Vạn Dặm Tìm Chồng

Quyển 1 - Chương 10



Tần Bổ đầu quả nhiên muốn cho Tô Tiểu Bồi ngân lượng, nhưng không phải vì có án.

“Phủ doãn đại nhân rất khen ngợi bản lĩnh của Tô cô nương, Ninh An phủ thành là thành lớn, còn quản hạt mấy khu vực xung quanh, nếu nói tội phạm nhiều cũng chẳng nhiều, ít cũng không ít, hàng ngày đại nhân sự vụ bận rộn, cũng mong có nhân vật như cô nương đây tương trợ. Đại nhân có ý muốn mời cô nương ở lại trong thành làm văn chức, chính là giống như lần phá án này, hiến kế lập mưu, suy đoán hung thủ.”

Tô Tiểu Bồi hơi ngẩn người ra, quay đầu nhìn Nhiễm Phi Trạch.

Tần Bổ đầu lại nói: “Phía sau nha phủ này có một căn nhà trống, tuy không lớn lắm, được cái gọn gàng sạch sẽ, hai căn phòng, đủ cho cô nương ở, hàng ngày sẽ có bà tử đến chăm nom sinh hoạt cho cô nương. Mỗi tháng, đại nhân sẽ cấp cho cô nương năm lượng bạc, là mức tiền công ngang với đại sư gia. Ý của cô nương thế nào?”

Tô Tiểu Bồi càng ngạc nhiên hơn, hàng tháng phát cho cô tiền lương, cho cô chỗ ở, lại phái cả bảo mẫu đến chăm sóc cô?

Đây có được coi là chuyện tốt không? Cô lại quay đầu nhìn Nhiễm Phi Trạch.

Nét mặt Nhiễm Phi Trạch không có biến đổi quá lớn, chỉ nhíu mày suy nghĩ.

Lúc này Tần Bổ đầu lại nói: “Ta cũng nghe nói cô nương phải tìm người, người trong công môn bọn ta, không có bản lĩnh gì quá lớn, nhưng chuyện bắt tội phạm hay tìm người thì rất thạo. Cô nương muốn tìm người nào, chỉ cần nói ra thân phận tướng mạo đặc trưng rõ ràng, ta bảo các sư phụ soạn công văn gửi đến các nơi, một khi có tin tức liền có thể nói cho cô nương, thế còn tốt hơn việc cô nương đi khắp nơi dò hỏi.”

Điều này còn hấp dẫn hơn bất cứ chuyện nào khác.

Tô Tiểu Bồi lại lần nữa nhìn sang Nhiễm Phi Trạch.

Lần này Nhiễm Phi Trạch cũng nhìn lại cô, tim Tô Tiểu Bồi đập dồn dập, thậm chí có thể nói là nhảy nhót. Cô nhìn Nhiễm Phi Trạch, đầy vẻ trông đợi, Nhiễm Phi Trạch lại chỉ mỉm cười với cô.

Nụ cười này là ý gì chứ?

Tô Tiểu Bồi quay lại, nói với Tần Bổ đầu: “Ta và tráng sĩ thương lượng một chút rồi trả lời đại nhân được không?”

Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch quay về thương lượng.

Suốt cả quãng đường, hai người không nói gì. Nhiễm Phi Trạch không lên tiếng, Tô Tiểu Bồi cũng không biết nên nói gì.

Việc này nghĩ thế nào cũng thấy là chuyện tốt, giống như có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, có một vấn đề lớn.

Tần Bổ đầu đã nói, cho cô phòng để ở, phái người chăm lo cuộc sống cho cô, còn cho cô tiền lương. Còn tráng sĩ thì sao? Ông ta không hề nhắc gì đến Nhiễm Phi Trạch.

Đây chính là vấn đề, cô với tráng sĩ đi cùng nhau mà.

Tô Tiểu Bồi len lén nhìn Nhiễm Phi Trạch, chàng không có biểu cảm gì. Tô Tiểu Bồi không đoán được chàng đang nghĩ gì.

Quay lại khách điếm, Tô Tiểu Bồi lặng lẽ theo Nhiễm Phi Trạch vào phòng, chàng ngồi xuống, vẫn không nói gì, Tô Tiểu Bồi không nhịn được, hỏi: “Tráng sĩ, chuyện này huynh thấy thế nào?”

“Cô nương thấy thế nào?”

Tô Tiểu Bồi mím môi, nếu phán đoán một cách khách quan và lý trí, đây đương nhiên là chuyện tốt.

“Có chỗ ở ổn định, có tiền lương, còn có thể nhờ thế lực của quan phủ trợ giúp tìm người, điều này thực sự rất tốt.” Tô Tiểu Bồi cắn môi, Tần Bổ đầu giữ cô lại nhưng không giữ Nhiễm Phi Trạch, cô càng nghĩ càng thấy rối.

“Cô nương nói đúng, dựa vào tình hình của cô nương, đây đúng là phương án tốt nhất.” Tốt hơn nhiều so với việc lang thang khắp nơi cùng chàng.

Tô Tiểu Bồi ngước mắt nhìn chàng, chàng cũng nhìn cô, rồi cười.

“Tráng sĩ.” Tô Tiểu Bồi kích động nói: “Tần Bổ đầu nói chỗ đó có hai căn phòng, mỗi người chúng ta có thể ở một phòng, năm lượng bạc một tháng, thực ra cũng đủ cho hai người chúng ta chi tiêu, đúng không?” Tô Tiểu Bồi đang nói bỗng im bặt, tráng sĩ đã nói bốn bể là nhà, chàng còn phải tìm kiếm đồ đệ nữa.

Tuy Tô Tiểu Bồi không hiểu rõ về giang hồ, nhưng nhìn thái độ sùng bái của Bạch Ngọc Lang với Nhiễm Phi Trạch, thấy Tần Bổ đầu khách khí với chàng, chắc chàng không phải nhân vật thích nhàn nhã ở lại trong chốn nha môn. Tần Bổ đầu không phải không muốn lưu giữ chàng, có lẽ ông ta tự biết không thể giữ nổi chàng. Tô Tiểu Bồi thầm thở dài, gục đầu xuống.

Tô Tiểu Bồi không để ý khi cô nói những điều này, khóe môi Nhiễm Phi Trạch đã cong lên. Tần Bổ đầu đưa ra điều kiện tốt như vậy cũng chẳng thể khiến cô gạt chàng sang một bên, cô dựa dẫm vào chàng, muốn ở cùng chàng, điều này khiến chàng thật sự vui mừng. Chàng chớp chớp mắt, nói: “Cô nương đồng ý chia một phòng cho ta ở, ta cảm tạ trước.”

Chàng nhìn thấy Tô Tiểu Bồi ngẩng phắt đầu lên nhìn mình, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng, cũng liền mỉm cười. “Ta còn muốn ở lại thành Ninh An này thêm một thời gian nữa, nếu như Tần đại nhân không giúp ta trả tiền phòng ở khách điếm, ta sẽ lại đến nhờ vả cô nương.”

“Tráng sĩ vẫn phải đi?” Nếu nói cô không thất vọng, đó là nói dối.

“Đương nhiên phải đi.” Nhiễm Phi Trạch mỉm cười với cô, “Nhưng mà cô nương là do ta đưa đến, ta làm sao có thể bỏ mặc cô nương như thế này?”

Tô Tiểu Bồi chớp chớp mắt, chàng vừa muốn đi, lại nói sẽ không bỏ mặc cô…

“Ta phải sắp xếp xong xuôi cho cô nương đã, rồi mới có thể yên tâm.”

Chàng mỉm cười, nụ cười đó thật là đẹp, Tô Tiểu Bồi cảm thấy thoáng chút nghẹn ngào.

Hóa ra là vậy. Lời của Nguyệt Lão là ý này sao? Người mà cô gặp, sẽ đưa cô đi tìm Trình Giang Dực. Nhiễm Phi Trạch không đưa cô trực tiếp đi tìm người, nhưng lại giúp cô tìm được thế lực tốt nhất có thể giúp cô. Còn gì thuận lợi hơn là nhờ cậy hệ thống công quyền để tìm người chứ?

Nhưng mà, thật sự phải chia tay Nhiễm Phi Trạch sao?

Tô Tiểu Bồi chớp chớp mắt, trong lòng cực kỳ buồn bã, cảm giác chán nản khi mất hết tiền bạc không thể so sánh được với cảm giác hụt hẫng khi sắp phải rời xa Nhiễm Phi Trạch.

Biểu cảm của cô không lọt khỏi mắt Nhiễm Phi Trạch, chàng muốn xoa đầu cô, nhưng đã kịp kiềm chế lại, gọi: “Cô nương.”

Tô Tiểu Bồi ngẩng đầu nhìn chàng.

Chàng tiếp tục mỉm cười. “Cô nương chớ lo sợ. Thành Ninh An là chỗ tốt, cô nương chắc chắn sẽ thích.”

Tô Tiểu Bồi còn có thể nói gì nữa đây? Cô cũng chỉ có thể mỉm cười đáp lại, khẽ gật đầu.

Sự việc được quyết định như vậy.

Nhiễm Phi Trạch trước nay nói được là làm được, chàng bắt đầu sắp xếp cho Tô Tiểu Bồi.

Đầu tiên chàng đưa Tô Tiểu Bồi đi xem căn nhà đó. Hai căn phòng đúng là hơi nhỏ, không có sân, nhưng trước nhà có một mái hiên, thỉnh thoảng ra đó phơi nắng tập thể dục miễn cưỡng cũng có thể coi là đủ rộng. Trong cùng có một phòng bếp nhỏ đến mức đáng thương, vẻn vẹn có mỗi một cái lò và khoảng không đủ cho hai người đi lại mà không va phải nhau. Nhiễm Phi Trạch xem qua căn nhà, quay sang nhìn Tô Tiểu Bồi, Tô Tiểu Bồi biết ý chàng muốn hỏi cô có biết nấu ăn không, cô ngại ngùng lắc đầu, đáp: “Ta không biết.”

Ở thời hiện đại, Tô Tiểu Bồi vốn dĩ đã chẳng thạo nấu nướng, chưa nói đến những việc như chẻ củi nhóm bếp vốn được coi là có độ khó cao thế này.

Nhiễm Phi Trạch gật đầu, nói: “Đun nước uống trà, dùng để tắm gội cũng cần thiết nữa.” Chàng biết cô thích sạch sẽ, mỗi buổi tối đều dành hàng giờ cho việc tắm gội.

“Ờ.” Tô Tiểu Bồi gật đầu, nghiến răng nói: “Ta sẽ học.”

Biểu cảm đó khiến Nhiễm Phi Trạch không khỏi buồn cười.

Sau đó Nhiễm Phi Trạch lại gặp vị bà tử đến chăm nom cho Tô Tiểu Bồi. Bà tử lấy họ Lưu theo chồng, khoảng hơn bốn mươi tuổi. Tô Tiểu Bồi bắt chước Nhiễm Phi Trạch gọi bà là Lưu thẩm.

Lưu thẩm sống ở nhà bên cạnh, chồng bà ta cũng làm sai dịch ở nha môn, chuyên trông cửa gõ trống canh, hai vợ chồng có một con trai một con gái, con gái bà ta đã xuất giá, bà ta cùng chồng đang sống cùng con trai. Lưu thẩm bình thường ở nhà chăm sóc cháu, rảnh rỗi thì làm vài việc lặt vặt, cũng thường giúp nha môn nấu đồ ăn, giặt giũ y phục. Bà ta cũng rất vui khi nhận công việc chăm nom Tô Tiểu Bồi, gặp được cô, bà ta tỏ ra vô cùng thân thiết vồn vã, hỏi cô cần làm những việc gì.

Tô Tiểu Bồi suy nghĩ rất lâu, cô muốn tự mình giặt y phục, tuy không hoàn toàn sạch sẽ, nhưng yên tâm hơn. Đặc biệt vừa rồi Lưu thẩm còn nói bà ta giúp các sai gia của nha môn giặt quần áo, cô rất sợ đồ của mình bị để lẫn với y phục của đám nam nhân kia. Hơn nữa còn không biết những người cổ đại này có biết chia y phục và tất ra giặt riêng không.

“Cảm phiền Lưu thẩm làm cơm giúp.” Mất cả nửa ngày cô mới nghĩ ra được yêu cầu này.

Đơn giản như vậy thôi? Lưu thẩm tươi cười rạng rỡ, liền đồng ý luôn.

“Vẫn còn nữa.” Nhiễm Phi Trạch liếc nhìn cô.

Tô Tiểu Bồi không hiểu lắm, giặt đồ gấp chăn, những việc này cô có thể tự mình làm được, khó nhất vẫn là nấu cơm. Nhiễm Phi Trạch nhìn thấy bộ dạng ngô nghê của cô, biết ngay cô chẳng hiểu gì cả, liền giúp cô hỏi giếng nước ở đâu, nhà xí ở đâu. Lưu thẩm dẫn bọn họ đi. Vòng vèo loanh quanh, phải đi ra đầu ngõ, rẽ vào một ngách nhỏ, mới thấy mấy người phụ nữ đang giặt quần áo bên giếng, lại vòng sang một ngách khác mới đến nhà xí.

Tô Tiểu Bồi xị mặt ra, quả nhiên là bất tiện.

Mấy người lại quay về phòng, Nhiễm Phi Trạch nói chàng sẽ mang một chum nước để ở cuối hành lang, chính là chỗ cửa bếp, bảo Lưu thẩm hàng ngày giúp đổ đầy chum nước. Ngoài ra sáng sớm hàng ngàyTô Tiểu Bồi sẽ bỏ thùng vệ sinh ra, bảo Lưu thẩm tiện thể cọ sạch rồi mang về giúp. Còn nữa, bếp lò trong phòng bếp kia quá nhỏ, không có tác dụng gì, chàng sẽ phá đi, đặt lò than đun nước vào đó, một ngày ba bữa Lưu thẩm làm cơm ở nhà mình rồi đưa đến, bên này không cần nhóm lửa nữa.

Chàng thao thao bất tuyệt một tràng, mua than, làm cơm… đều là những việc vụn vặt thường ngày, Lưu thẩm nghe xong, gật đầu đồng ý. Tô Tiểu Bồi khẽ thở dài, càng cảm thấy mình đúng là đồ ăn hại. Trước đó sống trong quán rượu, tuy sơ sài nhưng điều kiện sinh hoạt cũng thuận tiện, sau đó sống ở khách điếm tất cả mọi chuyện đều không cần tự mình làm, kết quả là cô đến đây lâu như vậy rồi, đừng nói đến kỹ năng sống, ngay đến chuyện sinh hoạt thường ngày cô cũng chẳng biết gì.

Tô Tiểu Bồi lặng lẽ cổ vũ bản thân, không sao cả, cô có thể học, cô hai mươi bảy tuổi rồi, đâu phải bảy tuổi, tự lo liệu cuộc sống chắc chắn không thành vấn đề.

Hôm sau, Nhiễm Phi Trạch nói chuyện với Tần Bổ đầu, Tần Bổ đầu đồng ý, tìm sai nha quản tạp sự trong nha môn, lĩnh ít vật liệu và tạp phí, rồi kéo bọn người Bạch Ngọc Lang đến giúp cải tạo lại căn phòng nhỏ của Tô Tiểu Bồi. Họ phá bếp lò đi rồi để lò than vào. Lò than đơn giản hơn đốt củi, điều này rất thuận tiện cho Tô Tiểu Bồi.

Tường bao phải xây cao hơn một chút, đóng giường mới, làm bàn ghế, chuyển chiếc chum to đến, thùng chậu bát thìa, giá xếp đồ đều đủ cả. Tô Tiểu Bồi chạy trước chạy sau, vừa quét dọn vừa đưa nước đưa khăn, mắt thấy căn nhà từng chút từng chút một trở nên khang trang đầy đủ, trong lòng tràn đầy cảm kích.

Ba ngày sau, Tô Tiểu Bồi trả phòng khách điếm, chuyển đến nhà mới. Cô mời Nhiễm Phi Trạch cùng đến ở, nhưng chàng từ chối.

“Ta biết cô nương có ý tốt, nhưng cô nương phải ở lại đây lâu, nếu có những lời đàm tiếu thì cũng không hay, đến khi ta rời đi, những lời đồn đại đó ắt sẽ mang đến thị phi cho cô nương. Nữ tử một thân một mình, cần phải cẩn thận nhiều thứ.”

Tô Tiểu Bồi gật đầu, mang theo chiếc tay nải nhỏ đến nhà mới.

Phòng ngủ của cô ở gian trong, căn phòng nhỏ chỉ đủ kê một cái giường và một cái bàn, gian ngoài là chỗ ăn cơm, làm việc, còn có giá sách để cô đặt sổ ghi chép của mình, ngay cả văn phòng tứ bảo cũng được chuẩn bị đầy đủ. Phòng bếp nhỏ được sửa thành phòng tắm, thùng vệ sinh cũng đặt ở đó. Tô Tiểu Bồi đêm hôm ấy ngồi một mình trên giường, đột nhiên có cảm giác hoang mang sợ hãi, cô sắp phải sống một mình, sắp không còn chỗ dựa nữa rồi.

Cô đã hỏi Nhiễm Phi Trạch tiền phòng của chàng do ai trả, Nhiễm Phi Trạch nói: “Đương nhiên là nha môn trả. Tần đại nhân sợ ta đưa cô nương đi, nên lấy lòng ta đó.”

Nhiễm Phi Trạch thực ra vẫn chưa nghĩ xong có nên để Tô Tiểu Bồi ở lại đây một mình hay không, theo lý mà nói sự sắp xếp này tốt hơn nhiều so với việc đưa nàng đến am ni cô, nhưng chàng lại không yên tâm. Không những không yên tâm, lại còn cảm thấy không nỡ. Cũng chẳng biết có nên nói là không nỡ rời không, dù sao thì Nhiễm Phi Trạch cũng không sao hiểu rõ được tâm tư của mình. Chàng nghĩ mình càng lúc càng trở nên mềm yếu, nếu là trước đây, thu xếp xong cho nàng thì chàng có thể lên đường rồi. Nhưng bây giờ chàng rất không muốn đi, thật sự không muốn bỏ nàng lại một mình.

Lúc này tâm trạng của Tô Tiểu Bồi cũng rất phức tạp, nếu Nhiễm Phi Trạch nói muốn đưa cô đi, có lẽ cô sẽ đồng ý đi cùng chàng.

Nhưng chàng lại không làm vậy, thậm chí cũng không trêu đùa cô nữa. Tô Tiểu Bồi nằm trên giường, nhắm mắt lại, cô và chàng đều biết rõ, ở lại thành Ninh An là lựa chọn tốt nhất đối với cô.

Tốt nhất, chứ không phải là vui vẻ nhất. Đột nhiên cảm thấy giữa chàng và cô dường như đã có sự ngăn cách, Tô Tiểu Bồi không nén được thở dài.

Đêm đã khuya, Tô Tiểu Bồi thấp thỏm không sao ngủ được, giường mới, chăn đệm cũng mới, nhưng cô lại cảm thấy không thoải mái. Cô lắng nghe nhịp tim của mình, lần đầu tiên cảm thấy đơn độc và bất an kể từ khi xuyên không tới đây.

Tô Tiểu Bồi chuyển về nhà mới, đồng thời cũng bắt đầu những ngày tháng làm việc ở nha môn. Nhiễm Phi Trạch đưa cô đi làm quen với các ban trong nha môn. Bạch Ngọc Lang bị chàng lảm nhảm đến mức phải vỗ ngực đảm bảo: “Nhiễm thúc yên tâm, cháu sẽ trông chừng đại tỷ như tỷ tỷ ruột.”

Tô Tiểu Bồi lại cho là mức độ đáng tin cậy của vị “đệ đệ ruột” này chỉ bằng Nguyệt Lão số 2238 kia thôi, cô vẫn nên dựa vào chính mình thì hơn. À, còn dựa vào tráng sĩ nữa.

Tô Tiểu Bồi làm việc chung một phòng với các sư gia. Cô không biết đọc công văn, văn ngôn cũng chỉ hiểu được bảy, tám phần, còn lại là đoán mò, nhưng những công việc giấy tờ nghiêm túc này, đương nhiên không thể dựa vào suy đoán được. Nhiễm Phi Trạch mời mấy vị sư gia uống rượu, sau vài ba lần như vậy, đã nhờ cậy được họ thuật lại công văn của các vụ án cho Tô Tiểu Bồi, chủ yếu là chi tiết của các vụ án, còn việc viết văn thư thì bảo bọn họ đảm đương giúp. Tô Tiểu Bồi viết chữ xấu như gà bới, thật sự không có dũng khí cho người ta xem.

Tô Tiểu Bồi đi làm được vài ngày, cùng thảo luận án cũ với các sư gia, lại xem lại một lượt vụ án của Mã Chinh Viễn và Tư Mã Uyển Thanh, khi đã thân thuộc thì việc giao tiếp cũng dần dần thuận lợi hơn.

Sư gia còn giúp Tô Tiểu Bồi viết công văn tìm người, sau đó dựa vào miêu tả của cô để vẽ ra chân dung của một người đàn ông tóc ngắn. Tô Tiểu Bồi xem qua, cảm thấy chỉ giống được sáu, bảy phần mà thôi, nhưng văn tự miêu tả rất chi tiết, nếu thật sự có người nhìn thấy Trình Giang Dực, chắc sẽ lập tức biết ngay đó là anh ta. Dù sao thì người cổ quái thế này, chắc chắn sẽ khiến người ta chú ý giống như cô vậy.

Tần Đức Chính giữ đúng lời hứa, sai người đem công văn đó sao ra nhiều phần, đưa đến các nơi.

Mặt khác, La Khuê và Mã Chính Viễn đều bị phán sau thu trảm quyết, thời gian hành hình vào cùng một ngày. Công văn hình phán đã được giao lên cấp trên đợi phê duyệt.

Tô Tiểu Bồi cố gắng thích ứng với cuộc sống làm công ăn lương ở nha môn, đồng thời đợi tin tức. Nhiễm Phi Trạch vẫn chưa nói khi nào sẽ đi, mới đầu ngày nào chàng cũng đến làm việc cùng cô, sau đó chỉ ghé qua thăm cô một lát, tuy ngày nào cũng đến nhưng thời gian càng ngày càng rút ngắn. Còn chỗ ở của cô, chàng chưa từng đến. Tô Tiểu Bồi biết chàng có ý tốt, muốn để cô làm quen với cuộc sống độc lập, cũng là muốn tránh tai tiếng cho cô.

Tô Tiểu Bồi biết chàng muốn tốt cho mình, làm sao có thể phụ tâm ý của chàng chứ? Thế là cô che giấu nỗi bất an trong lòng, hàng ngày cố xốc lại tinh thần làm việc. Thực ra cũng chẳng có vụ án nào để cô phải bận rộn, nên cô cố tìm việc cho mình. Cô lục tìm một loạt các vụ án cũ, chỗ nào không hiểu thì hỏi, sau đó lại ghi chép chỉnh sửa lại một lượt. Từ những vụ án cũ này, Tô Tiểu Bồi cố gắng tìm hiểu trạng thái tâm lý của tội phạm, vì tâm lý của người cổ đại chắc chắn có chỗ khác với người hiện đại, cô đã ăn lương của người ta, thì phải nghiêm túc làm việc mới phải đạo.

Bạch Ngọc Lang vốn tính nhanh nhảu hấp tấp, một hôm đã buột miệng nói với cô rằng, Nhiễm thúc hỏi cậu ta đại tỷ sống thế nào, cậu ta nói hàng ngày đều quan sát kỹ, đại tỷ sống khá tốt.

Tô Tiểu Bồi bật cười, cậu em nghịch ngợm này cũng có ích đấy chứ.

Có điều nếu Nhiễm Phi Trạch đã thấy yên tâm về cô, liệu ngày chia xa có đến sớm hơn không?

Chẳng mấy chốc đã nửa tháng trôi qua, đến ngày phát lương, Ương tiên sinh ở phòng tài vụ phát cho Tô Tiểu Bồi năm lượng bạc, nói là đại nhân đã dặn dò, tháng này tuy chưa đủ tháng, nhưng vẫn trả lương cả tháng. Tô Tiểu Bồi không khách khí, nhận lấy. Ương tiên sinh giúp cô đem một lượng bạc đổi thành bạc vụn và một xâu tiền xu. Điều này là Nhiễm Phi Trạch dạy cho cô, người trong tiền trang rất giảo hoạt, những kẻ tâm địa xấu khi thấy dáng vẻ ngô nghê của Tô Tiều Bồi chắc chắn sẽ ăn bớt tiền của cô, nên chàng đã dặn cô đến phòng tài vụ của nha môn đổi.

Nhận được bạc, Tô Tiểu Bồi về nhà, cất bốn lượng bạc vào góc tường phòng ngủ, dưới chân chiếc bàn nhỏ, đó là ngăn bí mật mà Nhiễm Phi Trạch đã làm giúp cô, chuyên để cất tiền bạc. Sau đó cô mang bạc vụn và tiền xu đến khách điếm, mua một con gà quay và một vò rượu, mời Nhiễm Phi Trạch ăn cơm.

“Phát lương rồi à?” Nhiễm Phi Trạch mở cửa, nhìn thấy đồ ăn trong tay cô liền cười.

Tô Tiểu Bồi cũng cười. “Một con gà quay, ta mời A Trạch ăn.”

Nhiễm Phi Trạch bật cười sảng khoái, hoàn toàn không khách sáo với cô, lại gọi tiểu nhị mang thêm ít đồ nhắm vào phòng.

Hai người ngồi xuống bàn uống nước, Nhiễm Phi Trạch bày hai chiếc cốc uống rượu ra, mỗi người rót một cốc. chàng uống cạn một hơi, Tô Tiểu Bồi cũng không tiện nói cô không biết uống rượu, chỉ dè dặt nhấp một ngụm, rượu trắng thấm xuống họng bỏng rát, khiến cô ho cả nửa ngày, Tô Tiểu Bồi quyết định không làm hảo hán nữa.

Nhiễm Phi Trạch chống cằm nhìn cô, cười mãi, Tô Tiểu Bồi ho xong, lại cảm thấy rất ngượng ngùng.

“Cô nương sống thế nào?” Chàng bỗng hỏi.

Tô Tiểu Bồi đáp: “Cũng được.”

Nhiễm Phi Trạch lại cười, Tô Tiểu Bồi cảm thấy nụ cười của chàng có ý nói, “cô nương sống tốt, ta yên tâm lên đường rồi.”

Cách nghĩ này khiến Tô Tiểu Bồi lại cảm thấy có phần chán nản, nhưng Nhiễm Phi Trạch không nói sắp đi, mà lại kể với cô một chuyện rất thú vị, chàng từng vì một hũ rượu mà mạo hiểm cả tính mạng, Tô Tiểu Bồi bị câu chuyện đó chọc cười rũ rượi.

Hai người uống rượu, Tô Tiểu Bồi bất giác lại nhấp thêm hai hớp rượu cay nồng nữa, cao hứng kể lại mấy chuyện trong nha môn cho Nhiễm Phi Trạch nghe, nhắc đến có lần được một vị sư gia nào đó khen, cô không biết đáp lại thế nào, liền nói “đâu có, đâu có”, nhưng nếu lần sau có người khen mà cô vẫn chỉ biết đáp “đâu có, đâu có”, liệu có vô vị quá không?

Nhiễm Phi Trạch phá lên cười.

“Đáp ‘đâu có, đâu có’ cũng không sao. Sau này nếu như cô nương mất tích, khi các sư gia viết công văn tìm người, có thể viết là cô nương đó thích trả lời ‘đâu có, đâu có’.”

Tô Tiểu Bồi bĩu môi lườm chàng, nghĩ cũng thấy buồn cười, sau đó cô nghiêm túc hỏi: “Theo lễ nghi giao tiếp, có phải ta cũng nên chọn vài lời khen tốt đẹp để đáp lại sư gia đó, nịnh hót một chút không? Nhưng khen ông ta cái gì mới được?”

Nhiễm Phi Trạch nghiêm túc đáp: “Sau khi ông ta khen cô nương, cô nương có thể khen ông ta nói rất phải, hoặc khen ông ta có mắt nhìn người.”

Tô Tiểu Bồi dở khóc dở cười, tráng sĩ, đã lâu huynh chưa làm loạn, không chịu được rồi phải không?

“Cô nương chắc là muốn khen ta?” Nhiễm Phi Trạch nhướng mày lên, có vẻ rất mong đợi.

Tô Tiểu Bồi ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói: “Để miễn cho tráng sĩ phải đáp lại là “lời nói rất phải”, ta sẽ không khen nữa nhé.”

Hai người nhìn nhau cùng cười, cười xong, Tô Tiểu Bồi lại càng thấy buồn.

Từ nãy đến giờ toàn nói những lời vô vị, thực ra có buồn cười đến thế không?

Tô Tiểu Bồi thực sự muốn hỏi: “Tráng sĩ, huynh không đi có được không?”

Nhưng cũng giống như Nhiễm Phi Trạch, cô biết điều gì là tốt nhất cho mình, cũng biết hỏi như thế sẽ làm khó chàng. Thế nên cô chỉ có thể cười với chàng, còn chàng thì khẽ vỗ lên đầu cô.

Rốt cuộc thì khi nào Nhiễm Phi Trạch sẽ đi, Tô Tiểu Bồi không biết, cô cũng không dám hỏi, chàng cũng không nói. Tô Tiểu Bồi không hề biết, đêm đó, có một người gõ cửa phòng Nhiễm Phi Trạch, báo cho chàng một chuyện rắc rối, giục chàng mau đến Trấn Võ.

Ngày hôm sau, Tô Tiểu Bồi đang nhíu mày chăm chú đọc tư liệu vụ án ở nha môn, thì bỗng nhiên Bạch Ngọc Lang chạy đến, nói: “Đại tỷ, có vụ án, đại nhân gọi tỷ qua đó.”

Tô Tiểu Bồi sững sờ mấy giây, sau đó vội vàng đứng dậy đi cùng Bạch Ngọc Lang.

Chỉ là một vụ án nhỏ, xảy ra ở nhà họ Tăng trong thành, cô con dâu bị nghi đã trộm miếng ngọc của mẹ chồng, mẹ chồng vốn dĩ không ưa nàng ta, liền mượn cớ này để bảo con trai bỏ nàng ta. Nhưng cô con dâu này sống chết không thừa nhận mình lấy trộm, khẳng định miếng ngọc vẫn đặt ở trong hộp trang sức của mẹ chồng. Người con trai vốn muốn nhẫn nhịn cho êm chuyện, nhưng mẹ anh ta bất luận thế nào cũng không muốn bỏ qua, cô con dâu không chịu đi, bà ta liền tố cáo lên quan phủ.

Mâu thuẫn gia đình là chuyện người làm quan không muốn quản nhất, hơn nữa người nhà này đều nói chuyện vô cùng rành mạch rõ ràng, mẹ chồng và con dâu, cả hai người đã lục tìm khắp nhà cũng không thấy miếng ngọc kia đâu, không phải có người ăn trộm thì tại sao lại mất? Cả ngày hôm đó đều không có người ngoài đến, chỉ có hai mẹ con ở nhà.

Tô Tiểu Bồi nghe xong, hỏi: “Đại nhân muốn ta xác nhận thật giả trong lời nói của bọn họ?”

“Cô nương cũng là đàn bà con gái, hãy cố khuyên can hai người đó, chớ làm ầm ĩ nữa.” Ý Phủ doãn đại nhân là muốn hòa giải chuyện này. Trong số các sư gia chỉ có Tô Tiểu Bồi là nữ, nói chuyện với hai mẹ con họ sẽ tiện hơn. Mẹ chồng tố cáo con dâu ăn trộm, nhưng không tìm ra vật chứng. Con dâu nói không ăn trộm, nhưng đồ thì chẳng thấy đâu. Cả hai đều không có cách nào chứng minh lời mình nói.

Tô Tiểu Bồi gật đầu, vô thức nhìn sang bên cạnh, sau đó mới nhớ ra không có Nhiễm Phi Trạch ở đây. Cô mím môi, lại gật đầu thật mạnh, bảo Phủ doãn sắp xếp phòng để tiện nói chuyện riêng vơi hai mẹ con nhà kia.

Tô Tiểu Bồi gặp bà mẹ chồng trước. Bà ta trông rất nghiêm khắc khó tính, chưa gì đã kể xấu con dâu mình, cho đến lúc Tô Tiểu Bồi cảm thấy chán quá rồi, liền dẫn dắt bà ta nói vào chuyện chính, bà ta mới bắt đầu kể lại sự việc.

Đó là một ngày bình thường đến mức không thể bình thường hơn, trời nắng to, bà mẹ chồng dặn dò con dâu đem chăn chiếu y phục mùa đông ra giặt giũ phơi phóng, lại bảo nàng ta quét tước lau dọn nhà cửa cho sạch sẽ. Cô con dâu nghe lời làm theo. Nhưng buổi chiều sau khi bà ta ngủ dậy, kiểm tra công việc mới phát hiện miếng ngọc mình yêu quý nhất không thấy đâu.

Bà ta lập tức hỏi con dâu, cô con dâu nói không biết, còn làm bộ làm tịch lật tung một lượt phòng của mẹ chồng lên tìm, nhưng không thấy. Còn bà ta đương nhiên không tin con dâu, thế là đích thân lục soát phòng và người con dâu, nhưng cũng không thấy. Cuối cùng hai người liền làm ầm ĩ đến nha môn.

Bà mẹ chồng nói hai câu thì khóc một câu, nói hai câu thì chửi một câu, Tô Tiểu Bồi vẫn kiên nhẫn chăm chú nghe.

Nói chuyện với bà ta xong, Tô Tiểu Bồi lại đi gặp người con dâu. Nàng ta còn rất trẻ nhưng đã là mẹ rồi, đứa trẻ đã được mười tuổi, hôm nay đi học, buổi trưa mới về nhà ăn cơm, ngủ trưa một chút, sau đó lại đi. Sau khi con nàng ta đi học, bà mẹ chồng cũng tỉnh dậy, loanh quanh ở ngoài sân chăm sóc hoa cỏ, sau khi bà ta quay lại kiểm tra xem nàng ta giặt đồ có sạch không, thu gấp có gọn gàng không, có phân loại cất vào trong tủ không, lại kiểm tra hộp đựng trang sức, bàn trang điểm có được lau sạch sẽ không, lúc này thì phát hiện thiếu mất miếng ngọc kia.

“Hôm nay phu nhân có lau miếng ngọc đó không?”

Cô con dâu quệt nước mắt, gật đầu, nói: “Có lau, bởi vì nó là miếng ngọc mẹ ta thích nhất, nên ta lau vô cùng cẩn thận, cái này ta nhớ rất rõ ràng.”

“Vậy sau khi lau xong, phu nhân đặt ở chỗ nào?”

“Đặt vào trong hộp cùng với những món đồ trang sức khác, ta tuyệt đối không lấy.”

“Có phải con trai phu nhân nghịch ngợm cầm đi chơi không?”

Cô con dâu lắc đầu lia lịa. “Khi ta lau đồ trang sức, con trai ta vẫn đang ở trường học. Huống hồ bình thường mẹ ta dạy dỗ rất nghiêm khắc, trẻ con không dám lấy đâu.”

“Phu nhân chắc chắn mình đã đem miếng ngọc đặt lại vào hộp?”

Cô con dâu hơi sững người, sau đó khóc thút thít, nói: “Ta lau miếng ngọc cùng với những đồ trang sức khác, những món đồ khác vẫn ở trong hộp, ta nghĩ miếng ngọc đó cũng vậy. Không hiểu là có sơ sót gì. À, hôm nay con trai ta đi học về, nói là bị thầy giáo trách phạt, không muốn đi học nữa. Cả buổi chiều ta mải nghĩ về chuyện này, có hơi thất thần, sợ thằng bé trốn học chạy đi chơi. Lúc lau đồ trang sức, mẹ chồng gọi ta ra sân thu chăn, ta liền cuống quýt cho tất cả đồ trang sức vào trong hộp rồi ra ngoài rút chăn vào, trong suốt thời gian đó không hề có người khác vào nhà. Nhưng miếng ngọc đó thực sự đã không thấy đâu nữa.”

“Cho nên phu nhân không chắc chắn là mình có để lại vào hộp hay chưa?”

“Ta…” Cô con dâu đó cắn chặt môi, nước mắt lã chã, cuối cùng quỳ phịch xuống đất, kêu lên: “Đại nhân, cầu xin đại nhân minh giám, dân phụ không phải là kẻ trộm. Mẹ chồng vốn dĩ không thích dân phụ, nhưng dân phụ vẫn luôn giữ đúng bổn phận, chăm chỉ hiếu thuận với bà ấy. Dân phụ không muốn bỏ tướng công, hơn nữa dân phụ với tướng công phu thê tình thâm, tội danh này quả thực không gánh vác nổi. Nếu như đại nhân phán tội dân phụ ăn cắp, bắt dân phụ quay về nhà bố mẹ đẻ, sau này dân phụ làm sao còn mặt mũi làm người đây?”

Tô Tiểu Bồi giật mình, vội vàng đỡ nàng ta dậy. Cô có thể cảm nhận được nếu nữ tử này thật sự bị oan, phải rời bỏ tướng công và con trai, thanh danh bị hủy hết, vậy thì sẽ vô cùng thê thảm. Cô ngẫm nghĩ, nhìn ra cửa sổ. Trong sân, chồng nàng ta đang nhìn vào phòng, khuôn mặt lo lắng. Mẫu thân của y đứng bên cạnh vẫn không ngừng lẩm bẩm gì đó. Tô Tiểu Bồi vừa chuyển ánh mắt, lại nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch.

Cô thoáng vui mừng, Nhiễm Phi Trạch bắt gặp ánh mắt của cô, khẽ gật đầu.

Tô Tiểu Bồi bảo cô con dâu kia đợi một chút, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

“Tráng sĩ sao lại tới đây?” Cô vừa ra ngoài, Nhiễm Phi Trạch liền đi đến.

“Nghe nói cô nương nhận một vụ án, ta liền đến xem sao.”

Tô Tiểu Bồi cười, gật đầu: “Là vụ án nhỏ thôi.”

Nhiễm Phi Trạch nghe thấy cũng cười, nói: “Xem ra cô nương rất tự tin.”

“Ta chỉ là có biện pháp phân biệt được lời của bọn họ là thật hay giả, tráng sĩ có lời gì khuyên bảo không?”

Nhiễm Phi Trạch thấy cô hỏi thì khẽ nhíu mày, chàng rất hiểu Tô Tiểu Bồi, biện pháp của cô, chắc chắn sẽ vô cùng cổ quái.

“Cô nương, chớ tự làm theo ý mình, cũng đừng khoe khoang gây chuyện, cẩn thận ngôn hành vẫn hơn.”

Tô Tiểu Bồi gật đầu.

Nhiễm Phi Trạch lại không yên tâm, hỏi: “Cô nương đã hiểu rõ chưa?”

“Hiểu rõ rồi.” Tô Tiểu Bồi nhìn biểu cảm của chàng mà không nhịn được cười, nói: “Muốn không câu nệ tiểu tiết, thì trong tay phải có kiếm.”

“Cô nương nói rất phải.”

Hai người nhìn nhau, lại cảm thấy buồn cười.

Tô Tiểu Bồi cúi đầu xuống, nói: “Vậy ta đi bẩm Phủ doãn đại nhân trước.”

Nhiễm Phi Trạch khẽ gật đầu, vẫn đứng yên tại chỗ. Rõ ràng chàng không có ý định đi cùng cô.

Tô Tiểu Bồi đi được mấy bước, quay đầu lại nhìn, thấy chàng cũng đang nhìn cô, trong lòng Tô Tiểu Bồi liền thấy ấm áp, nhanh chân chạy đi. Cô cảm thấy mình giống như đang bước vào phòng thi, còn Nhiễm Phi Trạch đứng đó nhìn theo, chẳng khác gì phụ huynh đưa con đi thi. Đến phòng làm việc của Phủ doãn, Tô Tiểu Bồi nhìn thấy Tần Đức Chính.

“Tô cô nương.” Tần Đức Chính gọi. “Nghe nói đại nhân giao cho cô nương một vụ án.”

“Là vụ án nhỏ.” Tô Tiểu Bồi nói.

Tần Đức Chính đã nghe nói qua, ông ta khẽ mỉm cười, rồi cáo từ.

Ông ta cũng lo lắng cho cô sao? Tô Tiểu Bồi định thần lại, đột nhiên hiểu ra, đây thật sự là một bài thi. Nhưng cô không lo lắng, đây chỉ là một vụ án nhỏ, cô có thể giải quyết được.

Phủ doãn thấy cô liền hỏi: “Thế nào rồi?”

“Đại nhân, dựa vào những điều người con dâu đó nói, thực sự nàng ta không chắc chắn miếng ngọc được để ở đâu.”

“Điều này bản quan sớm đã biết rõ.”

“Ta có biện pháp, có thể giúp nàng ta nhớ lại mình đã để miếng ngọc ở chỗ nào, mặt khác, nếu thật sự là nàng ta ăn trộm, cũng có thể bảo nàng ta nói ra đã để ở chỗ nào.”

“Thật sao?” Phủ doãn nhíu mày, hỏi.

“Thật vậy, không đánh không chửi không dọa. Ta chỉ nói chuyện với nàng ta thôi. Có điều ta cần một không gian yên tĩnh, không thể cho người khác làm phiền, điều này, vẫn mong đại nhân hiểu cho.”

Phủ doãn ngẫm nghĩ, khẽ gật đầu, sau đó gọi nha dịch vào dặn dò mấy câu. Nha dịch đó vâng dạ rồi cùng Tô Tiểu Bồi ra ngoài.

Tô Tiểu Bồi quay lại căn phòng thẩm vấn người con dâu, nàng ta vẫn ở đó, đang vừa khóc vừa nói chuyện với tướng công qua khung cửa sổ. Tô Tiểu Bồi đi đến, khẽ gật đầu với nha dịch, nha dịch đưa những người không liên quan ra khỏi sân. Nhiễm Phi Trạch cũng không ở lại.

Người con dâu có phần hoảng sợ, nhìn chằm chằm Tô Tiểu Bồi.

Tô Tiểu Bồi cười với nàng ta. “Phu nhân chớ hoảng, vì phu nhân không nhớ rõ miếng ngọc đó rốt cuộc để ở chỗ nào, ta đã bẩm lại với đại nhân, để phu nhân yên tĩnh cẩn thận suy nghĩ lại, chắc chắn có thể rửa sạch được oan khuất của phu nhân.”

Người con dâu đó lộ ra vẻ hồ nghi. “Ta không nói dối, thực sự đã nghĩ kỹ rồi, chính là để trong chiếc hộp gỗ đó.”

“Phu nhân chớ lo sợ.” Tô Tiểu Bồi gọi nàng ta lại. “Ngồi đi.”

Nàng ta ngồi xuống.

“Phu nhân hãy tin ta, ta chắc chắn có thể tìm được miếng ngọc đó cho phu nhân.” Tô Tiểu Bồi nhẹ nhàng nói, nhưng ngữ khí rất kiên định. Người con dâu đó nghe thấy, vô thức gật đầu.

“Phu nhân chú tâm nghe, nhớ lại theo điều ta nói, được chứ?”

“Được.” Người con dâu lại gật đầu.

“Ngày hôm nay thời tiết rất đẹp, mặt trời ấm áp, phu nhân phơi y phuc và chăn gối trong sân.”

“Đúng vậy.”

“Phu nhân xin hãy nhắm mắt lại.”

Người con dâu nhắm mắt lại.

“Nhớ lại hôm nay đứng dưới ánh mặt trời, có phải rất ấm áp không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì tốt. Phu nhân cứ coi như lúc này bản thân mình đang đứng trong sân, giống như ngày hôm nay vậy, ánh nắng ấm áp, phu nhân có thấy dễ chịu không?”

“Đúng vậy, mặt trời rất đẹp.”

“Phu nhân cứ đứng ở đó, làm theo lời ta nói. Bây giờ, chầm chậm hít vào, thở ra, hít vào, thở ra… mặt trời vẫn ở đó, rất ấm áp, rất dễ chịu…”

Tô Tiểu Bồi từ từ dẫn dắt, để cô con dâu hoàn toàn thả lỏng, việc này hơi tốn thời gian. Khi chắc chắn nàng ta đã hoàn toàn thả lỏng ý thức và đi theo mệnh lệnh của mình rồi, Tô Tiểu Bồi nói: “Bây giờ, y phục đều phơi xong rồi. Phu nhân nhìn thấy rất rõ ràng, nó ở ngay trước mắt.”

Người con dâu bị ảnh hưởng bởi giọng nói của Tô Tiểu Bồi, dường như đang thật sự nhìn thấy khung cảnh đó, nàng ta nói: “Đúng vậy. Ta thấy rồi, đều phơi xong rồi. Y phục phơi phía trước chăn đơn.”

“Bây giờ, nói cho ta biết y phục đang phơi có mấy chiếc?”

“Hả…” Người con dâu hơi kinh ngạc.

“Phu nhân nhìn thấy mà.”

Người con dâu gật đầu, đếm từng số từng số một, từ trái qua phải, như một đứa trẻ tập đếm.

“Tốt, bây giờ phu nhân quay lại phòng đi, phu nhân muốn thu dọn đồ trang sức.” Tô Tiểu Bồi nói rất chậm, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng bình ổn. “Phu nhân thu dọn thế nào?”

“Ta ôm chăn đi vào, trải ra giường của mẹ, để tản bớt hơi nóng, một lát sau thì gấp lại. Sau đó ta ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, mở hộp gỗ trên chiếc tủ thấp ra, lau từng món, sau đó đặt lên giường, xong rồi, ta lại lau cả chiếc hộp.”

“Vậy phu nhân lau chiếc nào trước?”

“Là chiếc trâm bạc. Ta lấy tất cả đồ ra, lau châm bạc, lau lược gài bạc…” Nàng ta nói rành mạch từng món trang sức một.

Tô Tiểu Bồi đợi nàng ta chầm chậm liệt kê, không hề chen ngang.

Đợi một lát, cô lại nói: “Lúc này bên ngoài có người gọi phu nhân, đó là ai?”

“Là mẹ chồng ta. Bà nói chăn khô rồi, bà không thích phơi quá lâu, nói rằng sẽ có mùi.”

“Vậy tiếp đó phu nhân đã làm gì?”

“Ta đem đồ trang sức đặt vào hộp rồi nhanh chóng ra ngoài.”

“Được rồi, chớ sốt ruột. Phu nhân nhìn rõ mình đặt từng chiếc vào hộp.”

Hô hấp của người con dâu trở nên gấp gáp, nàng ta nói: “Ta cầm châm cài tóc lên, đặt vào trong hộp, sau đó là lược cài bằng bạc…” Nàng ta lại đếm từng món từng món một, sau đó đột nhiên nói: “Miếng ngọc, miếng ngọc ở trên giường, ta chưa cất đã chạy ra ngoài rồi.”

“Không ngại, không ngại.” Tô Tiểu Bồi suýt chút chữa buột miệng nói “Không sao”, cô định thần lại, cẩn thận nói: “Miếng ngọc vẫn ở đó, chớ sốt ruột. Phu nhân ra ngoài làm việc gì?”

“Rút chăn mang vào nhà.”

“Tiếp sau đó?”

“Trải ra giường.”

“Phu nhân trải chăn xong, lại làm gì nữa?”

“Chiếc hộp gỗ ở dưới chăn, ta thò tay vào lấy nó ra, rồi đặt lên trên bàn.”

“Tiếp sau đó?”

“Ta gấp chăn lại, rồi gấp cả chiếc chăn dày ở dưới, để vào trong tủ của mẹ.”

“Miếng ngọc đâu??”

Người con dâu không nói gì, Tô Tiểu Bồi có thể nghe thấy tiếng thở của nàng ta rất rõ ràng.

“Miếng ngọc ở trên giường, phu nhân nhìn thấy nó. Chăn đơn gấp lại rồi, chăn dày cũng gấp lại rồi, vậy miếng ngọc ở đâu?” Tô Tiểu Bồi chầm chậm hỏi.

Lúc này người con dâu nói: “Ta nhìn thấy rồi, nó ở trong chăn, bị ta gấp lại.”

“Rất tốt, chớ vội. Sau đó thì sao?”

“Trải xong giường, ta thu hết y phục mang vào nhà gấp lại, sau đó cất vào tủ quần áo của mẹ. Thu dọn xong, ta liền ra ngoài.”

“Được, bây giờ chúng ta quay lại sân. Phu nhân có thấy mặt trời rất ấm áp không?”

“Đúng vậy.”

“Miếng ngọc đang ở đâu?”

“Ở trong chăn, trong chiếc tủ gỗ lớn ở góc phía đông trong phòng mẹ.”

“Rất tốt, đến giờ phu nhân có thể an tâm rồi, phu nhân cảm thấy rất thoải mái. Phu nhân đang ở trong sân, gió nhẹ thổi qua, phu nhân có thích không?”

Người con dâu im lặng, lát sau lại nói: “Hơi nóng, ta vẫn thích quay về phòng hơn.”

“Được, vậy bây giờ chúng ta trở về phòng.”

Một lúc sau, Tô Tiểu Bồi hỏi: “Phu nhân về phòng rồi chứ?”

“Đúng vậy, ta đang ngồi trên chiếc ghế tựa tướng công làm cho, rất dễ chịu.”

“Vậy phu nhân cứ nghỉ ngơi thêm một chút đi, xong rồi, phu nhân hãy mở mắt ra nói cho ta biết miếng ngọc ở đâu, được chứ?”

“Được.”

Tô Tiểu Bồi đợi một lúc lâu, xác nhận không có trở ngại gì, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô nhẫn nại đợi một lúc, cuối cùng nàng ta cũng mở hai mắt ra, giống như vừa tỉnh ngủ.

“Đại nhân.” Người con dâu nhìn ngó xung quanh, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nói: “Dân phụ nhớ ra rồi, dân phụ biết miếng ngọc ở đâu rồi.”

Tô Tiểu Bồi gật đầu. “Đúng vậy. Phu nhân chắc chắn đã nhớ ra rồi.”

“Vừa rồi ta mới ngủ một chút.” Tất cả mọi việc nàng ta đều nhớ rất rõ, bao gồm việc Tô Tiểu Bồi nói chuyện với nàng ta, hồi tưởng lại những việc đã làm, còn nhớ hình như đã ngủ một giấc ngắn ở nhà nữa.

Tô Tiểu Bồi mỉm cười, lại gật đầu: “Chính là phải nghỉ ngơi thoải mái như thế, mới có thể tập trung tinh thần cẩn thận nhớ lại, phu nhân làm rất tốt.”

Cô con dâu không còn tâm trí nào mà ngồi nói chuyện nữa, nàng ta nói: “Ta, ta muốn đi nói với tướng công, ta nhớ ra rồi.”

Tô Tiểu Bồi lại gật đầu, cô mở cửa, ra ngoài gọi nha dịch vừa rồi mời mọi người vào trong sân, người con dâu cuống quýt chạy đến chỗ tướng công của mình, đem sự việc thuật lại tỉ mỉ với y, bà mẹ chồng vẫn bán tín bán nghi. Tô Tiểu Bồi bảo bọn họ đợi một chút, cô đi báo với Phủ doãn, Phủ doãn nghe xong, liền sai một nha dịch cùng người nhà họ Tăng quay về. Kết quả, đúng là trong chiếc chăn được gấp cẩn thận trong tủ, có một miếng ngọc màu xanh trong vắt.

Tô Tiểu Bồi nghe xong kết quả, liền đắc ý nói với Nhiễm Phi Trạch vẫn luôn đứng bên cạnh cô: “Lần trước thất bại, lần này coi như ta thành công rồi.”

Nhiễm Phi Trạch nói: “Phương pháp nhớ lại chuyện cũ này thật kỳ diệu, cô nương rất có bản lĩnh.”

Lần trước chàng hỏi cô đó có phải là thuật mê hồn không, lần này chàng lại nói đó là phương pháp nhớ lại chuyện cũ. Tô Tiểu Bồi chớp chớp mắt, mãi mới hiểu ra.

Sau đó Phủ doãn gọi Tô Tiểu Bồi đến chỗ ông ta, hỏi cô dùng cách gì có thể khiến Tăng thiếu phu nhân nhớ lại chuyện cũ, Tô Tiểu Bồi đổi tên thuật thôi miên thành phương pháp nhớ lại chuyện cũ, nói do người con dâu căng thẳng quá nên không nhớ lại được, cô ở bên cạnh nói chuyện, bảo nàng ta thả lỏng ra, liền có thể nhớ lại. Phủ doãn không hỏi nhiều, liền cho cô lui. Nhưng chỉ mấy ngày sau, Phủ doãn lại gọi Tô Tiểu Bồi đến, hỏi cô phương pháp nhớ lại chuyện cũ này, có thể dùng để lấy lời khai không.

Nếu như ở thời hiện đại, Tô Tiểu Bồi sẽ không ngại ngùng cùng ông ta thảo luận về chuyện này, nhưng đây là một thế giới khác, vị tráng sĩ mà cô tin tưởng nhất, vào ngày cô sử dụng thành công thuật thôi miên, đã ân cần dạy cô đạo lý người huênh hoang ắt phải có bản lĩnh. Bản lĩnh mà chàng nói, chính là bản lĩnh đao kiếm. Tô Tiểu Bồi đương nhiên hiểu điều đó.

Thế là Tô Tiểu Bồi trả lời Phủ doãn, phương pháp này chỉ có thể giúp bọn họ nhớ ra vài sự việc trong trạng thái hoàn toàn thả lỏng, giống như lúc mệt mỏi, được nghe một khúc nhạc hoặc đọc một cuốn sách vậy, chỉ là phương pháp không giống nhau mà thôi. Dùng để thẩm vấn lấy lời khai sợ là không có hiệu quả.

Nhưng Phủ doãn không bỏ cuộc, thỉnh thoảng ông ta vẫn gọi Tô Tiểu Bồi đến nói chuyện. Thậm chí Tần Bổ đầu và mấy vị sư gia cũng bị kéo đến làm kẻ thương thuyết.

Biết chuyện, Nhiễm Phi Trạch hết chau mày lại thở dài, nói: “Cô nương à, có vài người trời sinh đã thu hút chuyện phiền phức, có lẽ cô nương chính là vậy.” Vì phiền phức này, chàng cứ do dự giữa việc đi và không đi, mà hình như chính chàng cũng không muốn đi, rốt cuộc là thế nào chàng cũng chẳng rõ lắm. Chàng thở dài, dùng ngón tay chọc vào cái đầu quả dưa của Tô Tiểu Bồi một cái. Hiện giờ trong giang hồ có chuyện rắc rối, chàng không thể không đi được, càng nghĩ lại càng thấy lo lắng.

Tô Tiểu Bồi ôm đầu, lẩm bẩm: “Tráng sĩ có tâm sự sao?”

Nhiễm Phi Trạch ngẫm nghĩ một lúc, sau đó thành thật nói: “Trong giang hồ có một vụ án mạng, hung khí bị nghi ngờ là Cửu Linh Trảm do sư môn của ta đúc ra, nhưng hung thủ bị cáo buộc lại nói sự việc này không phải do ông ta làm, có người đến tìm ta, bảo ta đi xem vết thương để xác nhận hung khí.” Chàng ngừng lại, nhìn sang Tô Tiểu Bồi, thấy rõ biểu cảm mất mát của cô, thầm thở dài. “Cô nương, ta có việc, bắt buộc phải đi rồi.”

Tô Tiểu Bồi rất buồn.

Từ trước tới nay, cô đã không ít lần trải qua ly biệt. Tuy sớm đã chuẩn bị tâm lý chia tay Nhiễm Phi Trạch, nhưng việc này vẫn khiến cô vô cùng khó chịu. Cô mua một con gà quay và một vò rượu, bảo Bạch Ngọc Lang mang đến cho Nhiễm Phi Trạch, coi như quà tiễn biệt. Cô không muốn đích thân mang đến, vì vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì với chàng, thực ra cô muốn trốn tránh chuyện này.

Nhưng Bạch Ngọc Lang lại thấy như thế rất tốt, còn khen Tô Tiểu Bồi càng ngày càng hiểu lễ nghĩ, cuối cùng cũng biết thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân. Tô Tiểu Bồi tâm trạng vốn đã không tốt, liền phớt lờ cậu ta.

Bạch Ngọc Lang cầm rượu và gà đến khách điếm tìm Nhiễm Phi Trạch.

Nhiễm Phi Trạch nhìn thấy quà, cười, nói: “Tô cô nương thực có lòng.”

“Ý, Nhiễm thúc làm sao biết được là tỷ ấy mua?”

Nhiễm Phi Trạch cười, không đáp.

Vấn đề này không khó trả lời, vì sao Nhiễm thúc lại làm ra vẻ thần bí thế nhỉ? Bạch Ngọc Lang gãi đầu.

Vừa quay người, nhìn thấy tay nải của Nhiễm Phi Trạch, cậu ta liền hỏi: “Nhiễm thúc dự định khi nào lên đường?” Chẳng phải nói có chuyện gấp cần làm sao, hình như không thấy chàng lo liệu khởi hành.

“Ừm, sắp rồi.” Nhiễm Phi Trạch thuận theo ánh mắt của cậu ta, nhìn về phía tay nải của mình.

“Nhiễm thúc nếu có khó khăn, thì cứ nói với cháu.” Bạch Ngọc Lang cảm thấy Nhiễm Phi Trạch trì hoãn chưa đi là có vấn đề khó giải quyết.

“Ừm, khó khăn à…” Nhiễm Phi Trạch lẩm bẩm một mình, ánh mắt chuyển xuống con gà quay trên bàn.

“Có phải là Nhiễm thúc không đủ lộ phí không?” Bạch Ngọc Lang hoài nghi nhất điều này, cậu ta còn chuẩn bị cả bạc rồi, nhưng người ta lại chẳng mở miệng hỏi mượn.

Nhiễm Phi Trạch cười, sau đó lắc đầu.

“Nhiễm thúc lo lắng cho đại tỷ?” Bạch Ngọc Lang cảm thấy lý do này là khó tin nhất. Theo như cậu ta thấy, con người đại tỷ này, vừa mặt dày vừa cố chấp. Cậu ta chưa từng thấy sư gia nào không biết viết công văn, chưa từng thấy sư gia nào không biết đọc tư liệu vụ án, nữ tử biết chữ đúng là hiếm có, nhưng chưa từng thấy ai viết chữ xấu như vậy… những giai thoại về Tô Tiểu Bồi đã lan truyền khắp nha môn, nếu là người khác, sớm đã xấu hổ chết đi rồi, ngược lại đại tỷ vẫn ung dung tự tại.

Chưa hết. Cậu ta chưa từng gặp nữ tử nào lớn tuổi thế này mà vẫn chưa gả chồng, chưa từng gặp qua nữ tử nào có mái tóc ngắn và xấu như vậy, chưa từng gặp qua nữ tử nào mặc y phục nữ thì xấu xí, mặc y phục nam thì cổ quái như vậy… những lời này không phải đại tỷ không nghe thấy, đổi lại là người khác, chắc đều ấm ức buồn bã đến chết, vậy mà khi bị phát hiện, người nói xấu thì vô cùng ngượng ngập, còn đại tỷ thì lại rất bình tĩnh gật đầu. Nha dịch bị bắt quả tang nói xấu tại trận đó còn nói với mọi người, khi đó cậu ta thật sự tưởng rằng Tô sư gia sẽ đi đến vỗ vào vai của cậu ta mà nói: “Tiểu tử, cậu nói rất đúng.” Cậu ta bắt chước khẩu âm cổ quái của Tô Tiểu Bồi khiến mọi người phá lên cười.

Bạch Ngọc Lang nghiêm túc nói với Nhiễm Phi Trạch, nữ tử như Tô đại tỷ này, thật sự không cần lo lắng. Chuyện cậu ta cảm thấy có thể khiến người khác thẹn chết, sợ chết, Tô đại tỷ vẫn có thể dửng dưng chấp nhận.

Cho nên, so với việc lo lắng cho Tô đại tỷ, thà Nhiễm thúc lo lắng về chuyện lộ phí còn thiết thực hơn.

Nhiễm Phi Trạch bụm miệng cười, vỗ vào vai Bạch Ngọc Lang, nói: “Tiểu tử, nói rất đúng.” Chàng cũng bắt chước khẩu âm của Tô Tiểu Bồi, thật sự là mười phần thì giống cả mười. Bạch Ngọc Lang muốn cười, nhưng liếc thấy biểu cảm của Nhiễm Phi Trạch, không biết vì sao lại không cười nổi.

Không biết có phải do lời nói của Bạch Ngọc Lang thực sự có tác dụng hay không, Nhiễm Phi Trạch đã nhanh chóng định ngày lên đường, chính là ngày mai.

Tô Tiểu Bồi nghe được tin này, trong lòng càng bức bối hoang mang hơn, cứ đứng ngồi không yên. Cô cảm thấy có lẽ nên mua chút lễ vật làm quà chia tay Nhiễm Phi Trạch. Gà quay rượu thơm kia, hình như chưa thể hiện đủ thành ý. Cô ra phố đi dạo, đi mãi, đi hết những chỗ mà Nhiễm Phi Trạch từng dẫn cô đi. Sau đó cô nhìn thấy trên phố có dựng cổng chào ghi tên đường, đột nhiên nhớ lại, khi xem tư liệu các vụ án cũ, cũng thấy trong phố này có mấy cửa tiệm rèn sắt đúc đồ. Tô Tiểu Bồi chưa từng nhìn thấy tiệm rèn sắt, đột nhiên muốn biết nó trông như thế nào.

Chẳng phải Nhiễm Phi Trạch nói sẽ thu nhận đồ đệ mở tiệm rèn sắt đó sao. Sau khi chàng đi, nhỡ cô tìm được Trình Giang Dực rồi quay về nhà thì sao, cô không kịp nói tạm biệt với chàng sao?

Tô Tiểu Bồi rẽ vào con phố đó, đường đi hơi vòng vèo, hai bên không thấy có cửa tiệm nào, các cánh cửa đều đóng chặt. Tô Tiểu Bồi chậm rãi bước đi, qua hai ngã rẽ vẫn chưa nhìn thấy tiệm rèn sắt nào, cô nhớ số nhà được ghi trong hồ sơ là một trăm, rất dễ nhớ. Cô ngẩng đầu tìm kiếm, nhưng phát hiện hai bên đều không có. Cô thấy lạ, tại sao lại không có nhỉ? Lúc trước cô không hề chú ý đến điều này. Cô tiếp tục đi, thấy hóa ra cả dãy phố đều không có số nhà, nhưng sau khi đi qua hai ngã rẽ nữa, cuối cùng đã nhìn thấy một tiệm rèn sắt.

Trước tiệm có treo cờ, trước cửa đặt một chiếc bàn dài, bên trên có bày mấy thứ như dao kéo kẹp sắt, cửa tiệm rất nhỏ và vắng vẻ, cách biệt rất lớn so với khung cảnh bếp lò đỏ lửa búa vung tới tấp, không khí làm việc hừng hực như trong tưởng tượng của Tô Tiểu Bồi. Cô ngẩn người đứng nhìn cửa tiệm, đột nhiên có hai giọt nước nhỏ xuống, Tô Tiểu Bồi giật thót mình, trời bất ngờ đổ mưa.

Tô Tiểu Bồi nhìn ngó xung quanh, cuống quýt chạy về, chạy một vòng, lại thấy khung cảnh xung quanh hơi quen thuộc, mưa càng lúc càng to, cô chạy trở lại tiệm rèn sắt kia, một người bước ra ngoài thu đồ trên bàn vào, sau đó đóng cửa tiệm lại. Tô Tiểu Bồi muốn hỏi đôi lời cũng chẳng kịp.

Cô đứng núp dưới mái hiên của tiệm, nhìn mưa càng lúc càng to, nền trời tối sầm.

Cô lại làm chuyện ngốc nghếch rồi! Tô Tiểu Bồi nhìn trời tự cười nhạo mình, đang yên đang lành đi tìm tiệm rèn sắt làm gì chứ, đúng là thần kinh! Chỗ này lại không có số nhà, thần kinh! Đang đẹp trời lại mưa cái nỗi gì, thần kinh!

Được rồi, số nhà vô tội, trời mưa cũng vô tội, chỉ có cô không bình thường mà thôi.

Mưa rất to, hiên nhà thì hẹp, mưa hắt lên người Tô Tiểu Bồi lạnh toát. Trên đường không có người qua lại, cô cũng không dám gõ cửa nhà phía sau, nam nữ thụ thụ bất thân, ngộ nhỡ trong nhà chỉ có mỗi người đàn ông kia, cô nam quả nữ dễ gây hiểu nhầm, cô biết chứ.

Có điều cứ đứng mãi cô cũng thấy mệt. Toàn thân ướt sũng, rất dễ bị cảm lạnh, không biết ở thế giới này bị cảm có dễ chữa không?

Tô Tiểu Bồi nghĩ ngợi miên man, thẫn thờ nhìn màn mưa trên phố.

Rất lâu sau, lâu đến mức cô sắp không đứng nổi nữa, mà mưa vẫn chưa tạnh, Tô Tiểu Bồi nhác thấy một bóng hình cao lớn cầm chiếc ô bằng giấy dầu màu xanh, trên tay ôm một thứ giống như áo tơi bước tới. Mưa rất to, cô nhìn không rõ lắm, người đó dừng lại một lúc, dường như đang nhìn cô, sau đó nhanh chóng đi đến.

“Cô nương.” Người đó gọi.

“Tráng sĩ.” Tô Tiểu Bồi không nén nổi mừng rỡ.

Nhiễm Phi Trạch đến gần nàng, dáng vẻ bất lực.

Tô Tiểu Bồi mím chặt môi, tuy cô rất vui mừng, nhưng gặp nhau trong hoàn cảnh này, nếu cô cười toe toét hình như là quá vô tâm vô tính.

Nhiễm Phi Trạch nhìn lá cờ trong mưa, lại quay sang nhìn Tô Tiểu Bồi.

“Ta, ta chỉ tùy tiện đi loanh quanh, không ngờ sẽ đổ mưa.”

Nhiễm Phi Trạch không nói gì, chỉ nhìn cô.

Tô Tiểu Bồi thấy hơi ngại, đành chuyển đề tài: “Tráng sĩ sao lại đến đây?”

“Nếu ta không đến, cô nương dự định đứng ở đây đến khi nào?”

“Điều này nào có theo ý của ta, phải xem sắc mặt của ông Trời.” Nói đến chuyện phải xem sắc mặt của ông Trời, hình như không chỉ có mỗi chuyện này.

Nhiễm Phi Trạch không nói nữa, chỉ chăm chú nhìn cô.

“Tráng sĩ làm thế nào tới được đây?” Cô tiếp tục hỏi.

“Ta đến nha môn tìm cô nương, bọn họ nói cô nương ra ngoài rất lâu rồi.” Trời đổ mưa, chàng không yên tâm, liền ra ngoài tìm cô.

Tô Tiểu Bồi gật đầu. Cũng không tiện hỏi chàng làm thế nào mà tìm được cô.

Nhiễm Phi Trạch cũng không định giải thích. Chàng tìm được cô, dường như chỉ cần dựa vào trực giác.

Những chỗ nàng đã đến, hầu hết là do chàng dẫn đi, sức cô đi được bao xa, chàng đều biết. Trên con phố đó chỉ có một lối vào, cổng chào rất dễ thấy, chàng không tìm được cô trên đường lớn, liền rẽ vào đây.

Hai người nhìn nhau trong màn mưa. Nhiễm Phi Trạch đột nhiên thở dài, đưa áo tơi trên tay cho cô.

Tô Tiểu Bồi mặc lên người, vẫn cảm thấy lạnh. Nhiễm Phi Trạch nhìn cô, sau đó quay người lại, ngồi xổm xuống đất.

Tô Tiểu Bồi nhìn tấm lưng rộng của chàng, khẽ giật mình, sau đó cẩn thận nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai cả, cô mới dám leo lên.

“Sẽ không bị người ta nhìn thấy chứ?” Cô thì thầm.

“Mưa lớn, cô nương mặc như thế này, là người hay vật cũng chẳng nhìn ra được, huống hồ phân biệt nam nữ.”

Cái gì mà người hay vật đều không nhìn ra được, ai là đồ vật chứ?

Tô Tiểu Bồi không phục, nhưng vẫn bám chặt lấy chàng, sợ bị rơi xuống.

Nhiễm Phi Trạch chuyển chiếc ô cho cô, Tô Tiểu Bồi một tay bám lên vai chàng, một tay giữ ô. Tay chàng nắm lấy khuỷu chân cô, xốc cô lên.

Khi Tô Tiểu Bồi đã ngồi yên vị trên lưng chàng, Nhiễm Phi Trạch bước đi trong mưa.

“Tráng sĩ, chỗ này lại không treo số nhà.”

“Bị lạc đường trong thành lớn, cô nương chắc chắn là người đầu tiên.”

“Ta không lạc đường, chỉ vì trời đổ mưa.”

“Cô nương vì sao lại rẽ vào đây?”

“Hả?” Tô Tiểu Bồi cảm thấy rất khó giải thích tâm trạng của mình, hơn nữa cô cũng thấy ngại, sau khi yên lặng một lát, đành nói: “Ta bị lạc đường.”

“Sự thông minh của cô nương có lúc thực sự khiến người ta lo lắng.”

“…”

Hai người không nói gì nữa, chỉ có những hạt mưa thi nhau rơi xuống ô phát ra tiếng lộp bộp.

“Tráng sĩ, tiếng mưa nghe thật là hay.” Cô không kìm được thốt lên.

“Ừm.”

“Tráng sĩ, khi nào huynh khởi hành?” Thực ra cô đã biết, cô chỉ muốn hỏi lại thôi.

“Ngày mai, hôm nay ta vốn muốn đến từ biệt cô nương.” Thực ra chàng cũng biết cô đã biết rồi, chàng chỉ muốn chính miệng nói ra mà thôi.

“Ờ.”

Lại một hồi im lặng, sau đó đến lượt Nhiễm Phi Trạch không kìm được, lên tiếng: “Ta đã ở lại đây hai tháng, lâu quá rồi.”

“Ừm.”

“Không phải là ta bỏ cô nương lại.”

“Tráng sĩ có chuyện chính phải làm, ta hiểu.”

“Cô nương nhất định phải tự chăm sóc tốt cho bản thân.”

“Tráng sĩ yên tâm.”

Nhiễm Phi Trạch đột nhiên dừng lại. Tô Tiểu Bồi nhìn ngó xung quanh, bốn phía không người, mưa lớn ngút trời, chẳng có gì bất thường cả, vì sao chàng dừng lại?

“Cô nương.”

“Hả?”

“Nếu…”

Tô Tiểu Bồi nín thở chờ đợi.

Chờ rất lâu…

“Nếu chữ của cô nương không luyện cho tốt, ta đọc thư của cô nương sẽ rất buồn cười, cô nương nhất định phải luyện cho thật tốt đó.”

“…” Tô Tiểu Bồi nghiến răng, nói: “Tráng sĩ lo lắng quá rồi!”

Nhiễm Phi Trạch đi tiếp, chàng đúng là lo lắng quá rồi. Thế này thật sự không tốt một chút nào.

“Thư phải gửi đến chỗ nào?” Rất lâu sau cô mới nhỏ tiếng hỏi.

Bước chân của Nhiễm Phi Trạch hơi khựng lại, đột nhiên khóe miệng cong lên, sau đó lại tiếp tục đi.

“Cô nương yên tâm, nếu có lòng, thư sẽ đến được chỗ ta.”

Ừm, đương nhiên là có lòng rồi, trong đầu của Tô Tiểu Bồi đã nghĩ xem phải viết thư như thế nào.

Nhiễm Phi Trạch cũng rất có lòng, sau khi Tô Tiểu Bồi về nhà mới phát hiện, hóa ra chàng còn đặc biệt chuẩn bị cho cô một món quà trước khi đi, đó là một con dao găm và một bộ y phục nho sinh có mũ.

Dao găm đương nhiên là để lại cho cô phòng thân, Tô Tiểu Bồi cầm lên, cảm thấy hơi nặng.

Nhiễm Phi Trạch nhìn động tác vụng về của cô, cười nói: “Đúng là không vừa tay cô nương lắm, nhưng trước mắt không có điều kiện, cô nương cứ dùng tạm đã. Đợi có cơ hôi, ta sẽ làm cho cô nương một con dao vừa vặn hơn.”

Trong lòng Tô Tiểu Bồi cảm thấy ấm áp, gật đầu cảm ơn chàng. Thực ra cô hoàn toàn không chắc có ngày dùng được thứ đồ này, nhưng Nhiễm Phi Trạch luôn lo nghĩ cho cô, cô thực lòng cảm kích.

“Bình thường ra ngoài, chớ mặc nha phục nữa, tuy có mũ, nhưng y phục đó dễ gây chú ý, giống như chuyện cô nương không có tóc vậy, sẽ khiến người ta bàn tán…”

“Ta có tóc mà.” Cô kháng nghị.

Chàng lại không để ý, tiếp tục nói: “Tuy không phải là muốn cô nương lẩn tránh giống như tội phạm, nhưng cũng không cần khiến người ta quá chú ý. Cô nương một thân một mình, có thể bớt được phiền phức âu cũng là điều tốt.”

“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Cô gật đầu liên hồi, trước đây khi chàng định đưa cô phiêu bạt giang hồ, cũng không lo lắng nhiều điều như bây giờ. Cô quay lại phòng ngủ thay bộ y phục nho sinh, đội mũ lên, rồi lại quay ra thư phòng để chàng ngắm.

Nhiễm Phi Trạch nghiêm túc đánh giá một lượt, sau đó gật đầu, nói: “Như thế này vẫn tốt hơn, trông rất nho nhã, không có vẻ cổ quái nữa.”

Thật sao? Cô sờ tay lên đầu, nhìn bộ quần áo trên người, đáng tiếc không có một tấm gương to, nên cô không nhìn thấy được dáng vẻ của mình.

“Từ nay ăn vận như thế này đi, ta không biết là có hợp hay không, nên không bảo cửa tiệm làm nhiều. Lúc nào tiện cô nương đến tiệm may thêm hai bộ giống thế. Sau này trời sẽ càng ngày càng nóng, cô nương chớ tham mát, mũ nhất định phải đội.”

“Được.” Cô luôn miệng đồng ý, lại đặt tay vào chiếc mũ, rất mềm mại, đội cũng không khó chịu lắm. Mái tóc ngắn của cô đáng sợ đến thế sao? Thực ra nhìn quen rồi thấy cũng được mà, ai muốn nghĩ cô là cô tử thì cứ việc, cô cũng chẳng bận tâm nữa.

“Tóc của cô nương, không hề dài hơn.” Chàng đột nhiên khẽ nói, chăm chú nhìn cô.

Tô Tiểu Bồi hơi sững người, ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt của chàng.

Cô đã ở đây hơn ba tháng rồi, tóc không mọc dài ra là sao? Tô Tiểu Bồi chột dạ, cô hoàn toàn không chú ý đến chuyện này.

Biểu cảm tròn mắt kinh ngạc của cô khiến Nhiễm Phi Trạch buồn cười. “Ta cũng từng nghĩ, cô nương liệu có phải là yêu tinh trên núi hóa thành không, nếu không thì tại sao lại khác người như vậy. Nhưng sau đó ta lại nghĩ, nếu là yêu tinh, cũng nên biến hóa ra dung mạo xinh đẹp trẻ trung hơn chứ, trông cô nương nhếch nhác thảm hại thế này, chắc chắn không phải yêu tinh rồi.”

“Này!” Cô trợn mắt lườm chàng, mắng cô không phải người không nói làm gì, lại còn chê bai tướng mạo của cô nữa chứ! Thực ra cô cũng xinh đẹp đấy chứ, ít nhất ở thời hiện đại cô được không ít lời khen, cô luôn tự tin về điểm này, bọn họ thấy cô không đẹp chẳng qua là do quan niệm thẩm mỹ ở nơi này quá kỳ quái mà thôi.

Nhiễm Phi Trạch cười vui vẻ. “Cô nương lại gọi ta rồi.”

“Ta không phải yêu tinh.” Tô Tiểu Bồi hoàn toàn không định cải chính quan niệm sai lầm của chàng cho rằng yêu tinh nào cũng có thể biến hóa thành diện mạo trẻ trung xinh đẹp, cứ nhìn Ngưu Ma Vương và Trư Bát Giới xem… Cô hất hàm, nhắc lại một lần nữa: “Ta không phải yêu tinh.”

Nhiễm Phi Trạch lại cười, cô không phải yêu tinh, nhưng chắc chắn cũng không phải người thường. Có điều, chàng hoàn toàn không sợ hay khinh ghét cô, điều này quả thật rất lạ, nhưng chàng không hề bận tâm về ý nghĩ ấy, chàng chỉ muốn bảo vệ cô.

“Cô nương nhớ rồi chứ?”

“Cái gì?”

“Mũ.”

“Nhớ rồi, nhớ rồi. Ta nhất định ngày ngày đội mũ.”

“Cô nương cũng chớ nói với người khác, y phục này là ta tặng.”

“Biết rồi, biết rồi, ta là nữ tử một thân một mình, không thể khiến người ta dị nghị, gây chuyện thị phi. Ta biết rồi.” Tô Tiểu Bồi ngán ngẩm gật đầu, đạo lý này chàng đã nói không biết bao nhiêu lần rồi.

“Ừm, nhớ kỹ là được rồi.”

“Tráng sĩ yên tâm.” Tô Tiểu Bồi cười hì hì, nhưng cảm thấy trong lòng nặng trĩu.

Nhiễm Phi Trạch nhìn cô một lúc lâu, bỗng nói: “Sau khi cô nương tìm được người đó, có dự định thế nào?”

Tô Tiểu Bồi ngập ngừng một lát, rồi nói: “Tìm được người rồi thì về nhà.” Hai chữ “về nhà” kia cô nói rất nhỏ, cô cảm thấy chắc chắn là do ảnh hưởng của nỗi thương cảm biệt ly.

Nhiễm Phi Trạch khẽ gật đầu, dường như muốn nói gì lại thôi. Cuối cùng chàng chỉ bảo: “Cô nương ở trong thành, có chuyện gì thì tìm Lão Lục, ta đã dặn dò cậu ấy rồi.”

Điều này Tô Tiểu Bồi đã biết, vị “đệ đệ ruột” Bạch Ngọc Lang này ngày nào cũng để ý trông chừng cô. Cô gật đầu.

“Văn phòng tứ bảo của cô nương ở chỗ nào?”

Tô Tiểu Bồi đi lấy cho chàng, hỏi: “Để làm gì?”

“Trên đường đi, chắc sẽ lại qua mấy ngôi chùa nữa, thư của cô nương có thể đưa một ít cho ta, ta giúp cô nương tìm người. Quan phủ tìm người trong thành trấn thì không vấn đề gì, nhưng nếu như người đó ẩn thân nơi chùa miếu hẻo lánh, thì cũng không dễ tìm được.”

Tô Tiểu Bồi đột nhiên hiểu ra, chàng nói rất có lý, thật là chu đáo.

Cô ngồi xuống, viết mấy bức thư rồi gấp lại giao cho Nhiễm Phi Trạch. Nhiễm Phi Trạch nhận lấy, hai người đứng đối diện nhau, nhất thời chẳng biết phải nói gì.

“Sáng sớm ngày mai ta xuất phát rồi.”

“Ừm.” Tô Tiểu Bồi gật đầu, cô cảm thấy nên nói vài lời cảm tạ, nếu không gặp được chàng, cô thật sự không biết mình sẽ ra sao. Nhưng cô lại không biết phải mở lời thế nào, cuối cùng nói: “Hôm nay ta ra ngoài, vốn là muốn chuẩn bị chút quà cho tráng sĩ, nhưng mà…” Hai tay cô trống không chẳng mua được gì cả, còn phiền chàng đội mưa đưa về nữa.

“Không sao.” Chàng nghe thấy lời cô liền cười. “Tâm ý của cô nương, ta ghi nhận.”

Tô Tiểu Bồi cũng cười, không hiểu sao lại hơi đỏ mặt.

Sáng hôm sau, Nhiễm Phi Trạch lên đường.

Tô Tiểu Bồi đi tiễn chàng. Cô lại mua rượu và gà quay, để chàng ăn đường. Nhiễm Phi Trạch cảm tạ, đặt đồ lên xe ngựa, cạnh chiếc tay nải siêu lớn của chàng, sau đó chàng cười cười với cô, rồi chầm chậm thúc ngựa đi.

Bạch Ngọc Lang lớn tiếng gọi với theo: “Nhiễm thúc đi đường bảo trọng.”

Tô Tiểu Bồi nhìn theo bóng lưng xa dần của Nhiễm Phi Trạch, đột nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, sống mũi cay cay. Nhiễm Phi Trạch đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, bắt gặp ánh mắt của chàng, Tô Tiểu Bồi không kìm được nữa, nước mắt bỗng trào ra.

Nhiễm Phi Trạch dừng lại nhìn cô.

“Đại… đại tỷ.” Bạch Ngọc Lang cảm thấy rất mất mặt.

“Tráng sĩ đi đường bảo trọng.” Tô Tiểu Bồi quệt nước mắt, vẫy tay với Nhiễm Phi Trạch.

Nhiễm Phi Trạch khẽ gật đầu, cao giọng đáp lại: “Cô nương cũng bảo trọng.”

Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Nhiễm Phi Trạch quay người, mau chóng rời đi.

Chàng đi xa rồi, Tô Tiểu Bồi không giả vờ được nữa, nước mắt rơi lã chã. Bạch Ngọc Lang sợ quá vội nhìn ngó xung quanh, thấp giọng quát: “Đại tỷ chớ như vậy nữa.” Khóc lóc thế này, cậu ta đứng bên cạnh thực sự thấy rất mất mặt.

Đều là nói “chớ như vậy nữa”, nhưng vì sao Bạch Ngọc Lang nói lại khiến người ta cảm thấy phiền như thế này? Tô Tiểu Bồi phớt lờ cậu ta, vừa quệt nước mắt vừa quay về nhà.

Cô đóng cửa lại, khóc òa lên.

Qua một lúc lâu, Bạch Ngọc Lang đến gõ cửa, gọi: “Đại tỷ, có thư của tỷ.”

Tô Tiểu Bồi ngẩn ra, tại sao lại có thư của cô? Cô lau nước mắt, ra mở cửa, không muốn để Bạch Ngọc Lang nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình, cô chỉ lộ ra nửa khuôn mặt. Bạch Ngọc Lang cũng không nhìn cô, chỉ đưa một phong thư, lí nhí nói: “Nhiễm thúc gửi cho tỷ.”

Nhiễm Phi Trạch?

Tô Tiểu Bồi ngạc nhiên, Bạch Ngọc Lang nhăn nhó, tỏ vẻ không tán đồng, “Nhiễm thúc để ở chỗ ta, nói nếu như đại tỷ rơi lệ, thì đưa phong thư này cho đại tỷ.”

Phong thư này?

“Còn có thứ khác sao?”

“Ừm.” Bạch Ngọc Lang gật đầu.

“Thứ gì?”

“Nếu như đại tỷ ngôn hành vô lễ thì có một phong thư khác. Nếu như đại tỷ gây họa còn có một phong nữa…”

“Lấy cả ra đây.” Tô Tiểu Bồi cắt ngang lời cậu ta.

Kết quả Bạch Ngọc Lang không nghe theo. Cậu ta nhíu mày lại, đưa từng bức thư cho cô, nói: “Nếu đại tỷ khóc lóc, đưa cho đại tỷ bức này. Nếu đại tỷ đòi tín vật của nam tử, lén trao nhận đồ với người khác, làm việc không nên làm, đưa cho đại tỷ bức này. Những bức còn lại không thể đưa.”

Trao nhận đồ với người khác là việc không nên làm?

Tô Tiểu Bồi cũng nhíu mày. “Đó là thư tráng sĩ viết, nếu không nên nhận thì cậu đi nói với tráng sĩ.”

“Nhiễm thúc hành tẩu giang hồ, không câu nệ tiểu tiết.” Bạch Ngọc Lang cau có nói, cậu ta vốn dĩ cũng không tán đồng hành động này của Nhiễm thúc. Khuyên can Nhiễm thúc không được, chả nhẽ không giáo huấn nổi đại tỷ? “Đại tỷ thì không giống vậy, đàn bà con gái đương nhiên phải coi trọng danh tiết một chút.”

Tô Tiểu Bồi liền đoạt lấy hai bức thư, chẳng thèm lý sự với cậu ta nữa.

Tiểu huynh đệ, thế giới quan và nhân sinh quan của cậu khá có vấn đề đấy.

Tô Tiểu Bồi đóng cửa lại, quay về phòng đọc thư.

Thư viết rất đơn giản, một bức là: “Chớ buồn bã, sau này chắc chắn sẽ gặp lại.” Còn một bức viết: “Cô nương lần sau chớ như vậy nhé.”

Đọc hai câu đó, trong đầu Tô Tiểu Bồi lại hiện lên biểu cảm và ngữ khí của Nhiễm Phi Trạch. Cô bật cười khúc khích, thế rồi không hiểu sao lại chảy nước mắt, một lát sau, không nhịn được lại cười.

“Tráng sĩ nói rất đúng.”

Đêm thứ hai sau khi Nhiễm Phi Trạch đi, La Khuê đã dùng đai áo của mình thắt cổ tự vẫn trong ngục.

Chuyện này cũng không gây ra sóng gió quá lớn.

Tội phạm bị phán tội chết vì không chịu đựng được cuộc sống lao ngục liền tự vẫn, những việc kiểu này không phải không có tiền lệ. Huống hồ La Khuê cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm ở thành Ninh An, trong thành có không ít đệ tử, rất nhiều người quen biết ông ta, so với việc đợi đến sau thu bị đưa đi hành quyết cho người ta xem, thà rằng lặng lẽ chết trong lao còn đỡ mất mặt hơn.

Cách giải thích này được tất cả mọi người tán đồng, họ đều nói, đến La Linh Nhi cũng không chịu đựng được ánh mắt của người đời vì chuyện phụ thân phạm tội vào ngục, sớm đã bỏ đi, huống hồ là một người đàn ông như La Khuê, nghĩ đến cảnh tượng bản thân mình mặc áo tù nhân bị chém đầu trước mặt bàn dân thiên hạ, đương nhiên không chịu được rồi.

Sự việc này chẳng mấy chốc mà lắng xuống. Người của Thường gia đến nhận thi thể, mang về làm tang sự. Tô Tiểu Bồi nghe nói La Linh Nhi quay về mai táng cha, khóc lóc vật vã một trận, tự tay lập mộ cho phụ thân rồi lại đi. Phủ nha trình công văn báo lên trên, sau đó vụ án này chỉ còn là mấy trang giấy được xếp vào trong đống án cũ.

Phủ doãn đại nhân vẫn chưa bỏ cuộc, muốn Tô Tiểu Bồi ứng dụng thôi miên vào việc thẩm vấn, ông ta đã đôi lần nhắc chuyện này với Tô Tiểu Bồi, cô đều viện cớ để từ chối. Cuối cùng Phủ doãn đại nhân đành bỏ qua, tuy diệu pháp mới không được dùng trong thẩm vấn phá án, nhưng bản lĩnh xem mặt đọc tâm của Tô Tiểu Bồi trong phủ nha người người đều biết. Phủ doãn thẩm án xét hỏi phạm nhân, đều muốn để Tô Tiểu Bồi ở bên cạnh quan sát, sau đó sẽ hỏi ý của cô. Tô Tiểu Bồi có thể nhìn ra được rất nhiều chi tiết mà người khác nhìn không ra. Có lần, thậm chí cô còn phán đoán ra hung thủ không phải là một nam nhân, mà là một nữ tử. Cuối cùng kết quả điều tra đúng như vậy. Lần khác, cô chỉ đọc hồ sơ vụ án và hỏi chuyện vài người, đã biết được tội phạm khá nhiều tuổi, tính cách thế nào, làm nghề gì, các bổ khoái đi điều tra theo suy đoán của cô, quả nhiên bắt được hung thủ.

Tô Tiểu Bồi nhanh chóng nổi tiếng khắp nha môn. Chỉ nổi tiếng trong nha môn, là vì Phủ doãn đại nhân và Tần Bổ đầu đã hạ lệnh, chuyện liên quan đến vị nữ sư gia này, không được truyền ra ngoài.

Tô Tiểu Bồi biết được điều này từ Bạch Ngọc Lang, trước khi đi Nhiễm Phi Trạch đã nói chuyện với hai vị đại nhân. Chàng nói, nếu muốn giữ Tô Tiểu Bồi yên ổn làm việc ở đây thì không thể khoe khoang tài năng của cô. Phủ doãn và Tần Bổ đầu là người sáng suốt, một nữ tử có bản lĩnh kỳ lạ thực sự sẽ khiến người ta bàn tán, nếu xử lý không tốt, chắc chắn sẽ gây ra chuyện không hay. Thế là hai vị đại nhân liền đồng ý. Tô Tiểu Bồi là một người sống sờ sờ, muốn giấu cũng chẳng giấu được, nhưng chỉ cần phía quan phủ không lan truyền rộng rãi chuyện về cô, thì người ngoài cũng chỉ biết quan phủ có một vị nữ sư gia mà thôi.

Tô Tiểu Bồi nghe nói điều này, trong lòng lại nhớ đến Nhiễm Phi Trạch.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.