Năm một trăm mười sáu vạn năm ngàn một trăm hai tám, Yêu Vương phản lại
giao ước với Thiên Giới, ý đồ xâm lấn hạ giới, tàn sát vô số sinh linh,
tội ác tày trời… Đệ thất Thiên Đế cử Thanh Long Thánh Quân thống lĩnh
thiên binh thiên tướng chinh phạt, chỉ trong chưa đầy hai tháng tiến
quân tần tốc đã dẹp được quân đội của Yêu vương, Yêu Vương xin hàng.
Thiên Đế phế truất Yêu Vương, lập tân vương mới cho Yêu Giới…
Mấy hôm nay Thiên Giới hân hoan vì tin mừng chiến thắng, nghe nói ngày
mai khi Thanh Long Thánh Quân dẫn quân chiến thằng trở về, Thiên Đế sẽ
mở đại tiệc mừng công… Các tiên nữ, tiên nga tất bật luyện tập ca múa
nhạc văn nghệ, những ai không biểu diễn văn nghệ thì cũng bận rộn chuẩn
bị xiêm áo đi dự đại tiệc. Nghe nói tiệc lần này rất lớn, lần này Thiên
Đế không ngại phá bỏ thiên quy “tiết kiệm tài nguyên là quốc sách” để tổ chức một dạ tiệc thâu đêm, có mời tất cả nhân vật có tiếng tăm trong
toàn lục giới. Mà mỗi lần có sự kiện tụ tập cả lục giới như thế này lại
là dịp để anh hùng khoe tài, mỹ nhân khoe sắc… Lục giới tân bảng bản mới ra đời cũng là nhờ đây…Chắc không ít kẻ muốn leo lên vị trí cao hơn
trong xếp hạng của tạp chí danh tiếng này nên mới mải mê chăm chút, tỉa
tót tư dung như vậy.
Nền công nghiệp truyền thông của Thiên
giới quả nhiên ra đời từ rất sớm và rất phát triển, trong Tàng Kinh Các, những ấn phẩm con ngan con vịt kiểu Lục giới tân bảng chiếm một diện
tích trưng bày rất lớn. Đôi khi nhàm chán, mỏi mắt vì tra cứu các loại
sách học thuyết luân hồi hay phù chú, ta lại rút tạm vài quyển tạp chí
để đọc cho đỡ buồn, cũng là để biết xu hướng thay đổi của lục giới ra
sao.
Có rất nhiều số Lục giới tân bảng, hình như không một thì
cũng hai trăm năm phải cập nhật một lần, ta muốn tìm cuốn lục giới tân
bảng thời cổ hơn nữa, thời mà Vô Cực Chân Nhân còn càn quét tất cả các
bảng xếp hạng đó.
Chồng sách trên cùng là những ấn phẩm cũ kĩ. A đây rồi, Lục giới tân bảng mười vạn năm về trước, hình trang bìa là Vô
Cực Chân Nhân. Có lẽ Lục giới tân bảng này in sau khi vừa kết thúc đại
chiến lục giới, giai đoạn phục hồi vết thương chiến tranh và tài nguyên
của Thiên Giới nên mới tiết kiệm giấy mực như vậy…
Vô Cực Chân Nhân vẫn là Vô Cực Chân Nhân, sau mười vạn năm không hề bạc một sợi tóc, không một nếp nhăn…
Vô Cực Chân Nhân hóa ra không có nguyên hình, không phải động vật gì đó như hổ báo, hồ ly, gấu trúc, cây cỏ, abc gì đó tu thành tiên mà ban đầu là con người, là đạo gia thăng thành tiên.
Vô Cực Chân Nhân có trái cây yêu thích là mận – giống ta, thích bài hát đồng dao của hạ
giới… không bao giờ thấy y ngủ, dù là ban ngày hay ban đêm?! Quái tiên,
không ngủ mà vẫn bảo trì được dung nhan…
Chà, thiếu chi tiết
quá, người đứng đầu bảng xếp hạng mà có vỏn vẹn hai trang giấy… thử xem
trước thời chiến tạp chí có viết kĩ hơn không…
Ta vươn người
với cuốn tạp chí trên cao kia, ô, cũng là khoảng mười vạn năm về trước,
thời gian phát hành chỉ trước cuốn tạp chí vừa đọc ba trăm năm, nhưng
hình bìa đã không phải là Vô Cực Chân Nhân.
Ai đây? Vẽ hình kiểu gì mà lại không phải chân dung zoom tận mặt mà chỉ là bóng dáng nhìn nghiêng từ xa… Phong cách tranh nghệ thuật đột phá ư?
Không, là tranh nghệ thuật chiều hướng kinh dị…
Bối cảnh bức
tranh trang bìa là cảnh hoàng hôn đỏ sậm tựa màu máu, từng sợi mây nhuốm huyết sắc rực lên… Cái điêu linh thê lương, quỷ dị vẽ nên không gian
một bãi chiến trường đã tàn. Phải, xa xa còn thấy những mảnh ngổn ngang
chất đầy như xác chết, xương cốt, một vài sợi khói tím ngắt lượn lờ như
thây ma gào thét…
Nhân vật chính của bức tranh, một nam tử hán
mặc giáp bào đen tuyền, áo choàng dài rộng cùng mái tóc cũng một tông
đen nốt bị gió thổi tung, xung quanh hắn chướng khí ngưng tụ thành những tầng sương đen tím u ám… Tay hắn cầm một thanh trường đao vô cùng quỷ
dị, máu còn vương trên trường đao nhỏ xuống, chân hắn đạp lên một vài
cái đầu lâu xương sống…
Tuy không nhìn rõ mặt bởi góc nhìn và mái tóc che khuất, nhưng vẫn có thể thấy thấp thoáng nụ cười tàn ác lãnh khốc ẩn hiện…
Được, có công đầu tư, chụp được cái ảnh độc đáo cũng đáng đồng tiền bát gạo, xem ra ngươi chắc vì oán hận Vô Cực Chân Nhân lên top 1 quá nhiều, cho nên tích góp tiền của cả một đời đầu tư cho ê kíp tạo hình lẫn vận
động hành lang từ phía ban biên tập… Coi như cũng một lần được xưng danh đệ nhất mỹ nam lục giới…
Để ta xem mi là ai mà chịu chơi đến vậy… Ta bắt đầu lật qua trang bìa…
– Diễm Hồ Tiên Tử? – Một giọng nói trong trẻo bên ngoài cắt ngang suy nghĩ của ta – Người có ở đây không?
Là tiểu tiên nữ theo hầu Thiên Hậu, haiz, nội dung là ta bị tỷ tỷ triệu kiến về để chuẩn bị xiêm y cho đại tiệc. Để tiên nữ đi ra trước, ta lưu luyến nhìn ngó rồi quyết định cầm theo cuốn Lục Giới tân bảng cũ này,
tiện thể vơ đại vài số Lục giới tân bảng cũ khác nữa về xem dần. Lúc ra
khỏi cổng, viên tiểu tiên quan coi Tàng Kinh Các chặn đường ta lại, cung kính mà giải thích:
– Diễm Hồ Tiên Tử, không thể mang sách này về…
– Oh, tại sao?
– Hôm nay Tàng Kinh Các kiểm kê sách định kì, bất cứ sách nào cũng không thể mượn, hay là ngày mai Tiên tử quay lại.
– Được thôi! – Ta đưa chồng tạp chí trao lại cho tiểu tiên quan rồi trở về.
Nói là tìm ta vì xiêm áo nhưng lúc ta cưỡi con Thiên Điểu về đến tẩm cung của tỷ tỷ thì nàng đã đi nghỉ trưa…
Ta bèn lượn sang Âm Dương Thái Tuế điện của Vô Cực Chân Nhân quấy quả,
sau khi biết y không cần ngủ thì không cần kiêng nể giờ giấc nữa.
Môn đồ sư huynh nói với ta Vô Cực Chân Nhân đang ngồi trong vườn mận
uống trà. Như Lục giới tân bảng đề cập, đúng là y thích cây mận. Mùa
xuân hoa mận trắng, chắc cũng một màu tinh khiết như y. Còn mùa hạ này,
mận chín tím đỏ đầy cành, thực sự ngon mắt, chỉ tiếc các môn hạ của y
không ai nỡ hái…
Không phải Vô Cực Chân Nhân bủn xỉn không cho
môn đồ ăn, những hoa trái khác y không bao giờ tiếc, chỉ có loại mận này nghe đồn Vô Cực Chân Nhân nói “trồng riêng để ngắm” nên người khác vì
tôn trọng sở thích của y mà không nỡ hái. Dẫu sao cũng có thể thất thoát một vài quả.
Lúc ta bước vào vườn mận, y đang ngồi bên một
chiếc bàn bích thạch trang nhã, môi nhấp một ngụm trà nhỏ, mắt nhắm thả
hồn thư thái.
Huh, ta thấy trên bàn có sẵn hai chén trà, phải
chăng Vô Cực Chân Nhân biết trước ta sẽ đến. Nghe nói cái lợi hại nhất
của Vô Cực Chân Nhân là bấm tay, gieo quẻ đoán số.
Thấy ta bước đến gần, Vô Cực Chân Nhân chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt nhìn qua ta một lượt rồi bèn hỏi:
– Vẫn chưa đằng vân được sao?
– Gần được rồi sư phụ! – Ta vui vẻ ngồi xuống ghế đối diện – Sư phụ có muốn mời đồ nhi uống trà không?
– Đây vốn không phải trà, là rượu. – Vô Cực Chân Nhân điềm tĩnh trả lời.
Ta cầm bình sứ lên rót thử vào chén, đưa lên mũi ngửi một chút. Hơi rượu xông thẳng vào mũi làm ta một trận choáng váng.
– Rất thơm nhưng độ cồn cao quá…sư phụ cũng uống rượu sao? – Ta không
nghĩ Vô Cực Chân Nhân hằng ngày chỉ làm bạn với trà xanh lại cũng thưởng rượu.
– Rượu này đã cất mười vạn năm… – Y chậm rãi tự thưởng thức một ngụm nhỏ khác.
Mười vạn năm? Nhân gian chỉ ủ rượu mười năm đã là rượu quý, đây là rượu mười vạn năm, chắc mùi vị không thể tầm thường. Ta không nhịn nổi tò mò đưa chén lên miệng uống thử. Ô, cay quá, nồng quá, đến mức còn không
kịp biết là mùi vị gì thì khoang mũi, miệng đã bị men rượu ngập lên làm
cho say lảo đảo. Ta đặt vội chén xuống, day day thái dương. Tửu lượng
của ta ở hiện đại rất tốt, nay chỉ vì một chén rượu của Vô Cực Chân Nhân làm cho điêu đứng. Hơi men của nó thật kinh khủng, càng lâu càng thấm,
ta thấy trước mắt quay quay… Hình bóng trắng thanh khiết của Vô Cực Chân Nhân đã mờ mờ ảo ảo, biến thành một rồi hóa hai, ba… Trước mắt ta có
đến hai ba cái củ cải trắng…
Đã say thì làm gì có ý thức, ta trong lúc chếnh choáng chỉ vào Vô Cực Chân Nhân mà cười nói:
– Ha ha, ông già củ cải trắng kia, không ngờ ngươi là tiên rượu, không, là con sâu rượu lợi hại… ha ha!
Ta đứng dậy, cầm lấy bình rượu, rót thêm một chén cho mình rồi uống ừng ực. Cay đến mức chảy nước mắt nhưng ta không để tâm. Ta hai chân liêu
xiêu xoắn vào nhau, vừa cười, vừa nói, vừa khóc.
– Ha ha, ta nói cho ông biết không dễ mà say, ta có thể thách mọi nam giới, mọi loại rượu…
– Ta nói cho ngươi biết, ta không phải Diễm Hồ Tiên Tử, không phải thần tiên ở đây ha ha… Ta là người hiện đại, là người thế kỉ 21 ông biết
không? – Ta bước đến, níu lấy áo Vô Cực Chân Nhân mà lải nhải than thở.
– Đây này, ở đây này – Ta lấy tay đấm thùm thụp vào ngực mình – Tên
thần thánh chết tiệt nào đó đã đặt hoa lên người ta, ta không được yêu,
ta không muốn chết, ta muốn trở về – Giọng ta đầy bức xúc, không còn
quan trọng đối phương là ai, gấp gáp như hỏi tội – Ông có hiểu không?
Trở về, ta muốn trở về, ta không muốn ở đây! Ông không hiểu sao? Cha mẹ
ta chỉ có đứa con một này, ta phải báo hiếu, ta phải kế thừa! Ông biết
không, mấy năm gần đây, mẹ ta rất hay ốm, huyết áp của bà rất cao… –
Nước mắt tràn ra gương mặt ta – Không ngày nào ta không lo, không ngày
nào ta không muốn trở về…
Ta lại uống rượu, đây thứ rượu chết tiệt gì, càng uống càng chảy nước mắt nước mũi, càng uống càng thấy lòng đau đớn sầu khổ…
Ta tỉnh dậy thấy gió mát vờn nhẹ trên da thịt, mở mắt ra thấy mình đang
nằm trong một sương phòng thông thoáng nhìn ra vườn mận. Đầu óc ta còn
hơi ong ong…
Ta chống tay ngồi dậy, vừa lúc thấy Vô Cực Chân
Nhân thong dong bước vào phòng, trên tay cầm một đĩa mận to tròn, chín
mọng ngon mắt.
A, ta nhớ rồi, ta uống rượu trong vườn mận cùng Vô Cực Chân Nhân, sau đó bị say không biết trời đất là gì.
Vô Cực Chân Nhân đặt đĩa mận lên cái bàn nhỏ đầu giường, nhìn ta mà nói:
– Men rượu trong người ngươi vẫn chưa triệt tiêu hoàn toàn, tốt nhất hãy ăn mận này đi!
Vô Cực Chân Nhân mời ta mận? Thú thực mắt ta từ lâu đã để ý đến chúng
rồi. Ta vươn tay lấy một quả mận, Vô Cực Chân Nhân giải thích tiếp:
– Thứ mà ngươi uống là Vong Sầu tửu. Vốn là một loại tửu để luyện cho
tâm trí đạt đến cảnh giới vô sầu, vô ưu, không còn phiền muộn. Tuy nhiên để thích nghi với nó không dễ dàng gì, ban đầu uống phải, con người sẽ
càng nghĩ đến u sầu, nghĩ đến tất cả mối lo, sầu nối thêm sầu, sầu tự
nhân thêm sầu, cho dù là một chuyện nhỏ nhặt cũng sẽ đau đớn tan nát cõi lòng… cho nên càng uống rượu càng đau khổ. Luyện đến khi đau khổ vượt
qua cảnh giới, tâm sẽ đi vào hư vô, cho nên sẽ không còn cảm giác u sầu.
Ta cắn một miệng mận, thật thơm ngon. Không chỉ vậy, đầu óc
còn tỉnh táo lại, ta nhớ ra được chuyện ta say rượu khóc than linh tinh
thế nào trước mặt Vô Cực Chân Nhân. Thì ra là do thứ rượu kì quái kia…
Haiz, liệu y có tin đó là sự thật không?
– Mận này là mận gì mà ngon như vậy? Lại còn giải được rượu nữa? – Ta vui vẻ nhoẻn miệng cười, vươn tay lấy thêm một quả, híp mắt nhìn Vô Cực Chân Nhân – Sư phụ cho
ta thêm một quả nữa…
– Ngươi muốn lấy bao nhiêu cũng được…. –
Vô Cực Chân Nhân quảng đại bác ái đáp – Chẳng phải thứ gì xa lạ, chỉ
chính là loại mận dùng ngâm Vong Sầu tửu mà thôi. Vừa làm rượu, vừa giải rượu.
– Oh, vậy có phải vườn mận này cũng trồng mười vạn năm
rồi không? – Ta ngạc nhiên thích thú đáp, không ngờ hôm nay được thưởng
thức loại mận trân quý của Vô Cực Chân Nhân
– Đúng vậy… – Vô Cực Chân Nhân xoay người, mắt nhìn ra vườn mận.
Trong khoảnh khắc ta cảm thấy Vô Cực Chân Nhân hôm nay cũng thật tâm
trạng, nỗi ưu phiền so với ngày thường càng chất chứa hơn. Haiz, sư phụ
có lẽ cũng bị ảnh hưởng của men rượu… Đến người còn đang tập thích nghi
với Vong Sầu tửu.
– Vô Cực Chân Nhân mà cũng có chuyện u sầu sao? – Trong lúc vẩn vơ nghĩ linh tinh, ta buột miệng hỏi.
Y khẽ thở dài, im lặng một vài giây, âm điệu miên man:
– Thiên địa nhất chỉ dã, vạn vật nhất mã dã. Ta tất yếu cũng không
tránh khỏi u sầu. – Lại ngừng một chút, y quay sang ta – Bản thân ngươi
cũng là một nỗi u sầu của ta…
A, cái này thì ta hiểu. Sư phụ phải châm chước cho ta quá nhiều. Thôi được, ta sẽ tỏ ra cố gắng hơn một chút vậy…
Từ biệt Vô Cực Chân Nhân với một giỏ mận, ta đem nó về Lăng Tú cung, tính nhân giống ra một vườn mận khác…
Ngày hôm sau ta trở lại Tàng Kinh Các, một điều không biết là nên đáng
ca ngợi hay đáng nuối tiếc là những tủ sách chứa ấn phẩm nhảm nhí kiểu
Lục giới tân bảng đã bị dọn sạch, thế chỗ vào đó là những cuốn sách tri
thức bổ ích hơn. Haiz, dù sao ta còn chưa đọc mấy cuốn Lục giới tân bảng cũ mà…
Tìm tòi một lát không thấy gì, lại nhớ đến hẹn của
Thiên Hậu tỷ tỷ phải trở về để nàng chuẩn bị xiêm cánh cho, ta đành bỏ
Tàng Kinh Các mà về sớm.
Oan trái sao, khi ra khỏi cổng Tàng
Kinh Các, ta không thấy con Thiên Điểu ta thường cưỡi đâu. Hừ, dậu đổ
bìm leo, tên khốn nạn nào theo phe Hoa Thiên Phi đã chơi ta một vố vậy?
Bán tín bán nghi ta truy xét tên tiểu tiên quan đứng canh cổng Tàng
Kinh Các. Hắn vẻ mặt đầy chân thật mà nói rằng, thực sự không có ai đến
đây chơi xấu Diễm Hồ Tiên Tử, chỉ là lúc nãy Thiên Điểu của ta nhìn thấy một đàn chim cùng chủng loại bay qua, liền mổ đứt dây buộc rồi vút cánh bay theo. Số là nhân dịp đại thắng, Thiên Đế ban lệnh đặc xá lẫn phóng
sinh, người ta thả tự do không ít thiên điểu…
Haiz, đến Thiên
Điểu cũng nhớ bầy đàn, anh em đồng loại cũ mà bỏ theo… Ta nhất định phải trở về với thế giới của nhân loại hiện đại…
Chim bay mất rồi, ta phải làm thế nào đây, làm thế nào đây? Ta không thể đi bộ, mà đằng vân thì cũng không vững…
Tiểu tiên quan kia cũng thấu hiểu hoàn cảnh của ta, hắn nói rằng phía
sau Tàng Kinh Các có buộc một con dê của hắn, tuy chạy không nhanh lắm
nhưng vẫn có thể miễn cưỡng cưỡi được. Làm người hay thần tiên đều không ai cho không ai cái gì, cò kèo một hồi, ta bèn dứt một túm lông đuôi
màu cam cho hắn, lông đuôi của hỏa hồ ly khi bện thành chỉ thì có thể
phát sáng lấp lánh như kim tuyến, hấp thụ ánh sáng hơn cả minh châu dạ
quang, thêu lên y phục thì sang trọng không gì bằng…
Nhắc đến
chuyện lông đuôi và nguyên hình. Nhờ Vô Cực Chân Nhân chỉ dạy tận tâm,
gần đây ta đã học được cách thức biến qua biến lại giữa hình dáng người
và nguyên hình. Nguyên hình của Diễm Hồ Tiên Tử chính là một hỏa hồ ly
chín đuôi. Ta có nhiều đuôi như vậy, thiếu một túm lông cũng không hề
hấn gì. Thậm chí ta còn nghe được tin đồn, hồi Diễm Hồ Tiên Tử mê man
suy yếu, ngày ngày rụng lông rất nhiều, cung nữ thường quét dọn xung
quanh giường nhặt những túm lông đó, Thiên Hậu vì thương muội muội nên
không nỡ vứt đi, đem bện thành chỉ thêu lên y bào
Ta ra phía sau Tàng Kinh Các, có một con vật bốn chân ngoan ngoãn đứng
dưới gốc cây. Ô, con này mà gọi là con dê sao? Rõ ràng ta thấy nó giống
một con tuần lộc. Còn là một con tuần lộc lông vàng óng ánh. Với con mắt của chủ hãng thời trang, tinh tường các loại chất liệu vải sợi, ta đánh giá lông con này giá trị hơn lông của ta, mềm và nuột hơn, nếu vặt ra
làm thành sợi thì miễn bàn. Xem ra ta vẫn được hời lớn…
Ta sờ
sờ, vuốt vuốt lên thân mình con vật, nó có lẽ vì nhột mà rung rung cả
người, miệng toét ra cười hí hí… Cái điệu cười của nó thì đúng là điệu
cười của một con dê…
Ta chăm chú quan sát đầu nó. Sừng trên đầu nó là sừng của tuần lộc, mọi đặc điểm thể chất đều cho thấy đây là một
con tuần lộc vàng chứ không phải một con dê… Haiz, một là thời bấy giờ
người ta xếp con này vào chủng “dê”, hai là con này tuy là tuần lộc, tâm tính của loài dê nên gọi là con dê.
Con tuần lộc niềm nở đón
chủ mới bằng cách liếm liếm lên mặt ta. Ta nhìn nó hài lòng rồi nhảy tót lên lưng nó, cầm hai cái sừng của nó làm vô lăng, lấy gót chân thúc
mạnh vào mông nó một cái rồi hô khẩu lệnh:
– Cung điện của Thiên Hậu – Diên Hòa điện thẳng tiến !
Lời còn chưa dứt, con tuần lộc đã nhảy vút lên không trung, đuổi mây
vượt gió bay đi. Thế này mà còn không phải là nhanh sao, báo hại ta vì
quán tính suýt rớt xuống đất, may mà còn túm chặt đôi sừng của nó. Con
thú này phi với tốc độ của sao băng, ta dù la hét thế nào nó cũng không
ghìm chậm lại. Cảm thấy cầm sừng của nó không chắc chắn và an toàn, nhỡ
cái sừng bứt ra khỏi đầu nó thì ta cũng rơi tan xác, ta bất đắc dĩ phải
ôm lấy cổ nó, ghì chặt người xuống, chân cũng quắp chặt mình nó…
Nó an toàn đáp xuống cửa điện Diên Hòa, thảnh thơi vẫy vẫy cái đuôi
ngắn ngủn còn ta thì ngồi bệt dưới nền đá cho đỡ chóng mặt…
Con tuần lộc cười lên điệu cười hé hé gian trá của loài dê già, trong nháy mắt biến thành một gã nam tử.