Vấn Quan

Chương 29



Chương 29: Khi nào mới gặp lại cố nhân?(4)

A Âm ngước mắt lên, đôi mắt đào hoa mang theo ba phần mị hoặc giờ đây khẽ híp, không có nước mắt, cũng không có ấm ức, khoé môi hơi nhếch lên, tô thêm sự đanh đá và kiêu ngạo của cô ấy.

A La tinh thần không được tốt lắm, không có ý muốn kể chuyện cũ, chỉ chào một cái rồi nâng váy đi vào trong nhà. Tống Thập Cửu và Đồ Lão Yêu mắt to nhìn mắt nhỏ, thấy người đàn ông ốm nhom hơi cúi người đưa tay tiễn khách, mới cùng Lý Thập Nhất ôm ấp tâm sự trong lòng cất bước rời khỏi căn nhà đó. Trước khi đi Đồ Lão Yêu canh chừng ánh mắt của A La, lùi về sau một bước rồi nhanh chóng lùa tấm danh thiếp vàng ròng vào trong tay áo.

A La nghe tiếng cửa đỏ cọt kẹt mở ra rồi cọt kẹt đóng lại, cô dừng bước trên bậc cầu thang, một lúc sau, người đàn ông ốm nhom trở về bên cạnh, nghe thấy cô thở dài một tiếng: “Lệnh Hành đã quên ta rồi.”

Quỷ sai tên là Ngũ Tiền hơi cúi đầu xuống, nhắc nhở: “Cô ta là Lý Thập Nhất.”

“Là A Hành, ta nhận ra.” A La cố chấp lắc đầu.

Ngũ Tiền nói: “Nếu thật là cô ấy, ngài sai khiến cô ấy như vậy, ngài không sợ sao?”

“Sợ.” A La gật đầu.

Sau đó cô nhẹ nhàng cười: “Nhưng mà, đây là cơ hội ngàn năm có một.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì có một con gà tam hoàng từ chân tường chạy qua đây, đứng ngước cổ lên phơi nắng ngay dưới hành lang, A La nghiêng đầu nhìn nó một cái rồi đưa cánh tay phải trắng ngần rút một cái từ trên mào của nó, không ngờ lại rút ra một du hồn từ lông gà, du hồn đó là một người đàn ông hơi mập, tầm ba mươi tuổi, giờ đây đang run như cầy sấy, bộ dạng bị xách gáy còn yếu hơn là mấy con gà thả ngoài vườn.

A La cười nhẹ, giọng nói yếu ớt: “Thật là to gan, dám nghe lén ta nói chuyện.”

Cô ấy nhìn con gà mái hấp hối sắp chết sau khi bị nhập hồn, xót không chịu được.

Ngũ Tiền vừa định ra tay thì thấy A La buông ngón tay đang ở trên đỉnh đầu của du hồn xuống, ấn lên ngũ quan vặn vẹo của hắn, năm ngón tay dùng lực bóp chặt, giống như là đang bóp một cái túi nước, du hồn ngay cả một tiếng kêu la cũng không có thì đã hoá thành bụi nhỏ li ti, một cơn gió thoảng qua, chốc lát sau đã tan đi sạch sẽ.

A La vỗ vỗ tay, vẫn là dáng vẻ yếu ớt, giống như một đoá hoa yêu kiều dễ dàng bị tàn phá sau một trận gió lớn. Ngũ Tiền đã quá quen với cảnh này, anh ta xách con gà mái đang nằm dưới đất lên rồi hỏi: “Kho tàu hay là hầm canh?”

“Luộc chấm gừng đi.” A La đáp.

Đường lớn của thành Tứ Cửu như một sân khấu lớn cho hàng trăm vở kịch đồng thời biểu diễn, mỗi góc đường đều là một vở kịch sinh động, đặt ở cùng một chỗ cũng không quá ồn ào, mà còn tôn lên sự náo nhiệt của đầu ngõ cuối phố. A Âm châm một điếu thuốc, lắc lư thân mình như rắn nước đi tới bên cạnh Lý Thập Nhất, chân mày sắc nước hương trời được tô điểm nhẹ nhíu lại, dáng vẻ tràn đầy tâm sự.

Đồ Lão Yêu thấy qua không ít phụ nữ hút thuốc, nhưng bất luận là bà thím ngồi trước cửa gõ tẩu thuốc, hay là bà già bổ củi lúc trước đi quán hút thuốc phiện, đều không có một ai đẹp được như A Âm, làn khói mờ ảo xung quanh cô ấy, cũng có vẻ phong tình vạn chủng.

Hắn vuốt vuốt lại bộ tóc bị rối, hỏi Âm đại nãi nãi: “Lúc nãy không có lý luận với Diêm Vương khùng kia, bây giờ ra cửa rồi cũng không nói gì, không giống với phong cách thường ngày của chị đó nha.”

“Tôi đang suy nghĩ.” A Âm hít một hơi thuốc, làn khói trắng mỏng hiện lên sự quý phái.

Đồ Lão Yêu khó hiểu: “Suy nghĩ gì vậy?”

“Cái tên Phó Vô Âm này, nghe cũng hay đó.” Cô vẩy nhẹ tàn thuốc: “Hay là, tôi lượm nó xài luôn.”

Tống Thập Cửu đi bên cạnh Lý Thập Nhất, không làm ồn cũng không gây sự, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hàng quán bên đường, tựa như không để tâm đến những lời nói lúc nãy. Có đứa trẻ qua đường sắp tông trúng cô gái, Lý Thập Nhất nắm lấy cánh tay của nàng kéo đến bên cạnh mình, mở lời trước: “Những lời vừa nãy A La nói, mi có nghe không?”

Tống Thập Cửu nhìn cô ấy, gật đầu.

“Lai lịch của ngươi, ngươi có muốn biết không?”

Tống Thập Cửu gật đầu: “Muốn.”

Lý Thập Nhất có chút kinh ngạc: “Lúc trước ngươi không phải nói, bất luận ngươi là quái vật thì cũng chẳng có vấn đề gì sao?”

Tống Thập Cửu nhìn cô ấy nói: “Em đơn độc một mình, đương nhiên là sẽ không quan tâm nơi đến nơi đi, em thích chị, cũng không liên quan đến những điều khác. Nhưng bây giờ em muốn ở cùng với chị, em muốn biết mình đã sinh ra thế nào, chết như thế nào, kiêng kị cái gì, sợ hãi cái gì, nên làm như thế nào để trân trọng cái mạng nhỏ này của em, để có thể được ở bên cạnh chị.”

Lý Thập Nhất hơi trợn mắt, lông mi hơi run lên, vành tai cũng bất giác nhúc nhích một cái, Tống Thập Cửu luôn như thế, thẳng thắn đến dễ thương, cũng thẳng thắn đến khiến người khác không cách nào chịu nổi. Cô ấy tằng hắng một tiếng chuyển ánh mắt qua chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Những lời này về sau ngươi không cần nói nữa.”

“Tại sao?” Tống Thập Cửu không hiểu.

Đồ Lão Yêu lú đầu ra giữa hai người họ, chỉ vào vành tai ửng hồng của Lý Thập Nhất nói: “Cô ấy xấu hổ rồi.”

“Xấu hổ?” Tống Thập Cửu nhìn Đồ Lão Yêu da mặt dày cui, rồi lại nhìn sang A Âm đang khoanh tay xem náo nhiệt, sự ngượng ngùng và những người này dường như không có liên quan với nhau, càng không cần nói đến việc nó xuất hiện trên người của Lý Thập Nhất, cho nên cô lần đầu tiên thấy được chuyện này, cảm thấy có chút mới mẻ.

Cô gái xoay người đi đến bên còn lại của Lý Thập Nhất, mở to đôi mắt nai muốn nhìn xem tai trái của cô có đổi màu không.

Đầu lại bị Lý Thập Nhất gõ nhẹ một cái rồi đẩy ra, ánh mắt nhìn lại với dáng vẻ cảnh cáo.

Tống Thập Cửu cắn môi cười, ngay cả những tia sáng xuyên qua kẽ tóc cũng trở nên vui vẻ.

Ba ngày sau, họ lại trở lại căn nhà của A La. A La hôm nay dậy rất sớm, cô mặc một bộ váy mã diện, đứng dưới cây mai cho đám gà ăn những hạt gạo kê được đựng trong bát sứ Thanh Hoa. Thấy Ngũ Tiền cung kính dẫn nhóm người Lý Thập Nhất bước đến mới đặt bát lên bàn đá, dịu giọng cười chào: “Thập Nhất.”

Lần này không gọi A Hoành nữa, bệnh khùng có vẻ đỡ hơn chút rồi.

Cánh tay của Lý Thập Nhất đang vắt chiếc áo khoác, dáng đứng thẳng như một cây tre xanh: “Nói chuyện một chút.”

A La nghe theo dẫn nhóm người vào trong nhà, bên trong được trang trí theo phong cách thời nhà Thanh, bàn ghế gỗ hương, sạp giường được làm từ gỗ cà chít, căn phòng tỏa ra một mùi gỗ nhè nhẹ. A La đang rửa tay bằng chậu đồng bên cạnh, Ngũ Tiền dâng lên một ấm trà Lục An được pha sẵn, mùi trà làm dậy lên mùi đàn hương thoang thoảng, thấu ý Thiền thăm thẳm.thấu ý…. là cái gì ạ???

Lý Thập Nhất vắt chéo chân, đợi Ngũ Tiền dâng trà, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn ngỏ lời cảm ơn, cũng không có ý uống trà đi thẳng vào vấn đề: “Cô nói, cô là Diêm Vương.”

A La nói: “Là Diêm La nhưng không phải Diêm Vương, chỉ là quỷ sai độ hồn dẫn sinh thôi.”

Đồ Lão Yêu không nhịn được ngắt lời: “Không phải Diêm Vương? Mấy người kể chuyện không phải kể vậy đâu nha, có Hắc Bạch Vô Thường không? Ngưu Đầu Mã Diện? Phán Quan? Sổ Sinh Tử?”

“Không có.” A La mỉm cười.

“Minh phủ cũng không có? Cô chỉ ở trong phủ này thôi? Không xuống địa phủ?” Đồ Lão Yêu giấu đi thần sắc khinh thường chỉ để lộ bảy tám phần.

“Phía Nam của Nam Hải có Hoàng Tuyền, tận cùng của Hoàng Tuyền là Thái Sơn phủ, người phàm sau khi chết, hồn về với Thái Sơn, Thái Sơn phủ do Phủ quân chưởng quản, không khác gì với nơi này, chỉ là,” A La hơi ngập ngừng, “Không có gà.”

“Ta mỗi bảy mươi sáu năm sẽ về Thái Sơn phủ một lần.” A La ngừng lời lại, những việc khác không muốn nói thêm nữa.

Đồ Lão Yêu nghe cao hứng, thò cổ ra “ồ” một tiếng, chớp chớp hai mắt chép môi. Rồi nghe Lý Thập Nhất nói tiếp: “Nếu cô đã có năng lực như thế, tại sao lại nhờ tôi tìm người?”

A La nói: “Tôi là Âm sử của minh khí thác sinh, nhập tịch Thái Sơn phủ, có túc hồn lệnh ở nhân gian, nếu ra khỏi Thái Sơn phủ và địa trạch này, thì sẽ không được ra nắng, không pháp không thuật, còn yếu hơn người thường một chút.”

Lý Thập Nhất hỏi: “Người mà cô muốn tôi tìm, là ai?”

“Cô ấy tên là Mộc Lan.” A La nói: “Vốn là người Bắc Nguỵ, sau khi hồn về Thái Sơn thì nhập tịch vào Thái Sơn phủ, lĩnh Hồn Sách Quân.”

A Âm khoé môi giật giật: “Sợ không phải là họ Hoa đâu nhỉ?”

“Hoa Mộc Lan!” Đồ Lão Yêu la lên: “Người này tôi nghe qua, tôi nghe qua, nghe được trong quán rượu, cái người mà nam cải nữ trang đi đánh trận đúng không?”

“Nữ cải nam trang.” Tống Thập Cửu nói.

“Đúng đúng đúng.” Đồ Lão Yêu vỗ bàn, hồi sau lại liếc mắt: “Cô ta bị gì mà nghĩ không ra, không đi đầu thai đi, tự nhiên nhập tịch vào Thái Sơn phủ của cô?”

Mộc Lan vì chiến công hiển hách, hữu dũng hữu mưu, nên được Thái Sơn phủ mời ở lại, nghe ý của Đồ Lão Yêu, tựa như là còn rất xem nhẹ. A La nhíu mày: “Thái Sơn phủ, không tốt sao?”

“Gà cũng không có.” Đồ Lão Yêu híp mắt liếc nhìn.

Không có gà, tức là không có gà trống nướng, canh gà hầm, gà xé phay, gà lá sen, gà nướng đất, gà ớt cay, trứng gà chiên, trứng gà luộc, bánh trứng gà.

A La nghẹn họng, cúi đầu nhấp một ngụm trà.

“Vậy thì tôi phải tìm cô ấy như thế nào?” Lý Thập Nhất cũng nâng tách trà lên.

A La đưa cho cô một miếng lệnh bài rồi nói: “Đây là Hồn Sách lệnh, nếu như gặp được hơi khí của cô ấy thì sẽ có phản ứng, khí yếu thì sẽ rung nhẹ, khí mạnh thì sẽ rung mạnh, một tháng trước quỷ sai báo về nói là phát hiện ra tung tích của cô ấy ở khu Yến Sơn.”

Lý Thập Nhất thấy được điểm bất thường: “Cô ấy đang trốn cô.”

“Không phải là trốn tôi, mà là đang trốn bản thân cô ấy.” A La lắc đầu, kể sơ qua sự tình: “Từ khi cô ấy gia nhập Hồn Sách Quân, thập chiến cửu bại, Phủ Quân ngày xưa đánh giá cao cô ấy, chưa từng trách phạt gì, nhưng ngày dài tháng rộng, khó tránh khỏi buồn chán.”

Lý Thập Nhất hiểu đại khái, sờ nhẹ tấm lệnh bài trong tay rồi cất vào trong tay áo, lại nhìn một cái về phía Tống Thập Cửu đang cầm tách trà: “Lai lịch của Thập Cửu, có thật là cô biết không?”

A La mím môi: “Tôi chưa từng lừa cô.”

Lại nữa rồi. Đồ Lão Yêu trợn ngược mắt nhìn lên trời.

Lý Thập Nhất hứa nhận, nhớ đến “A Hoành” trong lời nói của cô, bèn hỏi cô ấy: “Cô có còn gì muốn nói với tôi không?”

A La muốn nói gì đó nhưng rồi lại bảo: “Không có.”

Đã nói là không có thì Lý Thập Nhất cũng không hỏi thêm, cô vốn dĩ thiếu tính hiếu kỳ, nếu nên biết, thì cuối cùng cũng sẽ biết thôi, không nên biết thì không cần phải biết.

Tâm tư của A Âm thì lại hoàn toàn trái ngược với cô, thấy hai người họ đã bàn xong việc làm ăn rồi mới từ tốn mở lời: “Lúc trước cô gọi tôi là gì? Phó Vô Âm? Chúng ta đã từng gặp nhau à?”

A La nhìn cô, trong mắt ánh lên ý cười: “Gặp qua.”

“Lúc nào?” A Âm hiếu kỳ nói.

A La thổi nhẹ tách trà: “Về sau hẵng nói đi.”

“Bây giờ nói.” A Âm cứng đầu phản đối.

A La hết cách: “Kiếp trước, cô là một tiểu thư Giang Nam họ Phó thời Càn Long, dương thọ ngắn, tuổi trẻ đã thành ma, đến phủ Thái Sơn của tôi, dựa bên Hoàng Tuyền khóc hết ba ngày ba đêm. Tôi đi ngang qua đó, cùng cô có một lần duyên gặp mặt.”

“Khóc cái gì?” A Âm ngẩng người.

A La nói: “Bảo là chưa có gả, không cam tâm.”

Mọi người đều im bặt, miệng của A Âm hơi mở ra, nuốt hai chữ trong không khí, A La không nghe rõ, nhưng nói chung cũng chẳng phải là lời nói tốt đẹp gì, cô có hơi ngại, ho nhẹ hai tiếng, A Âm mới tỉnh người lại, hiểu ra tại sao cô ấy không muốn nói vào ngày hôm nay.

Thì ra là muốn giữ thể diện cho cô.

A Âm cười trừ, làm ra một động tác mò hạt dưa theo thói quen nhưng chả mò được hạt nào, rồi lại thu tay về bóp nắn mặt vải trên cánh tay của chiếc sườn xám, khó xử nói: “Kiếp này, cũng khó.”

Tác giả chú thích:

Truyền thuyết của Thái Sơn phủ trong “Sơn hải kinh” và “Sưu Thần ký” đều có, chỉ là ở bên Sơn Đông, tôi dời qua phía Nam của Nam Hải thôi.

Edit: Thục Nhi

Beta: Bò Quon


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.