– Thiên Hải… Thiên Hải… AAAAAAA…
Tiếng la hét vang lên từ dưới khán đài, giờ đây quảng trường trung tâm thành phố A đã chặt khít không lấy một lỗ chó để chui lọt. Hàng vạn khán giả như muốn phát điên, hò hét, vùng vẫy chống cự lại phía bảo vệ hòng lao nhanh lên sân khấu.
Phía trên sân khấu lập lờ một làn khói mờ ảo, bóng dáng cao ráo, thẳng tắp dần dần xuất hiện rõ nét, hắn xoay người đối diện khán giả và để lộ khuôn mặt tuấn mĩ lạnh lùng thu hút, sóng mũi cao ráo, làn da trắng tươi như sữa chưa kể đến đôi mắt sắc bén đánh vòng.
Dương Thiên Hải sắc xảo trên từng đường nét có thể giết chết bao nhiêu trái tim thiếu nữ, hắn nhẹ nhếch môi tạo nên hình ảnh thách thức đầy phong cách. Một lần nữa phía dưới lại vang lên từng lớp sóng âm điếc tai, khán giả nữ càng thêm điên cuồng náo loạn. Không để họ chờ lâu Dương Thiên Hải nhấc micro hòa vào cùng tiếng nhạc:
“Em là ai, là ai…
Sao để tôi bao đêm mơ mộng…
Em là ai, là ai…
Khiến lòng tôi như đắm chìm vào hình bóng em…”
Hắn say sưa hát, nhắm mắt để quyện vào từng giai điệu của mình, dưới khán đài đã dịu đi cơn điên loạn, mọi người bắt đầu lắc lư theo giọng hát của hắn, có người còn tưởng tượng bài hát Thiên Hải đang hát chính là dành tặng cho mình, họ thơ thẩn mỉm cười mộng ảo.
Trong đám đông lắc lư ấy chỉ có một thân ảnh đứng yên, cô vỗ tay thật nhỏ nhưng môi đã cười đến không thu lại được, ánh mắt cô sáng tỏa hơn cả vì sao sáng nhất đêm nay. Người đứng trên đó đang ngân nga câu hát mà bao ngày cô điều được nghe, nghe đến không biết chán là gì.
– Liễu Bảo Trân, cậu không định về à?.
Tư Tố từ sau lưng chạm vào vai Trân Trân đang đứng ngây ngốc nhìn thần tượng của mình, cô không thích đám đông và nhất là cái người tên Dương Thiên Hải đấy, trong mắt cô hắn chẳng khác nào con tắc kè thích làm màu. Hôm nay đến đây chỉ cũng tại Bảo Trân nài nỉ van xin hết lòng thôi, thấy cũng tội nên mới đi cùng, nhưng mà hiện tại quả thật rất ngạt thở, mùi cơ thể cứ như sương mù bao phủ lấy, còn cả những kẻ lợi dụng thời cơ để sàm sỡ nữa.
Liễu Bảo Trân đưa mắt nhìn Tư Tố, ánh mắt cô lúc này đã hiện lên hai trái tim đỏ chói đập thình thịch:
– Một chút nữa thôi Tư Tố.
– Mệt! Tôi đi về trước đây.
Bảo Trân chán nản thở dài nắm lấy cổ tay Tư Tố, cô không muốn ở lại một mình trong đám đông đâu, chút nữa Dương Thiên Hải biểu diễn xong sẽ vào trong cánh gà giao lưu cùng fan, hắn có dặn cô không được tiết lộ mối quan hệ giữa hai người cho công chúng biết. Nếu không mọi thứ hắn gầy dựng đều đổ vỡ hết.
Chen qua đám đông, Bảo Trân lưu luyến nhìn ra sau nơi bóng dáng Thiên Hải đang nhỏ dần, giọng hát của hắn vẫn còn vang rất to nhờ những chiếc loa hùng vĩ nhưng mà… Cô hơi tiếc vì không được xem Dương Thiên Hải biểu diễn nhiều hơn.
Ngồi trên chiếc xe đạp cổ cong của Tư Tố mà cô buồn cười, thọc lét Tư Tố:
– Này, cậu không định sắm một chiếc BMW hay Porsche à?.
Tư Tố lườm Bảo Trân:
– Vậy thì cậu mau tậu chiếc lamborghini về đây đi rồi hẵng nói.
Liễu Bảo Trân thè chiếc lưỡi nhỏ, cười đến híp mắt, cô cũng muốn tậu chiếc lamborghini đi chơi lắm chứ nhưng khổ nổi Dương Thiên Hải không cho. Hắn bảo xe đó để hắn làm việc trọng đại – Khoe xe với các người mẫu chân dài.
Không gian giữa hai người bắt đầu trầm lặng, xung quanh hơi sáng tỏ từng đoạn do ngọn đèn đường chiếu sáng, tiếng sên xe kêu lên từng tiếng khó chịu, xung quanh toàn là âm thanh côn trùng khiến hai cô gái sởn gai óc. Sau một lúc Tư Tố cũng lên tiếng phá vỡ không gian im lặng giữa hai người:
– Cậu và hắn ở cùng nhà, mắc mớ gì cứ phải đi xem hắn biểu diễn. Ở nhà không nhìn đã sao?.
Bảo Trân buồn rũ rượi, cô đưa tay đón gió, những cơn gió lạnh chạm vào da thịt nhẵn mịn của cô, dù cơn gió đó rét lạnh thế nào cũng không thể so sánh với trái tim cô lúc này:
– Người ta là chủ, tôi là người làm. Ngắm cũng chỉ có thể cúi đầu nhìn lén, chẳng bao giờ được ngẩng đầu cả.
– Vậy thì âm mưu chiếm tiện nghi rồi bắt hắn cưới cậu.
Ôi! Không ngờ Tư Tố lại có thể nghĩ ra điều đó đấy, định dùng cái chiêu muôn thuở bị người ta khiển trách à, cái đó chỉ dành cho hồ ly tinh thôi. Còn Liễu Bảo Trân ư? Cô không cần đâu, vì hiện tại bây giờ cô đã là vợ của hắn rồi.
Thế đó, Trân Trân rất muốn thét vào mặt Tư Tố cho cô tỉnh ra. Bảo Trân cô chính là người vợ được nuôi từ bé của Dương Thiên Hải đó, nhưng ngay cả bạn thân nhất của cô, cô còn không thể nói được. Vì hắn không cho phép.
Liễu Bảo Trân cười buồn, cô khép mi ngửa mặt lên trời cao, rồi cơn gió lạnh lẽo táp vào mặt ngấu nghiến từng giọt nước mắt lăn vội của Trân. Làn da cô trở nên lành lạnh tươi mát, hôm nay cô mặc áo ngắn tay, chiếc váy ngắn ngủn, đã thế lại chẳng mặc kèm áo khoác hay gì cả. Bây giờ cô có lạnh thì cũng có ai biết đâu, có ai ôm lấy cô và sưởi ấm cho cô đâu.
– Tại sao cậu lại không thích Dương Thiên Hải? Tư Tố cậu ghét hắn chỗ nào?.
Tư Tố hừ hừ vài tiếng, dù Bảo Trân chỉ nhìn thấy từ đằng sau của Tố nhưng cô biết bạn mình đương không vui, đúng hơn Tư Tố cảm thấy bất bình và cáu bẩn:
– Hắn không đối tốt với cậu!.
Hả? Không đối tốt?.
Trân Trân phì cười, cô bụm miệng ngăn cho nụ cười của mình trở nên hãi hùng:
– Tôi có phải người yêu hắn đâu?.
Nước mắt trên má Trân đã rất mau bị gió cuốn đi mất, khóe mắt hoen mi đã dần trở về dáng vẻ bình yên, tươi vui rồi. Đã bao năm qua cô đã quen với việc giấu nghẹn đi nước mắt, rơi vài giọt lệ khi nỗi tủi thân không còn chỗ chứa nữa. Lệ rơi cuốn theo tâm tư, cô mau lệ cũng rất dễ quên.
Liễu Bảo Trân đưa tay nắm lấy eo Tư Tố lắc mạnh.
Rầm
– Á…
Thế là hai đứa té sõng soài dưới đường, tiếng la thất thanh vang lên chính là của Tư Tố, cô không đỡ kịp trò chơi bẩn của cô bạn trời đánh phía sau lưng.
– Hahaha…
Còn Liễu Bảo Trân thì ngồi cười như một con bệnh nhìn Tư Tố ôm xe mếu máo:
– Trời ơi! Cậu điên rồi hả?.
Trân cười đến trào ra nước mắt, liên tục gật đầu, cô không phải cố tình muốn ngã mà muốn làm gì đó ngu ngu cho vui để quên nhưng nào ngờ đó lại là cơ hội của cô. Cơ hội để cho cô khóc trong tiếng cười mà chẳng hề để ai hay biết được, Tư Tố cũng chẳng nhận ra Liễu Bảo Trân đang đau đến cỡ nào.
Dương Thiên Hải chắc biểu diễn xong rồi, hắn đang vui vẻ hết lòng chơi đùa cùng các fan, và có lẽ hắn chẳng hề nghĩ đến Liễu Bảo Trân. Cô đang ở đâu? Làm gì? Có đi xem biểu diễn của hắn không? Và đã về nhà an toàn chưa?.
Chắc chắn hắn chẳng hề bận tâm dù chỉ một chút, nếu có hắn đã không để cô vào góc tối, nơi chỉ có Bảo Trân nhìn thấy Thiên Hải, còn Thiên Hải mờ mịt đoán chừng nơi tối mịt đó có Bảo Trân chứ chẳng hề biết cô đứng vị trí nào và đang làm cái gì.
– Thôi về nhà! Tối rồi.
Tư Tố không đùa nữa dựng thẳng chiếc xe đạp lên, một tay nắm cổ áo Liễu Bảo Trân vừa cười vừa khóc dưới đất lên. Đạp nhanh về phía biệt thự Dương, nơi chỉ dành cho những kẻ có tầng lớp thượng lưu mà thôi.