Vấn Đạo

Chương 14: Thu mục đồng



– Tiểu tử, ngươi muốn chết sao !

Thái độ của Lục Đạo Tử khiến Vạn Thiên Hào nổi giận xung thiên. Mắt lão trợn ngược, hơi thở dồn dập, như quân vương quát tháo thiên hạ. Duyên đạo của lão dù bị Cấm Đạo Lâm ngăn trở nhưng duyên uy vẫn hiển hiện mạnh mẽ. Thậm chí mơ hồ duyên uy của lão còn sánh ngang thiên địa uy thế. Đây là tiêu chuẩn của Đỉnh Thế tồn tại.

Tất nhiên duyên uy thì dùng để hù dọa là chính. Đối với Hổ Ngưu hay Lục Đạo Tử thì nghiêm túc mà nói chính là trò khỉ.

– Phó Cung Chủ, Lục Đạo Tử cũng là còn lạ lẫm nên mạo phạm. Không nên làm khó hắn. Xin cho tại hạ chút mặt mũi.

Phong Mạc Danh thấy vậy lên tiếng. Phong thái của hắn đĩnh đạc, lời nói không chút kiêu ngạo hay ra lệnh.

Thanh âm của Phong Mạc Danh vang vọng. Thậm chí không thua duyên uy của Vạn Thiên Hào. Điều này khiến lão gương mặt kinh nghi không thôi. Người trẻ tuổi này quả không hổ danh Vạn Thế Thiên Tử.

Vạn Thiên Hào ngay lập tức ánh mắt xoay chuyển.

– Nhiều lời.

Lục Đạo Tử bỗng hừ lạnh. Phong Mạc Danh cùng Vạn Thiên Hào sửng sốt. Tư thế biểu cảm tiết tấu bị phá vỡ. Trên đôi mày kiếm của Vạn Thế Thiên Tử đã xuất hiện tia nộ hỏa.

Vạn Thiên Hào thì khỏi nói. Trong lòng lão án tử hình cho tên trước mặt này đã xác nhận. Lão chưa kịp làm trinh nữ thì đã bị người ta lột sạch quần áo, cảm giác này Vạn Thiên Hào nuốt không trôi.

– Ngưu !

Ở đây chỉ có Hổ Ngưu vui vẻ. Nếu ta không giả bộ hờn dỗi thì chủ nhân lười biếng đâu bá đạo đến vậy.

“Ông nội, đem hắn về Hình Pháp Đường, con muốn lột da hắn ra”

Tiếng của Vạn Kim vang lên trong đầu Vạn Thiên Hào. Lão nhìn qua đứa cháu cưng chiều nhất của mình, khẽ gật đầu.

– Hỗn xược, theo ta về Hình Pháp Đường !

Vạn Thiên Hào quát lớn một tiếng như kinh lôi. Sau đó duyên uy của lão khởi phát. Trên tay lão cũng xuất hiện một cái roi, ánh mắt nhìn qua Lục Đạo Tử, vô cùng đắc ý.

Đây là Thương Long Xích. Nó không phải duyên bảo mà là một bảo vật đặc thù lão hay sử dụng để đánh tội nhân trong Hình Pháp Đường. Chiếc roi này đặc thù không cần chân lực dẫn dắt cũng có thể phát ra lực lượng gấp năm lần. Với sức lực của lão đánh xuống thì còn mạnh hơn Vạn Kim sử dụng Thiên Hào Thước khi nãy nhiều.

Thương Long Xích nhằm trúng đầu Lục Đạo Tử đánh tới. Sát ý rõ ràng.

– Uô…m..

Hổ Ngưu trợn mắt định kêu lên một tiếng lấy uy thế thì bị Lục Đạo Tử chặn lại. Nó tức giận trợn mắt nhìn qua chủ nhân như bị người cướp mất miếng ngon. Nhưng nhìn ánh mắt của Lục Đạo Tử Hổ Ngưu lại phì phò thở ra tức giận.

– Kịch.

Thương Long Xích của Vạn Thiên Hào bị chặn lại. Thu lão xuất hiện ánh mắt bất thiện nhìn lão.

– Vạn Thiên Hào, ai cho ngươi động thủ trong Cấm Đạo Lâm. Ngươi coi Dị Đạo Viện không có người sao?

Thu lão lạnh giọng nói, tay cầm chặt Thương Long Xích không buông.

Hổ Ngưu trố mắt nhìn qua chủ nhân như muốn nói: Ngài thật thần thánh, ngay cả điều này cũng biết. Lục Đạo Tử lắc đầu cười con trâu điên này cứ thích giả thuần khiết. Đồng thời, hắn nhìn qua Thu lão, ánh mắt sáng lên.

Không ngờ nhìn lão gầy yếu tiên phong đạo cốt mà có một thân sức mạnh không tệ. Một roi kia của Vạn Thiên Hào lực lượng mạnh hơn cả Hổ Ngưu húc gãy Thiên Hào Thước. Lực lượng không hề nhỏ. Vậy mà Thu lão tay không chặn lại.

Nếu ở bên ngoài không nói nhưng trong này duyên đạo bị phong cấm thì không tầm thường.

– Thu lão, tên tiểu tử này vô cớ đánh bị thương Vạn Kim. Tôi cần bắt hắn về Hình Pháp Đường trị tội.

Vạn Thiên Hào bất bình nói, thái độ vô cùng đường đường chính chính. Thu lão nghe vậy quan sát Vạn Kim. Tên này một bộ thê thảm. Thu lão thấy vậy nhếch môi cười.

“Thường ngày ngươi trưng bày lắm mà. Cái gì mà Vạn Kim Đảng. Cái gì mà Vạn Kim Thái Tử. Chữ Thái dùng cho ngươi như thế chưa xứng. Đáng đời.”

Rủa xả trong lòng xong lão nhìn qua Lục Đạo Tử.

Nhưng tên này trương ra bộ mặt ngắm lá rơi vô cùng đáng ghét. Thấy vậy Thu lão không khỏi thầm mắng trong lòng. Chỉ cần ngươi ra khỏi đây, Thu lão ta sẽ cho ngươi biết lợi hại.

– Việc này ta sẽ tra xét sau. Vạn Thiên Hào ngươi về trước đi.

Thu lão vuốt râu nói. Cấm Đạo Lâm nằm dưới sự quản lý của lão. Tất nhiên lão còn mải phô bày tư thế biểu cảm trên Vọng Tiên Phong nên để lại cho Lâm Chấn làm tất. Dù thế lão cũng không thể để mất tư thế làm chủ ở đây được.

– Thu lão, việc này…mong ngài xem xét lại. Vạn Kim tôi rõ ràng bị thương, còn có cả Hoành Đỉnh nữa. Lâm Chấn có thể làm chứng.

Vạn Kim thấy vậy mếu máo nói. Bị Hổ Ngưu húc quả là đau đớn. Trong lòng hắn không khỏi dấy lên ý nghĩ xẻ thịt con trâu này. Tất nhiên bên ngoài thì cần đóng vai xin xỏ trước.

– Lâm Chấn, chuyện này là sao? Khai mau. Nói thật sẽ nhẹ tội.

Thu lão lập tức quát hỏi Lâm Chấn. Thường ngày tên này làm việc thay cho lão nhưng lúc này thì lão cần có biểu cảm nghiêm khắc. Thiên địa đâu có chờ ai.

Lâm Chấn nghe vậy thận trọng bước lên, thân hình không kìm được run rẩy. Ở đây ai cũng có quyền đánh hắn hết cả. “Cứ đợi đi, tối về ngủ ta trả thù.” Trong lòng Lâm Chấn phán một câu như vậy.

– Dạ bẩm Thu lão, đúng là Vạn Kim và Hoành Đỉnh bị thương. Nhưng không phải Lục Đạo Tử hắn làm mà là do con trâu này. Hắn hoàn toàn không cố ý.

Mấy người Vạn Thiên Hào nghe thấy đoạn đầu trong lòng mừng thầm nhưng đến đoạn sau thì lại ngẩn ra. Đây là thật thà kiểu gì thế. Nói vậy không khác nào bọn họ gây sự với trâu.

Nhưng quan trọng hơn là khi bọn họ nhìn lại thì rất bất ngờ. Cách đó một đoạn Hổ Ngưu thong dong dạo bước đi khỏi. Lục Đạo Tử thì nằm trên lưng nó khoan thai nhắm mắt.

– Tiểu tử, đứng lại cho ta !

Vạn Thiên Hào tức giận quát lên. Thân hình lão lao nhanh tới tiếp cận Lục Đạo Tử và Hổ Ngưu. Thương Long Xích đánh xuống. Ánh mắt Vạn Thiên Hào chuyển sang âm độc. Lần này lực đạo của lão rất mạnh. Đây là cố ý đánh tàn phế Lục Đạo Tử.

– Không được.

Thu lão không biết từ lúc nào xuất hiện cạnh Vạn Thiên Hào định ngăn một roi này lại. Tuy nhiên lão chỉ kịp ngăn roi chứ không kịp ngăn cánh tay còn lại của Vạn Thiên Hào.

Tay trái Vạn Thiên Hào tạo thành quyền tàn nhẫn nhằm phía Lục Đạo Tử đánh xuống. Lực lượng thậm chí còn mạnh hơn Thương Long Xích phát ra.

– Uôm !

Hổ Ngưu nghe tiếng gió ngay lập tức quay đầu rống giận. Thân hình nó khẽ nghiêng, chân trâu đá lên xảo diệu chặn lại một đòn của Vạn Thiên Hào.

– Nghiệt súc, diệt ngươi trước !

Vạn Thiên Hào thẹn quá hóa giận gầm lên. Tay phải còn lại buông Thương Long Xích. Sau đó hai tay đan lại đập mạnh về phía đầu Hổ Ngưu. Duyên uy bạo phát như núi cao đè xuống.

Hổ Ngưu thấy vậy mắt chuyển sang màu đỏ tím. Thân hình khổng lồ của nó lao nhanh tới trước đầu húc về phía Vạn Thiên Hào.

– Gàoooooooo !

Duyên uy của Hổ Ngưu bộc phát. Uy thế run rẩy vạn vật như muốn húc đổ thiên địa. Ánh tím trong mắt trâu lóe ra.

Lúc này đây toàn bộ Phi Dao Học Cung chấn động. Khắp ba trăm tòa núi rung chuyển. Uy thế thật đáng sợ.

– Ầm !

Vạn Thiên Hào bị húc bay. Thân hình lão như trái cầu lao về phía Thu lão.

– Duyên Thú, không xong !

Thu lão mặt biến sắc quát lớn. Tuy nhiên lão không kịp tránh ra nên cũng bị húc bay theo Vạn Thiên Hào.

– Uôm !

Hổ Ngưu rừng lại cuồng khiếu một tiếng rung trời. Trên thân nó tỏa ra khí thế đáng sợ. Hai mũi trâu thở ra khí màu tím, mắt cũng biến tím.

Ánh sáng lóe lên, phía xa Vạn Kim bóp nát một quả Tống Châu rời khỏi Cấm Đạo Lâm ngay tức thì.

– Trâu ngoan, ngươi lại hư nữa rồi.

Giọng của Lục Đạo Tử không vui vang lên. Hổ Ngưu thấy vậy trùng lại sau đó cúi đầu. Khí thế kinh thiên động địa vừa nãy biến mất như làn gió nhẹ. Hổ Ngưu phì phò thở. Khí tím toát ra từ hai lỗ mũi của nó rồi nhạt dần.

Lâm Chấn đứng đó ngây ngốc. Cái cằm như muốn rớt xuống đất. Hắn muốn tự tát vào mặt mình xem có phải là thật không. Đáng tiếc giờ hắn không thể động đậy.

– Không hổ mang họ Phong, đi rất nhanh.

Lục Đạo Tử nhìn qua chỗ Phong Mạc Danh hồi nãy buông một câu. Phong Mạc Danh đã đi từ lúc nào.

– Còn không mau tỉnh lại.

– Ngươi…ngươi…ngươi…nó…nó…nó…

Lâm Chấn bị Lục Đạo Tử khiến cho tỉnh lại lắp bắp nói. Hắn vẫn không tin được chuyện trước mắt. Hình như đây là chuyện hài hước nhất thì phải. Không chính hắn cảm thấy mình chính Vi Tiên Vực đệ nhất hài hước nếu tin chuyện này.

Cái gì mà Kinh Thế, Đỉnh Thế, thậm chí có khi Vạn Thế, còn không bằng một con trâu này. Lâm Chấn ước gì mình có một con trâu như thế. Ánh mắt hắn nhìn Hổ Ngưu mang theo chút tham lam.

– Lâm Chấn, ngươi muốn nó?

Lục Đạo Tử quay sang hỏi, tay vẫn vỗ về Hổ Ngưu. So chân lực với con trâu này sao? Đúng là ngu chưa từng thấy.

Tất nhiên ở lúc giao chiêu vừa rồi có thể lão già kia đã phát hiện ra điều gì đó nhưng Lục Đạo Tử cũng chẳng màng. Duyên Thú hay Thần Thú, Thụy Thú, Cổ Thú, Hung Thú…tất tần tật, Hổ Ngưu đều khác chúng.

– Ta chỉ là tự sướng chút thôi. Không có ý gì cả.

Lâm Chấn bị phát hiện ra mặt mày chuyển hồng xấu hổ.

Lục Đạo Tử nhìn hắn tủm tỉm cười. Tên trước mắt có vẻ ngốc ngếch nhưng tâm tư chân thật không úp mở. Chỉ như thế thì duyên đạo cũng không phải là không có tiền đồ.

– Nếu ngươi muốn thì tìm cách tạo ra cơ duyên cho mình. Vạn vật tùy duyên mà.

– Uôm !

Lục Đạo Tử lên tiếng. Hổ Ngưu nhìn Lâm Chấn có vẻ không hài lòng lắm kêu lên một tiếng.

Lâm Chấn bị nó kêu giật mình lui lại. Hắn nhìn ra ngoài Cấm Đạo Lâm, vẻ mặt lo sợ. Vừa rồi đã gây ra họa lớn hắn chắc chắn phải chịu phạt nặng. Nghĩ đến đó Lâm Chấn buồn rầu không thôi.

– Ngươi không cần lo. Đi theo ta, làm tiều phu nhóm lửa cho ta rồi kiêm làm mục đồng chăm sóc cho Hổ Ngưu. Sẽ không ai dám bắt nạt ngươi cả.

Lục Đạo Tử thấy vậy nghiêm túc nói. Hắn nhìn Lâm Chấn, mặt như sáng tỏ điều gì. Không phải một chữ duyên sao, đâu nhất thiết kén cá chọn canh.

– Nhóm lửa, chăn trâu? Ta lại đi làm đầy tớ cho ngươi?

Lâm Chấn nghe vậy sửng sốt. Nói hắn đi theo con Hổ Ngưu này thì được chứ nói làm đầy tớ cho Lục Đạo Tử hắn cảm thấy kỳ quái. Tiều phu nhóm lửa nói khó nghe thì chính là đầy tớ còn gì.

Tên Lục Đạo Tử trước mặt này nhìn cũng không ra có gì đặc biệt ngoài con trâu này ra. Hắn dựa vào cái gì mà phách lối thế nhỉ.

– Ai bảo chăn trâu là khổ. Tùy ngươi thôi. Duyên đến duyên đi.

Lục Đạo Tử lười biếng trả lời. Hắn lại tiếp tục ngả lưng nằm xuống trên lưng của Hổ Ngưu. Trong tay là Khai Duyên Kinh. Nhưng lúc này Lục Đạo Tử lấy nó che lên mặt chứ không đọc. Một người một trâu cứ thế đi vào trong Cấm Đạo Lâm.

Lâm Chấn nhìn theo một người một trâu đang rời khỏi, khẽ cắn răng. Hắn cũng chẳng mơ mộng nhiều. Một đường tu hành hắn chỉ cầu an nhàn chẳng cầu kinh thiên động địa gì. Nhưng có thật là như thế? Hay là do cái tâm cam chịu mài mòn đi nhiệt huyết? Với đầu óc của Lâm Chấn thì cũng chẳng nghĩ nổi và cũng chẳng buồn nghĩ. Nhìn ra phía ngoài Cấm Đạo Lâm, phong vân vần vũ, rung động chưa tan. Lâm Chấn nắm chặt tay lại miệng thoáng nét cười.

– Chờ ta với !

– Uôommm !


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.