Lao ra cửa, Kì Nhi lập tức trở lại phòng bằng cửa sau, đem nam trang đổi thành nữ trang, còn cẩn thận đeo lại ngọc bội đã tháo xuống.
Vọt ra đại sảnh cách đó không xa, nàng điều hòa tốt hơi thở, ung dung tao nhã mà đi vào.
“Kì Nhi.” Thượng Quan Duệ Dịch vừa nhìn thấy nàng liền dịu dàng gọi khẽ.
“Quả thực cùng Vân Tinh cô nương giống nhau như đúc, nhưng Kì Nhi cô nương càng xinh đẹp.” Lệ Tĩnh vừa thốt lên, lại khiến cho Thượng Quan Duệ Dịch lườm lườm. Hắn thật sự không rõ lắm, rốt cuộc Thượng Quan Duệ Dịch thích người nào? Sao lại ghen như vậy?
Kì Nhi dịu dàng nở nụ cười. Nói thừa, mặc nữ trang đương nhiên có vẻ xinh đẹp hơn, nếu không lúc nãy sao nàng phải mặc nam trang đánh lừa thị giác của bọn họ?
“Kì Nhi, nàng…” Thượng Quan Duệ Dịch tiến lên muốn nắm tay nàng… Kì Nhi vội vàng né tránh hắn, trốn ở sau lưng Tâm Nhi, làm bộ rất là sợ hắn, khiến người ta hết sức thương tiếc.
“Thượng Quan công tử, có gì thì mời nói, nhưng xin đừng động tay động chân với tiểu thư nhà ta.” Tâm Nhi nghiêm mặt, khăng khăng không cho hắn đụng tới Kì Nhi.
Thượng Quan Duệ Dịch lập tức đẩy nàng ra, đem Kì Nhi hơi sợ hãi kéo vào trong lòng.
“Tiểu thư!” Tâm Nhi không kịp cứu, lại bị Lệ Tĩnh ra tay ngăn lại. “Lệ công tử, ngài làm gì vậy?”
“Để cho hai người bọn họ nói chuyện đi.” Lệ Tĩnh thở dài, lần đầu tiên hắn thấy bạn thân để ý một cô nương như vậy, cho dù làm trái lời hứa với Vân Tinh, hắn cũng muốn giúp Thượng Quan Duệ Dịch ôm được mỹ nhân về.
“Điều này sao có thể, tiểu thư…” Tâm Nhi nhìn Kì Nhi bị lôi đi, lại bất lực.
“Ta không muốn…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kì Nhi nhăn lại, nàng không muốn ở một mình với hắn, hắn sẽ bắt nạt nàng… Làm sao bây giờ? Nàng lại không thể thừa nhận mình chính là Vân Tinh. Hơn nữa mục đích của nàng còn chưa đạt được.
Mãi đến khi bị kéo đến trong chiếc đình ngoài hoa viên, trên mặt của nàng vẫn tràn ngập vẻ vô tội, bất đắc dĩ cùng đáng thương.
“Kì Nhi, nàng có biết ta nhớ nàng thế nào không?” Ôm chặt lấy nàng, hắn rất muốn che chở nàng trong ngực như vậy cả đời. Sự giãy giụa đối với Vân Tinh trong lòng cũng bay xa theo sự xuất hiện của nàng.
“Huynh… buông ta ra…” Kì Nhi không được tự nhiên mà giãy giụa. Nghĩ lại nàng đường đường là một công chúa, sao hắn có thể tùy tiện kéo nàng, ôm nàng chứ?
“Tin tưởng ta, ta sẽ không tổn thương nàng.” Hắn thương nàng còn không hết. Nhưng… Nhìn nàng, sao có thể nghĩ đến một người khác, một Vân Tinh vẫn giơ nanh múa vuốt chứ?
“Vậy huynh… lập tức buông ta ra.” Hô! Thiếu chút nữa là lộ, phản ứng của nàng quá nhanh.
Thượng Quan Duệ Dịch suy nghĩ một chút, có chút bất đắc dĩ mà buông ra nàng.
Kì Nhi lập tức lách qua bên kia bàn tròn như trốn ôn dịch. “Công tử có chuyện gì muốn nói với Kì Nhi?” Giọng nói trong trẻo mềm mại lễ phép vang lên, nhưng cũng mang theo thật nhiều xa cách.
Thượng Quan Duệ Dịch giơ tay lên muốn kéo nàng, lại chần chừ buông xuống. “Thế nào nàng cũng phải trốn tránh ta như vậy sao?”
“Kì Nhi và công tử không quen không thân, thật sự không thể vượt lễ nghi.” Nếu là quân tử thì liền an phân đứng đó cho nàng. Muốn ngồi cũng được, chỉ cần đừng tới gần nàng là tốt rồi.
“Nhưng hôm ấy ở dưới thác nước…”
“Xin công tử đừng nhắc lại chuyện hôm ấy, nếu không Kì Nhi không còn mặt mũi sống trên đời này nữa.” Nàng xoay người qua chỗ khác không nhìn hắn. Vừa nghĩ đến chuyện hôm ấy bị hắn khi dễ, nàng liền muốn đập hắn một trận.
Thượng Quan Duệ Dịch không nói gì, Kì Nhi cũng lẳng lặng đưa lưng về phía hắn. Bốn phía chỉ còn tiếng côn trùng kêu vang.
Hắn… đi rồi sao?
“Ta chưa từng hối hận vì gặp được nàng.” Không biết từ lúc nào thì hắn đã đứng ở phía sau nàng, gần đến mức làm cho nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn. “Kì Nhi, gả cho ta.”
Kì Nhi đứng cứng ngắc, không biết nên phản ứng như thế nào mới phải. Nàng chưa từng gặp phải những chuyện thế này.
“Tỷ tỷ của nàng nói cho ta biết, mẹ nàng muốn gả nàng và Vân Tinh cho một người mà hai người căm ghét, phải không?” Giọng hắn bình bình, không cảm nhận được cảm xúc đặc biệt gì.
Kì Nhi gật đầu, đi ra khỏi đình đến trước một bụi cây thấp. Quá gần gũi với hắn sẽ khiến nàng vô duyên vô cớ hồi hộp bất an, có thể là do bị hắn dọa một lần nên lưu lại di chứng.
“Trước khi cha lâm chung đã căn dặn chúng ta một việc. Ông ấy muốn sau này ta và tỷ tỷ phải gả cùng một người. Chỉ có như vậy ta mới không bị người khác ức hiếp, ông ấy mới có thể yên tâm.” Nàng sâu kín thở dài.
“Hai người đồng ý sao?” Tỷ muội cùng chung một chồng, sao lại có người cha làm ra chuyện như vậy? Như vậy sao có hạnh phúc?
“Tỷ tỷ rất thương ta, ta muốn vĩnh viễn ở cùng với tỷ ấy, ta rất bằng lòng với lời dặn của cha.” Phụ hoàng, thực xin lỗi, không phải con gái cố ý muốn sửa đổi di ngôn của người. Người nghe là được rồi nhưng trăm ngàn lần đừng cho là thật. Kì Nhi nhìn lên bầu trời, trong lòng thầm nghĩ.
“Nếu ta kiên quyết muốn cưới nàng thì sao?” Như vậy không phải chứng tỏ hắn cũng phải cưới Vân Tinh hung hăng, nói chuyện luôn đâm chọc kia sao?
“Tỷ tỷ sẽ không đáp ứng.” Hắn muốn cưới hai người luôn sao? Khẩu vị cũng ghê gớm thật, không sợ no chết hay sao.
“Tỷ tỷ nàng rất chán ghét ta?” Con gái gặp hắn thì như ong thấy mật, nhưng hễ gặp phải con gái của Vân gia thì sức hấp dẫn không gì sánh nổi của hắn đều mất hiệu lực.
“Thật ra…” Kì Nhi ra vẻ xấu hổ mà cúi đầu bứt lá cây. “Chỉ cần khiến cho tỷ tỷ cảm thấy yên tâm với một người nào đó, biết người kia sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ ta thì tỷ ấy cũng sẽ yên tâm giao ta cho người nọ…” Lời này của nàng rõ ràng là đang ám chỉ hắn.
Thượng Quan Duệ Dịch không ngu ngốc, đương nhiên hiểu ý tứ của nàng.
“Nói như vậy nàng đồng ý gả cho ta?” Hắn mừng rỡ xoay người nàng lại đối mặt với hắn, đôi mắt sáng rực có hồn nhìn nàng không chớp mắt lấy một giây.
“Chỉ cần tỷ tỷ đồng ý…” Ý tứ của nàng rất rõ ràng, hắn mà để nàng nói tiếp thì chứng tỏ hắn là kẻ ngốc.
“Ta sẽ khiến cho cô ta đồng ý.” Hắn kiên định mà nhìn nàng, trong lòng đã phác thảo ra kế hoạch cho tương lai.
Ha ha! Con cá đã cắn câu. Nàng có tỷ tỷ nhưng đều đã lập gia đình. Hơn nữa hôn nhân đại sự của nàng phải do bản thân nàng làm chủ. Cho dù là đương kim hoàng thượng – ca ca của nàng đồng ý thì nàng vẫn có quyền phản đối .