tôi có thể đi xa hơn vào trong cái lỗ chật cứng và âm thanh quẫy đạp của tôi ngừng lại. Khi tôi có thể nghe thấy chính mình, nghe thấy tiếng hổn hển, thổn thức vì đau buồn, tôi thấy hổ thẹn.
Quá hổ thẹn và tủi nhục. Tôi hổ thẹn với chính mình, trước cơn sóng bạo lực tôi đã cho phép ào qua thân thể mình, cho dù có cố tình hay không, nhưng đó không phải là lý do tôi khóc. Tôi đang khóc bởi vì đó chỉ là một cuộc kiểm tra, và cái sinh vật quá, quá ngu ngốc cảm tính là tôi đã mong mỏi nó là sự thật.
Melanie cũng đang quằn quại đau đớn bên cạnh tôi, và thật khó khăn để suy nghĩ khi bị chìm trong nỗi đau khổ kép. Tôi cảm thấy như thể mình đang chết bởi vì nụ hôn đó không phải là sự thật; cô ấy cảm thấy như thể cô ấy đang chết bởi vì, trước đây cô ấy chưa từng bị phản bội. Khi cha cô ấy mang bọn Truy tìm tới chỗ con của ông, cô ấy đã biết đó không phải là ông nữa. Vì thế không có sự phản bội nào hết, chỉ có nỗi tiếc thương. Cha cô ấy đã chết. Nhưng Jared vẫn còn sống và vẫn là chính mình.
Không ai phản bội cô hết, đồ ngốc, tôi mắng nhiếc cô ấy. Tôi muốn nỗi đau của cô ấy dừng lại. Niềm đau riêng của cô ấy cộng thêm vào của tôi là quá sức chịu đựng. Của riêng tôi đã quá đủ rồi.
Làm sao anh ấy có thể làm thế? Làm sao chứ? Cô ấy rủa xả, lờ tôi đi.
Chúng tôi cùng khóc lóc, mất hết kiềm chế.
Một câu nói đột ngột kéo chúng tôi lại từ bờ vực hoảng loạn.
Từ nơi miệng hố, giọng nói trầm, thô ráp của Jared vang lên – vụn vỡ và kì lạ như một đứa trẻ – anh hỏi,
“Mel à?”