Lý Thập Nhất ngồi lên giường, đặt quyển sách trong tay xuống.
Tống Thập Cửu nghiêng người về phía trước, phủ lên lưng của Lý Thập Nhất, tay giữ lấy Lý Thập Nhất trượt từ trên lưng xuống dưới, nhanh chóng cởi bỏ khuy áo bên cổ, chỉ cởi tới phía trên bụng, mặc cho đôi núi tuyết đẫ.y đà lộ ra ngoài, không kịp chờ đợi phủ lên trên.
Cô muốn Lý Thập Nhất, hơn nữa dụ.c vọng tới rất trực tiếp, không cần hôn môi hay trêu đùa dạo đầu, trực tiếp xoa nắm phần mê hoặc nhất.
Da gà nổi lên trên da Lý Thập Nhất, một cặp hồng mai trên núi tuyết được nắm trong tay dựng đứng lên, Tống Thập Cửu kéo nhẹ xuống, sau đó khẽ nắm ngón tay lại để nó dựng đứng thêm. Tống Thập Cửu cố ý tránh đi phần đầu hồng hào dần dần cứng lại, cằm gác trên hõm cổ của Lý Thập Nhất động đậy, ánh mắt rũ xuống, thu vào trong mắt sự biến hóa của đỉnh núi tuyết.
Hai ngày trước trong sách nói, rồng tính dâm. Trước khi gặp Lý Thập Nhất, Tống Thập Cửu không hiểu được chữ cuối cùng.
Hiện tại trong tay được lấp đầy dụ.c vọng ấm áp dịu dàng, Tống Thập Cửu đã hiểu rõ chữ cuối ấy.
Trời sinh cô đã hiểu làm thế nào để trêu chọc một người.
Tầng cuối cùng là hôn môi, nụ hôn thúc đẩy dụ.c vọng giống như ngọn lửa nhỏ đốt cháy củi khô, dần dần tạo thành ngọn lửa lớn rền vang, cuối cùng cháy tận trong tay người.
Tầng trên cùng là sự xa cách giữa đôi môi và ngôn ngữ, nhưng động tác lại trực tiếp tấn công vào chỗ hiểm, khiến sự ngượng ngùng của Lý Thập Nhất không kịp chuẩn bị, mâu thuẫn đối lập với phản ứng cơ thể, không ngừng thử thách trái tim xấu hổ của Lý Thập Nhất.
Tống Thập Cửu muốn chiến thắng triệt để trái tim xấu hổ của Lý Thập Nhất.
Đợi tới khi hồng mai trên núi tuyết nở rộ khiến người ta muốn hái, Tống Thập Cửu mới buông nó ra, tay vẫn vân vê vu,ốt ve ở nơi m.ẫn cảm, nhưng cơ thể lại vòng về phía trước, nhìn vào trong mắt Lý Thập Nhất. Ánh mắt Lý Thập Nhất nóng rực nhìn Tống Thập Cửu, sóng mắt lóe lên, động tác của Tống Thập Cửu lặp lại một lần, sóng mắt dịu lại, động tác của Tống Thập Cửu nhẹ hơn một chút.
Vệt hồng lan tràn từ đáy mắt tới sau gáy Lý Thập Nhất, tao nhã di chuyển tới trước ngực, nhưng trên mặt Lý Thập Nhất vẫn điềm tĩnh, chỉ có hơi thở có phần gấp gáp, ánh mắt trong trẻo như nước, thoáng dập dềnh gợn sóng nhìn Tống Thập Cửu.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lý Thập Nhất và sắc xuân dạt dào va vào nhau tạo ra sự mâu thuẫn hấp dẫn, Lý Thập Nhất muốn đưa tay ra, muốn đáp lễ nơi mề,m mại trước ngực Tống Thập Cửu.
Tống Thập Cửu co lưng tránh đi, nhìn thấy Lý Thập Nhất cắn m.ôi dưới, sau đó cúi cằm xuống trong con ngươi nhắm hờ của Lý Thập Nhất, động đậy đôi môi cắn lấy đỉnh núi tuyết.
Tống Thập Cửu nghe thấy tiếng hít vào khẽ khàng bên trên.
Chỉ một âm thanh này, giống như một giây rời khỏi khuôn phép cũ bước vào con đường sai trái, giống như một giây không thể khống chế trong những khống chế dụ.c vọng, giống như một giây muốn triệt để sa đọa cùng càn rỡ trong sự thận trọng ràng buộc.
Đỉnh núi bị bao phủ bởi sự ẩm ướt nóng bỏng, đầu lưỡi đang càn quét bên trên giống như cá bơi lội, sau đó lại khẽ khàng m,út lấy. Tống Thập Cửu dùng tay đỡ bên dưới, để thưởng thức nó một cách dễ dàng hơn, cô không biết tại sao bản thân lại lưu luyến nó không nỡ rời tay, thứ cô muốn nếm được không chỉ là đỉnh hồng kia, mà là sự dung túng của Lý Thập Nhất dành cho cô, là sự cho phép độc nhất cho cô ở trên người Lý Thập Nhất.
Tống Thập Cửu giãn ra chút khoảng cách, nhìn vệt hồng trên làn da như miếng ngọc, càng làm tôn lên hai chú thỏ ngọc trắng nõn trắng nà, đỉnh núi xinh xắn là chiếc mũi đỏ, ươn ướt vươn lên.
Tống Thập Cửu hôn tạm biệt thỏ ngọc thêm lần nữa, khẽ đẩy ngã Lý Thập Nhất lên giường, vừa an ủi thỏ ngọc mềm mại, vừa cởi quần của Lý Thập Nhất.
Lý Thập Nhất đè lại tay Tống Thập Cửu.
Nhưng chỉ giữ một nhịp, không có động tác nào khác, sau đó tốn công vô ích buông ra, mặc cho Tống Thập Cửu tách hai chân mình ra, khi Tống Thập Cửu đang định cúi đầu liền giữ lấy cằm Tống Thập Cửu, vừa đè nén ham muố,n vu,ốt ve, vừa khàn khàn hỏi cô: “Mỗi lần đều thế này nên em không muốn nữa à?”
Hơi thở mềm mại của Tống Thập Cửu phả lên vị trí mẫn cảm, Tống Thập Cửu nhìn cánh hoa nở rộ trước mắt, đã được tưới đầm đìa, không nhịn được cử động tay gảy lên, không bất ngờ khi nghe thấy tiếng thở hổn hển khó lòng khống chế bên trên.
“Muốn.” Tống Thập Cửu rất thật thà.
“Nhưng muốn chị, luôn khiến em kích động hơn.” Tống Thập Cửu phủ đôi môi lên trên, nỉ non giữa hai cánh hoa run rẩy, “Một lát nữa, chị giúp em nhé.”
Một tiếng ngâm nga ngấm vào xương cốt, Lý Thập Nhất duỗi cổ, nhắm mắt ngẩng cằm lên, trượt tay tới trên vành tai của Tống Thập Cửu, lại khó lòng nhẫn nại đè lấy gáy cô, khẽ khàng vuốt xe, dịu dàng với Tống Thập Cửu như Tống Thập Cửu đối đãi với vườn hoa yếu ớt nhất của bản thân.
Đây mới là hôn, mới là nụ hôn thân mật nhất, những cái m,út cùng vẽ vòng tròn chẳng thể nào đủ, muốn tiến sâu thêm một chút, rồi lại muốn tiến sâu thêm chút nữa, sâu tới mức tới được nơi bắt đầu của sự ướt át, thưởng thức tình yêu nhễ nhại trong cơn mưa rào của Lý Thập Nhất.
Xin chị hãy ướt thêm chút nữa, ướt thêm chút nữa.
Yêu em thêm chút nữa, yêu em thêm chút nữa.
Cổ họng của Lý Thập Nhất liên tục trượt xuống, giơ cánh tay lên, mu bàn tay che đi đôi mắt, khó lòng chịu đựng cất lên những tiếng rên khẽ.
Tiếng rê.n rỉ của Lý Thập Nhất êm tai như thế, người bên cạnh có thể nghe được những lời trách mắng mất kiên nhẫn của Lý Thập Nhất, hoặc nghe được tiếng thở hổn hển ngắt quãng trong những chiêu thức của Tống Thập Cửu, có thể nghe thấy âm thanh thê lương không biết làm sao trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, là phản kháng, là mời gọi, là phản bội, là phục tùng, là lưu luyến không nỡ nên mềm lòng, cũng là hạ mình van nài nhiều hơn.
Tất cả phóng túng của Lý Thập Nhất đều trút ra trong tiếng rên nhỏ bé này, giống như đang nói với Tống Thập Cửu – Đừng đi.
Tống Thập Cửu nâng chân phải của Lý Thập Nhất lên, tách ra thêm chút nữa, nghiêng đầu di chuyển cằm, muốn cho Lý Thập Nhất nhiều hơn.
Cuối cùng Lý Thập Nhất mở mắt, rũ mắt nhìn xuống, nhìn thấy Tống Thập Cửu qua đường nét của núi tuyết, đưa tay lau đi chiếc cằm ẩm ướt của Tống Thập Cửu, đôi môi mím lại khiến nó càng thêm đỏ, cuối cùng ham m.uốn trong mắt Lý Thập Nhất được giải phóng ra ngoài, không chút che giấu nhìn khuôn mặt của Tống Thập Cửu một lượt.
Lý Thập Nhất chống lên hai vai của Tống Thập Cửu, nói với cô: “Lên trên một chút.”
Tống Thập Cửu nâng người dậy: “Sao thế?”
Lý Thập Nhất rũ mí mắt, đưa tay chạm vào ngực Tống Thập Cửu, nắm lấy nơi mề,m mại ấy, nhưng ngôn từ vẫn rất kiềm chế: “Để tôi sờ em.”
Đây là lần đầu tiên Lý Thập Nhất nói một cách thẳng thắn như thế, khiến da đầu Tống Thập Cửu ù ù nổ tung, nhưng Tống Thập Cửu chỉ giấu đi vệt hồng trong đôi mắt, liếm khóe môi còn chưa tận hứng, lại cúi đầu xuống.
Lần này tay cùng miệng kết hợp, thông thoáng không trở ngại chiếm hữu Lý Thập Nhất.
Lồ.ng ngực của Lý Thập Nhất trập trùng kịch liệt, nghiêng đầu nhíu mày, ánh mắt liếc nhìn động tác của Tống Thập Cửu, lại không khống chế được quay đầu lại.
Tống Thập Cửu rút tay ra, vẫn đang hôn Lý Thập Nhất, nhưng hai tay lại lưu loát cởi áo quần của bản thân, bày ra cơ thể không gì che chắn trước mắt Lý Thập Nhất, động tác m,út khiến Tống Thập Cửu điên cuồng, không chút sức lực tự chăm sóc hai đỉnh núi của bản thân.
Tống Thập Cửu ngẩng đôi mắt cảnh sắc mênh mông tình ý nhìn Lý Thập Nhất, lại đưa tay mình vào sâu trong ánh mắt dạt dào, an ủi nơi yếu ớt của bản thân, cũng là nơi Lý Thập Nhất khát vọng nhất.
Ánh mắt Lý Thập Nhất lướt qua lướt lại một vòng, giống như đang nói: “Tôi xoa thay em.”
Hô hấp của Lý Thập Nhất chỉ hỗn loạn một giây, nhưng không để tiếng rê.n rỉ lớn hơn trào ra, cô vẫn giữ lấy đầu Tống Thập Cửu, khẽ ấn, sau đó buông ra, đặt hờ lên trên.
Nhưng Tống Thập Cửu lại cảm nhận rõ ràng được thủy triều dữ dội giữa răng môi, từng đợt từng đợt biểu thị sự kích động của Lý Thập Nhất.
Tống Thập Cửu ngẩng mắt, nhìn mu bàn tay đặt trên mặt của Lý Thập Nhất, nhưng ánh mắt lại chăm chú trong động tác chơi đùa chính mình của Tống Thập Cửu.
Thì ra chị ấy thích nhìn. Suy nghĩ này không nghi ngờ gì là thứ xúi giục Tống Thập Cửu, khiến động tác lấy lòng Lý Thập Nhất càng thêm dịu dàng, khiến động tác an ủi bản thân càng ra sức. Tống Thập Cửu đưa ngón tay vào sâu trong cơ thể mình, giống như ngón tay của Lý Thập Nhất đưa sâu vào trong cơ thể cô trước kia, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út, không chút phiền phức thay đổi ngón tay tiến vào trong.
Cơ thể của Lý Thập Nhất run lên, khẽ thở d.ốc một tiếng, khó lòng khống chế bản thân kéo Tống Thập Cửu lên, vẫn duy trì tư thế quỳ sấp, nhưng bản thân ngồi sau lưng Tống Thập Cửu, khẽ nói: “Quỳ vững.”
Lý Thập Nhất kéo ngón tay của Tống Thập Cửu ra, dùng ngón tay của bản thân thay vào.
Đêm dài đằng đẵng, không cần bến bờ.