Ánh mắt ba người nhìn thẳng về phía Vân Thiển Y, làm cho nàng có chút sợ hãi lui về phía sau vài bước, đến lúc nhìn kỹ lại, mới phát hiện bọn họ không phải nhìn mặt nàng, mà là nhìn tóc nàng.
Trên tóc nàng có cái gì sao?
Sau đó nàng nhìn thấy trên cổ tay Tiêu Thanh Hàn có một cái vòng tay kỳ lạ, không ngừng lóe ra ánh sáng. Ánh sáng vừa lóe lên, ánh mắt của nàng tựa hồ cũng nhiễm một vầng sáng đồng dạng, chẳng lẽ đây là Vân Long trong
truyền thuyết sao? Ma xui quỷ khiến, nàng hướng theo ánh mắt của họ,
vươn tay lên sờ soạng trên đầu……
Vừa đụng tới trâm gài tóc, tay nàng đột nhiên run lên một chút, viên bảo thạch trên cây trâm này sao đột nhiên lại nóng như vậy?
Giật xuống, viên bảo thạch trên trâm gài tóc của nàng cùng Vân long ở cổ tay Quốc sư như mừng rỡ khi gặp nhau. Vầng sáng giống như bắt đầu lưu động, hòa hợp lại với nhau….
Nàng mở to mắt, tay khẽ run run, thiếu chút nữa làm rớt trâm gài tóc xuống mặt đất.
Không lẽ? Trâm gài tóc mà cha đưa nàng
Chính là…
Phách nguyệt trong truyền thuyết sao?
Nếu vậy nàng chính là…..
Nàng không dám tiếp tục suy nghĩ
Chuyện này quả thực khó có thể tin được…..
Tâm Lê Hân đột nhiên giống như bị người ta hung hăng đâm vào một nhát,
gương mặt màu đồng bắt đầu vặn vẹo, không thể nào, không có khả năng như vậy, hắn không tin, Thiển Y sao lại có thể là Phách nguyệt?
Nàng sao lại có thể là Phách nguyệt…..
Chủ nhân Phách nguyệt chính là mệnh định chi thê của Thanh Hàn, hắn không
muốn tin, không muốn……Nhưng mặc kệ hắn phủ nhận như thế nào, một trâm
một vòng tay, hòa hợp với nhau như vậy, ai cũng không thể hoài nghi
chúng nó là nhận biết nhau….
Hắn nhìn thoáng qua Vân Thiển Y, lại
nhìn về hướng Tiêu Thanh Hàn người không có biểu tình gì , không thể nào tiếp thu được hai người bọn họ sẽ có loại quan hệ đó. Lui về phía sau
vài bước, sau đó phóng như bay ra ngoài….Sắc mặt tái nhợt…..
Nhìn thấy Lê Hân chạy như điên ra ngoài, Minh Phong quay đầu nhìn về hướng Tiêu Thanh Hàn
“Quốc sư…..”
Giống như hỏi, cũng giống như nhắc nhở.
Tiêu Thanh Hàn buông tay, ống tay áo hạ xuống, lập tức che khuất vầng ánh
sáng màu vàng kia, dần dần, trâm gài tóc trong tay Vân Thiển Y cũng trở
về bản sắc như cũ, một vầng lưu quang như dòng nước nhỏ uốn lượn trong
viên bảo thạch
Hắn nhìn về phía Minh Phong, ánh mắt rũ xuống, không thấy rõ được hiện tại hắn có biểu tình gì, hơn nữa không nói câu nào
“Quốc sư, đây là Phách nguyệt sao?” Vân Thiển Y cũng lời nói đứt quãng hỏi, trong giọng nói không giấu được chờ mong
Nếu thật sự là Phách nguyệt, như vậy nàng chính là……
Nghĩ đến đây, nàng ánh mắt sáng rỡ nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, trong mắt hoàn toàn không che giấu thâm tình
Sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt biến thành màu hồng nhạt như hoa đào
Tiêu Thanh Hàn chậm rãi nhìn từ trâm gài tóc lướt tới phía mặt nàng, nhìn
thấy tình ý trong mắt nàng, mày nhíu lại, một lúc sau, lại buông ra. Sắc mặt trầm tĩnh như nước, ánh mắt lại ngưng tụ lại thành khối băng lạnh
lẽo. Không hề dao động. Không trả lời vấn đề của nàng, chỉ mở miệng hỏi:
“Vân tiểu thư, xin hỏi trâm gài tóc trong tay ngươi từ đâu mà có?”
“Cái này?” Vân Thiển Y cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng, đây là lần đầu tiên Quốc sư nói chuyện với nàng, tim của nàng quả thực đập nhanh đến mức muốn nhảy ra
ngoài, kích động vô cùng. Thanh âm của nàng mềm mại như nước “Đây là đồ cưới của gia phụ đưa cho tiểu nữ”
Nàng vừa nói xong, còn chưa kịp phản ứng gì, liền cảm giác một trận gió thổi qua người, sau đó lại cảm giác một trận gió nữa, một trắng một đỏ lướt
qua, biến mất trong nháy mắt, như biến mất khỏi đất trời, trong sảnh chỉ còn một mình nàng, Tri Dung, cùng Tử Y vẻ mặt mê mang
Bọn họ…..Đi rồi…….
Nàng nắm chặt trâm gài tóc trong tay, gắt gao giữ lấy, tới lúc tay nàng bắt
đầu cảm giác đau, tay đau, nhưng nàng lại đột nhiên nở một nụ cười trên
môi……..