Vân Trung Ca

Quyển 3 - Chương 17: Chỉ tới thiên giới mới có thể tương phùng



Trăng cũng như thế, sao cũng như thế, thậm chí sự tĩnh mịch
cũng giống như thế, nhưng ban đêm trong Vị Ương Cung so với ban đêm dưới mái hiên của gia đình bình thường khác nhau rất nhiều.

Bóng đêm có thể che giấu rất nhiều thứ xấu xí, âm mưu quỷ kế dường
như cũng thích bóng tối hơn, cho nên trong cung điện rộng lớn trang
nghiêm này, ban đêm thường thường là sàn diễn của nhiều vở kịch hay.
Hoàng thượng và phi tử trong nhu tình mật ý, mà ung dung thản nhiên liên tiếp ra ám chiêu, phi tử và phi tử trong y hương tấn ảnh* mà sát khí
dày đặc, hoàng tử và hoàng tử trong nâng chén chạm cốc mà vung đao soàn
soạt…

*Y chỉ y phục, tấn là tóc mai, câu này thường chỉ những phu nhân, tiểu thư xinh đẹp sang trọng.

Ở nơi này, nụ cười thì rất gần, nhưng vui sướng thì rất xa xôi. Thân
thể rất gần, nhưng tâm linh lại rất xa xôi. Xinh đẹp rất gần, nhưng
thiện lương lại rất xa xôi, mà xấu xí dường như ở nơi xa xôi nhất, nhưng ở nơi này thì lại gần nhất. Xấu xí ẩn dưới mỗi một dung nhan xinh đẹp
như hoa, ẩn dưới mỗi một nụ cười kiều diễm, ẩn dưới mỗi một bộ y phục
đẹp đẽ lộng lẫy, ẩn dưới mỗi một giọng nói thì thầm dịu dàng, ẩn dưới
mỗi một cánh cửa điện huy hoàng.

Thế nhưng, trong âm u ngẫu nhiên cũng sẽ nở ra một đóa hoa bình thường.

Buổi tối ở Tiêu Phòng Điện, ngoại trừ thiếu một nam chủ nhân vẫn còn ở bên ngoài, thường thường cũng không có gì khác biệt với những gia đình
bình thường khác. Mẹ hiền thêu thùa may vá, con trai đọc sách bên bàn.

Dưới ánh đèn ấm áp, Lưu Thích nằm bò trên bàn, ôn tập bài vở. Hứa
Bình Quân vừa thiêu thùa may vá, vừa đốc thúc Lưu Thích nỗ lực học tập.
Sau một hồi Lưu Thích làm xong bài tập, thấy Hứa Bình Quân còn đang may y phục, hỏi: “Mẹ, mẹ có mệt không? Có cần nghỉ ngơi một chút không?”

Hứa Bình Quân lắc đầu cười: “Chờ may xong mảnh tay áo này, mẹ sẽ đi nghỉ.”

“Mẹ, sao mẹ còn may y phục cho con, mà không may y phục cho muội muội hay đệ đệ?” Lưu Thích rót chén nước, bưng đến cho mẫu thân, nhịn không
được tới sờ bụng của mẫu thân đã nhô cao, luôn không thể tin được là ở
trong này lại có một đứa bé.

“Y phục lúc nhỏ con mặc, mẹ vẫn còn giữ lại, đến lúc đó có thể trực
tiếp cho em con dùng. Nhưng con thì không được, hiện tại vóc dáng con
mỗi ngày một cao lên, trẻ con lớn nhanh như thổi, mẹ mà không tranh thủ
may cho con mấy bộ y phục, đến lúc đó con sẽ không có y phục để mặc.”

Lưu Thích cười ha ha: “Sư phụ cũng nói gần đây vóc dáng con cao lên
rất nhanh, thực ra, quan lý* cũng có thể chuẩn bị y bào cho con mà.”

*Quan lý(官里): tớ tra mà không hiểu cho lắm, baidu giải thích rằng đây là từ
cổ từ thời Hán, chỉ bộ phận nào đó của quan phủ hay gì đó, nhưng lại
chẳng có liên quan gì tới y phục hết, thôi kệ, cứ tạm hiểu đây là bên lo y phục trong cung đi.

Hứa Bình Quân trừng mắt liếc nó một cái: “Lần sau con đi theo mẹ tới
mấy thôn xóm hỏi thăm thử xem, có nhà nào con cái lớn lên mà không mặc y phục do mẫu thân tự tay may hay không?”

Lưu Thích cười không nói lời nào.

Hứa Bình Quân may xong ống tay áo trong tay, mệt mỏi duỗi lưng một
cái, Lưu Thích vừa định đứng lên, tới đấm lưng cho mẫu thân, bên ngoài
đột nhiên có tiếng người nói, Lưu Thích cau mày, đi ra ngoài: “Mẹ, con
đi ra xem có chuyện gì.”

Lưu Thích vừa mới chạy ra ngoài, chỉ sau một chớp mắt, đã nhanh chóng chạy về: “Mẫu hậu, Phú Dụ nói hắn nhận được tin tức, có người ban đêm
xông vào đế lăng, Tuyển Bất Nghi đã lệnh cho năm trăm tinh binh tới hộ
vệ đế lăng.”

Hứa Bình Quân cười nói: “Vậy là được rồi!”, bỗng nhiên nàng sửng sốt, thấy có chút bất thường, “Là tòa đế lăng nào?”

“Bình lăng ạ! Nghe nói là một nữ tử, Phú Dụ, hắn rất sốt ruột, nói rằng hắn lo lắng đó là cô cô.”

Hứa Bình Quân tức thì đứng bật dậy, đứa bé trong bụng dường như là
bất mãn, đạp lên một hồi, thân thể nàng lảo đảo, cung nữ đứng bên cạnh
vội vàng tới đỡ nàng. Hứa Bình Quân hít sâu mấy hơi, vừa đi ra ngoài,
vừa nói: “Mẹ phải tới đó xem thử, nếu không phải cô cô của con thì thôi, nếu như…”

Lưu Thích cười không nói gì, tình cảm tỷ muội giữa mẫu thân và cô cô
thắm thiết hơn so với bình thường rất nhiều, nó đã dự đoán được mẫu thân nhất định sẽ xuất cung, cho nên vừa rồi đã phân phó Phú Dụ đi chuẩn bị
xe, quả nhiên là nó đã đoán đúng.

“Mẫu hậu, người bình thường muốn tiếp cận đế lăng cũng rất khó, nhưng nếu cô cô muốn tới chiêm ngưỡng đế lăng cũng có vô số cách, vì sao phải xông vào lúc đêm khuya? Nhi thần cảm thấy không phải là cô cô. Nhưng mà nếu mẫu hậu không đi một chuyến sẽ không yên tâm, vậy chúng ta cùng đi
một chuyến đi!”

Miệng Hứa Bình Quân há ra rồi ngậm lại mấy lần, cũng không nói được
thành lời, cuối cùng nói: “Chờ khi con lớn hơn một chút nữa, mẹ sẽ kể
cho con chuyện của cô cô con. Nguyên nhân chính là vì có nhiều cách như
vậy, mà cô cô con cũng vẫn không chịu tới nhìn đế lăng một lần, cho nên
nếu buổi tối hôm nay là cô cô con, nhất định là có đại sự xảy ra, lệnh
cho xe ngựa nhanh một chút.”

Lưu Thích cũng không nói thêm nữa, chờ sau khi mẫu thân lên xe, quay sang Phú Dụ đánh xe nói: “Đi nhanh nhất và ổn định nhất”

Phú Dụ đánh xe, ngựa phi nhanh như bay ra khỏi Vị Ương Cung, băng qua màn mưa lớn đầy trời. Khi bọn họ đuổi tới nơi, không nhìn thấy Vân Ca,
chỉ nhìn thấy một đám binh lính vây thành tầng tầng lớp lớp, chen chúc ở trên bậc thang của Bình lăng, mà dòng nước chảy từ trên bậc thang xuống đều là nước hòa lẫn máu tươi.

Lưu Thích vén rèm nhìn thoáng qua, đầu có chút choáng váng, vội rụt
đầu lại, giữ chặt mẫu thân đang muốn xuống xe, sắc mặt tái nhợt nói:
“Mẫu hậu, không nên đi xuống, bên ngoài có máu…”

Hứa Bình Quân đẩy tay nó ra: “Mẫu hậu của con đã trải qua nhiều
chuyện còn hơn nhiều so với tưởng tượng của con!”, nói xong, nàng đã
nhảy xuống xe, Phú Dụ vội bật ô ra.

Nhìn thấy máu từ bậc thang, trong mắt Hứa Bình Quân có lo lắng sợ
hãi, nhưng sắc mặt vẫn trấn tĩnh, vừa bước nhanh dọc theo bậc thang về
phía trước, vừa nói với Phú Dụ: “Lệnh mọi người quỳ nghênh đón!”

Phú Dụ lập tức căng cổ họng bắt đầu gào lên: “Hoàng hậu, thái tử giá lâm, tất cả mọi người quỳ xuống tiếp giá!”

Mỗi một lần tiếng hô của hắn vang lên, từng vòng binh lính quay đầu
lại, vừa nhìn, vừa quỳ xuống. Hoàng hậu lại thêm cả thái tử thì uy lực
cực kỳ lớn, cùng lắm chỉ thời gian ngắn, toàn bộ binh sĩ đều quỳ gối
trên mặt đất.

Trên bầu trời màu xám tro của đế lăng, mấy tia chớp màu vàng giống
như những con rắn điên cuồng lao tới, ngoằn ngoèo rạch ngang bầu trời,
ánh chiếu xuống khiến cho những mũi kiếm ở bên dưới lăng mộ tản ra một
màu trắng nhợt nhạt.

Hứa Bình Quân ruốt cuộc cũng nhờ vào ánh sáng mà thấy được Vu An, thế nhưng Vân Ca…

Vu An cả người toàn là máu, trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, thân
thể hắn ngã thẳng tắp về phía trước, lộ ra Vân Ca được hắn bảo vệ ở phía sau. Tia chớp biến mất, mọi thứ lại chìm vào bóng tối.

Trong thấp thoáng, Hứa Bình Quân cảm thấy là trên người Vân Ca cũng có máu, hoảng hốt lập tức chạy lên, Phú Dụ vội giữ nàng lại:

“Nương nương, người đang mang thai, để nô tài đi lên xem.”

Nói xong, hắn đưa ô trong tay cho một thái giám đứng bên, thân thể
nhảy lên mấy lần, đạp lên đầu mấy binh lính, đã nhảy tới tới bên mộ bia. Hắn mò mẫm kiểm tra hơi thở của Vu An, phát hiện là vô cùng mỏng manh,
trong lòng đau xót, gầm lên với đám quan binh đang quỳ bên cạnh: “Các
ngươi có biết đây là ai không? Các ngươi…”

Hắn vung tay lên muốn đánh, rồi lại vội vàng thu lại, chạy tới kiểm
tra Vân Ca, vừa phân phó viên tướng đang quỳ bên cạnh, “Ngươi cõng người này xuống, lập tức đưa tới y quán của Trương thị ở ngoại thành Trường
An, nếu hắn không sống được, ngươi cũng nhanh chóng chuẩn bị hậu sự cho
mình đi!”

Viên tướng kinh hoàng lập tức cõng Vu An lên, chạy đi tìm người cứu mạng.

Khi Phú Dụ mới vừa nâng Vân Ca còn đang hôn mê dậy, tâm trạng còn
được thả lỏng, cảm thấy là nàng không bị thương, chỉ là thần chí không
tỉnh táo, nhưng ngay sau đó, đã cảm thấy không đúng, mặt Vân Ca đỏ bừng, mà tay hắn đỡ ở phía sau lưng Vân Ca ướt ướt dính dính, hoàn toàn không giống với nước mưa, hắn lập tức nhìn kỹ, phát hiện ra trên lưng Vân Ca
có một vết thương không nông không sâu, vốn không ảnh hưởng tới tính
mạng, nhưng sau khi nàng bị thương, vẫn để mặc cho nó chảy máu, người
lại vẫn bị ngấm nước mưa lạnh buốt, hiện tại chỉ sợ…

Phú Dụ không dám nghĩ thêm nữa, ôm lấy Vân Ca rồi chạy nhanh xuống:
“Nương nương, cô nương bị thương, phải nhanh chóng đi tìm đại phu.”

Hứa Bình Quân nhìn thấy bộ dáng Vân Ca, đau thương phẫn nộ công tâm,
tức giận đến mức thân thể run rẩy, chỉ vào đám binh lính đang quỳ trên
bậc thang:

“Vậy mà các ngươi dám làm nàng bị thương ở Bình lăng…”

Lưu Thích nghe nói cô cô bị thương, cũng hoảng lên, chạy vài bước tới đó, nhưng dù sao cũng không giống với mẫu thân đau lòng rối trí: “Mẫu
hậu, bọn họ chỉ là làm hết chức trách bảo vệ của mình thôi, hiện tại
việc khẩn cấp trước mắt chính là cứu cô cô, không phải là trừng phạt bọn họ, chúng ta nhanh chóng trở về trong thành, đi tìm thái y.”

Hứa Bình Quân lập tức tỉnh ngộ, mẫu tử hai người đi theo sau Phú Dụ,
vội vàng lên xe ngựa. Hứa Bình Quân vẫn nhìn không hề chớp mắt vào Vân
Ca, cứ một lát lại kiểm tra hơi thở của Vân Ca một lần. Lưu Thích thấy
sắc mặt mẫu thân hết sức khó coi, bồn chồn không yên, muốn chuyển đề tài để tiêu tan lo lắng của mẫu thân.

“Mẹ, vừa rồi mẹ nhìn thấy máu mà sao không thấy có nửa điểm sợ hãi?”

Trong tiếng bánh xe lăn trong mưa, suy nghĩ của Hứa Bình Quân dần dần hồi tưởng lại quá khứ.

“Có một lần, mẹ nhìn thấy máu còn nhiều hơn so với lần này, mẹ còn
tận mắt nhìn thấy đầu người bay lên… Lần đó, mưa cũng rơi xuống rất
lớn, lúc ấy mẹ đang mang thai con, bị một người xấu bắt đi, cô cô của
con vì cứu mẹ và con nên…”

Trong tiếng mưa rơi ào ào, trong tiếng Hứa Bình Quân rưng rưng kể chuyện, xe ngựa chạy băng băng giữa quá khứ và hiện tại.

Bởi vì có người ban đêm xông vào đế lăng, cho nên Lưu Tuân vẫn ở
Chiêu Dương Điện yên tĩnh chờ tin tức. Khi xe ngựa của Hứa Bình Quân mới vừa chạy ra khỏi Vị Ương Cung, Lưu Tuân cũng đã biết hoàng hậu và thái
tử đêm khuya xuất cung, khi thái y nhận được tin hoàng hậu tuyên triệu,
đồng thời tin tức Vân Ca trọng thương cũng nhanh chóng được chuyển tới
Chiêu Dương Điện.

Lưu Tuân nghe nói, thản nhiên “Ừ” một tiếng, rồi lên giường đi ngủ,
chỉ chốc lát sau đã ngủ thật say. Hoắc Thành Quân ở bên cạnh thì không
cách nào ngủ được, muốn trở dậy, nhưng lại không dám, chỉ có thể nhắm
mắt lại giả vờ ngủ, còn không dám trở mình, muốn bao nhiêu khó chịu có
bấy nhiêu khó chịu. Thật không dễ dàng mới chịu đựng được tới hừng đông, khi Lưu Tuân thượng triều, nàng mới có thể vội vàng sai người đi dò hỏi tin tức.

Người đi tìm hiểu tin tức khi trở về, mang đến cho nàng tin tức nàng hy vọng nghe được nhất.

“Ba vị thái y canh giữ suốt một đêm, Vân Ca vẫn đang hôn mê bất tỉnh, sốt cao không giảm, nô tỳ có hỏi qua một lão thái y, ông ấy nói nếu
người cứ bị sốt cao không giảm như vậy thêm nữa, có là bất tử cũng sẽ bị sốt thành ra ngốc tử(người ngốc).”

Hoắc Thành Quân rất muốn kiềm chế để mình không cười, nhưng làm như
thế nào cũng không thể nào nhịn được, dứt khoát mỉm cười thoải mái,
nhưng còn chưa cười xong, thì lại có người mang đến cho nàng một tin tức tốt khác.

“Nương nương, nghe nói Mạnh Thái phó đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo,
hôm nay không thể thượng triều, hoàng thượng rất lo lắng, sau khi tan
triều đã tự mình đi tới Mạnh phủ thăm bệnh.”

Hoắc Thành Quân khẩn trương hỏi: “Hắn thật sự bị bệnh?”

Cung nữ gật đầu: “Thật sự bị bệnh, Hoắc đại tướng quân cũng muốn xin
được đi cùng thăm hỏi Mạnh đại nhân, hoàng thượng chỉ có thể lệnh cho
Hoắc Đại tướng quân cùng đi. Mạnh Thái phó đích xác là bị bệnh, hơn nữa
bệnh cũng không nhẹ, nghe nói sắc mặt hắn tái nhợt không khác gì tuyết,
tinh thần thì đặc biệt kém, sau đó hoàng thượng nói cho hắn biết Mạnh
phu nhân ban đêm xông vào đế lăng bị binh lính ngộ thương, hiện giờ sinh tử khó lường, nghe nói hắn thiếu chút nữa thì ngất đi.”

Hoắc Thành Quân nghiến răng nghiến lợi mà cười, Vân Ca ơi Vân Ca! Lần này thế mà ngươi đã thật sự làm được lời ngươi đã nói! Hai người các
ngươi cùng tra tấn lẫn nhau!

“Tiểu thư…”

Cung nữ đột nhiên thay đổi xưng hô, Hoắc Thành Quân hiểu ý, cười quét mắt nhìn một vòng bốn phía, toàn bộ cung nữ hầu hạ đều lui xuống, cung
nữ đứng ở trước mặt nàng mới mở miệng nói tiếp: “Tiểu thư, nô tỳ chỉ
chuyển lời của đại phu nhân. Phu nhân… Phu nhân nói: “Con ở trong cung nhiều năm như vậy, tại sao bụng lại vẫn không có thay đổi gì? Trương
Lương nhân cũng đã mang thai, người bên kia thì đứa con thứ hai cũng đã
có rồi, rốt cuộc là con đang làm cái gì? Tất cả Thái y trong cung đều là một đám phế vật! Hai ngày nữa con thu xếp thời gian xuất cung một
chuyến, mẹ nghe nói ở bên núi Chung Nam có một bà đồng khấn cầu con vô
cùng linh nghiệm, mẹ đi cùng con tới đó một chuyến.”

Tâm tình tốt của Hoắc Thành Quân trong nháy mắt tan biến không còn
sót lại chút gì, một tay nàng hất toàn bộ đồ ăn trên mặt bàn xuống đất,
cung nữ sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu: “Nô tỳ chỉ y
theo lời mà nhắn lại.”

“Cút ra ngoài!”

Cung nữ lập tức vừa chạy vừa ngã, chạy ra khỏi đại điện.

Hoắc Thành Quân tức giận đến mức vớ được thứ gì thì đập vỡ thứ đó,
từng thứ đồ vô giá đều bị đập vỡ, cơn giận của nàng lại không hề giảm đi chút nào, ngược lại càng tăng thêm. Thời gian lâu như vậy, biện pháp gì mà chẳng từng nghĩ qua? Dùng hết tất cả kỹ xảo của bản thân trên người
Lưu Tuân, lại còn lén triệu kiến Thái y, chỗ nào nghe nói có thần linh
linh nghiệm cũng đều phải tới đó bái thần, uống “Thần tuyền”(nước suối
thần diệu), nghe nói trong thôn nào đó có tảng đá thần linh nghiệm, chỉ
cần sờ vào là có thể có thai, nàng cũng đi tới đó sờ, thực tế khối đá
gọi là đá thần kia, chính là một khối đá trông giống hình dạng chỗ đó
của nam nhân, nàng thậm chí còn uống cả nước tiểu của trẻ con đều cầu có con…

Biện pháp gì mà không từng nghĩ tới, không từng làm thử? Rất nhiều
lần, không dám tiết lộ thân phận, chỉ có thể sau khi cải trang rồi đi,
trong những lần đó đã phải chịu nhục nhã và lăng nhục mà cả đời này nàng chưa bao giờ nghĩ tới. Hiện tại lại muốn nàng tới chỗ một bà đồng ngu
muội dốt nát để cầu khấn thần linh, hỏi nàng mấy chuyện tối tư mật, xấu
hổ tới như vậy, sau đó lại ở trước mặt nàng nói mấu câu lung tung lộn
xộn! Không! Nàng chịu đựng đủ rồi! Nàng chịu đựng đủ rồi!

Là một người phụ nữ, vậy mà ngay cả việc cơ bản nhất của người phụ nữ là mang thai sinh con mà không thể làm được. Phụ thân lạnh nhạt, mẫu
thân độc đoán, áp lực của toàn bộ gia tộc, những phi tử khác thì cười
thầm, còn thêm cả ánh mắt kỳ lạ từ các cung nữ…

Hứa Bình Quân, ả ta dựa vào cái gì mà lại có thể có thêm một đứa con nữa…

Hoắc Thành Quân cảm thấy là mình sẽ bị bọn họ bức cho phát điên!

“Ta nhất định sẽ có con, nhất định sẽ có…” Nàng vừa thì thào tự nói với mình, vừa thấy cái gì thì xé rách cái đó, cảm thấy là mọi thứ trước mắt đều cười nhạo nàng, nàng thầm muốn phá hủy tất cả.

Hứa Bình Quân mơ hồ hiểu được giữa Vân Ca và Mạnh Giác đã xảy ra
chuyện, nếu không Vân Ca sẽ không đột nhiên xông vào đế lăng lúc đêm
khuya, cho nên nàng không định đưa Vân Ca quay về Mạnh phủ, nhưng như
vậy thì cũng không tiện để Vân Ca ở lại Vị Ương Cung, đang lúc bất đắc
dĩ, đột nhiên nghĩ đến căn nhà mà nàng và Vân Ca trước kia từng ở còn
đang bỏ không, thu dọn qua loa một chút, là có thể dùng để ở tạm. Nàng
lệnh cho Lưu Thích về Vị Ương Cung trước, còn mình thì mang Vân Ca trở
về chỗ ở cũ của các nàng, lại truyền Thái y khẩn cấp tới trị bệnh cho
Vân Ca.

Ba Thái y vẫn canh giữ ở trước giường Vân Ca, chưa hề chợp mắt, mà
nàng cũng sai người kê một cái giường nhỏ ở bên ngoài phòng, nàng ở đó
trông chừng Vân Ca. Mỗi một lần đứng dậy vào kiểm tra, đều nhìn thấy
Thái y lắc đầu, nàng chỉ có thể buồn bã đi ra ngồi xuống.

Mưa ngoài cửa sổ dường như đã nhỏ lại, từ ầm ầm ào ào biến thành tí
ta tí tách. Đêm khuya yên tĩnh, tiếng động mơ mơ hồ hồ, nàng cảm thấy là tiếng tí tách kia giống như một ông lão đang kể một câu chuyện từ rất
xưa, nhưng khi tập trung nghe cho rõ, thì lại không nghe được rõ ràng
bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy âm điệu thê lương vô hạn.

Hứa Bình Quân nhìn kỹ mỗi một góc trong phòng, hết thảy đều dường như vẫn giống hệt trước kia, trên giá sách có xếp đầy những thẻ tre, đặt ở
trong góc là một bộ bàn cờ vây, trên bàn còn có cây cổ cầm, bên kia còn
có bình phong trúc diệp…

Còn nhớ rất rõ Mạnh Giác ngồi ở trước bàn ở bên kia, một thân áo bào trắng, đánh đàn dưới trăng.

Cũng còn nhớ rõ khi Bệnh Dĩ mới vừa làm xong bình phong trúc diệp thì cười lớn nói: “Bình phong này làm rất đẹp, để cho hai nàng mang tới
Thất Lý Hương cũng thật đáng tiếc.” Vân Ca ở trong phòng bếp thò đầu ra: “Vậy thì không tặng nữa, huynh cứ giữ lại, ngày khác tự chúng ta uống
rượu đề thơ.”

Còn nhớ dưới tán hòe trong sân, vào buổi tối mùa hạ, bốn người bọn họ thường trải một chiếc chiếu trúc trên đất, rồi đặt lên một chiếc bàn,
sau đó ngồi dưới tàng cây ăn cơm, hóng mát. Có đôi khi, Bệnh Dĩ và Mạnh
Giác trò chuyện cao hứng, thường sai nàng tới ngay nhà bên cạnh múc
rượu.

“Bình Quân, về nhà lấy thêm bầu rượu tới đây.”

Nàng nhíu mày: “Còn muốn uống nữa? Lần này ủ tổng cộng cũng không bao nhiêu, còn phải bán…”

Hắn hơi say nên đẩy nàng, hung dữ nói: “Ta là chủ gia đình, bảo nàng
đi, nàng phải đi! Đi, đi!” Điệu bộ lại mang theo vài phần đứa trẻ làm
nũng, nắm lấy bả vai nàng, không ngừng lắc lắc.

Vân Ca đứng bên che miệng cười.

Mạnh Giác đưa tay sờ vào ngực áo tìm tiền, nhưng chỉ sờ thấy một
khoảng không, tiện tay rút chiếc thoa ngọc trên tóc Vân Ca xuống, ném
cho nàng, của người phúc ta*: “Đổi lấy bầu rượu của muội!”

*Của người phúc ta: lấy của người này cho người khác, mình không mất gì mà được tiếng là phúc đức.

Lần này tới lượt nàng mím môi, quay sang cười với Vân Ca.

Tiếng nói chuyện rì rầm, tiếng cười vui vẻ vang lên ngay bên tai Hứa
Bình Quân, Hứa Bình Quân dường như thực sự thấy được bọn họ, nàng không
khỏi đứng lên, nét cười đầy mặt đi tới chỗ bọn họ. Ngay khi nàng định
cười rồi ngồi xuống giữa bọn họ, chỉ trong nháy mắt, dưới tàng cây hòe
đã trống không, chỉ có ánh nắng từ mặt trời mới mọc nhảy nhót giữa từng
phiến lá hòe, lấp lánh rực rỡ, ánh nắng có chút chói mắt làm cho đôi mắt nàng đau nhức, chỉ muốn rơi lệ.

Nàng kinh ngạc đứng dưới tàng cây hòe, ngỡ ngàng khó hiểu.

Mưa, không biết từ khi nào đã ngừng, trời, không biết từ khi nào đã
sáng, nhưng Vân Ca, muội ấy vẫn không tỉnh lại, mà tất cả, đều không
quay lại được!

Ba thái y nét mặt mệt mỏi thỉnh tội với nàng: “Chúng thần đã cố gắng
hết sức, không phải y thuật của chúng thần thấp kém, mà là thân thể Mạnh phu nhân không chịu nhận thuốc và châm cứu.”

Hứa Bình Quân không trách cứ bọn họ, sau khi tạ ơn bọn họ, lệnh cho
bọn họ cáo lui. Nàng gọi một tiểu thái giám tới, lệnh hắn đi mời Mạnh
Giác, thứ nhất là nghĩ y thuật của Mạnh Giác giỏi, thứ hai là nghĩ rốt
cuộc cũng phải biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Xem ra, bệnh của Vân Ca
không chỉ là bị thương trên thân thể, chỉ có biết rõ ràng nguyên do, mới đúng bệnh bốc thuốc được.

Khi Bình Quân nhìn thấy Mạnh Giác ngồi trên xe lăn, không thể tin
được lắc lắc đầu, Mạnh Giác phong thái phi phàm, vậy mà chỉ sau một đêm, đã tiều tụy suy yếu đến thế này! Vốn đầy một bụng chất vấn, nhưng lúc
này tất cả đều biến thành không biết làm sao.

“Mạnh đại ca, quan hệ của huynh và Vân Ca không phải đã dịu đi rồi
sao? Muội còn nghe muội ấy nói đang theo huynh học y, vì sao hiện tại
lại giống như…Ôi! Huynh bị bệnh gì? Sao tới cả đi cũng không đi được?”

Mạnh Giác không nói gì, Bát Nguyệt đang đẩy xe lăn không nhịn được
nói: “Công tử không phải bị bệnh, mà là độc còn sót lại trên người còn
chưa giải hết, bản thân lại còn nội hỏa công tâm, không chịu tĩnh tâm
điều trị, cho nên thân thể suy yếu không còn sức lực.”

Hứa Bình Quân kinh ngạc hỏi: “Độc? Ai dám hạ độc huynh? Ai có thể khiến huynh trúng độc?”

Bát Nguyệt không dám nói thêm nữa, nhưng vẻ mặt tức giận cúi đầu.

Mạnh Giác thản nhiên nói: “Ngươi lui xuống trước.”

Bát Nguyệt lẳng lặng lui ra ngoài.

Hứa Bình Quân suy nghĩ trong giây lát, trong lòng dường như có điều
ngộ ra, nhưng làm như thế nào cũng không có cách nào tin tưởng. Mạnh
Giác thông minh cẩn thận, còn tinh thông y thuật, người có thể hạ độc
hại huynh ấy cực kỳ ít, mà có thể hạ độc hại huynh ấy, lại còn khiến cho huynh ấy không nói tiếng nào, đám Bát Nguyệt giận mà không dám nói gì
thì chỉ có Vân Ca.

“Vân Ca, muội ấy… muội ấy sẽ không làm chuyện như vậy, có lẽ là muội ấy bị người khác lợi dụng.”

Giọng nói gay gắt của Phú Dụ đột nhiên vang lên ở ngoài cửa phòng:
“Vân cô nương đương nhiên sẽ không tùy tiện hại người, nhưng nếu như đó
là người đã hại hoàng thượng thì đó lại là chuyện khác.”

Phú Dụ đi thăm Vu An, từ miệng của Vu An đã tỉnh lại biết được một
phần nguyên nhân hậu quả, lúc này lòng đầy căm phẫn, căn bản cũng không
phân biệt tôn quý hèn mọn, “Hoàng hậu nương nương, xin lệnh cho Mạnh đại nhân mau rời khỏi đây, hơn nữa cũng không cần phải nhờ hắn trị bệnh cho Vân cô nương, Vân cô nương dù có chết cũng sẽ không muốn hắn chữa bệnh
cho mình! Hắn còn ở đây thêm một khắc, bệnh của Vân cô nương sẽ càng
nặng hơn!”

Hứa Bình Quân sửng sốt một khắc, mới hiểu được từ “Hoàng thượng”
trong lời của Phú Dụ là chỉ tiên đế Lưu Phất Lăng, mà không phải là Lưu
Tuân, trong nháy mắt kịp phản ứng, nàng đột nhiên rùng mình một cái,
trong lòng có một sự sợ hãi khó diễn tả nổi, Lưu Phất Lăng bị hại chết?
Lưu Phất Lăng bị… Bị hại chết?

Nàng nhanh chóng đưa mắt nhìn bốn phía, thấy tất cả mọi người đều
canh chừng ở ngoài sân, chỉ còn lại một Thái y đang sắc thuốc ở phòng
bếp, mới hơi có chút yên tâm, lớn tiếng nói: “Phú Dụ, ngươi nói xằng nói bậy gì đó?”

Phú Dụ quỳ xuống, nhưng đầu không cúi thấp, đôi mắt tràn đầy hận ý
nhìn chằm chằm vào Mạnh Giác: “Nô tài không nói càn, Vu sư phụ chính
miệng nói cho nô tài biết, Mạnh Giác đã tính kế dùng độc hại chết tiên
đế, hắn còn lợi dụng bệnh của Vân cô nương, giấu độc dược ở trong thuốc
của Vân cô nương, tâm địa hắn quá độc ác, Vân cô nương nhất định là
thương tâm tự trách tới mức hận không thể chết…” Giọng nói của Phú Dụ
nghẹn ngào, tới đoạn sau đã không nói được thành lời.

Hứa Bình Quân thấy sắc mặt Mạnh Giác xám như tro, nhưng một lời cũng
không nói, từ không thể tin tưởng dần dần biến thành tin tưởng. Chuyện
lớn như vậy, nếu Mạnh Giác không hề làm, vậy sao huynh ấy lại không hề
biện bạch? Huống chi, Mạnh Giác giết người vốn chưa bao giờ nương tay,
Âu Hầu chết, nhóm Hắc Tử chết…

Hứa Bình Quân nghĩ tới Mạnh Giác tàn nhẫn vô tình, nghĩ tới Vân Ca
sinh tử còn chưa rõ, cố gắng kiềm chế run rẩy trong giọng nói, nói với
Phú Dụ: “Ngươi đừng vội hồ ngôn loạn ngữ, Mạnh Thái phó là rường cột
nước nhà, sao lại giở thủ đoạn của kẻ loạn thần tặc tử cho được? Tiên đế rõ ràng là bị bệnh mà chết, tất cả Thái y đều có thể làm chứng, sau này còn để bổn cung nghe thấy lời mê sảng như thế này nữa, bổn cung nhất
định lập tức trị tội ngươi!”

Quở mắng Phú Dụ xong, Hứa Bình Quân khách khí nói với Mạnh Giác, “Đã
phiền Mạnh đại nhân phải đi một chuyến uổng công, muội muội của bổn cung bị bệnh, thật sự không nên gặp khách, mời Mạnh đại nhân quay về! Phú
Dụ, tiễn khách!”

Phú Dụ ngây người trong chốc lát, mới kịp phản ứng, lập tức đứng bật
dậy, khom người, dường như rất là hèn mọn mà lễ độ nói: “Mạnh đại nhân,
mời!”

Mạnh Giác không chịu đi: “Bình Quân!”, trong giọng nói có hết sức thỉnh cầu.

Hứa Bình Quân không để ý tới hắn, chỉ quay sang Phú Dụ phân phó:
“Ngươi phái thêm người, trông coi nơi này, không được cho bất cứ người
nào không phận sự đi vào, nếu có chút làm trái ý chỉ, bổn cung nghiêm
trị không tha.”

Phú Dụ lên tiếng đáp “Vâng” vang dội, đi tới đẩy xe lăn của Mạnh
Giác, đẩy hắn đi ra bên ngoài. Mạnh Giác quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Hứa Bình Quân: “Thái y hiện tại bó tay không có biện pháp, muội phải để ta tới trị bệnh cho Vân Ca. Nàng sốt cao không giảm, không trì hoãn
được, muội không để ý tới sinh tử của nàng ấy sao?”

Hứa Bình Quân nghiến răng nghiến lợi nói rõ ràng từng chữ: “Nếu ta để cho huynh tới gần muội ấy một bước, mới là muốn lấy mạng của muội ấy.
Từ nay về sau, Mạnh đại nhân là Mạnh đại nhân, Vân Ca là Vân Ca!”

Mắt thấy sẽ bị đẩy ra ngoài cửa, Mạnh Giác cố nén đau đớn trong bụng, vận lực ở trên tay, ra một hư chiêu, đánh về hướng Phú Dụ, đẩy lui Phú
Dụ từng bước về phía sau, mượn cơ hội nói với Hứa Bình Quân: “Muội trước hết nên hỏi cho rõ ràng ta đã dùng thuốc gì hại… người, rồi hãy tức
giận.”

Nhưng nhìn thấy ngoài phòng có người, Mạnh Giác cũng không dám nhiều
lời, chỉ có thể vội vàng quăng cho Hứa Bình Quân một câu như vậy.

Phú Dụ đẩy xe lăn của Mạnh Giác ra khỏi cửa, rồi đóng cửa lại thật
mạnh, đi vài bước tới trước mặt Hứa Bình Quân quỳ xuống nói: “Nương
nương, Trương đại phu, chính là Trương Thái y trước kia đã cứu Thái tử
điện hạ, y thuật giỏi lắm, có thể lệnh cho ông ấy tới xem thử một chút.”

Hứa Bình Quân gật gật đầu, rồi lại thở dài: “Bệnh của Vân Ca không ở
thân thể, vết thương trên lưng muội ấy, ngươi cũng nhìn thấy, không phải trọng thương, muội ấy chỉ là tự mình…”

Muội ấy chỉ là tự mình không muốn sống nữa, Hứa Bình Quân không có
cách nào nói ra miệng được, trong lòng lại vô cùng rõ ràng, một nữ nhân
trước mất đi trượng phu, ngay sau đó lại mất đi con của mình, khi rất
khó khăn mới có thể bình tĩnh lại một chút, lại phát hiện ra trượng phu
bị người ta hại chết, trong lúc vô tình nàng lại còn bị quấn vào toàn bộ âm mưu, gián tiếp giúp hung thủ… Hứa Bình Quân tự hỏi, nếu là bản
thân mình, mình còn có thể có dũng khí để tỉnh dậy nữa hay không?

Hứa Bình Quân chỉ cảm thấy tâm tư trĩu nặng, hỏi: “Mạnh Giác rốt cuộc là làm như thế nào để lợi dụng Vân Ca?”

“Vân cô nương không phải vẫn còn bệnh cũ là ho khan sao? Năm đó Mạnh
Giác có chế một loại hương tiết có mùi hương rất dễ chịu để Vân cô nương chữa bệnh, sau đó Vân cô nương phát hiện, loại hương này còn có thể làm thuốc dẫn, kích phát độc dược trên người Tiên đế… Nương nương! Nương
nương…”

Đột nhiên lúc đó, Hứa Bình Quân không một tiếng động ngã về phía sau, Phú Dụ sợ tới mức hét lớn, phát hiện hai mắt Hứa Bình Quân nhắm nghiền, hô hấp rối loạn, hắn lập tức hét lớn gọi Thái y, Thái y vội vàng chạy
tới kiểm tra mạch của Hứa Bình Quân, tức giận đến mức quát cả Phú Dụ:
“Ngươi săn sóc hoàng hậu như thế nào vậy hả? Sao lại có thể động thai
khí? Ngươi… Ngươi… Nếu tình hình xấu đi, mẫu tử đều bị nguy
hiểm…”, rồi vội vàng đốt một ít ngải thảo, giúp ổn định thần trí của
Hứa Bình Quân, lại lập tức kê thuốc, sai người đi sắc.

Khi Hứa Bình Quân từ từ tỉnh dậy, ánh mắt trống rỗng, không hề có
thần thái, Phú Dụ khóc lên: “Nương nương, người không thể có chuyện gì
được, Vân cô nương sẽ khỏe lại, người cũng sẽ khỏe lại, cả hai đều là
người tốt, ông trời không thể không có mắt như thế được.”

Hứa Bình Quân mệt mỏi nói: “Ngươi tới Mạnh phủ tìm Mạnh Giác, ta muốn gặp hắn.”

Phú Dụ ngây người, Hứa Bình Quân nhỏ giọng nói: “Nhanh đi! Không được vô lễ với hắn.”

Phú Dụ đành phải lau khô hết nước mắt, chạy ra ngoài, không ngờ mới
vừa ra sân, đã thấy Mạnh Giác ngồi dưới bóng cây cách đó không xa. Khuôn mặt hắn trắng nhợt, thân thể tựa nghiêng trên xe lăn, đôi mắt nhắm lại, dường như nghỉ ngơi, lại dường như đang lắng nghe.

Phú Dụ mới vừa đi vài bước, hắn đã nghe được tiếng động, giống như
sớm đoán được ý của Phú Dụ, trừng mắt nhìn Bát Nguyệt đứng sau nói:
“Ngươi chờ ở bên ngoài, ta đi vào một mình.”

Phú Dụ hết sức ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều, đẩy xe lăn, đi vào trong sân. Sau khi đóng kỹ cánh cửa sân, lại đẩy Mạnh Giác tới gian nhà chính nơi Hứa Bình Quân đang chờ.

Hứa Bình Quân nói với Phú Dụ: “Ngươi ở ngoài phòng canh chừng, không cho bất luận kẻ nào tới gần phòng này.”

Phú Dụ đáp “Vâng”, lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Mạnh Giác đẩy xe lăn, đi tới bên cạnh Hứa Bình Quân, muốn xem mạch
cho nàng, Hứa Bình Quân lại đột nhiên giật tay ra, né tránh hắn. Mặt
nàng tái nhợt, cất giọng lạnh như băng hỏi: “Huynh đã hại Lưu Phất Lăng, sau đó sao lại cần giả vờ là cứu ngài?”

Trên mặt Mạnh Giác cũng không có một tia huyết sắc, hắn mệt mỏi nói:
“Bất luận là muội tin hay không tin, ta chỉ có thể nói cho muội biết, ta không phải không từng có ý định giết Lưu Phất Lăng, nhưng ta muốn giết
hắn, còn nhiều thủ đoạn, hà cớ gì phải kéo Vân Ca vào.”

Trong giọng nói của Mạnh Giác có tự phụ khinh thường, còn có tự
thương hại kiêu ngạo, “Ta chế thuốc cho Vân Ca tất cả đều là vì trị bệnh cho nàng, lúc ấy ta căn bản không biết trên người Lưu Phất Lăng có độc, độc trên người hắn bị thuốc của ta dẫn phát, là một trùng hợp ngoài ý
muốn.”

Ánh mắt Hứa Bình Quân nhìn chằm chằm vào một chỗ khác, giọng nói nhỏ
hệt như muỗi kêu: “Độc trên người Tiên đế rốt cuộc là do ai hạ?”

“Ta phỏng đoán là Hoắc Quang, về phần còn có những người khác có liên lụy trong đó nữa hay không, chỉ sợ vĩnh viễn không có khả năng biết
được, những người đó hẳn là đã sớm bị Hoắc Quang đưa đi gặp Lưu Triệt.”

“Làm sao có thể? Trước kia muội không hiểu, hiện tại thì đã rất rõ
ràng, hạ độc hoàng thượng nói thì dễ, nhưng sao có thể làm được? Ẩm
thực, quần áo, đồ dùng hàng ngày của hoàng thượng đều có người chuyên
phụ trách, ngay cả uống một ngụm nước cũng đều có thái giám thử độc
trước, Vu An trung thành vô cùng, Hoắc Quang làm như thế nào để hạ độc?”

“Phương pháp hạ độc của Hoắc Quang, ta cũng là cả đời mới thấy một
lần, không biết là vị cao nhân nào đã đưa ra cho ông ta chủ ý đó, bố trí một thế cục thiên y vô phùng* như vậy. Hoắc Quang gieo trồng ở một ngọn núi hoang một loại thực vật tên là “Hồ sáo”, hoa của nó mang chất kịch
độc, có thể làm cho người ta đau tim mà chết, trên ngọn núi này còn có
một loại thực vật hoang dại, tên là “Câu vẫn”, có thể làm cho hô hấp của người ta ngừng lại, ngạt thở mà chết. Những loại cây đó sẽ tự do sinh
trưởng ở trên núi, bất kỳ người nào nhìn thấy cũng sẽ không suy nghĩ
nhiều, trên thế gian này làm gì có ngọn núi nào mà trên đó không có mọc
một ít hoa và cây có độc đâu? Núi này có nhiều dòng suối, độc tố của Hồ
sáo và Câu vẫn hòa tan từng chút một vào nước suối, chảy xuống dưới chân núi, hồ nước dưới chân núi cũng có “độc”, kỳ thật, hồ nước đó cũng
không thể tính là có độc, bởi vì cho dù chúng ta có uống liên tục suốt
mấy tháng, cũng sẽ không có dấu hiệu trúng độc gì, bởi vì độc ở trong đó quá ít, ít tới mức cơ thể của chúng ta có thể tự đào thải được. Nhưng
nếu quanh năm chúng ta đều uống nước ở hồ này, sau mười năm, hai mươi
năm, tuổi tác dần tăng lên, thể chất suy yếu đi, một ngày nào đó sẽ đột
nhiên bộc phát bệnh, so với người không uống nước hồ sẽ chết sớm hơn.
Những chuyện như thế này ở dân gian cũng không hiếm thấy, tỷ như người
trong một thôn nào đó phần lớn khi sinh ra đều bị thọt, hay người trong
thôn khác khi sinh ra mắt thường bị mù, người trong một thôn sống lâu
hơn hay chết sớm hơn các nơi khác, mọi người thường thường quy rằng bọn
họ đắc tội với thần linh, hoặc là đã bị nguyền rủa, nghĩa phụ ta lại
từng đã nói: “Thủy thổ mỗi nơi thế nào, người nơi đó thế ấy, người có
tật khác thường, nguyên nhân là do thủy thổ.” Ta có thể phát hiện ra bí
mật tuyệt đối không có khả năng bị người khác phát hiện này của Hoắc
Quang, chính là do đột nhiên nhớ tới chuyện đó.”

*Thiên y vô phùng: nghĩa đen là áo tiên không thấy vết chỉ khâu, câu thành ngữ chỉ một việc không có chút sơ hở gì.

Hứa Bình Quân khó hiểu: “Thế nhưng hoàng thượng và hoàng hậu, chư vị
phi tần ở hậu cung đều uống một loại nước suối giống nhau, nếu Hoắc
Quang dùng phương pháp này hạ độc, những người khác không phải cũng sẽ
mắc bệnh lạ sao?”

Mạnh Giác giải thích: “Cho nên ta mới nói cạm bẫy này Hoắc Quang bố
trí là thiên y vô phùng. Ông ta “hạ độc” trong phạm vi một vòng tròn. Ta đã tra Khởi cư chú của Lưu Phất Lăng, Lưu Phất Lăng thích ăn cá, mà
trong hồ này còn có rất nhiều cá, những con cá đó nhìn qua thì khỏe mạnh nhanh nhẹn, không có gì khác biệt với những loại cá khác. Nhưng trên
thực tế, trong cơ thể lại tích một lượng vô cùng nhỏ “nguyên nhân gây
bệnh”, nếu theo như lời ta đã nói lúc trước, người bình thường ăn mấy
con, cũng đều không bị làm sao, nhưng Lưu Phất Lăng từ khi tám tuổi đã
bắt đầu ăn những con cá “có bệnh” đó, thân thể sẽ từ từ yếu dần đi, nếu
như không có hương của ta, có lẽ còn chừng khoảng năm năm nữa mới có thể phát bệnh, nhưng do hương của ta, vừa hay lại kích phát “bệnh” ẩn sâu
trong cơ thể hắn. Nếu năm năm sau thân thể hắn bắt đầu suy yếu nhiễm
bệnh, không có bất kỳ người nào sẽ hoài nghi là bị hạ độc, bởi vì thái
giám thử độc không có người nào bị làm sao.”

Hứa Bình Quân lẩm bẩm nói: “Bởi vì thái giám thử độc không chỉ có một người, hơn nữa lượng độc mà những người thử độc này ăn vào cũng không
giống với Lưu Phất Lăng.”

Mạnh Giác gật đầu: “Có thể nói như thế, cho dù hôm nay chúng ta đứng ở trước mặt Hoắc Quang chỉ trích ông ta hạ độc, chúng ta cũng không có
chứng cớ gì. Nước có độc? Hoắc Quang có thể lập tức uống cho chúng ta
xem! Cá có độc? Hoắc Quang cũng có thể lập tức ăn cho chúng ta xem! Làm
sao nói là có độc được.”

Hàn ý xâm nhập cơ thể Hứa Bình Quân, nàng cất giọng run run: “Hoắc
Quang, ông ta rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ ông ta vẫn còn không
hiểu sao? Thiên hạ này chung quy là thiên hạ của Lưu gia, cho dù giết
Lưu Phất Lăng, ông ấy muốn soán vị đăng cơ căn bản cũng không có khả
năng, ngày mà ông ta mưu phản, cũng chính là ngày mà phiên vương trong
thiên hạ khởi binh thảo phạt ông ta.”

“Ta phỏng đoán, Hoắc Quang chưa bao giờ nghĩ tới tự mình đăng cơ, ông ta thầm muốn làm một “hoàng đế” trên thực tế. Nếu Lưu Phất Lăng chịu
khống chế, nghe theo lời ông ta, như vậy ông ta có thể tùy thời điểm để
ngừng nuôi “cá”, nếu không khống chế được, Lưu Phất Lăng vào khoảng hai
mươi lăm tuổi thân thể sẽ yếu dần đi, mắc bệnh lạ mà chết, sau đó, Lưu
Phất Lăng hẳn là đã có con nối dõi, vừa hay lại còn nhỏ tuổi, hơn nữa
dựa theo kế hoạch của Hoắc Quang, lại còn là đứa bé có huyết mạch của
Hoắc gia, Hoắc Quang tự nhiên có thể khống chế ấu đế để hiệu lệnh thiên
hạ, phiên vương trong thiên hạ không có lý do gì để lên án công khai ông ta.”

“Lưu Tuân hắn… hắn biết chuyện này của Hoắc Quang?” Thân thể Hứa
Bình Quân run run rẩy rẩy, nàng vẫn biết Hoắc Quang quyền thế che trời,
là một nhân vật vô cùng đáng sợ, thế nhưng nàng không thể nào nghĩ tới,
ông ta có thể đáng sợ tới mức như thế! Bắt đầu hạ độc một đứa bé mới chỉ tám tuổi, mưu tính trước thiên hạ của hai mươi năm sau, đây là mưu kế
và lòng dạ như thế nào đây? Khó trách Thượng Quan Kiệt và Tang Hoằng
Dương phải chết, bọn họ làm sao có thể đấu được với một người mưu tính
sâu xa, độc ác vô tình như vậy? Khó trách Lưu Tuân biết rõ nguy cơ chồng chất, mà vẫn vội vã phải lập Hổ nhi làm thái tử.

Mạnh Giác thản nhiên đáp: “Đúng.”

Hai gò má Hứa Bình Quân giật giật, vài lần muốn nói, nhưng những lời
muốn nói đều vỡ vụn, không thể thành lời, cuối cùng mới miễn cưỡng nói
ra một câu:

“Túi hương… muội… đưa cho Vân Ca… có phải có vấn đề?”

Thân thể Mạnh Giác ngồi dựa trên xe lăn, giọng nói không lớn, nói:
“Không chỉ có vấn đề, mà là vấn đề rất lớn! Độc trên người Lưu Phất Lăng tuy rằng bị hương của ta dẫn phát, nhưng trên thực tế là nhân họa có
phúc, bởi vì nếu muộn hơn hai ba năm nữa, cho dù là Biển Thước tái thế,
chỉ sợ cũng không có cách nào chữa khỏi cho hắn quái bệnh không phải
bệnh, cũng không phải độc này. Lần này bệnh phát, lại là cơ duyên xảo
hợp khiến cho ta phát hiện ra ngọn nguồn căn bệnh của hắn, sau đó nghĩ
ra biện pháp chữa trị. Kỳ thật độc trên người hắn đại bộ phận đã bị ta
giải trừ, nhưng hắn trúng độc đã nhiều năm, cho nên thân hư thể nhược
thì không nói, có chút dư độc còn sót lại thì chậm rãi điều trị là có
thể loại bỏ hẳn, chỉ cần phương pháp thích hợp, hai đến ba năm là có thể hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh. Lúc ấy tình trạng trong cơ thể hắn giống như là cũ mới luân chuyển, túi hương mà Lưu Tuân đưa tới, đã áp chế tân khí mới sinh, lại dẫn động dư độc còn sót lại trong cơ thể, cho nên…
Cho nên ta cũng bất lực.”

Cùng với lời Mạnh Giác nói, mắt Hứa Bình Quân mở to, từng giọt nước
mắt từ khóe mắt rơi xuống, không một tiếng động rơi vào tấm chăn trên
người nàng.

“Vì sao huynh không giải thích cho Vân Ca?”

“Ta không tin rằng nàng sẽ tin, hơn nữa… quan trọng hơn là… Nếu
giải thích, sẽ liên lụy tới cả Lưu Tuân, việc này quá mức trọng đại, ta
sợ Vân Ca sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Hơn nữa, để cho nàng biết nàng
từng vô số lần tự mình nấu cá cho Lưu Phất Lăng ăn, có lẽ khi Lưu Phất
Lăng ăn không ngon miệng, nàng còn cố ý gắp cá cho hắn, khuyên hắn ăn
nhiều một chút, như vậy thì nàng sẽ có cảm giác như thế nào? Chẳng lẽ sẽ sống tốt hơn so với hiện tại một chút sao? Rất nhiều chuyện, nếu như có thể không biết, vẫn nên cả đời không biết thì tốt, cho nên nếu không
phải bị muội ép tới không còn cách nào, ta tuyệt đối sẽ không nói cho
muội biết những chuyện này.”

Tình cảm trong lòng Hứa Bình Quân đối với Mạnh Giác rất phức tạp, có
chút oán giận thở dài: “Mạnh Giác, nếu huynh có thể nói cho Tiên đế hoặc Vân Ca, bệnh của ngài là bởi vì hương của huynh vô ý dẫn phát, có lẽ
Tiên đế căn bản sẽ không chết. Cho dù muội có đưa tặng túi hương, cũng
không hại được bọn họ mà!”

Mạnh Giác ngây người, kinh ngạc không nói được thành lời.

Nước mắt của Hứa Bình Quân còn đang không ngừng chảy xuống, nhưng
giọng nói của nàng cũng đã không nghe ra bất cứ khác thường nào, chỉ có
lạnh lùng khác thường.

“Muội giao Vân Ca cho huynh, huynh nhất định phải cứu sống muội ấy! Muội hồi cung.”

Nói xong, nàng xốc chăn, muốn đứng lên, Mạnh Giác muốn đưa tay đỡ nàng, nàng tránh hắn, gọi Phú Dụ đi vào.

“Bình Quân, không bằng trước hết muội để Phú Dụ đi cùng muội tới nơi khác ở vài ngày, hoặc là về nhà mẹ đẻ…”

“Nhà?” Nàng đã từng có nhà sao? Hứa Bình Quân cười châm biếm, vừa vịn vào tay Phú Dụ đi ra ngoài, vừa nói: “Muội không trở về Vị Ương Cung,
còn có thể đi tới chỗ nào?”

Ánh nắng cuối hè đúng là vô cùng chói lọi, nhưng ngay cả tận trong
xương tủy nàng cũng cảm thấy rét run, trong mắt chỉ nhìn thấy một màu
đen xám, không hề có ánh sáng ấm áp. Hóa ra đây chính là cảm giác bị
người thân nhất lợi dụng, hóa ra đây chính là cảm giác tự mình làm
thương tổn tới người thân nhất của mình, hóa ra đây chính là cảm giác
tuyệt vọng. Sống không bằng chết, hóa ra chính là cảm giác như thế này.

Khi còn nhỏ, không có gia đình, không có người thân, nàng tưởng rằng
chỉ cần nàng hết sức nỗ lực, để cho mẫu thân thích, nàng sẽ có gia đình, thế nhưng bất luận nàng cần cù giỏi giang như thế nào, mẫu thân cũng
đều không quan tâm tới nàng. Khi lớn hơn một chút, nàng tưởng rằng Lưu
đại ca của nàng có thể cho nàng một gia đình, trong tiếng cười sang sảng của hắn, nàng có thể có được ấm áp, nàng hao hết tâm tư giành lấy hắn,
tưởng rằng, ở bên cạnh hắn, nàng có một mái nhà, thế nhưng nàng đã sai
rồi. Vị Ương Cung đương nhiên không phải nhà, nhưng ít nhất nàng cũng
từng có được ấm áp, nàng có thể ở trong Tiêu Phòng Điện nhớ lại những
điều tốt đẹp đã mất đi đó, nhưng nàng lại sai mất rồi, hóa ra ấm áp đã
từng có cũng chỉ là do nàng tưởng là thế.

Nàng không muốn gặp lại Lưu Tuân nữa, cũng không mặt mũi nào gặp lại
Vân Ca. Trong nháy mắt, nàng mất đi tất cả mọi thứ của nàng, hoặc là
nói, nàng vốn không hề có gì cả.

Nàng có thể đi về đâu? Nơi nào có thể cho nàng nương thân?

Hoàng hậu và Phú Dụ đi rồi, Thái y và những người bảo vệ trong nhà và xung quanh cũng bị hoàng hậu dẫn đi. Bát Nguyệt thấy thế, tiến lên gõ
vào cánh cửa, trong phòng không có ai đáp lại, hắn bước vào trong. Trong sương phòng, Mạnh Giác ngồi ở bên cạnh giường Vân Ca ngẩn người, có lẽ
là bởi vì còn đang bệnh, Mạnh Giác nhìn qua mỏi mệt khác thường, mặt mày hiện rõ vô cùng buồn bã.

Trong lòng Bát Nguyệt vốn vô cùng tức giận đối với Vân Ca, nhưng lúc
này khi nhìn thấy gương mặt nàng sốt tới đỏ bừng, môi xám trắng và nứt
toác, bàn tay thò ra ngoài chăn gầy tới mức khiến cho người ta cảm thấy
chỉ cần chạm vào sẽ gẫy, cơn giận trong lòng hắn bỗng nhiên tiêu tan hết sạch, bước lên nhỏ giọng hỏi: “Công tử, cần phải đi tìm thảo dược gì?
Ta tìm cửu muội cùng đi hái.”

“Trên lưng nàng chỉ bị một vết thương nhẹ, chảy một chút máu, không
phải là bệnh nan y tạp chứng gì, ba Thái y giỏi nhất Thái y viện cũng đã hội chẩn kê ra phương thuốc và châm cứu tốt nhất rồi.”

“Vậy… Vậy không có cách nào sao? Môi cũng bị nóng sốt tới nứt hết ra cả rồi, nếu cứ tiếp tục sốt cao như vậy…”

Mạnh Giác cầm mảnh vải bông ướt nhẹ nhàng chấm lên môi Vân Ca: “Chỉ
có thể thử một biện pháp không phải thuốc và châm cứu. Bát Nguyệt, ngươi lập tức hồi phủ, trong phòng Vân Ca hẳn là còn cất một cây tiêu tử
ngọc*, ngươi mang nó tới đây.”

*Tử ngọc: ngọc tím.

Bát Nguyệt vội hồi phủ lấy tiêu tới, trong lòng lại không thể nào
hiểu được bệnh của Vân Ca và tiêu có quan hệ gì. Chờ Bát Nguyệt mang
tiêu tới, Mạnh Giác nhận lấy chiếc tiêu tử ngọc, đưa lên trước mắt nhìn
kỹ trong nháy mắt, bên môi chậm rãi hiện ra một tia cười khổ.

Hắn đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, đưa tiêu đến bên môi, u u bắt đầu thổi lên.

Trong nháy mắt tiếng tiêu vang lên, giống như vầng trăng sáng mới
lên, tựa như hoa xuân nở rộ, toàn bộ căn phòng đều được sự yên lặng an
bình bao phủ. Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, giữa ngũ
quan tái nhợt của Mạnh Giác có từng vệt sáng nhỏ màu vàng lưu động, gió
mùa hạ ấm áp từ cửa sổ thổi vào, vài sợi tóc đen của Mạnh Giác nhẹ bay
trong gió. Ngón tay dài nhỏ của hắn được ánh sáng từ tử ngọc ánh chiếu,
trắng bệch giống như trong suốt, nhưng trong đôi đồng tử đen như mực của hắn lại có tình cảm dịu dàng lưu chuyển, chứa đựng trong đó đều là ấm
áp.

Bát Nguyệt thối lui ra bên ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Thâm tình
và níu giữ tới như vậy, ngay cả người không hiểu âm luật như hắn cũng
còn nghe hiểu, cho dù Vân Ca còn trong giấc mộng, thì cũng không thể
không cảm nhận được chứ!

Bát Nguyệt cảm thấy khúc nhạc nghe rất quen tai, nhưng lại chưa bao
giờ từng nghe công tử tấu, ngồi ở ngoài bậc thềm nghe một hồi lâu, mới
chợt nhớ tới đã từng nghe khúc nhạc này ở chỗ nào. Buổi tối Vân Ca
thường thích ngắm sao, thổi khúc nhạc này, dường như là cũng sử dụng cây tiêu tử ngọc này, thế nhưng, khúc nhạc của nàng bi thương sâu nặng,
công tử tấu nên lại bình thản an hòa, cho nên nhất thời không nghĩ đến.
Tới khi hiểu được rõ rồi, trong lòng Bát Nguyệt lại hiện ra đau xót,
nhìn phía cuối cây tiêu này có khắc ấn, là di vật của Hiếu Chiêu hoàng
đế Lưu Phất Lăng, khúc nhạc mà Vân Ca thổi chỉ sợ cũng đúng là khúc nhạc mà năm đó Hiếu Chiêu hoàng đế thường tấu. Công tử là người tâm cao khí
ngạo như vậy, thế nhưng vì cứu Vân Ca, không ngại dùng vật dụng của Lưu
Phất Lăng, nghiền ngẫm tâm tư của Lưu Phất Lăng, thổi khúc nhạc mà Lưu
Phất Lăng thường tấu.

Không một ai hay biết Vân Ca rốt cuộc có nghe được khúc nhạc hay
không, Mạnh Giác dường như cũng không quan tâm, thậm chí hắn căn bản
không hề quay đầu lại nhìn Vân Ca. Hắn chỉ ngồi ở bên cửa sổ, đưa mắt
nhìn về khoảng sân hắn và nàng đã từng ở bên nhau, thổi tiêu hết lần này tới lần khác.

Từ sau giờ Ngọ ánh nắng vàng sáng chói cho tới ánh chiều tà với ráng
mây rực rỡ sắc màu, từ lúc hoàng hôn mặt trời lặn cho tới khi tia nắng
ban mai chiếu xuống, hắn vẫn lặp đi lặp lại khúc nhạc, một lần rồi lại
một lần chỉ thổi một khúc nhạc đó.

Ánh sáng lưu chuyển trên người hắn, có ánh nắng nhạt chiếu thẳng tới
sau giờ Ngọ, có ánh tà dương còn sót lại rớt xuống, có ánh trăng từ song cửa phía Tây lướt qua mang theo ngạo mạn lãnh đạm, có bóng tối thâm
trầm mang theo cố chấp và chờ đợi, có tia nắng ban mai mang theo lạnh
lẽo cùng mỏi mệt cô đơn.

Trời, sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng, trong lúc ánh sáng luân
chuyển, dường như là cuộc đời Mạnh Giác giao hòa. Nhưng bất luận là loại vẻ mặt nào, loại tư thái nào, hắn luôn luôn là một người, một người ở
giữa sớm chiều luân chuyển, truy tìm một điểm xa vời, lẻ loi độc hành
trong thiên địa mênh mông.

Khi ánh mặt trời sáng lạn chiếu khắp khoảng sân, khúc nhạc đột nhiên
ngừng lại một chút, vài tia máu tươi từ khóe miệng của hắn chảy ra, dọc
theo tiêu tử ngọc chảy xuống, rơi xuống vạt áo bào trắng của hắn. Mạnh
Giác không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục thổi khúc.

Sau một chốc lát, khúc nhạc lại dừng một chút, rồi lại vang lên…

Bát Nguyệt ở ngoài sân canh chừng, nghe thấy khúc nhạc trở nên đứt
quãng, vội vàng đẩy cánh cửa ra, chạy vọt vào, nhìn thấy khóe môi Mạnh
Giác là máu tươi, kinh hãi la lên: “Công tử, không được thổi nữa.”

Hắn muốn đi tới đoạt lấy tiêu, lại bị ánh mắt Mạnh Giác làm cho khiếp sợ, hoàn toàn không dám vô lễ, đang lúc tình thế cấp bách lại nhìn thấy Vân Ca đang nằm trên giường, vội vàng sờ trán nàng: “Sốt hạ rồi, phu
nhân hạ sốt rồi! Công tử…”, tiếng nói mang theo tiếng khóc, hắn quay
đầu lại thấy Mạnh Giác rốt cuộc cũng ngừng lại, đang chậm rãi quay đầu
lại nhìn về phía Vân Ca.

Sắc mặt Mạnh Giác trắng bệch, môi lại đỏ tươi, tiêu tử ngọc trong tay sớm đã bị máu tươi thấm đẫm, đã không nhìn ra màu sắc ban đầu, mà vẻ
mặt của hắn rất là kỳ lạ, nói là vui mừng, không bằng nói giống bi
thương.

Hắn kinh ngạc nhìn Vân Ca một hồi lâu, đầu vô lực dựa vào xe lăn,
nhắm hai mắt lại, môi mấp máy mấp máy, nhưng Bát Nguyệt căn bản nghe
không rõ là hắn nói gì, vội bước tới bên cạnh hắn.

“… Hồi phủ, mời Trương đại phu tới săn sóc cho Vân Ca, không được nói ta, hãy nói… hãy nói là Thái y đã cứu Vân Ca.”

Bát Nguyệt không cam tâm, bỏ cả tự tôn, không để ý đến tính mạng, dồn hết tâm huyết thổi khúc cứu sống người ta, vậy mà ngay cả gặp cũng
không gặp mặt một lần sao?

“Công tử, người… Không đợi phu nhân tỉnh lại sao?”

Mạnh Giác đã không còn sức lực để nói chuyện, chỉ nhẹ giơ một ngón
tay lên. Bát Nguyệt nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn đã dần tái xanh, nên không dám nói thêm nữa, lập tức đẩy xe lăn của hắn ra bên ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.