Tính ra đã mấy ngày rồi tôi không thèm chủ động liên
lạc với Trác Hạo. Nhưng anh ta xem như vẫn còn chút tự giác, dù rất đỗi bận bịu
bên mỹ nhân song vẫn tìm được lúc rảnh rỗi để nhớ ra mình còn có một cô người
yêu là tôi đây. Sáng hôm đó, tôi đang ngồi nhà chẳng biết làm gì thì anh ta gọi
điện đến:
“Tô Nhã, mình cùng đi ăn đi.”
Tôi không ý kiến gì, cứ theo hẹn mà đi.
Trong cả bữa ăn, tôi chẳng nói một lời, chỉ cúi đầu
lặng lẽ ăn. Trước đây tôi luôn cố gắng tỏ ra là một cô gái thanh lịch, nói khẽ
cười duyên, tự nhiên tao nhã, lời lẽ ngắn gọn dễ nghe không lan man trước mặt
anh ta, sao cho toát lên vẻ điềm đạm ít lời, nhưng dẫu sao cũng không hề giống
bây giờ, từ đầu chí cuối tôi im lìm không lên tiếng.
Trác Hạo dường như cũng nhận ra sự khác thường ở tôi,
vừa ân cần gắp thức ăn cho tôi, vừa dịu dàng nói: “Tô Nhã, gần đây anh bận quá,
không có nhiều thời gian bên em! Đừng giận nhé, cả ngày hôm nay anh giao mình
cho em, không làm gì cả, chỉ ở bên em thôi!”
Tim tôi thắt lại, anh đã sớm làm những trò gì rồi, bây
giờ mới thèm nhớ đến tôi! Anh bận ư? E là chẳng phải bận chuyện công việc!
Tôi đáp lại bằng ánh mắt chua chat: “Anh bận thì đi
đi, đừng vì em mà ảnh hưởng đến hứng thú hăng say của anh.” Trác Hạo ngẩn người
trước câu trả lời úp mở kỳ quặc của tôi, rồi lập tức tự kiểm điểm: “Nhã Nhã,
thời gian vừa rồi không quan tâm đến em, anh cũng ân hận lắm, sau này nhất định
không thế nữa. Em đừng buồn nhé, được không?”
Anh ta càng dịu giọng dỗ dành, cơn giận trong tôi càng
bùng cháy.
Nghĩ đến những lời lẽ dịu dàng nhẹ nhàng này chẳng qua
xuất phát từ thứ tình cảm giả tạo xấu xa của anh ta, lòng tôi không khỏi đau
đớn như bị dao cứa!
Trác Hạo thấy tôi vẫn không vui, bèn cười dỗ ngọt:
“Nhã Nhã, lát nữa mình cùng đi dạo phố nhé. Nghe mấy người trong công ty nói
Thúy Bảo Trai mới có một sợi dây chuyền độc đáo, do nghệ nhân có tiếng thiết
kế, số lượng có hạn thôi. Lát nữa anh đưa em đi xem, nếu em thấy thích anh sẽ
mua tặng em!” Anh ta dừng lại quan sát nét mặt tôi rồi tiếp tục: “Kể ra anh vẫn
chưa tặng được cho em cái gì, đúng là chưa làm tròn bổn phận của một người bạn
trai.”
Mắt tôi rưng rưng như sắp khóc, sợ anh ta phát hiện ra
nỗi xót xa trong lòng, tôi đành đánh lạc hướng, vờ như mình vui quá phát khóc.
Tôi cố nở một nụ cười thật ngọt với anh ta, nhưng trong lòng thì giá lạnh như
đã chết.
Trước kia anh ta từng bảo tôi là cô gái đặc biệt, độc
nhất vô nhị trên cõi đời này, không giống các cô gái tầm thường chỉ tham lam
vòi vĩnh bạn trai hết thứ này đến thứ khác. Cho nên để giữ gìn khí chất độc
nhất vô nhị ngớ ngẩn đó của mình, mỗi khi anh ta tỏ ý muốn tặng tôi thứ gì, tôi
đều ngờ nghệch ra chiều đứng đắn kiên quyết từ chối.
Nhưng Trác Hạo ơi, bây giờ em cũng muốn được tham lam
như những cô gái khác, muốn được đòi anh cái này cái nọ. Đợi đến khi anh biết,
kỳ thực em cũng tầm thường như vậy thôi, đến khi anh chán ngấy em, đến khi anh
không chịu được nữa mà nói rằng: “Tô Nhã, chúng mình chia tay đi.”
Đúng thế, tôi đang đợi, đợi hai tiếng “chia tay” từ
Trác Hạo.
Hôm đó, Tiêu Tiêu đã hỏi tôi: “Các cậu sẽ chia tay
thật à?”
Tôi nói: “Chẳng nhẽ lại không? Rồi ngồi đấy chờ ngày
thằng cha công tử đa tình này tùy ý vứt mình đi như vứt manh áo cũ? Bây giờ tớ
vẫn còn trẻ, làm lại từ đầu cũng chẳng sao, cùng lắm coi đây như lần đầu nếm
trải mùi vị cay đắng của tình yêu, chứ chờ đến lúc hoa tàn nhị héo rồi mà bị
vứt bỏ, sợ rằng có muốn khóc cũng chẳng thành tiếng được nữa!”
Tiêu Tiêu nói: “Nhưng mà, cậu định nói với Trác Hạo
thế nào?”
Tôi thở dài: “Tớ không nói mà đợi anh ta nói trước.”
Tôi rất hiểu Trác Hạo. Mặc dù kém anh ta nhiều tuổi,
chỉ mới tốt nghiệp đại học, nhưng tôi thực sự hiểu rõ con người anh ta.
Anh ta ôn hòa, lịch thiệp. Nhưng đó chỉ là vẻ bề
ngoài. Núp dưới bề ngoài ấy là bản tính kiêu ngạo và không chịu khuất phục đã
ăn sâu vào tận xương tủy. Bản tính kiêu ngạo đó nhất định không cho phép anh ta
để một đứa con gái non nớt như tôi đá. Vì không đời nào chịu thất bại, nhất
định anh ta sẽ đối xử ngày càng tốt hơn với kẻ đang muốn đá anh ta, tốt đến nỗi
cô nàng sẽ hoàn toàn mất hết sức chống cự, tiếp tục rơi vào bẫy tình của anh
ta, lần này còn sâu hơn. Sau đó, anh ta chỉ việc ung dung mà đá tung cô nàng
đi.
Tiêu Tiêu nghe những phân tích của tôi xong, hoang
mang hỏi: “Lòng dạ con người thật đáng sợ! Cậu đã biết rõ anh ta như vậy rồi mà
lúc đầu còn nhận lời yêu làm gì?” Tôi chỉ biết cười gượng.
Người ta khi đã sập bẫy tình rồi liệu lý trí còn đủ
minh mẫn không? Chẳng phải đều tự lừa mình lừa người, mắt nhắm mắt mở sống cho
qua ngày sao. Hạnh phúc ngọt ngào chẳng qua chỉ là chìm đắm trong thế giới hư
ảo mà sự chiều chuộng của anh ta tạo ra cho cô mà thôi, sau đó chính sự ngu
ngốc điên cuồng của cô sẽ từng bước giúp anh ta che mắt cô lại.
Tôi trịnh trọng tuyên bố với Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu,
cậu thấy đấy, sau lần va vấp này, về sau tớ nhất định không bao giờ để tình cảm
điều khiển và chi phối bản thân mù quáng như vậy nữa. Tớ sẽ không để trò chơi
ái tình dắt mũi thêm lần nào nữa đâu!”
Quan điểm cấp tiến của tôi hoàn hảo là vậy, nhưng tôi
đã quên mất một điều, đó là chẳng ai có thể đạo diễn nổi trò chơi ái tình.
Tới Thúy Bảo Trai, tôi khoác lên mặt nụ cười rạng rỡ hạnh
phúc, tỏ vẻ vô cùng đắm đuối, si mê sợi dây chuyền kim cương mới được bày bán
với số lượng hạn chế mà Trác Hạo đã nhắc tới. Không biết Trác Hạo có vung tay
mạnh thế này khi mua đồ tặng cô nàng hồng nhan tri kỷ kia không. Liệu có phải
xét về giá tiền các món nữ trang, tôi vẫn được coi là người nặng ký hơn cả?
Từ Thúy Bảo Trai đi ra, tôi nghĩ, dù sao dây chuyền
cũng đã lấy rồi, đóng kịch cũng nên đóng cho tròn vai, tầm thường thì cứ tầm
thường hết cỡ đi. Thế là cả ngày hôm đó, tôi kéo Trác Hạo vào hết tiệm này đến
hiệu nọ. Hàng đẹp hàng tốt la liệt trước mắt nhưng tôi chỉ chọn đồ đắt tiền,
không cần biết có hợp hay có dùng đến hay không. Mỗi khi chọn xong đồ, đứng bên
cạnh nhìn Trác Hạo thanh toán, gương mặt tôi vẫn tươi cười rạng rỡ nhưng trong
lòng thì oán hận vô cùng. Anh ta rút ví trả tiền mua đồ cho gái quả là tự nhiên
phóng khoáng. Nhưng anh ta càng tự nhiên tôi lại càng khó chịu, động tác thành
thục như vậy mà đến tận hôm nay tôi mới có cơ hội chứng kiến, để đạt đên trình
độ này trước đây anh ta đã phải luyện tập bên bao người con gái khác rồi.
Mang trong mình nỗi uất hận chua xót, trọn ngày hôm đó
tôi quả thực đã khiến anh ta bỏ ra không ít tiền. Buổi tối anh ta đưa tôi về
nhà, trước khi xuống xe hình như còn định hôn tạm biệt nhưng tôi lập tức giơ
phắt hai nắm tay đang cầm đủ loại túi to túi nhỏ, nở một nụ cười hồn nhiên –
rạng rỡ – hạnh phúc – thỏa mãn nói với anh: “Hôm nay anh thật tốt! Tặng em bao
nhiêu đồ đẹp thế này! Về sau nếu ngày nào cũng như hôm nay chắc em chết vì đẹp
quá!”
Khóe mắt Trác Hạo giật giật. Tôi cười gằn trong bụng,
thầm nghĩ tốt nhất cái miệng anh cũng nên mấp máy đi, rồi nói với tôi: Tô Nhã,
chúng mình chia tay thôi!
Nói tạm biệt xong tôi vội vàng quay người bước xuống
xe.
Nghĩ về những nụ hôn giữa tôi và Trác Hạo, nhất định
sau này không được để chúng xảy ra thêm một lần nào nữa.
Về đến nhà, cả bố và mẹ đều có nhà. Trông thấy đống
túi to túi nhỏ trong tay tôi, vẻ mặt bỗng rạng rỡ hẳn lên, mẹ gật gù nói: “Trác
Hạo quả là đứa không tệ! Trác Hạo quả là không tệ với con! Sau này Trác Hạo
nhất định cũng sẽ không tệ với bố mẹ đâu!”
Tôi nói qua quýt mấy câu rồi trở về phòng mình.
Không tệ! Không tệ chỗ nào? Cứ chịu chi tiền ra là
không tệ ư? Nhưng không biết còn là người thứ bao nhiêu trong số những cô gái
anh ta chịu chi tiền cho đây?
Mấy ngày sau tôi lại tiếp tục nằm chết gí ở nhà. Đống
đồ Trác Hạo mua cho hôm đó bị tới vứt vào một góc phòng ngay lúc mới về, còn
chẳng buồn mở ra ngắm nghía. Vốn dĩ chỉ vì muốn Trác Hạo tiêu tiền nên tôi mới
mua những thứ này, chứ thực ra chẳng thích thú gì, đến nỗi rốt cuộc hôm đó mua
được những gì tôi cũng đã quên sạch.
Vì thế khi Trác Hạo gọi điện đến bảo tôi đeo sợi dây
chuyền kim cương mới mua cùng anh đến một bữa tiệc của giới doanh nhân vào tối
nay, tôi nghĩ mãi mới nhớ ra sợi dây chuyền kim cương anh nhắc đến là cái gì.
Món đồ chơi giá trị đó đã bị tôi gạt khỏi trí nhớ từ
lâu rồi!
Dập máy xong tôi chạy đến góc phòng lật tung đống đồ
lên tìm kiếm. Bới ra bới vào nhưng vẫn chẳng thấy sợi dây chuyền đó đâu cả.
Khắp người tôi vã mồ hôi lạnh.
Có lẽ nào, ngày hôm đó, trong lúc dạo phố tôi lại tiện
tay vứt luôn sợi dây chuyền đi đâu mất rồi?
Rõ khổ, mặc dù tôi đã có dự định chia tay với Trác
Hạo, mất thì cũng mất rồi, cũng coi như báo được thù, nhưng trước mắt, với bữa
tiệc tối nay phải làm thế nào đây?
Chợt nhớ ra Trác Hạo từng nói, sợi dây chuyền này do
một nghệ nhân nổi tiếng thiết kế, số lượng bán ra có hạn. Tôi chạy ngay đến bên
bàn máy vi tính, lên mạng tìm kiếm xem sao, quả nhiên sợi dây chuyên cao cấp
vừa tung ra thị trường, hàng nhái ngay sau đó cũng được bày bán đầy rẫy khắp
phố lớn ngõ nhỏ.
Tôi đặt mua trực tuyến một sợi dây chuyền nhái cao cấp
tại một cửa hàng gia công đồ trang sức nhỏ trong vùng, trả thêm một chút phí
bưu điện, hai tiếng sau hàng đã được giao đến tận cửa. Nhìn sợi dây chuyền kim
cương giả có vẻ đủ tiêu chuẩn sắm vai món hàng thật, tôi như trút được bao
nhiêu gánh nặng.
Học hành bao nhiêu năm trời xem ra cũng không vô ích.
Ngoài thành tích thì cứ hơi xấu một chút ra, tôi cũng được coi là đứa có trình
độ ứng biến trong môn “trộm long tráo phụng”. Nhớ lại bốn năm trời đại học oanh
liệt, đúng là hằng ngày chúng tôi đều rất chăm chỉ luyện tập kỹ thuật làm sao
tươi cười hớn hở đem đôi tay không chịu hoàn thành bài tập đúng thời hạn che
đôi mắt sáng quắc tinh tường của giáo viên.
Buổi tối khi đến đón tôi, Trác Hạo nhìn chằm chằm sợi
dây chuyền trên cổ tôi hồi lâu. Thấy vậy tôi hơi chột dạ, bèn hỏi: “Đẹp không?”
Trác Hạo đưa mắt nhìn tôi, mỉm cười gật đầu, “Đẹp lắm! Rất đẹp!”
Tôi thở phào, thầm nghĩ lẽ nào phản ứng vừa rồi của
anh ta lại là giật mình trước cái đẹp như người ta vẫn hay nói.
Trác Hạo đưa tôi đến buổi tiệc. Nghe nói đây là bữa
tiệc cao cấp trong giới thượng lưu, đến dự đều là những người có địa vị xã hội,
không thị trưởng thì cũng là chánh thư ký, không chủ tịch hội đồng quản trị thì
cũng là tổng giám đốc. Vừa bước chân vào đại sảnh, nhìn cảnh người cụng ly khắp
căn phòng, trong đầu tôi bỗng nảy ra mấy từ. Xiêm áo thơm
lừng, rượu hương ngào ngạt, đèn đuốc sáng trưng, xa hoa trụy lạc. Tôi
thầm nghĩ, nếu tính theo đầu người ở đây, hóa ra có nhiều tổng giám đốc đến
vậy, chủ tịch hội đồng quản trị cũng chẳng hiếm, Trung Quốc quả là nước nhà nhà
làm quan, người người làm sếp.
Vừa bước vào, Trác Hạo đã trông thấy người quen cần ra
chào hỏi. Tôi rất ngại phải đối đáp với họ nên để anh đi một mình, còn mình
trốn trong góc khuất uống trà lạnh.
Bữa tiệc này đâu đâu cũng đầy rẫy sự giả tạo tinh tế.
Đàn ông, đàn bà ăn vận chỉn chu sang trọng, đi lướt qua nhau trao đổi những nụ
cười mờ ám, các chính khách và doanh nhân mặt mày hân hoan phấn khởi, bắt tay
nhau mà bụng rõ mười mươi tình hư ý giả. Khắp gian phòng chỗ nào cũng thấy gọi
tên hết ông tổng này đến ông chủ tịch kia, hàn huyên nào là lâu lắm rồi không
gặp, nhất định phải cạn hai ly thế này thế khác; và cả, sao lại gặp cậu ở đây?
Sao lại gặp chị ở đây?
Tôi sững người. Quay đầu lại, tim đập thình thịch, mắt
tôi lóa đi, người chết lặng.
Lại là Ninh Hiên!