Hắn chậm rãi buông tay, “Minh điển học có nói phải vẽ cái gì không?”
Ta nghe được lời hắn nói, không khỏi sững sờ tại chỗ.
Hắn vậy mà đáp ứng rồi.
Ngón tay Lâm Trọng Đàn ở giữa mày ta nhẹ nhàng búng một cái, “Còn ngẩn người làm gì, không phải vội vã muốn vẽ sao?”
Ta vội vàng buông hắn ra, “Không có nói nhất định phải vẽ cái gì cả.”
Muốn vẽ một bức giống 《 đêm du Tết Khất Xảo 》 cần rất nhiều thời gian, hiện tại không phải kỳ nghỉ tắm gội, Lâm Trọng Đàn ban ngày phải đi học, đến đêm lại đi ra ngoài, chỉ có sau giờ Hợi bốn khắc là rảnh thôi, đợi hắn trở về mới có thời gian nhàn rỗi để vẽ.
Trong mấy ngày hắn vẽ tranh này, ta đều ở bên cạnh hỗ trợ.
Lúc thì châm trà đổ nước cho hắn, lúc thì mài mực đưa khăn, chỉ cần chuyện ta có thể giúp ta đều làm.
Có một lần hắn vẽ đến khuya, ta rửa mặt rồi nhưng vẫn như cũ không khống chế được cơn buồn ngủ, bất tri bất giác ta ghé vào trên bàn ngủ rồi, về sau lại bị tiếng sấm sét ngoài cửa sổ đánh thức.
“Đùng đùng” một tiếng, bên tai ta như muốn nổ tung.
Ta hoảng loạn ngồi dậy, đầu tiên là mờ mịt thất thố mà nhìn nhìn xung quanh, rồi sau đó mới phát hiện bên ngoài đang đổ mưa to.
Lâm Trọng Đàn còn đang vẽ tranh, Bạch Li từ bên ngoài đi vào nói, “Thiếu gia, Xuân thiếu gia, bên ngoài mưa to.” Hắn vừa nói vừa một bên đem cửa sổ đóng lại, bởi vì mưa gió, ta phát hiện tối nay thời tiết cũng chuyển lạnh rồi.
“Ta không mang dù tới, Bạch Li, ngươi giúp ta chuẩn bị một chiếc dù đi.” Ta nói với Bạch Li.
Bạch Li liền đáp ứng ngay.
Nhưng bên ngoài mưa càng rơi xuống càng lớn, ta đợi hồi lâu cũng chưa thấy mưa có xu hướng bé đi.
Mắt thấy đồng hồ nước lưu sa chỉ canh giờ đã muộn, ta quyết định cứ như vậy trở về.
Mới vừa căng dù ra, phía chân trời giống như bị một đạo bạch quang xé mở, ta thậm chí nghe được thanh âm của thứ gì bị thổi ngã trên mặt đất.
Thanh âm cực vang, ta nhịn không được lui hai bước, lúc này Lâm Trọng Đàn từ trong phòng đi ra.
Hắn nhíu mày nhìn sắc trời, ngược lại nói với ta: “Mưa lớn như vậy, tối nay liền nghỉ ngơi ở chỗ ta đi.”
Ta nghe vậy liền muốn từ chối, nhưng bỗng có một tiếng sấm rền vang trên bầu trời, cùng lúc đó, đèn hoa sen trong tay ta cũng bị gió thổi tắt.
Từ học túc của Lâm Trọng Đàn đến chỗ ta ở ít nhất cũng phải mười lăm phút, đèn lồng tùy thời điểm đều sẽ bị thổi tắt, hơn nữa mưa to sấm chớp như vậy thì đường cũng hẳn là rất khó đi.
Cuối cùng ta vẫn là quyết định ở lại, chỉ có một vấn đề làm ta rất xấu hổ.
Chỗ của Lâm Trọng Đàn không có dư phòng trống, nếu ta không ngủ cùng hắn thì cũng chỉ có thể ngủ cùng Thanh Cù, Bạch Li.
Hai người bọn họ căn bản không dám cùng ta ngủ chung một gian phòng.
Bạch Li thậm chí nhìn ta, liền nói: “Xuân thiếu gia, để ta đi chuẩn bị đệm chăn cho người.”
Hắn tay chân lanh lẹ, rất mau đã trải một tấm đệm chăn khác lên giường của Lâm Trọng Đàn, còn Thanh Cù thì vào tịnh thất để hầu hạ Lâm Trọng Đàn tắm gội.
Trước khi đi ta đã tắm gội rồi, lúc này không có việc gì làm, chỉ có thể đứng ở mép giường.
Bạch Li chuẩn bị xong, lại đem đèn trong phòng tắt hơn phân nửa, chỉ để lại bên cửa sổ một chiếc đèn hơi hơi chiếu sáng căn phòng.
Làm tốt mọi chuyện xong, hắn liền rời khỏi phòng.
Không biết qua bao lâu, ta nghe thấy động tĩnh của Lâm Trọng Đàn từ tịnh thất đi ra.
Hắn thấp giọng nói cái gì đó với Thanh Cù, Thanh Cù không bao lâu ôm quần áo Lâm Trọng Đàn thay ra đi mất, trong phòng chỉ còn lại ta cùng Lâm Trọng Đàn.
Lâm Trọng Đàn đi đến mép giường, nhận ra ta còn đứng, thần sắc nhàn nhạt hỏi: “Như thế nào còn không ngủ đi?”
Ta liếc hắn một cái, lại nhìn lên giường, “Ngươi muốn ngủ bên trong hay là bên ngoài?”
“Bên ngoài.”
“Vậy ta đây ngủ bên trong.” Ta nói xong, vội bò lên trên giường chui vào trong chăn.
Không bao lâu Lâm Trọng Đàn cũng nằm vào trong chăn.
Tuy rằng ta và Lâm Trọng Đàn đã từng ở chung, nhưng rốt cuộc Lâm Trọng Đàn chỉ là vẽ tranh, hiện tại cùng hắn nằm ở trên một cái giường, trong đầu ta liền nhịn không được hiện lên cảnh trên xe ngựa đêm đó ——
Ta ngồi trong lòng ngực của Lâm Trọng Đàn liếm cắn cánh môi hắn.
Ta lắc đầu, không muốn để chính mình lại tưởng tượng nữa, tự nhủ mình mau đi ngủ đi.
Chỉ là bên ngoài mưa gió không ngừng, đập vào cửa sổ ầm ầm từng tiếng, hơn nữa thường thường lại có tiếng sấm vang lên, ta không chỉ không hề buồn ngủ, thậm chí sẽ bởi vì tiếng sấm bên ngoài mà thân thể hơi hơi rùng mình.
Ban đầu lúc còn ở với Phạm Ngũ, trong một đêm dông tố, Phạm Ngũ vì uống quá nhiều rượu liền đánh ta, sau đó còn lôi cổ áo của ta tới chuồng trâu, không cho ta vào nhà.
Mấy con trâu trong nhà quen thân ta rồi, bọn chúng không đến mức sẽ lấy chân dẫm ta, nhưng ta co ro ở trong góc, bị tiếng sấm bên ngoài làm cho sợ tới mức khóc thút thít.
Ta dầm mưa chạy ra gõ cửa nhà, “Cha ơi, hu hu……!con sai rồi, cho con vào nhà với, cha……”
Gõ thật lâu nhưng Phạm Ngũ vẫn không mở cửa cho ta.
Dưỡng mẫu tối đó không ở nhà, thôn cách vách có một thím mới sinh nên nàng qua giúp đỡ.
Sau ta mới biết được Phạm Ngũ sau khi ném ta đến chuồng trâu không được bao lâu liền ở trên giường ngủ mê man, căn bản không nghe được tiếng ta gõ cửa.
Đến khi dưỡng mẫu trở về ta đã sốt cao.
Ít ra dưỡng mấu còn không hà khắc, lập tức bế ta đi tìm đại phu.
Lần đó cũng là lần duy nhất ta được bế trong lồng ngực của dưỡng mẫu, ta khóc đến lông mi ướt đẫm, trên mặt nàng toát ra vẻ đau lòng, lấy tay vuốt ve mặt ta, “Xuân Địa, không khóc nữa, mẹ trở về sẽ làm cho ngươi bánh bao đậu đỏ ngươi thích ăn nhất, ngoan, không khóc.”
Ta đã từng thật sự yêu thương dưỡng mẫu của ta, cho đến khi chân tướng bị nàng chính miệng nói ra.
Thời điểm trước khi nàng chết, là ta luôn luôn ở bên cạnh, nàng không nhìn ta, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cửa.
Ta khi đó vẫn rất yêu quý nàng, ta lôi kéo tay nàng, kêu tên nàng, “Mẹ, mẹ, người không được ngủ.”
Nàng không để ý tới ta, trước khi trút hơi thở cuối cùng thì hô tên Lâm Trọng Đàn, cùng với câu”Con ta ——”
Sau một tiếng khóc thảm, nàng hoàn toàn rời khỏi nhân thế.
“Sợ?” Lâm Trọng Đàn bên cạnh đột nhiên mở miệng, ta chưa thoát khỏi chuyện cũ, có trong nháy mắt trố mắt.
Ở thời điểm ta phát ngốc, hắn duỗi tay lại đây, ta theo bản năng bắt được, nhìn đôi tay trước mặt, trong lòng ta cảm xúc nhất thời không khống chế được.
Người bị Phạm Ngũ ngược đãi đáng lẽ là Lâm Trọng Đàn.
Trước khi dưỡng mẫu lâm chung, hắn cũng không chịu tới nhìn mặt dưỡng mẫu dù chỉ một lần.
Rõ ràng là ta ở bên dưỡng mẫu mười ba năm, nàng trước khi chết cũng là ta ở bên cạnh chăm sóc, vậy mà khi nàng chỉ còn một hơi cuối cùng thì người nàng mong nhớ vẫn là nhi tử thật sự của mình.
Ta bắt lấy tay Lâm Trọng Đàn hung hăng cắn xuống, mãi cho đến khi nghe được tiếng Lâm Trọng Đàn kêu rên ta mới phản ứng nhận ra mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì.
Ta cương cứng thân thể mà buông miệng ra, phát hiện mu bàn tay hắn thình lình xuất hiện một dấu răng rõ ràng.
Nhìn dấu răng kia, ta lại nghĩ tới việc đối phương ngày đêm khêu đèn vẽ tranh cho ta, ta chột dạ đến cực điểm, không biết vì sao ta vậy mà dùng đầu lưỡi liếm dấu răng đó, phảng phất như làm vậy là có thể khiến dấu răng biến mất.
Sau khi liếm xong, ta mới hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Bởi vì hàng năm Lâm Trọng Đàn phải uống thuốc, nên đầu ngón tay luôn có dược vị nhàn nhạt, lúc này hương vị đó lại quanh quẩn nơi chóp mũi ta.
Lấy lại tinh thần, ta chui nhanh vào trong chăn mà buông tay Lâm Trọng Đàn ra, đến mặt hắn ta cũng không dám xem, ta trùm chăn lên như một chú rùa đen rụt đầu.
Ta ở trong chăn ngốc một hồi, chợt chăn nhẹ nhàng bị lôi ra.
“Đừng buồn quá.” Thanh âm Lâm Trọng Đàn thực bình tĩnh, phảng phất như không thèm để ý ta cắn hắn dù chỉ một chút.
Ta không khỏi nhớ tới chuyện ở trên xe ngựa lần trước, Lâm Trọng Đàn bị ta hôn, xong việc cũng hoàn toàn không đề cập tới chuyện này, như thường ngày mà đối xử với ta, giống như sự kiện kia căn bản không tồn tại.
Nghĩ nghĩ, ta từ trong chăn chui ra, quay đầu nhìn về phía hắn, muốn hỏi hắn có còn nhớ hay không chuyện đêm đó, nhưng khi đối diện với ánh mắt hắn ta lại không dám hỏi.
Ta lại chỉ có thể đem mặt quay vào tường, cũng may bên ngoài tiếng sấm đã dừng lại, ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại thì sắc trời đã sáng rõ, ta phát hiện ta lại một lần nữa ngủ ở trong lòng ngực của Lâm Trọng Đàn rồi, thậm chí một chân của ta còn gác lên bên hông hắn.
Mà khiến ta xấu hổ chính là tay Lâm Trọng Đàn còn đặt trên chân ta.
Lâm Trọng Đàn còn chưa tỉnh, ta ý đồ trộm đem chân lùi về.
Bởi vì sợ đánh thức hắn, ta động đến cực kỳ chậm chạp, lúc chân ta sắp thoát hoàn toàn khỏi tay hắn, hắn bỗng nhiên vươn tay bắt được chân ta..