Vẫn Còn Vương Vấn

Chương 41



Cách một tuần trước năm mới, Cola vốn định dẫn tôi về nhà họ Lâm ăn Tết, thế nhưng lại biệt tăm biệt tích, không thấy bóng dáng đâu cả. Còn tôi từ lúc trở về nước đã bị cậu ấy trực tiếp đưa thẳng về nhà họ Dịch.

Hai người ở chung một chỗ đã lâu, chợt tách ra nên cảm thấy hơi trống vắng, những lúc ở một mình liền thường nhớ đến người nào đó, cho dù mỗi ngày đều có thể nghe được giọng nói của cậu ấy nhưng vẫn không thôi nhớ nhung.

Mỗi lần tôi nói lên muốn đến gặp lại bị cậu ấy cự tuyệt, mặc dù không cao hứng cho lắm, nhưng bản thân vẫn rất biết điều không hề cáu kỉnh chút nào. Cola đã lâu không về nhà, nên ở bên cạnh dì Tần lâu lâu một chút. Gần tới cuối năm, chú Lâm nhất định rất bận, Cola ở cùng với mẹ mình cho đỡ cô đơn cũng tốt.

Nhưng, dần dần, dù có hơi chậm lụt nhưng tôi liền phát hiện có cái gì đó không đúng.

Cola bắt đầu không nhận điện thoại của tôi, gọi ba cuộc cũng chỉ nhận có hai. Cơ hội gặp mặt đã ít, ngay cả số lần nói chuyện cũng giảm dần, trong lòng mơ hồ bắt đầu có chút bất an. Có lúc thậm chí mấy ngày cũng không có lấy một cú điện thoại, trong lòng tôi rất phiền não, luôn suy diễn đến nhiều tình huống không tốt. Trong đầu đôi khi lại nhớ tới chuyện Cola bị tai nạn xe khi đó . . . . .

Trạng thái như xa như gần như xa này cứ kéo dài mãi, tôi thật sự không còn kiên nhẫn để chờ nữa, vì vậy liền tìm cơ hội chạy đến nhà Cola tìm cậu ấy. Không ngờ, trong nhà lại không có một bóng người, mặc kệ có nhấn chuông thế nào cũng chẳng có ai đáp lại.

Liên tiếp ba ngày đều như vậy, điện thoại của Cola cũng trực tiếp chuyển sang trạng thái tắt máy. Đối mặt với tình huống như thế, trong lòng tôi càng lo lắng không yên, cảm giác hình như đã xảy ra chuyện gì đó. Đối diện với nhà cậu ấy là một dì mập mạp phúc hậu, đồng nghiệp của dì Tần. Sau mấy lần tức giận, sập cửa vào mặt, rốt cuộc cũng tốt bụng nói cho tôi biết, cả nhà dì Tần đã bay đi Mỹ.

Tôi hơi ngạc nhiên, đầu óc rối loạn, không hiểu rõ lắm, chẳng phải mình và Cola từ Mỹ về sao?

Ấm ức đi về nhà, nhưng khi biết cậu ấy và chú Lâm, dì Tần ở chung một chỗ thì tâm trạng lại tốt hơn một chút, ít nhất còn nói rõ cậu ấy vẫn thật tốt, không có chuyện gì. Nhìn chằm chằm vào mặt của ai đó trên màn hình laptop, tôi không ngừng trợn mắt, rủa thần: Thối Cola, anh mà trở về xem em sẽ thu thập anh như thế nào!

Một ngày trước giao thừa, Cola trở lại.

Tách ra gần nửa tháng, cậu ấy gọi điện thoại hẹn tôi đến một quán trà cách nhà không xa. Tôi thực không hiểu vì sao Cola lại chọn nơi đó, cậu ấy và tôi đều không thích uống trà không phải sao? Nhưng muốn nhanh chóng gặp được người vốn tâm tâm niệm niệm trong lòng, nên tôi vẫn rất kích động chạy như bay ra cửa.

Tôi tìm thấy cậu ấy ở một góc phòng, đang ngồi đưa lưng về phía cửa. Không khí bên trong thật ấm áp, cho nên cậu ấy chỉ mặc độc một cái áo len màu đen, mũ trên đầu lại không gỡ xuống, khẽ cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì.

Lúc tôi bước đến dường như cậu ấy cũng không phát hiện ra, vẫn rũ mắt xuống nhìn xuống mặt bàn. Tôi lặng lẽ đi tới, cúi người ôm lấy cậu ấy từ phía sau, chôn mặt vào cổ người nào đó nói nhỏ: “Mau giải thích, nếu không em sẽ rất tức giận ——”

Cậu ấy vẫn không đáp lại, toàn thân chợt cứng đờ trong một giây, sau đó vươn tay cầm lấy cổ tay của tôi. Mấy giây sau, mới kéo tôi vòng qua thành ghế ngồi xuống ở bên cạnh mình. Cậu ấy từ từ quay đầu, nhìn tôi, khóe miệng khẽ cong lên: “Thật xin lỗi, ba anh đột ngột quyết định đến thăm cô vào trước Tết cho nên chuyến đi này hơi lâu một chút!”.

Tuy nói thế nhưng một chữ cũng không đề cập tới việc tại sao lại không nhận điện thoại của tôi trong khoảng thời gian này, chỉ an tĩnh nhìn tôi chăm chú. Ánh mắt bình tĩnh, sắc mặt vẫn không tốt như cũ, ngay cả môi cũng tái nhợt. Tim của tôi trong nháy mắt như bị thứ gì đó hung hăng đâm vào, bén nhọn đau đớn.

Tôi giơ tay lên sờ mặt của cậu ấy, khi vừa chạm đến, lông mi của người nào đó chợt run rẩy, ngay sau đó lại đưa tay lên cầm lấy tay của tôi.

“Khó chịu chỗ nào sao? Sao sắc mặt lại không tốt như vậy!”. Liếc nhìn cái mũ trên đầu cậu ấy, tôi không kìm chế được đưa một cái tay khác ra: “Bị cảm à? Sao vào trong phòng còn đội ——”

Tôi chỉ muốn sờ sờ vào đầu của cậu ấy một chút, tay mới vừa chạm vào cái mũ, liền bị cậu ấy thật nhanh bắt lấy, cũng không thèm nhìn tôi, sắc mặt cũng không tự nhiên chút nào. Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm, không ngờ cậu ấy lại phản ứng mãnh liệt đến vậy. Cola từ từ cuộn chặt ngón tay, dùng lực siết chặt lấy hai tay của tôi.

Cậu ấy vẫn không nói lời nào, cũng không thèm nhìn tôi, tầm mắt rơi vào khoảng không. Tôi sửng sốt nhìn cậu ấy chằm chằm, không khí kỳ quái như vậy thật sự có chút quỷ dị: “Cola?”

Cola siết tay tôi phát đau, chờ đến khi cậu ấy quay đầu, mới chậm rãi buông lỏng tay tôi ra: “Quả cam, Chúng ta. . . . . . chia tay thôi. . . . . .”

Đại não liền oanh một tiếng, trong nháy mắt trống rỗng, tôi không thể tin nhìn cậu ấy chăm chú. Nhưng người trước mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng, nếu không phải đã sớm biết rõ tính tình cậu ấy vốn lạnh nhạt, có lẽ tôi đã hoài nghi người nào đó không thèm để ý đến vẻ mặt của tôi giờ phút này, cho nên mới buông ra được những lời sắt đá như thế này.

“Cola. . . . . . anh..anh nói nhăng nói cuội gì đấy?”. Tôi rất không có tiền đồ lắp ba lắp bắp, khẩn trương nhìn người bên cạnh, bản thân lại đang hoài nghi nhất định mình đã nghe lầm, người yêu tôi như vậy, làm sao lại ở thời điểm chúng tôi thật vất vả mới có thể ở bên cạnh nhau mà nói ra những lời phũ phàng như thế này?

Cola ngồi ở trước mặt tôi, khẽ nhếch miệng, chậm rãi nói: “Em cũng hiểu, ở trong thế giới của tôi, không có thứ gì muốn mà lại không có được. Tôi vẫn thích dạng con gái nghe lời lại khéo léo, mà thời điểm đó em quá khó để thuần phục, cho nên tôi mới nảy sinh dục vọng chinh phục. Sau đó nữa, xảy ra chuyện với Lăng Phỉ, em . . . lại chạy đến nói chia tay với tôi. Từ khi đó, em chính là ngoại lệ duy nhất, cho dù tôi làm thế nào cũng không đạt được”.

Lúc Cola nói những lời này biểu tình cực kỳ lạnh nhạt, cho tới bây giờ tôi đều chưa từng thấy qua bao giờ, ánh mắt không hề có chút nhiệt độ nhìn thẳng vào tôi, từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, thậm chí không hề có chút do dự nào. Tim tôi chợt nhảy lên binh binh, nhanh đến mức có chút khó thở, hốt hoảng rũ mắt xuống, không dám nhìn vào người xa lạ trước mặt nữa.

Tôi biết rõ ý tứ của cậu ấy là gì nhưng lại không muốn tin tưởng, cũng không nguyện ý tin tưởng. Cùng nhau dây dưa nhiều năm như vậy, từ lúc năm tuổi, đến lúc 16 tuổi, bắt đầu yêu nhau, thế giới của tôi chỉ còn có một người duy nhất. Mặc kệ yêu cũng tốt, hận cũng được, trong mắt tôi đều ngập tràn hình ảnh của cậu ấy. Tất cả tình cảm của tôi cũng đặt hết vào người thanh niên này. . . . .

“Quả Cam, thật xin lỗi. Tôi đã thử cố gắng, muốn tốt với em cả đời, thế nhưng lừa gạt em như thế thật không làm được. Tôi không thương em, dục vọng chinh phục cuối cùng cũng không thể địch lại thời gian cả đời. Em. . . . . .”. Cậu ấy dừng một chút mới nói tiếp: “Đáng giá có được một người đàn ông tốt hơn”.

Tôi rũ mắt xuống, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, hàm răng cũng cắn lại thật chặt: “Em không tin, nếu như không phải vì yêu, vậy tại sao lại vì em mà thiếu chút nữa mất mạng, lại vì cái gì mà lại muốn giữ bí mật không muốn nói cho em biết. Lâm Cẩn Nam, anh đừng xem ai cũng là đồ ngốc! Kể cả em có đần thế nào đi nữa, cũng biết rõ cái gì là thật, cái gì là giả!”.

Cola thở dài, sau đó . . . . . liền cong cong khóe nói: “Đồ ngốc, nếu mà cái kia cũng nói ra, thì chẳng phải về sau ngay cả bạn bè cũng không làm được sao?”. Cậu ấy thoáng cúi người, tiến sát lại gần hơn: “Khi đó, tai nạn xe cộ căn bản chỉ là ngoài ý muốn, hơn nữa, chỉ bị thương nhẹ thôi. Tôi đã nhắc nhở em rất nhiều lần rồi, lời Tiếu Tiếu nói, mười câu thì có chín câu không thể tin. Em rõ là. . . . . .ngây thơ quá mức!”.

Nhìn cậu ấy cười chói mắt, nước mắt của tôi không tiếng động rơi xuống: “Nói bậy, rõ ràng, rõ ràng. . . . . .”, tôi cắn môi, nửa ngày mới lẩm bẩm ra một câu: “Anh yêu em, có đúng hay không?”

Một tay Cola đặt lên trên mép bàn, một tay khoác lên trên ghế dựa tôi ngồi, cứ như vậy lạnh lùng nhìn tôi khóc, cất giọng dửng dưng: “Quả Cam, chúng ta không phải là trẻ con nữa, hi vọng em có thể dũng cảm một chút. Tôi cũng chỉ là một người qua đường giáp không có thứ gì tốt cả, em chỉ mới 21 tuổi mà cuộc đời thì còn rất dài. Về sau, chắc chắn em sẽ gặp được người tốt hơn gấp nhiều lần!”.

Tôi mở to mắt, không muốn nhìn thấy bản mặt kia thêm lần nào nữa, cho dù một giây đồng hồ cũng không: “Không phải là anh không có thứ gì tốt. . . . . . mười sáu năm, quãng thời gian đó của em đều có mặt của anh. . .”

Cola không nói gì, trong không gian tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng nức nở của tôi, cậu ấy nghiêng người sang không nhìn tôi nữa, dựa vào thành ghế nhắm mắt lại, nói: “Thật xin lỗi, đáng tiếc trong mười bảy năm của tôi . . em không phải là duy nhất.”

Tôi ngẩn ra, tâm hoàn toàn vỡ vụn, máu thịt be bét, nước mắt rơi xuống chiếc quần bò màu sáng, thấm ướt cả một mảng. Trong đầu hiện lên hình ảnh ngày đó Lăng Phỉ gặp chuyện không may cùng với câu nói kia của Cola: “Tôi thật sự thích cậu”.

Trong lòng quặn đau từng trận, nhưng trên mặt lại không kìm được mà muốn cười phá lên, Dịch Mộ Tranh, mày quả nhiên ngu ngốc hết thuốc chữa.

Đưa tay lên gạt đi nước mắt, tôi cố gắng cười cười nói: “Được, tôi đồng ý”. Tôi đứng dậy, đưa lưng về phía cậu ấy khựng lại một giây, rồi nói tiếp: “Lâm Cẩn Nam, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh, cho nên, anh ngàn vạn đừng hối hận.”

Tôi không đợi Cola đáp lại, mặc kệ câu trả lời của cậu ấy là gì, cũng đã không phải là thứ mà tôi mong muốn. Hòa vào biển người nhộn nhịp trên đường phố, dưới bầu trời mùa đông u ám, ánh mặt trời nóng bức đâm vào mắt thật chua xót khó chịu. Lại một lần đứng giữa dòng người, nhìn ánh sáng không ngừng lóe lên trước mặt, sẽ không còn bàn tay vững chãi nhưng lại hơi lành lạnh của ai đó dắt tôi đi nữa.

Dịch Mộ Tranh, mày có thể làm được, một mình, cũng không có gì là không thể.

Tôi hít một hơi thật sâu, ai đã từng nói cho tôi biết, trên cái thế giới này, không có người nào nhất định sẽ ở bên cạnh người nào cả đời? Thẩm Lạp thật sự đã dự kiến trước được tương lai, nhưng mới chỉ hơn một tháng ngắn ngủi mà thôi, lời này của cậu ấy đã liền được nghiệm chứng.

*

Tôi cứ cho rằng khó khăn thế nào đi nữa chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhưng sự thực lại chứng minh bất luận ở trong trường hợp nào, vô luận không còn quan hệ gì gì nữa, kể cả lúc tôi nghĩ là đã quên cậu ấy, thì mọi vật xung quanh dường như đều có liên quan tới người đó. Cho dù không quay trở về nhà trọ của cậu ấy thu dọn đồ đạc, nhưng trong phòng của tôi vẫn còn có rất nhiều thứ gọi nhớ về người con trai ấy.

Hình nền của cậu ấy cài trên máy tính tôi có thể đổi. Điện thoại di động cậu áy đưa, tôi có thể đổi. Tư vị của cậu ấy còn vương lại trên giường, tôi cũng có thể đổi. Sơ mi trắng của cậu ấy treo trong tủ quần áo, tôi có thể vứt bỏ. Nick QQ của ai đó, tôi có thể xóa đi. . . . . . Nhưng, quá khứ ngọt ngào như mật lại biến thành những con sâu răng, cắm rễ thật sâu, làm thế nào cũng không nhổ được.

Tôi rất đau, nhưng hết cách rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó không ngừng thối rữa hư hỏng.

Mỗi sáng sớm tỉnh lại, nhớ tới ai đó liền bắt đầu đau lòng, bị cảm giác này đè nén làm bản thân sắp hỏng mất, nỗi tuyệt vọng so với năm đó tự sát cũng không thể nào cân đo đong đếm được. Con người ai cũng đều có lòng tham, thứ tốt đẹp nhất chính là trí nhớ, có một lại muốn có hai, có hai liền muốn nhiều hơn nữa, tôi thà rằng năm ấy bị cậu ấy vứt bỏ, không để lại nhiều ký ức ngọt ngào liền rời đi.

Hiện tại, chỉ còn một mình tôi ở nơi này, âm thầm nhung nhớ. . . . . .

Tình cảm của chúng tôi chỉ qua một mùa đông liền kết thúc như thế.

*

Ngày tựu trường càng gần, tôi lại càng phiền não. Trên thực tế, cảm xúc nóng nảy này của tôi đã kéo dài một thời gian. Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ kéo dài nó vô thời hạn.

Sau khi quay lại ký túc xá, đám Đinh Kỳ Kỳ thức thời không hỏi tới. Còn tôi dưới ánh mắt đồng tình của mấy đứa bạn cùng phòng liền dần dần tĩnh tâm lại, mỗi ngày đều như cái xác không hồn đi học, ăn cơm, chỉ mới trải qua một cuộc tình thất bại mà dường như gân cốt cũng vỡ vụn, đứng dậy từ đầu cũng là một việc vô cùng khó khăn.

Không hề gặp lại Cola, trải qua cuộc sống như tu hành từ ký túc xá về trường học rồi lại ngược lại, chẳng khác nào con rùa đang rụt đầu trốn trong chiếc mai của mình. Cho dù hành vi như vậy rất không có tiền đồ, thì tôi cũng không muốn phải lúng túng khi phải gặp mặt ai đó mà nói không ra lời. Mỗi lần nhớ tới cậu ấy, ngực lại nặng như đá đeo, ép tới không thở nổi.

Thẩm Lạp tới tìm tôi mấy lần, mặc dù ngoài ý muốn, nhưng đối với sự áy náy của lương tâm, thì thỉnh thoảng tôi cũng sẽ miễn cường cùng cậu ấy đi dạo trong trường, rồi lại xin ăn chực một bữa cơm. Còn Thẩm Lạp thì vẫn hay nói những lời kỳ kỳ quái quái, ví như như là: “Bây giờ nếu cô đã độc thân rồi, không bằng hãy đón nhận tôi đi” ….

Mặc kệ cậu ấy có đùa giỡn hay không, tôi cũng không có tâm tư nào mà nghĩ đến. Trong lòng tôi, Cola là một tồn tại đặc biệt, cho dù hiện tại cậu ấy không yêu tôi nữa thì tôi vẫn còn thương cậu ấy, yêu đến mức không tài nào bỏ được, hơn nữa còn không thể nào quên được.

Cuộc sống bình thản lại đè nén cứ thế trôi qua, nửa tháng sau ngày nhập học, Đinh Kỳ Kỳ vội vàng hấp tấp đến thư viện tìm tôi, lo lắng nói: “Quả Cam, Lâm Cẩn Nam cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy nghỉ học rồi, cậu có biết không?”

Tôi không biết, tôi cái gì cũng không biết. Mặc dù đã chia tay, nhưng trong tiềm thức tôi vẫn chờ mong đây chỉ là một trò đùa, sẽ có một ngày cậu ấy trở lại dỗ dành tôi, xin tôi tha thứ. Vào học đã lâu như vậy, một lần cũng chưa từng nhìn thấy cậu ấy, vừa muốn gặp, lại vừa sợ. Không dám đi hỏi thăm những người có liên quan. . . . . . Nhưng mà bây giờ, nghỉ học? Chuyện này là sao chứ?

Trong đầu tôi là một mảnh hỗn độn, vội vàng thu dọn sách vở chạy ra ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.