“Tâm của ngươi ai mà không nhìn ra được. Toàn hiện ra trên mặt……đúng là đồ ngốc mà…..”
“Phu nhân….” Đông Hương còn muốn nói gì đó, lại nhìn thấy Hồng Nhiên vẻ mặt hờn
giận, vội vàng im bặt. Nhìn bộ dạng Phu nhân như vậy, không lẽ đúng như
Phu nhân nóisao. Một loại cảm giác bị lừa dần dần xuất hiện……
“Ngươi đi làm tiếp đi, tiếp tục làm, không cho phép nàng ta nhàn hạ….Bản phu nhân muốn xem xem ngươi sẽ làm gì!” Hồng Nhiên khoát tay. Không muốn liếc mắt nhìn Đông Hương cái nào nữa,
tâm tình tốt ban đầu hoàn toàn bị Đông Hương làm cho biến mất không còn
một mảnh
“Vâng Phu nhân, Đông Hương đã biết….” Đông Hương cắn khóe miệng, trong mắt chợt lóe qua ngoan lãnh, thế nhưng lại giống hệt Hồng Nhiên ban nãy
Vân Tâm Nhược, ngươi khá lắm……hại ta bị Phu nhân trách cứ, thù này Đông Hương ta nhất định nhớ kỹ
Hồng Nhiên lãnh đạm nhìn thân ảnh Đông Hương đi ra, mắt phượng nheo lại, sau đó cúi đầu nhìn móng tay đỏ tươi xinh đẹp, nhẹ nhàng thổi một cái. Hơi
thở như tuyết, chỉ như hồng mai, chỉ đoan thanh nhiêu , đầu ngón tay đầy mị hoặc (Bó tay không hiểu 2 câu kia)
Nàng chậm rãi
tới gần gương đồng được khắc ngọc hoa lưu ly, trong gương đột nhiên xuất hiện một gương mặt kiều diễm, phong hoa tuyệt đại, mắt phượng hàm xuân, môi anh đào, vài sợi tóc nhẹ nhàng phủ lên hai má, trợn mắt một cái,
gương mặt kia càng phát ra kiều diễm, như một đóa hoa hải đường nở rộ,
nhưng là bên môi lại chậm rãi hiện một tia tàn nhẫn, hoàn toàn phá hủy
gương mặt xinh đẹp tuyệt sắc kia
Trong thư phòng, không khí âm
trầm, trên tường không treo bức họa trang trí nào, chỉ có một thanh bảo
kiếm màu bạc treo trên tường,cả thân kiếm sáng chói, hoa văn khắc họa
tinh tế, trên chuôi kiếm treo một sợi tơ màu vàng được bện thành dây
kết. Giữa dây kết là một khối ngọc màu lửa đỏ
Bên phải thư phòng là giá sách cao cao, trên đó có đủ loại binh thư, được sắp xếp ngay ngắn
Lê Hân ngồi trước bàn, dựa lưng vào ghế, một tay cầm quyển binh thư chậm
rãi lật xem, đôi chân thon dài u nhã gác vào nhau, một lúc sau……. Hắn
đặt xuống quyển binh thư trong tay, giương mắt nhìn Hạ Chi đang đứng bên cạnh hỏi:
“Gần đây nàng ta thế nào?”
Hạ Chi cúi đầu, đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lê Hân một cái, lại cúi đầu, sau đó bình tĩnh trả lời:
“Vẫn như bình thường, nấu cơm, chặt củi, giặt quần áo….nhưng là…….” Hắn lại nhìn thoáng qua Lê Hân , không biết có nên nói tiếp hay không
“Nhưng là cái gì?” Lê Hân hỏi lại. Thanh âm thâm trầm dễ nghe, nhưng cũng nồng đậm ý khinh thường
“Nha hoàn Đông Hương của Hồng Nhiên phu nhân hôm nay cầm áo lót cùng tiết khố đưa cho nàng ta giặt.” Nói tới đây, gương mặt ngăm đen của Hạ Chi hiện lên một tầng đỏ ửng,
những thứ kia là quần áo của nữ nhi, thế nhưng bị hắn thấy, quả thực làm cho hắn ngượng ngùng muốn chết
“Nga! Vậy sao?”
Nghe xong, Lê Hân tựa hồ thực vừa lòng…..Như vậy là được rồi, đối với
Vân Tâm Nhược, hắn không phải chỉ muốn tra tấn thân thể nàng, quan trọng nhất chính là tra tấn lòng nàng
Vân Tâm Nhược dù sao cũng là Tam
tiểu thư của Vân phủ, là chính thê được hắn đàng hoàng dùng đại kiệu tám người khiêng về, nay lại bị một tiểu thiếp ngay cả một danh phận cũng
không có bắt nàng giặt quần áo , như vậy nàng ta nhất định là ủy khuất
đến mức hận không thể lập tức chết đi
Đó chính là điều hắn muốn,
đem Hồng Nhiên tiếp trở về Quân nhiên viên, nguyên nhân lớn nhất là muốn nàng ta làm cho Vân Tâm Nhược phải nhục nhã. Hơn nữa đây chỉ là bắt
đầu…….